• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Bách! Chị! Hai người ở đây sao? Làm em tìm hai người khắp nơi.” Tô Bắc không biết từ đâu xông vào, lại gần chỗ Đào Bách.

Tô Ca đang cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên tay: “Tìm tôi làm gì?”

Tô Bắc có chút giận dữ, đi tới giật lấy đồ trên tay cô: “Đã giờ nào rồi mà chị còn quan tâm tới mấy thứ này! Thứ chúng ta cần tìm là đồ ăn, chị đừng cứ như vậy, hãy nghĩ cho mọi người đi mà.”

Tô Ca vỗ tay: “Thật lương thiện! Vậy cô làm đi, tôi không phải kiểu người nghĩ cho người khác, toàn thân tỏa ra vầng sáng thánh mẫu như cô.”

Tô Bắc tức không nói nên lời, quay sang than vãn với Đào Bách: “Chị ấy cứ như vậy, anh nói xem chúng ta phải làm sao. Em không để bụng nhưng những người khác trong đoàn sẽ nói chị ấy thế nào?”

Không biết có phải do từng bị phản bội hay là còn do nguyên nhân nào khác, Đào Bách phát hiện bản năng mình lại đứng về phía Tô Ca: “Cô ấy làm gì là chuyện của cô ấy. Cô có phải ba mẹ cô ấy đâu quản lắm thế? Chị em ruột còn không quản như cô.”

Ngay cả Tô Ca cũng sửng sốt khi thấy anh bênh vực mình.

Tô Bắc lúc này trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt tỏ ra tủi thân: “Em biết rồi.”

Tô Ca thấy đối phương phiền: “Sao không đi đi? Cô còn đứng đây làm gì?”



Tô Bắc nhẹ giọng nỉ non Đào Bách: “Em phát hiện một kho trữ hàng, nhưng không mở được. Em tính gọi nhóm Lạc Trạch giúp, nhưng tay mọi người xách đồ nhiều quá không giúp em được. Anh Bách giúp em mở cửa kho được không?”

Đào Bách nghĩ mình không thể ăn không uống không của mọi người được, anh cũng nên làm chút gì đó, cuối cùng đồng ý đi theo cô ta.

Trước khi đi, anh không quên quay lại dặn dò: “Tiếng sét vừa rồi sẽ kinh động tới đám zombie, cô đừng ở lại quá lâu, ra xe trước chờ tôi. Tôi thu thập một ít đồ rồi sẽ tụ họp với mọi người.”

Tô Ca im lặng khiến anh cho rằng cô ngầm đồng ý.

Bên này sau khi nghe tiếng sấm, Lạc Trạch hốt hoảng: “Không xong rồi! Động tĩnh lớn như vậy, rất nhanh zombie của toàn thành phố sẽ tập trung về đây. Ra lệnh rút lui!”

Những người khác nghe thấy vội vàng gom hết vật tư ở gần mình, rồi nhanh chân rời khỏi.

Lạc Trạch thấy Tô Bắc từ trên tầng đi xuống, sốt sắng hỏi: “Cô thấy cô chủ không?”

Bàn tay Tô Bắc siết chặt, ánh mắt lóe lên vài tia sáng, cô ta lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy, có lẽ chị ấy đã rời khỏi trước rồi.”

Lạc Trạch hoài nghi nhìn cô: “Cô nói thật?”

Tô Bắc vờ giận dữ: “Tôi là em họ của chị ấy đó! Tôi nói dối anh làm gì?”

Lạc Trạch nửa tin nửa ngờ, nhưng vì thời gian không cho phép anh đành chạy ra ngoài rồi tính tiếp.

Lúc anh và Tô Bắc ra đến nơi, một nữ binh trong xe cao giọng hối thúc: “Đội trưởng! Nếu còn không đi nhanh, hôm nay chúng ta đừng hòng sống sót rời khỏi. Mau lên!”



Tô Bắc nghe vậy kinh hoảng vội bước vào xe.

Lạc Trạch không cử động, nét mặt căng thẳng: “Cô chủ và Đào thiếu đâu? Tôi không thấy họ trên xe!”

Nữ binh chỉ tay vào cổng sau: “Đội trưởng nhìn kìa!”

Anh nhìn thấy Đào Bách từ đằng xa vội vàng chạy đến: “Cô chủ đâu?”

Đào Bách giật mình: “Ý anh là sao? Tô Ca còn chưa ra?”

Lạc Trạch hốt hoảng: “Không phải hai người đi chung sao? Đào thiếu ở đây còn cô chủ đâu?”

Nữ binh phía sau sốt sắng: “Đội trưởng còn không đi chúng ta sẽ chết hết đó! Đông zombie như vậy chúng ta là thần tiên cũng không sống nỗi.”

Trong lúc Lạc Trạch còn đang dằn co giữa mạng sống của cả đội và cô chủ, Đào Bách đã kiên quyết lên tiếng: “Mọi người đi trước đi, tôi vào trong tìm cô ấy. Anh yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn.”

“Nhưng mà…” Lạc Trạch yên tâm không nỗi.

Đột nhiên Đào Bách bổ một tia sét vào bầy zombie đang tiến về phía họ: “Giờ anh yên tâm rồi chứ?”

Lạc Trạch âm thầm nuốt nước bọt, nhất thời hoảng hốt bị nữ binh kéo đi.

Ánh mắt Tô Bắc xuyên qua cửa kính nhìn về phía này, khóe môi cô ta nở một nụ cười quái dị: Tốt nhất chị chết đi! Tôi sẽ thay chị hưởng thụ tất cả bao gồm người thân, địa vị và… dị năng của chị.

Đợi đám zombie ồ ạt tiến vào, Tô Bắc giơ tay lên, một đám dây leo từ từ lan ra khắp trung tâm thương mại phong ấn tất cả các cửa ra vào. Người bên ngoài vô không được, người bên trong muốn ra cũng khó thoát.

Đào Bách quay trở lại, anh nhớ lần cuối tách ra cô còn đang ở quầy trang sức, liền tìm đường chạy lên đó.

Chứng kiến bầy zombie đông nghẹt, Đào Bách gần như nín thở.

Tay anh phóng ra những luồng sét cực mạnh, một hàng zombie gần như bị thiêu rụi. Nhưng hết tốp này lại có tốp khác xông tới, chúng như bầy kiến liên tục tiến về phía anh.

Đào Bách ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt anh tái nhợt: “Chỉ còn một tầng nữa thôi. Tô Ca! Nếu cô chết tôi sẽ không tha cho cô. Chờ tôi!”

Đôi mắt Đào Bách nổi đầy gân máu, anh dồn toàn lực hai luồng lửa sét kết hợp sẵn sàng thiêu rụi bất kỳ con quái vật nào đang cản đường mình.

Thế nhưng vì lạm dụng dị năng quá nhiều, anh gần như kiệt sức.

Vì một lòng xông thẳng về phía trước, Đào Bách không hề phát hiện một con zombie đang lồm cồm bò dậy.

Nó bắt lấy chân anh, móng tay sắt nhọn đâm xuyên qua lớp vải quần, để lại vài vệt cào sâu ngóm trên da thịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK