Anh hoài nghi hệ thống: “Nhất định máy đo lường của cậu có vấn đề. Cô ấy rõ ràng cư xử rất hòa nhã với tôi. Sao lại 0% độ hảo cảm chứ. Ít ra cũng được 10% như người bạn bình thường mới phải.”
777 ghét nhất ai nghi ngờ năng lực của nó: “Cậu đừng có tưởng bở, hệ thống tôi dám lấy danh dự ra thề, độ hảo cảm không có vấn đề. Tô Ca không hề để cậu vào mắt.”
Đào Bách ngồi trên bãi cỏ, từ xa thấy bà đang vui vẻ trò chuyện với những bệnh nhân khác, anh chợt nảy ra một ý tưởng: “Vậy cậu chứng minh đi! Đo thử xem độ hảo cảm của bà nội thế nào?”
Hệ thống tất nhiên không sợ.
Trong đầu Đào Bách hiện lên một thanh lệnh dài, màu xanh chiếm quá nửa, hiện 70%.
Anh bật cười: “Còn không nói sai sao? Rõ ràng bà nội yêu thương Đào Bách như vậy, phải 100% hoặc cũng 90% mới phải.”
777 khinh bỉ anh thiểu năng trí tuệ: “70% là tình thân, trên mức này là tình yêu nam nữ. Tô Ca làm cậu điên rồi.”
Đào Bách nghe được đáp án có chút phiền muộn.
Nhưng rất nhanh chút phiền muộn đó đã tan biến, vì anh vô tình nhìn thấy Tô Ca ngồi trên ghế đá cách đó không xa.
Bên cạnh cô, một người đàn ông cao lớn đang đứng quay lưng về phía anh.
Trong đầu anh gấp gáp gọi hệ thống: “777, tên đó là tên nào? Sao hắn ta lại quen Tô Ca?”
777 cũng mang tinh thần hóng hớt: “Là Mạc Duẫn. Đáng lý hắn và Tô Ca không có dây dưa gì sao nay lại xuất hiện? Cậu tới gần xem sao?”
Không đợi hệ thống nói, Đào Bách cũng nấp ở sau thùng rác gần đó nghe ngóng.
Đừng hỏi tại sao anh chọn thùng rác, vì xung quanh đây chỉ có nó làm vật chắn, mặc dù hơi có mùi nhưng anh cố chịu được.
Mạc Duẫn bên này đang thiếu kiên nhẫn dạy dỗ Tô Ca: “Em có thể mỗi lần nói chuyện với anh không nhìn đi nơi khác không? Như vậy là vô cùng thiếu tôn trọng anh đấy!”
“Mẹ nó! Thằng chó dám lớn tiếng với cô ấy như vậy, hắn không biết Tô Ca đang bị bệnh sao? Để tôi ra trừng trị tên này mới được.” Đào Bách hiếm khi suy nghĩ thiếu thận trọng như vậy.
Cũng may có hệ thống ngăn lại: “Cậu bình tĩnh đã. Đợi xem hai người họ nói gì.”
Tô Ca nghe vậy quay lại đối mắt với anh ta, cô mỉm cười nhợt nhạt: “Mắt anh không sạch sẽ chút nào. Tôi không muốn nhìn vào đó. Nếu anh cảm thấy khó chịu thì tôi xin lỗi.”
Mạc Duẫn hít một hơi thật sâu cố kìm chế cơn thịnh nộ: “Hôm nay tôi đến đây để nói về hôn ước của chúng ta.”
Tô Ca không lên tiếng.
Mạc Duẫn tự biên tự diễn: “Tôi không thể kết hôn với một người không làm được nghĩa vụ người vợ. Cô hiểu ý tôi chứ?”
Cô cụp mắt gật đầu.
Hắn ta thấy có chút áy náy lên tiếng: “Nếu là trước đây tôi có thể chấp nhận làm vợ chồng hữu danh vô thực, để cô sống trong nhung lụa cả đời. Chỉ là hôm nay tôi gặp được người con gái mình thích, tôi muốn cho cô ấy danh phận.”
Tô Ca ngẩng đầu, mờ mịt hỏi anh: “Là chị Tô Lam sao?”
Mạc Duẫn sửng sốt: “Sao cô biết?”
Tô Ca gần như vô cảm tường thuật lại: “Hôm qua tôi thấy Đào Bân bắt nạt chị Tô Lam, anh lại đứng ra che chở chị ấy. Anh vốn không phải người tốt.”
Mạc Duẫn còn đang tự trách nghe tới đây liền hung hăng bất chấp: “Cô thấy cô ấy bị bắt nạt lại đứng im nhìn? Cô có biết nếu không có tôi thằng khốn đó đã làm nhục chị cô không hả? Lòng dạ cô thật thâm độc.”
Tô Ca không giải thích: “Anh cứ qua nhà tôi hủy hôn đi. Tôi hoàn toàn không có ý kiến.”
Mạc Duẫn chỉ thẳng mặt cô: “Tôi đúng là nhìn lầm cô rồi. Loại đàn bà hiểm ác như cô có chết sớm cũng đáng.”
Đào Bách nhiều lần muốn xông ra đấm vào mặt tên khốn đó, nhưng hệ thống nhất quyết không cho anh xen vào:
“Cậu lấy tư cách gì mà ra mặt cho cô ấy? Người ta dù gì cũng là vị hôn phu, cậu là thứ gì?”
Hiển nhiên lời của 777 không sai.
“Cậu xem xem độ hảo cảm của Tô Ca với tên Mạc Duẫn kia bao nhiêu?”
Thanh hảo cảm lại lần nữa hiện ra.
Đào Bách vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “10%? Cô ấy mù sao? Tên mặt người dạ thú đó lại có 10% hảo cảm của cô ấy? Còn tôi lại 0%?”
Hệ thống lười tranh cãi với anh mặc dù nó cũng khá bất ngờ với kết quả này.
Tuy giận dữ, nhưng anh vẫn muốn đi xem tâm trạng Tô Ca.
Cô ấy im lặng cụp mắt, hai chân khép lại, tay xếp chồng lên nhau cùng đặt trên đùi, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Từ khi Mạc Duẫn rời đi, Tô Ca vẫn duy trì một tư thế như vậy.
Đào Bách lại gần phát hiện cô đang khóc, nếu không phải thấy nước mắt rơi xuống làm ướt một mảng trên quần, anh cũng không tin.
Anh nhận mệnh thở dài ngồi xuống bên cạnh cô.
Sáng nay lúc ra ngoài anh có khoác áo mỏng, giờ thì hay rồi.
Đào Bách cởi áo đắp lên đùi cô, nhẹ giọng gọi: “Tô Ca.”
Đối phương quay lại, vành mắt đỏ au, hàng mi cong dài ẩm ướt. Cô ngơ ngác nhìn anh: “A. Lại là anh.”
Sao lại là anh? Cô nói cứ như ghét bỏ anh lắm vậy. Lòng Đào Bách tuy dậy sóng nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng: “Khóc vì người như vậy không đáng.”
Tô Ca chợt cười, nhưng nụ cười khiến lòng anh quặn thắt: “Tôi không muốn khóc. Nhưng nước mắt vẫn chảy ra.”
Anh giơ tay lên định giúp cô lau nước mắt, nhưng cô lại rụt người ra sau né tránh.
Thấy mặt anh hiện rõ mất mát, cô lên tiếng giải thích: “Đừng hiểu lầm, anh chưa rửa tay, chạm vào mặt sẽ nổi mụn.”
Đào Bách bật cười, không ngờ cô nhóc này lại mắc bệnh sạch sẽ như vậy, cô không phải nhầm vào anh là được.
Anh đã tò mò rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Cô yêu người vừa rồi lắm sao?”
Tô Ca mờ mịt nhìn anh: “Yêu là gì?”
Đào Bách không hiểu sao lại mừng thầm.
Anh tự trấn an bản thân: 10% cũng chỉ ở mức quen biết thông thường. Anh hơi sức đâu giận dỗi với người bệnh như cô.
Tô Ca hiếm khi chủ động hỏi anh, cô gãi đầu ngượng ngùng lên tiếng: “À… Lần trước anh giới thiệu nhanh quá. Tôi quên tên anh rồi.”