Tuy vậy, cô chỉ còn cách nhận mệnh tiếp tục lao về phía trước.
Một chiếc Mercedes đang tiến lại gần, biển số quen thuộc, màu xe quen thuộc khiến Tô Ca mừng muốn rơi nước mắt.
Nhưng cô chợt nhớ đến hoàn cảnh lúc này, phút chốc ỉu xìu. Đi thêm vài bước, Tô Ca nảy ra một ý tưởng, khắp người liền phấn khởi hơn hẳn.
Cô tính toán thời gian lao ra đường, may mắn tài xế có kinh nghiệm, kịp thời thắng gấp, không gây ra mạng người.
Ông định xuống xe, lại bị người phụ nữ xinh đẹp đằng sau ngăn lại.
Bà ta đẩy cửa xe bước tới chỗ Tô Ca đang ngã, sửng sốt giây lát, bà nhếch môi cười: “Sao nào cháu bé? Trước khi muốn ăn vạ có nghĩ tới hậu quả không?”
Tô Ca sao không nhìn ra thái độ chán ghét của bà đối với mình. Cô chẳng lẽ còn không hiểu bà ấy, mẹ cô gần như bị ám ảnh cưỡng chế trước ngoại hình, cố chấp đến điên cuồng. Cô hiện giờ xấu xí như vậy bà ấy không chê bai mới là lạ.
Tô Ca không giả vờ bị thương, cô lành lặn đứng dậy phủi bụi trên đất, nở nụ cười cô cho là thân thiện nhất: “Dì ơi, cháu không ăn vạ tiền của dì đâu, dì cho cháu đi nhờ về nhà với ạ. Trời nóng như vậy, người mập mạp là cháu đây đi bộ sẽ rất khổ sở.”
Lê Nguyệt âm thầm dịch xa khỏi Tô Ca: “Đừng tưởng gọi tôi là dì tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cháu, chúng ta không quen. Cháu tránh đường tôi còn có việc gấp. Quan trọng là cháu quá xấu.”
Tô Ca âm thầm thở dài, giờ cô mới phát hiện gia đình mình tính tình đều thiên vị như nhau, chỉ tốt với người trong nhà, ngoài đường chẳng thèm để ai vào mắt.
Nhưng cô không bị câu nói của Lê Nguyệt tổn thương, còn hồn nhiên lục ba lô tìm khẩu trang đeo vào: “Không thấy sẽ không xấu nữa! Dì cho cháu đi nhờ lần này đi mà. Dì xinh đẹp như vậy nhất định tâm tính lương thiện tựa như nữ thần vậy đó.”
Lê Nguyệt bị lời này của cô bé chọc cười thỏa hiệp: “Thôi được rồi. Cháu lên xe đi.”
Bà còn lâu mới thừa nhận bị con nhóc xấu xí này dỗ ngọt, không thể phủ nhận lần đầu nhìn thấy ánh mắt trong veo của cô bé bà đã thoáng mềm lòng và bất giác quen thuộc.
“Mẹ!”
Nghe giọng con gái cưng, Lê Nguyệt quay đầu lại.
Đào Bách cõng Lâm Nhan trên lưng đi từ phòng y tế ra tới ngoài này, dường như anh không biết mệt lại còn cười vui vẻ cứ như trên lưng là kim cương, bảo bối.
Thấy vậy, Lê Nguyệt lo lắng không thôi: “Chân con làm sao vậy? Sao Đào Bách lại cõng con về?”
Hai má Lâm Nhan thoáng ửng hồng, cô ấy thừa hưởng hết thảy những đường nét tinh xảo trên mặt Lê Nguyệt, khiến người ngoài vừa thấy đã muốn dâng tất cả báu vật cho cô ấy.
“Cũng tại Đào Bách! Con chỉ bị trầy da thôi, cậu ấy lại một hai đòi cõng con về.”
Lê Nguyệt bật cười, vờ trách móc Đào Bách: “Con cũng thật quá đáng, con bé chỉ bị thương chút xíu, con cứ chuyện bé xé ra to. Nếu cô là con, nhất định sẽ bế con bé kiểu công chúa đó. Vậy là con dở rồi.”
Đào Bách cũng hùa theo bà: “Lần sau con nhất định chú ý.”
Nói rồi, anh quay sang nhìn Lâm Nhan: “Là tớ không chu đáo, lần sau bế công chúa nhé!”
Lâm Nhan bị hai người trêu mặt còn đỏ hơn cả lúc trước.
Tô Ca như người ngoài chứng kiến cảnh này, không đố kỵ, cũng không ngưỡng mộ, chỉ biết câm nín: Chiều chuộng kiểu này cô không hư mới lạ.
Lâm Nhan đảo mắt thấy Tô Ca đứng đó, thoáng sợ hãi bất an: “Sao cậu lại ở đây?”
Cô chưa kịp nói gì, Lê Nguyệt đã lên tiếng trước: “Hai đứa quen nhau sao?”
Lâm Nhan tuy không muốn thừa nhận nhưng vẫn gật đầu: “Tụi con là bạn học cùng lớp.”
Lê Nguyệt nghe vậy càng cao hứng: “Vậy thì quá tốt! Mẹ định cho cô bé đi nhờ xe về, con không có ý kiến gì chứ?”
Lâm Nhan tức muốn hộc máu, âm thầm liếc xéo Tô Ca, nhưng sợ Lê Nguyệt nhận ra gì đó khác thường chỉ còn cách đồng ý: “Dạ cứ để cậu ấy đi cùng, con ngồi sau trò chuyện với cậu ấy cũng vui.”
Lê Nguyệt không thấy gì, ngược lại Đào Bách lại phát hiện Lâm Nhan không giống ngày thường.
Anh biết Lâm Nhan không thích Tô Ca, không phải vì ngoại hình hay thành tích mà là vì tính cách.
Tô Ca quá nhu nhược, trên mặt cậu ấy như viết rõ: Tớ rất dễ bắt nạt, các cậu cứ lại đây bắt nạt tớ, tớ sẽ không đánh trả.
Lâm Nhan không ít lần than vãn với anh về Tô Ca. Nhưng Đào Bách có thể nhìn ra, tuy không đến mức chán ghét, nhưng Lâm Nhan không muốn tiếp xúc với Tô Ca, đừng nói chi ngồi cùng một chiếc xe.
Nếu là Lâm Nhan trước đây đã thẳng thừng từ chối.
Đào Bách khó hiểu trong lòng, nhưng cố nén xuống, cho rằng bản thân quá đa nghi.
Xe nhà anh tới đón, Đào Bách chào tạm biệt ba người rồi ra về.
Trên xe, Lê Nguyệt đã ngồi ghế trước nhưng Lâm Nhan vẫn không yên tâm. Cô ta ra lệnh tài xế kéo tấm chắn cách âm xuống.
Mẹ cô ta không nghi ngờ, còn buồn cười thầm than con gái mới lớn thật nhiều bí mật.
Tô Ca dường như rất quen thuộc với chiếc xe này, ngồi rất thoải mái cứ như chủ nhân chiếc xe là cô chứ không phải Lâm Nhan.
“Tôi thấy cậu đang rất hạnh phúc.”
Lâm Nhan rùng mình cảnh giác: “Mày muốn nói gì?”
Tô Ca nhắm mắt nhàn nhã lên tiếng: “Sống trong thân phận Lâm Nhan thế nào? Thoải mái lắm đúng không?”
Lâm Nhan bấu chặt tay vào váy: “Mày muốn làm gì? Cho dù mày nói ra tất cả cũng không ai tin mày. Ba mẹ mày, Đào Bách yêu mày sâu đậm, kể cả danh hiệu nữ thần trường học đều thuộc về tao. Vĩnh viễn là như vậy. Mày đừng hòng cướp đoạt.”
Tô Ca mở mắt bật cười: “Kích động quá rồi đấy bạn hiền. Tôi đâu có nói muốn lấy lại gì của bạn. Dù sao sống trong thân phận Tô Ca cũng không tệ như cậu nói.”
Lâm Nhan thoáng chế giễu: “Mày đừng tưởng nói vậy tao sẽ đồng ý quay trở lại.”
Tô Ca chống cằm nhìn ra cửa sổ: “Sao lúc trước tôi không biết cậu lại tự tin như vậy nhỉ? Hay là… sống trong thân phận này khiến cậu thay đổi tích cực hơn? Tôi tin vào thần linh và ý trời, chúng ta hoán đổi ắt có nguyên do, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Cậu chẳng thể thay đổi được gì đâu. Dù sao, tôi đang rất vui.”
Lâm Nhan khinh thường: “Đồ thần kinh!”