• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như thân thể anh phản ứng chậm, lúc này mới hắt xì liên tục, mặt mũi cũng đỏ ửng.

Đào Bách tuy đang khó chịu nhưng không hề bỏ qua biểu cảm của Lâm Nhan đối diện.

Ngoại trừ dáng vẻ nghi ngờ cùng giận dữ, cô ta không có chút lo lắng hay áy náy nào, cứ như cô ta không hề biết bệnh này của anh.

Không thể nào!

Đào Bách hoảng hốt bỏ mặc Lâm Nhan đi vội ra khỏi lớp, dọc hành lang chàng trai đờ đẫn lướt qua mọi người, đến cả cảm giác ngứa ngáy trên da cũng không cản nổi bước chân của anh.

Lý Hùng Tư đuổi theo Đào Bách: “Đào Bách! Cậu sao vậy? Có chuyện gì phiền phức sao?”

Anh mím môi trong vô thức lên tới sân thượng.

Đối phương hiểu tính anh, cũng không hỏi thêm, chỉ là cùng anh đi suốt dọc đường.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến đầu óc Đào Bách tỉnh táo đôi chút. Anh đan tay đứng khom, người tựa vào lan can sân thượng: “Cậu có thấy… Nhan Nhan cô ấy gần đây kỳ lạ không?”

Lý Hùng Tư thở phào nhẹ nhõm, làm anh cứ tưởng chuyện gì: “Giờ cậu mới nhận ra sao? Tớ dám chắc giờ cậu ta đã yêu cậu sâu đậm rồi. Nói thật so với lúc trước Lâm Nhan bây giờ mới giống một thiếu nữ đang yêu. Cậu vui còn không kịp sao lại buồn?”

Đào Bách lắc đầu: “Không phải. Cô ấy hoàn toàn thay đổi cứ như một con người khác vậy. Tớ mới vừa nhận ra mỗi khi đối mặt với Lâm Nhan hiện tại đáy lòng tớ rất bài xích.”

Lý Hùng Tư ngỡ ngàng: “Không phải chứ? Đừng nói cậu là trai đểu, đợi con gái người ta yêu cậu rồi cậu lại quay sang chán ghét?”

Đôi mắt phượng của Đào Bách mờ mịt: “Thật vậy sao?”

Đối phương chưa kịp trả lời anh, một nữ sinh đột ngột xông lên khiến cả hai bất giác quay đầu nhìn.

Đào Bách là người lên tiếng trước: “Lương Tư Nhị? Sao em lại ở đây?”

Lương Tư Nhị có chút dè dặt đi đến cạnh anh, đưa túi thuốc ra trước mặt Đào Bách: “Hội trưởng! Thuốc của anh.”

Lý Hùng Tư sửng sốt: “Thuốc gì?”

Lương Tư Nhị lúc nói chuyện với người này thoải mái hơn đôi chút: “Anh Bách bị dị ứng phấn hoa không uống thuốc sẽ phát sốt. Anh không biết sao?”

Lý Hùng Tư lúc này mới chú ý đến đốm đỏ li ti trên da Đào Bách, anh không quá lo lắng chỉ lên tiếng trêu chọc: “Chậc! Chậc! Chắc kiếp trước cậu cứu cả thế giới nên kiếp này mới được các em gái hoan nghênh như vậy.”

Đào Bách không muốn chú ý đến anh, ngạc nhiên hỏi: “Ai nói cho em biết tôi bị dị ứng phấn hoa? Em không thể nào biết được! Thuốc này là ai đưa?”

Trong đầu anh dường như đã có suy đoán nhưng vẫn muốn Lương Tư Nhị chính miệng nói.

Khoảnh khắc cô gái này xông lên sân thượng đưa thuốc, ký ức đêm qua lại ùa về.

Bộ dáng hung dữ của đối phương khiến cô ấy sợ sệt, lập tức quên sạch những lời dặn dò trước đó: “Là chị gái tên Tô Ca. Bạn cùng lớp của Hội trưởng.”

Đào Bách lúc này bất chấp tất cả, tựa như đứa trẻ lạc tìm được phương hướng cắm đầu chạy thục mạng xuống dưới.

Bên này, Tô Ca ngoáy tai chê bai hệ thống lắm chuyện.

Từ nãy đến giờ nó cứ lải nhải trong đầu cô không dứt: “Không phải chủ nhân không quan tâm Đào Bách sao? Bụng đã đói đến vậy rồi, chủ nhân lại chạy 2 cây số tìm mua thuốc cho người này. Tôi đã dặn chủ nhân làm sao? Không được lại gần Đào Bách, đừng có liên quan đến cậu ta. Tưởng lần này người ngoan ngoãn nghe lời, ai ngờ…”

Tô Ca cau mày: “Tôi đâu có tiếp xúc với cậu ta. Chẳng phải tôi đã nhờ Lương Tư Nhị đưa thuốc rồi sao?”

777 giận dỗi: “Còn lâu tôi mới tin! Hứ!”

Căn tin đã ở ngay trước mắt, chỉ còn hai bước nữa thôi. Đôi mắt cô phát sáng, thầm nghĩ sẽ phải gọi đồ ăn gấp đôi ngày thường.

Vậy mà kẻ tàn ác Đào Bách lại từ phía sau kéo lấy cổ áo cô đi theo hướng ngược lại: “Tôi có chuyện cần nói với cậu!”

Lực tay anh rất mạnh gần như không cho cô cơ hội cự tuyệt.

Cuối cùng đến một nơi cách nhà ăn không xa, đứng núp bóng phía sau cây phượng lớn, Đào Bách mới chịu buông tha.

Tô Ca siết chặt tay thành nắm đấm, giơ ra trước mặt anh hù dọa: “Cậu đừng tưởng tôi không dám đánh chết cậu!”

Đào Bách không sợ còn bình thản lên tiếng: “Được! Vậy cậu đấm đi! Đấm xong rồi tới lượt tôi hỏi cậu!”

Cô bực bội đạp chân lên gốc cây: “Mẹ nó! Có chuyện gì hỏi mau lên tôi còn đi ăn cơm!”

Đào Bách nhìn thẳng vào mắt cô khẳng định: “Cậu không phải Tô Ca. Cậu là ai?”

Anh cố để tìm ra một chút khác thường trên mặt cô nhưng vẫn không được.

Tô Ca thiếu kiên nhẫn: “Cậu giỡn mặt với tôi à? Tôi không phải Tô Ca cậu phải chắc! Cút!”

Cô vừa quay người đi đã bị anh kéo tay lại, sắc mặt cô vô cùng khó coi: “Đào Bách! Đừng tưởng cậu mang danh Hội trưởng tôi không dám đánh cậu! Bỏ tay ra!”

Anh vốn muốn hỏi cho rõ ràng nhưng nhìn hoàn cảnh bây giờ cũng đủ biết cô chưa chém anh là may rồi.

Ấy thế mà không hiểu sao anh lại nảy sinh ý định trêu chọc cô: “Cậu không nghe thấy chuông vào lớp sao? Đã hết giờ ăn trưa rồi.”

Tô Ca quay mặt nhìn anh cười khẩy: “Thành tích của tôi nát bét sợ gì dăm ba lời phê bình này! Chiều nay tôi cúp học còn được! Chó ngoan không cản đường. Cút chỗ khác cho tôi đi lấp đầy cái bụng.”

Đào Bách phì cười: “Cậu quên chiều này Hội có hẹn tập hợp luyện bóng rổ à?”

Tô Ca không quan tâm cứ thế mà đi, đừng hòng một ai có thể ngăn cản cô.

Chứng kiến khí thế hùng hổ của cô, Đào Bách không hiểu sao lại thấy quen thuộc, bản thân có chút hoài niệm, liền mặt dày bám theo sau: “Vừa hay trưa nay tớ cũng chưa ăn gì. Chúng ta cùng ăn.”

Những học sinh khác đã quay trở lại lớp học, đồ ăn trong căn tin cũng không còn phong phú như trước.

Cô thầm nghiến răng nghiến lợi, hối hận vì đã chạy đi mua thuốc cho tên vô ơn kia.

Cũng may còn món sườn ram và một ít canh bí đỏ.

Dù bụng đói nhưng Tô Ca vẫn chú ý không ăn nhiều cơm tránh tinh bột.

Nhìn căn tin vắng vẻ, cô sửng sốt khi thấy Tần Minh còn ở đây.

Đầu cô thầm nghĩ, Phó Hội trưởng còn ở đây, ngồi cạnh cậu ta nhất định giáo viên không bắt cô vi phạm.

Hai mắt Tô Ca sáng như đèn pha ô tô đặt khay cơm ngồi xuống bên cạnh Tần Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK