Giọng nói anh lạnh nhạt, gần như vô cảm: “Theo tôi!”
Tô Kiều cố gắng kiềm nén lửa giận, nghe lời cùng anh rời khỏi phòng bệnh.
Đến sân cỏ bên hông bệnh viện, anh dứt khoát buông tay cô ta ra, giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Em tới đây làm gì?”
Tô Kiều cũng không muốn nín nhịn nữa: “Em còn không tới đây, là muốn con đỉ cái Tô Lam kia đoạt mất vị hôn phu của mình sao?”
Nghe cô phát ngôn thô tục, Đào Bách gắt gỏng: “Em chú ý lời nói, Tô gia không dạy em sao?”
Cô ta giận đến bật cười: “Là vì bảo vệ con hồ ly tinh kia? Chỉ cần nói xấu ả anh muốn lên tiếng bênh vực? Công phu trên giường của cô ta không tệ chút nào, mới đó đã lấy lòng được anh.”
Đào Bách không muốn bản thân bị hắt nước bẩn, anh thì không sao nhưng nếu để Tô Ca nghe thấy nhất định sẽ phiền lòng: “Tôi và Tô Lam không có gì cả. Trước đây không có, hiện tại không có, sau này sẽ càng không. Ngược lại em, tôi vốn đợi một thời gian nữa sẽ nói rõ với em, nhưng sẵn tiện em tới đây, tôi cũng muốn nói rõ. Chúng ta hủy hôn đi.”
Tô Kiều vốn chỉ nghĩ cặp tình nhân giận nhau, cãi vã đôi ba câu, chiến tranh lạnh vài ngày là xong, nhưng đằng này anh lại muốn chấm dứt với cô. Cô ta giận dữ bất giác lớn giọng: “Không được! Dù có chết em cũng không hủy hôn với anh.”
Đào Bách cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn trực diện đối phương: “Tôi không phải hỏi ý kiến cô. Tôi chỉ là thông báo. Vài hôm nữa người lớn nhà tôi sẽ gặp ba mẹ cô nói chuyện này.”
Trong lòng cô ta cười lạnh: Đúng là sức mạnh của nữ chính, dù có làm bao nhiêu chuyện người đàn ông trước mắt vẫn một lòng một dạ với cô ta? Nếu là Tô Kiều trước đây, cô ta sẽ thản nhiên chấp nhận số mệnh. Nhưng lần này thì không! Ông trời cho cô ta cơ hội sống lại lần nữa chính là để cô ta tự tay thay đổi vận mệnh. Đào Bách cũng vậy, gia sản hai nhà Đào Tô cũng vậy, vị trí phu nhân quyền cao chức trọng cũng vậy. Tất cả đều là của cô ta, ai dám cướp kẻ đó nhất định sống không bằng chết.
Tô Kiều híp mắt: “Trừ khi tôi chết, nếu không đời này tôi chỉ lấy người chồng tên Đào Bách! Và Đào Bách mãi mãi chỉ có một người vợ là Tô Kiều!”
Cô ta hùng hồn tuyên bố. Cứ tưởng đối phương sẽ tiếp tục dây dưa nhưng cô ta lại bỏ đi rất dứt khoát, dường như bản thân đang ủ mưu chờ đợi cơ hội.
Nhưng Đào Bách anh không quan tâm, có hệ thống ở đây cùng năng lực của anh, gặp chiêu tiếp chiêu là chuyện hết sức dễ dàng.
Khi Đào Bách quay trở lại, Tô Ca lúc này đã ngủ say. Có lẽ do tác dụng của thuốc cô ngủ rất sâu.
Anh kéo ghế lại gần mê mẩn ngắm nhìn cô say giấc. Lông mi cô rất dài, làn da trắng trẻo mịn màng tựa như một đứa trẻ.
Có điều hệ thống không biết, ngay từ lần đầu gặp mặt anh đã bất giác quen thuộc, dường như anh từng gặp cô ở đâu. Nhưng đến tận sau này dù vắt nát óc suy nghĩ, anh cũng chẳng nhớ nổi.
Đào Bách đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mụt ruồi bé xíu trên cánh mũi cô.
777 trong đầu không nhịn được chêu trọc: “Lau nước miếng của cậu đi. Dù sao cũng xuyên qua nhiều thế giới như vậy, đâu phải lần đầu trông thấy gái đẹp. Chọn cậu làm ký chủ đúng là tôi xui xẻo ba đời. Qúa mất mặt.”
Đào Bách hiếm khi tốt tính, không giận dữ: “Nhưng cô ấy là người duy nhất hợp mắt tôi.”
“Anh đang có chuyện vui sao?” Tô Ca bất ngờ tỉnh giấc, vừa hay thấy người ngồi bên cạnh nhìn mình cười đắc ý.
Đào Bách thoáng ngượng ngùng hắng giọng: “Anh chỉ đang nhớ tới câu chuyện vui mình vừa đọc nên cười chút ấy mà.”
Tô Ca không nghi ngờ, ngược lại hào hứng hỏi: “Vui lắm sao? Nếu được hay anh kể tôi nghe thử?”
Anh chỉ tiện nói ra để ứng phó, nào ngờ cô đi hỏi ngược lại, nhất thời không biết làm sao.
Dời tầm nhìn tới chồng sách ở tủ đầu giường, hai mắt anh bừng sáng: “Được.”
Đào Bách rút đại một quyển rồi chậm rãi đọc cho cô nghe.
Tô Ca vô tình lướt qua tựa đề, trong đầu có chút ba chấm.
“Tổng tài đẹp trai là của ta”
Anh đọc qua hết một chương cô vẫn chưa thấy có chỗ nào buồn cười.
Nhưng cô lại không biết trong đầu anh hệ thống đang cười ngặt nghẽo.
“Cậu có chắc đây là muốn bồi dưỡng tình cảm với Tô Ca chứ không phải đang hạ thấp trí thông minh của cô ấy chứ?”
Đào Bách không có hơi đâu quan tâm hệ thống, anh còn đang tập trung đọc truyện cho Tô Ca.
Thế nhưng anh lại không biết cô gái đối diện cũng có cùng suy nghĩ với 777, nhưng cách nói chuyện của cô có phần khách sáo hơn: “Anh không thấy vô lý khi một cô gái nhà nghèo, không học thức không nghề nghiệp lại trùng hợp gặp được tổng tài vạn người mê? Với lại người vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như nam chính lại đi thích người bình thường như cô gái này? Rồi ngủ một lần bỏ chạy, vậy mà anh ta vẫn chờ suốt mười năm?”
Nghe cô nói, anh cũng không còn kiên nhẫn đọc tiếp nữa, đúng là anh có chút không thấm nổi.
Thôi, vẫn nên đợi anh từ từ dạy cô gái này cách yêu đi đã, nhiều khi đọc những cái này anh lại lo trí thông minh của cô cũng đi xuống mất.
Đột nhiên hệ thống mất bình tĩnh lớn tiếng cảnh báo anh: “Không xong rồi! Nữ chính ngất xỉu trong nhà vệ sinh công ty! Hôm nay là cuối tuần, còn đến hai ngày nữa mọi người mới quay trở lại công ty làm việc nếu không ai phát hiện, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Cậu mau đi cứu cô ây!”
Đào Bách không chút lo lắng: “Để tôi gọi cho Trần Sinh.”
Anh không cho 777 cơ hội cự tuyệt lập tức gọi trợ lý, nhưng thật lâu đối phương cũng không bắt máy. Anh chợt nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ phép của cậu ta.
Hệ thống lúc này gấp không chờ được: “Cậu còn chần chờ nữa là Tô Lam sẽ chết đấy! Thế giới sẽ sụp đổ! Tô Ca gì đó cũng không còn đâu!”
Đào Bách nghe tới đây mới không tình nguyện đứng dậy, vẻ mặt có chút giận dữ cùng nôn nóng: “Anh có việc phải xử lý, xong việc sẽ quay lại ngay. Đợi anh về sẽ cho em uống thuốc buổi tối.”
Tô Ca gật đầu, biểu tình có chút hờ hững dường như cũng không để tâm: “Ừm.”
Anh cũng đã quen với trạng thái cô lúc này, không nóng nảy, chỉ xoa đầu cười với cô rồi chạy đi.
Đào Bách vừa đi không bao lâu, một thiếu niên tuấn tú ăn mặc thời thượng theo sau là một người phụ nữ trung niên bước vào phòng bệnh.
Thiếu niên tựa như vô cùng quen thuộc với cô, ngả ngớn lên tiếng: “Ai dô! Hiếm khi nào xương rồng nhỏ chủ động muốn gặp mặt người bạn là tớ đây. Khai mau! Có phải cậu vừa mới phóng hỏa đốt nhà ai đó không?”