Một hồi lâu, Đào Bách vẫn chẳng có gì thay đổi. Tô Ca không nhịn nổi nữa lên tiếng dò hỏi: “Em thấy sao? Có cảm thấy tràn trề năng lượng hay phát sốt gì không?”
Đào Bách nhìn cô, vô tội chớp chớp mắt: “Em không cảm thấy gì khác.”
Tô Ca thở dài, mang tâm trạng thất vọng, chán chường quay trở lại.
Lúc Đường Miểu về tới, bên cạnh cô dẫn theo một người khác.
Cô gái nhìn thấy Tô Ca và Đào Bách tỏ vẻ hết sức vui mừng. Cô ta chạy vội lại ôm chầm lấy Đào Bách: “Anh Bách! Em cứ tưởng hai người đã… Biết hai người còn sống em cứ ngỡ đây là mơ.”
Đào Bách đẩy đối phương ra, trốn đằng sau Tô Ca, ngơ ngác nhìn người vừa mới xuất hiện:
“Cô là ai? Tôi quen cô sao?”
Tô Bắc kinh ngạc: “Anh Bách nói gì vậy? Em là Tô Bắc đây! Anh không nhớ em sao?”
Anh lẩm bẩm lại cái tên vừa rồi: “Tô Bắc? Không quen!”
Đường Miểu không nhịn nổi, lớn tiếng bật cười.
Cao Bác và Dương Kỷ Minh vẫn luôn đứng một bên nhìn họ
Cuối cùng, Dương Kỷ Minh phải lên tiếng chen ngang: “Dì út? Cô ấy là?”
Đường Miểu hất cằm về phía Tô Ca: “Cháu hỏi cô ấy đi. Dì chỉ tình cờ gặp trên đường thôi.”
Tô Bắc ngượng ngùng, đến giờ mới chú ý tới Tô Ca bên cạnh: “Chị? Chuyện này rốt cuộc là sao? Sao anh ấy lại không nhờ gì hết?”
Tô Ca thờ ơ đáp: “Anh ta té đập đầu, bị chấn thương nên mất trí nhớ tạm thời. Sao cô lại ở đây? Nhóm Lạc Trạch đâu?”
Cô ta khựng lại vài giây, ánh mắt né tránh hắng giọng lên tiếng: “Lúc lấy vật tư em cũng bị lạc với mọi người. Em tình cờ gặp được cô ấy, là cô ấy tốt bụng dẫn em theo.”
Tô Ca tin chắc người này có chuyện giấu mình, nhưng cũng không mấy quan tâm.
Điều khiến cô bất ngờ là thái độ của Đường Miểu: “Cô từ khi nào trở nên tốt bụng vậy?”
Đường Miểu lại gần cô hạ thấp giọng: “Cô ta chính là người dùng dị năng phong tỏa lối đi ở trung tâm thương mại. Tôi đoán người này có thù với cô, dắt cô ta đi cho đỡ nhàm chán ấy mà. Cô không cần cảm ơn tôi đâu.”
Tô Ca lườm đối phương: “Nếu cô thấy nhàm chán, tôi có thể biểu diễn chặt đầu cô cho cô xem.”
Đường Miểu nuốt nước bọt, âm thầm tránh xa cô: “Ha ha ha! Không cần không cần! Có cô ở đây rất thú vị.”
Đào Bách ở phía sau giật tay áo cô: “Chị! Em buồn ngủ! Muốn đi ngủ!”
“Cái gì? Chị? Sao anh Bách lại gọi chị là chị?” Tô Bắc khiếp sợ nhìn hai người.
Tô Ca nhúng vai: “Lúc tỉnh lại, anh ta đã gọi vậy tôi chỉ còn cách chấp nhận. Nếu rảnh rỗi quá, cô có thể thay ca với Hình Bắc, giúp cậu ta trực đêm.”
Cao Bác vội ngăn cản: “Không cần! Không cần! Cô cứ nghỉ ngơi đi để tôi thay cậu ấy. Ba người chúng tôi thay nhau trực là được.”
Tô Ca cũng không định xen vào, cô cùng Đào Bách đi tới một góc cách đốm lửa không xa.
Thấy cô dừng lại, anh cười ngây ngô ngồi xuống trước, sau đó dang tay ra với Tô Ca.
Cô trừng mắt: “Ngủ đi!”
Đào Bách lúc này lại cứng đầu hết sức: “Muốn ôm chị! Nếu không sẽ không ngủ được.”
Tô Ca lập tức từ chối: “Không!”
Đào Bách giận dỗi không thèm nhìn cô, anh nhàm chán lấy đá dưới chân ném về phía đống lửa.
Đêm khuya tĩnh lặng vang lên tiếng “tanh tách”.
Cô nhắm mắt muốn ngủ lại bị âm thanh này liên tục quấy phá.
Tô Ca mở mắt cảnh cáo đối phương, thế nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của anh, cô có cảm giác bản thân cứ như đang hức hiếp một kẻ thiểu năng.
Tô Ca hít thở thật sâu cố trấn an bản thân.
Vài giây sau, cô thỏa hiệp ngồi vào lòng Đào Bách: “Giờ ngủ được chưa?”
Đào Bách cong môi cười, tay ôm cô thật chặt, sau đó mới hài lòng nhắm mắt.
Dương Kỷ Minh khó hiểu quay sang hỏi Đường Miểu: “Chị em họ có phải thân thiết quá không? Dù sao họ cũng chẳng phải chị em ruột, mà nếu có đi chăng nữa cũng thật kỳ lạ.”
Tô Bắc giận dữ lên tiếng: “Ai nói với cậu họ là chị em? Không phải! Anh Bách chỉ tạm thời mất trí nhớ nên mới nhận nhầm thôi.”
Dương Kỷ Minh cau mày: “Vậy thì càng nên giữ khoảng cách mới đúng.”
Đường Miểu cốc đầu anh: “Cháu quản nhiều thật đấy! Lo việc của mình đi thì hơn.”
Anh gãi đầu: “Hai người nghỉ ngơi đi, cháu dạo quanh đây một lát, xem còn sót con zombie nào không.”
Dứt lời, Dương Kỷ Minh không đợi hai người đáp lại cứ thế đi thẳng vào rừng cây.
Hình Bắc vẫn luôn ngồi một chỗ im lặng quan sát động tĩnh xung quanh.
Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, anh đứng bật dậy cảnh giác: “Ai?”
“Là tớ đây! Cao Bác.” Âm thanh mỗi lúc một gần, cho đến khi gương mặt Cao Bác hiện rõ dưới ánh trăng.
Hình Bắc thở phào nhẹ nhõm khom người ngồi lại chỗ cũ: “Cậu không ngủ đi ra đây làm gì.”
Cao Bác cũng ngồi xuống bên cạnh: “Còn không phải tôi lo cậu nhàm chán sao?”
Hình Bắc cong môi: “Xem ra cậu còn có chút nghĩa khí.”
Cao Bác với lấy nhánh cây gần đó vẽ vài vòng trên đất: “Vừa nãy giận dữ như vậy, có phải cậu cũng thấy giống tôi không?”
Hình Bắc khựng lại: “Ý cậu là Đào Bách?”
Cao Bác gật đầu: “Tôi không biết Kỷ Minh nghĩ gì, nhưng lúc nhìn thấy con trai của kẻ giết hại cả gia đình cậu ấy, tôi chỉ muốn giết chết hắn ta.”