Tô Ca thờ ơ đáp lại: “Chính cậu là người bảo tôi cách xa cậu ta.”
777 đuối lý thức thời câm miệng.
Đi được một đoạn, cô bị một nữ sinh chạy gấp gáp tông vào.
Đối phương cúi đầu xin lỗi liên tục, giọng của cô ấy nhẹ nhàng đúng kiểu em gái nhà bên ngọt ngào.
Đợi cô ấy ngẩng đầu lên Tô Ca không khỏi ngây người.
Là Lương Tư Nhị!
Đối phương nhận ra cô: “Đàn chị! Chị là bạn cùng lớp Hội trưởng đúng không? Chị có thấy Hội trưởng ở đâu không? Tài xế hôm nay không đón anh ấy được, định bảo anh ấy tự bắt taxi về nhà. Nhưng mãi vẫn không liên lạc được với Hội trưởng.”
Tô Ca cũng hào phóng tiết lộ: “Cô đến phòng 208 lầu 2 dãy nhà C. Cậu ta chắc còn ở đó.”
Lương Tư Nhị mừng rỡ cúi đầu cảm ơn cô. Nhưng đột nhiên điện thoại cô ấy đổ chuông không biết đối phương nói gì, Lương Tư Nhị gấp gáp tắt máy.
Tô Ca đi được nửa đường bị cô ta kéo tay gọi giật lại: “Đàn chị! Nhà em có việc gấp không đi tìm Hội trưởng được. Chị giúp em chuyển lời với Hội trưởng nhé!”
Dứt lời, cô bé chạy về hướng ngược lại, tốc độ còn nhanh hơn khi nãy.
Mưa lúc này cũng ồ ạt trút xuống.
Tô Ca kéo khóa cặp lấy dù bên trong bung ra che lấy mình.
Bước chân của cô vẫn một hướng tiến về phía trước, dường như lời nhờ vả của nữ sinh kia cũng chẳng lọt tai.
Tô Ca về đến nhà, nhìn căn nhà trống trải bản thân cô không có phản ứng dư thừa.
Trần Hải Vy vẫn thường tăng ca về muộn, sáng sớm nấu bữa sáng cho cô rồi chạy vội đến khu công nghiệp.
Mỗi ngày đều lặp lại như vậy, Tô Ca cũng muốn quên mặt mũi người mẹ này.
Cô sinh ra đã là tiểu thư cành vàng lá ngọc, nào biết nấu ăn là gì.
Nhưng cũng may đồ ăn Trần Hải Vy nấu đủ cho cô ăn một ngày.
Tô Ca vào bếp hâm nóng đồ ăn, rồi dọn ra bàn. Cô có phần ngán ngẫm thầm nghĩ phải học nấu ăn mới được.
Ăn uống qua loa, cô tắm rửa chăm sóc da rồi leo lên giường định ngủ một giấc.
Ting!
Đã nửa đêm, di động phát ra thông báo, Tô Ca hiếm khi hiếu kỳ mở lên xem.
Là tin nhắn trong nhóm lớp.
“Các cậu có ai thấy Đào Bách không? Cậu ấy không về nhà, mẹ cậu ấy gọi hỏi tôi.”
Có ai trả lời hay không cô cũng chẳng quan tâm, Tô Ca thầm mắng một câu nhưng cũng vội lật chăn, khoác áo bắt taxi chạy đến trường học.
Bảo vệ trực ban không thấy đâu, có lẽ ông ấy đang ở trong trường kiểm tra các phòng học.
Cô không nghĩ nhiều vội lê cơ thể béo ú leo lên cây cổ thụ sát bờ tường.
Đợi đến khi nhảy được vào trong, Tô Ca phải đứng tại chỗ chống gối thở hồng hộc.
Mãi một lát sau mới có sức chạy tiếp.
Lúc cô bước vào vừa hay chứng kiến Đào Bách mặt tím tái ngất xỉu trên bàn.
Tô Ca lại gần không chút nể tình vỗ vào mặt anh: “Đào Bách! Đào Bách! Cậu sao rồi? Mau tỉnh lại! Tôi đưa cậu đến bệnh viện!”
Đào Bách mơ hồ nghe có ai gọi tên mình, khó nhọc mở mắt: “Tô Ca?”
Cô kéo cậu đứng dậy: “Còn đi nổi không?”
Anh lắc đầu, cả người mềm nhũn.
“Mẹ nó!” Tô Ca không nhịn được chửi thề.
“Lại đau dạ dày sao? Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi! Không được bỏ bữa sáng cậu không nghe! Cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cậu!”
Tô Ca chẳng những không thương hại anh còn thẳng thừng trách mắng.
Đào Bách tâm trí lúc này đâu còn tỉnh táo, đến một chút nghi ngờ cũng không có.
Cả người nằm bò ra bàn cứ như cá mắc cạn.
Tô Ca không nói quay lưng bỏ đi.
Hơn mười phút sau, cô trở lại với đủ đồ lỉnh kỉnh trên tay.
Tô Ca mở hộp cháo nóng hổi, múc từng muỗng đưa lên miệng đối phương, hành động tuy săn sóc nhưng miệng vẫn độc địa: “Mẹ nó! Kiếp trước tôi mắc nợ cậu à? Nhớ cho rõ kiếp trước là cậu mắc nợ tôi! Tôi không đòi nợ thì thôi, cậu còn ở đó… Thôi mặc kệ cậu! Há miệng ra!”
Thấy đối phương kiên quyết mím chặt môi, cô dứt khoát bóp miệng anh đổ vào.
Màn săn sóc người bệnh đầy thô bạo cuối cùng cũng kết thúc.
Dạ dày ấm hơn khiến Đào Bách tỉnh táo đôi chút: “Sao cậu lại ở đây?”
Anh nhìn qua cửa sổ trời đã tối đen như mực.
Tô Ca cau có cúi đầu mở gói thuốc, chăm chú phân viên ra, sau đó đặt hết vào tay anh.
Tay khác cô kéo chai nước để trước mặt đối phương.
Giọng nói Tô Ca có phần khó chịu: “Trời hành!”
Đào Bách không biết bị chập dây thần kinh nào lại thấy cô gái mập này đáng yêu vô cùng, khóe môi cũng bất giác cong lên.
Ý thức được mình vừa nghĩ gì, anh giật mình vội tát bản thân một bạt tai.
Tô Ca áp tay lên trán anh chỉ vài giây rồi thả xuống, nghi hoặc lên tiếng: “Có sốt đâu? Sao lại nổi điên rồi?”
Khóe môi Đào Bách co giật: “Có cô mới điên!”
Cô không hẹp hòi tới mức đi chấp vặt với người bệnh: “Tỉnh rồi thì uống thuốc rồi bắt taxi về. Hôm nay tài xế nhà cậu không tới.”
“Thuốc độc?”
Hệ thống trong đầu nhận ra sát ý của Tô Ca bình thản lên tiếng: “Giết người là phạm pháp.”
Cô hít một hơi thật sâu ổn định lên tiếng: “Thuốc đau dạ dày.”
Anh lúc này mới nghi ngờ: “Sao cậu biết tôi bị gì?”
Tô Ca cười khẩy: “Cậu ôm bụng rên rỉ suốt không đau dạ dày chẳng lẽ táo bón à?”
Đào Bách ngẩn người.
Dáng vẻ này, cái miệng độc địa này y hệt Lâm Nhan ngày trước.
Không hiểu sao anh bừng bừng lửa giận: “Tôi cấm cậu tuyệt đối không được bắt chước Lâm Nhan.”
Chỉ mình anh biết giận dữ thôi sao, Tô Ca cô cũng biết tức đó nha: “Mẹ nó! Não tôi bị úng nước mới xuất hiện ở đây.”
Cô dứt khoát bỏ đi, nhưng nửa đường quay trở lại, giẫm thật mạnh lên chân Đào Bách cho bỏ ghét.
Aaaaaaa!
Đan xen tiếng rên đau của Đào Bách là giọng nói trong trẻo nhưng đầy phẫn nộ của thiếu nữ.
“Tôi mà còn chú ý tới cậu tôi sẽ sủa tiếng chó!”