“Đau đầu quá! Có thể bớt ồn ào được không?”
Tô Ca vừa mở mắt đã phải chứng kiến một mớ đổ nát. Cô ngồi bên trong xe việt dã, vây quanh là 8 chiếc xe hộ tống.
Cảnh tượng trông vô cùng hoành tráng, ngoại trừ con quái vật mắt lồi và hàm răng gớm ghiếc đang dí sát mặt vào cửa kính.
Âm thanh do chúng phát ra cùng tiếng súng ầm trời khiến cô ong hết da đầu.
Người đàn ông lái xe thấy vậy quay sang hỏi: “Cô chủ sao vậy?”
Cô khoanh tay nhìn đống hoang tàn trước mắt: “Ồn!”
Không ngờ đối phương lại dứt khoát đáp lời: “Vâng tôi hiểu rồi.”
Tô Ca cau mày nói nhỏ đủ để mình nghe thấy: Anh thì hiểu gì chứ.
Dứt lời, cô đột nhiên thấy người bên cạnh cầm lên một bộ đàm, ngữ điệu oai phong nào còn chút dáng vẻ nhún nhường như vừa nãy: “Giải quyết nhanh gọn chút! Cô chủ nói ồn.”
Chỉ sau vài giây, cô được tận mắt chứng kiến cảnh tượng hoành tráng.
Mỗi chiếc xe vây quanh cô đều có một đến hai người đi ra, họ dường như có thần lực nào là phóng ra những trận lửa lớn, sấm sét kinh người, còn cả nước tưởng chừng vô hại nhưng lại có thể làm bay đầu những con quái vật ngoài kia.
Cô loáng thoáng nghe được: Zombie? Tận thế?
Là những con quái vật trong trò chơi “Zombie with plant”?
Tô Ca tự hỏi không biết những người phát triển game này có dự đoán trước được tương lai không, vì những zombie trên đó giống tới chín mươi phần trăm con quái vật mà cô đang thấy.
Trong vài phút trí tưởng tượng bay xa, đám zombie xung quanh cô gần như diệt sạch.
Cô không khỏi trầm trồ khen ngợi đám người này: “Anh tên gì?”
Người đàn ông ngạc nhiên nhưng cũng lập tức đáp lời: “Lạc Trạch, thưa cô chủ.”
Nghe vậy, cô giơ ngón tay cái tán thưởng Lạc Trạch: “Giỏi lắm!”
Anh ta vừa rồi còn nghiêm khắc ra lệnh, ngay khi được khen lại gãi đầu ngượng ngùng, thậm chí còn nói lắp: “Đâu… đâu có, tôi chỉ làm theo bổn phận. Cảm ơn cô chủ khen ngợi.”
Tô Ca hoài nghi người này bị đa nhân cách.
Do tinh thần lực quá yếu, cô không có cách nào liên lạc được với 777, giờ không nắm cốt truyện trong tay, cô chỉ còn nước im lặng quan sát, tới đâu tính tới đó.
Nhìn cách người đàn ông bên cạnh cung kính với mình, Tô Ca đoán được thân phận này không tồi, người yếu gà như cô nếu đơn phương chiến đấu ngoài kia chắc sẽ sớm trở thành đồ ăn cho bọn zombie.
Nhưng đừng tưởng không có hệ thống quản thúc cô sẽ sa đọa, từ khi đến thế giới này cô đã tự đặt ra nhiệm vụ cho mình: Ăn ngon, ngủ đủ và tìm kiếm mảnh vỡ thần hồn.
Mục tiêu thì cao cả nhưng số phận lại nghiệt ngã.
“Cô chủ! Người kia hình như là Đào thiếu.”
Lạc Trạch bất giác cao giọng.
Tô Ca nghe vậy cũng hướng mắt về phía tay anh ta đang chỉ.
Nếu trong xe là cảnh tượng yên bình hiếm thấy thì ngoài này lại khiến con người phải oán than.
Nhóm người này đang bị bầy zombie vây quanh.
Hai nữ sinh ôm nhau khóc ròng, hai nam sinh đầu tóc rũ rượi, quần áo rách nát tay cầm gậy vung về phía bầy zombie.
Một người khác đáng lẽ phải chạy về hướng ngược lại để tự cứu mình, không ngờ anh chọn xông tới chỗ họ đang đứng, theo động tác tay anh, từng đợt lửa lớn ồ ạt bắn ra.
Nhưng có lẽ thiếu niên đã gần cạn sức, đôi môi tím tái, cùng mồ hôi ướt đẫm thái dương khiến anh thêm phần nhợt nhạt.
Giữa những âm thanh kỳ dị đinh tai nhức óc, giọng anh lại trong trẻo lạ thường: “Các cậu chạy ra sau lấy xe rồi quay lại đón tôi, tôi yểm trợ cho các cậu.”
Bốn người nghe vậy đồng loạt chạy trốn sau lưng anh, nhân lúc thiếu niên thu hút sự chú ý của bọn quái vật, họ lập tức chạy về phía chiếc xe đậu cách đó hai trăm mét.
Nam sinh đầu tiên xông vào ghế lái, những người còn lại cũng lập tức ngồi vào trong.
Vì sợ hãi cùng bối rối phải hồi lâu anh ta mới khởi động được xe.
Đột nhiên một nữ sinh la lớn: “Đường Dịch! Cậu lái xe đi đâu vậy? Sao lại chạy thẳng? Vòng ngược lại mới đúng.”
Đường Dịch quát: “Câm miệng! Cậu ta muốn chết nhưng tôi còn muốn sống! Bầy zombie đông như vậy, quay lại đó chỉ còn con đường chết!”
Nam sinh ngồi cạnh Đường Dịch ngập ngừng: “Nhưng mà…”
Đường Dịch nheo mắt cắt ngang: “Ai muốn cứu cậu ta thì lập tức xuống xe!”
Nghe vậy, những người còn lại nhìn nhau, ánh mắt tuy chần chừ do dự, nhưng tuyệt đối không bước xuống.
Đào Bách quay đầu thấy chiếc xe đã đi xa mình, anh thoáng sững sờ cụp mắt, ngọn lửa anh phóng ra đã đạt tới giới hạn mỗi lúc một yếu dần.
Lạc Trạch vẫn không lên tiếng, im lặng quan sát sắc mặt người bên cạnh, trong đầu lại đang rối rắm: Sao lâu như vậy cô chủ còn không ra lệnh cứu người? Vị hôn phu của cô ấy sắp chết rồi đấy! Nhìn ánh mắt chăm chú của cô ấy kìa, rõ ràng là ánh mắt yêu mà không có được. Chắc cô chủ đang đau lòng lắm. Cô chủ không lên tiếng là vì ngại sao?
Sau một hồi, Lạc Trạch lại nổi lên sự kiên quyết chưa từng có: “Cô chủ yên tâm, tôi hiểu mà.”
Tô Ca còn không hiểu anh ta đang nói cái gì, đối phương đã lập tức hành động.
Bên cạnh vang lên một giọng nói trầm khàn: “Mau cứu Đào thiếu! Nếu để ngài ấy mất một sợi tóc cô chủ sẽ không tha cho các người.”
Tô Ca quay phắt sang nhìn anh: “Tôi nói vậy từ lúc nào? Các người làm từ thiện à?”
Lạc Trạch vui vẻ tỏ ra thấu hiểu: “Dù gì Đào thiếu cũng là vị hôn phu của cô chủ. Tôi cũng không thể trơ mắt nhìn ngài ấy chết được. Nếu vậy Thủ tướng nhất định sẽ trách tội.”
Đôi mắt anh phát sáng chờ đợi được khen thưởng thế nhưng đổi lại là vẻ ngờ nghệch của Tô Ca: “Vị hôn phu? Tên kia? Từ khi nào sao tôi không biết?”