• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu niên nằm trên giường bệnh mày rậm cau chặt, môi khẽ mấp máy nhưng mãi không phát ra tiếng.

Đôi vợ chồng trung niên đứng bên cạnh đỏ mắt xót xa.

Vị phu nhân khóc lóc thương tâm gần như mất hết sức lực, nếu không phải nhờ phu quân đỡ lấy nào có thể đứng vững được.

Tuy đau khổ là vậy, giọng nam nhân trung niên vang lên vẫn đầy uy lực khiến người nghe không thể khinh thường: “Thiếu chủ hôn mê bao lâu rồi?”

Đinh Duyệt cúi thấp đầu thành thật khai báo: “Thiếu chủ hôn mê kể từ khi trở về đến nay đã tròn hai tháng thưa chủ thượng.”

Hai người ngay khi nghe tin Đào Bách có dấu hiệu nhập ma lập tức gấp rút từ Thanh Thành trở về, không nghĩ tới vẫn là trễ một bước.

Đào Tĩnh Lượng phẫn nộ trầm giọng: “Lần trước ta ra lệnh cấm túc thiếu chủ, ai cho các ngươi lá gan thả nó ra!”

Đinh Duyệt run rẩy lên tiếng: “Thuộc hạ vô năng cam lòng chịu phạt.”

Trong cơn nóng giận, Đào Tĩnh Lượng đập bàn: “Các ngươi phản hết rồi phải không!”

Cả căn phòng ngay sau đó chìm trong bầu không khí trầm tư, bí bách.

Đột nhiên, một nụ cười hả hê từ ngoài cửa vọng vào:

“Hahaha, ác giả ác báo. Đào Tĩnh Lượng! Ông biết thế nào cũng có ngày này liền nóng giận cho ai xem. Chỉ là một tên nghiệt chủng sống tới giờ này đã là phúc phận của nó rồi!”

Đào phu nhân giận dữ quát lớn: “Câm miệng!”

Một nam nhân tuấn tú trên người khoác y phục đỏ rực, chẳng những không mang dáng vẻ âm nhu, ngược lại càng thêm phần tà mị, dụ hoặc.

Hắn ta cầm trên tay thanh quạt xếp được gấp gọn, khóe miệng ngậm cười, nhưng đáy mắt là một mảnh hắc ám.

“Nghĩa tỷ thấy ta nói sai chỗ nào sao?”

Đào Tĩnh Lượng thấy người tới lập tức ra lệnh cho thuộc hạ lui xuống.

Trong phòng giờ phút này, ngoại trừ Đào Bách mê man bất tỉnh, chỉ còn lại ba người họ.

“Ma vương cần đệ truyền lời gì với ta sao?”

Nghe đối phương thấp giọng nghi vấn, Ram hắc ám bật cười: “Không nghĩ tới ngũ đại gia tộc vẫn luôn khinh thường ta nối giáo cho giặc, nay gia chủ Đào gia lại đứng trước mặt ta hạ giọng cung kính. Thứ cho Bạc mỗ không dám nhận.”

Đào phu nhân cũng chính là Bạc Cẩm Hề thẳng thừng trào phúng: “Bạc mỗ? Kể từ khi ngươi quy hàng ma tộc, Bạc gia ta đã không có phúc phận thành người một nhà với ngươi.”

Ram hắc ám chẳng những không tức giận ngược lại nụ cười càng thêm sâu mấy phần: “Nói theo cách của tỷ thì lý ra, Đào gia từ ngàn năm trước đã bị trục xuất khỏi Ngũ đại gia tộc mới phải! Chẳng lẽ nghĩa tỷ và tỷ phu đã quên, năm vị thượng thần vì sao thất bại, thần hồn tan biến trong trận chiến thần ma ngàn năm trước? Thần vực Vĩnh Tuyên vì nguyên nhân gì đã mãi mãi mất đi sự bảo hộ của ngũ thần?”

Nghe tới đây, cả Đào Tĩnh Lượng lẫn Bạc Cẩm Hề không khỏi run rẩy.

Cách đây ngàn năm trước, thần vực Vĩnh Tuyên do ngũ thần cai quản đồng thời bảo hộ. Họ lần lượt là Tô thượng, Đào thượng, Hàn thượng, Mặc thượng và Bạc thượng. Các vị Thượng thần xuất thân từ ngũ đại gia tộc, từ khi sinh ra đã sở hữu thần lực khiến vạn người kính ngưỡng. Trong trận chiến thần ma, vì xuất hiện nội gián, ma vương nắm rõ từng đường đi nước bước của bọn họ, khiến ngũ thần tử trận thần hồn bị đánh nát. Từ đó về sau, như bị trời trách phạt, ngũ đại gia tộc không còn xuất hiện thêm một vị thượng thần nào nữa.

Ít ai biết được rằng, nội gián năm đó lại chính là gia chủ Đào gia, Đào Tĩnh Lượng. Nguyên nhân phải kể đến bắt nguồn từ vận mệnh nghịch thiên của thiếu chủ Đào Bách. Người này từ khi sinh ra trong cơ thể đã bị tâm ma quấy phá, bệnh tật quấn thân, trở thành phế vật bị người người mang ra sỉ nhục của thần vực Vĩnh Tuyên. Dù cho tài lực hùng mạnh, Đào gia chủ không cách nào cứu vớt được số mệnh trêu ngươi của hài tử, y sư chuẩn đoán hắn sống không quá mười tuổi.

Những tưởng đã chấp nhận số phận, không nghĩ tới ma vương lại có cách cứu được Đào Bách. Hắn ta đảm bảo có thể tách tâm ma ra khỏi cơ thể hài tử, đổi lại gia chủ Đào gia phải làm nội gián ẩn nấp trong ngũ đại gia tộc, chờ thời giúp hắn tranh bá thiên hạ.

Vì quá thương con, Đào gia chủ cùng Đào phu nhân chấp nhận thỏa hiệp. Kể từ khi tách tâm ma ra khỏi cơ thể, bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, Đào Bách dần khỏe mạnh, tốc độ tu luyện khiến người ngoài phải khiếp sợ, trở thành một nhân vật phong vân trong ngũ đại gia tộc. Nếu không phải không sở hữu thần lực từ khi sinh ra, Đào Bách rất có thể trở thành Thượng thần đời kế tiếp.

Thế nhưng, sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu Đào Bách không bị hệ thống 777 đem theo xuyên qua các thời không đi vào tiểu thế giới. Sau khi trở về, Đào Bách suy yếu thấy rõ, dường như quay lại trạng thái yếu ớt vô hồn lúc mới sinh ra. Ma vương lúc bấy giờ mới tiết lộ cho họ biết, hắn ta không cách nào trừ khử tâm ma triệt để, khiến nó len lỏi vào các tiểu thế giới. Đào Bách chỉ vô tình bị tâm ma phát hiện liền đúng lý hợp tình nhập trở về cơ thể ban đầu. Nếu muốn cứu Đào Bách trừ khi tâm ma cam chịu tự hủy diệt. Nhưng làm sao có thể chứ? Đây là lý do phu thê Đào gia ngăn cản hài tử tiếp tục đi vào tiểu thế giới, khiến bệnh càng thêm nặng.

Quay trở lại trong phòng lúc này, Đào Tĩnh Lượng chậm chạp lên tiếng: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác? Chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn nội điệt của mình ra đi mãi mãi sao?”

Bạc Tư cũng chính là Ram hắc ám nhìn về phía thiếu niên sắc mặt trắng bệch, khẽ thở dài: “Chỉ còn cách trông cậy vào người đó. Nhưng nếu sau khi biết được sự thật, ngài ấy lựa chọn thế nào ta cũng không có quyền xen vào. Ác giả ác báo…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK