Tô Ca lắc đầu ném thanh sắt. Cô cười gằn: “Tôi chỉ muốn nói, kẻ tính kế tôi trước đây đều sẽ rất thảm!”
Dứt lời, Tô Ca phất tay, làn khí trắng đục vây quanh bầy zombie.
Bọn quái vật bất chợt tản ra, không còn nhằm vào cô như trước nửa.
Hình Bắc trốn một bên quan sát, từ biểu cảm độc ác vặn vẹo dần biến thành khiếp sợ cùng hốt hoảng.
Không thể nào! Rốt cuộc cô ta là ai?
Trong lúc hoảng sợ, Hình Bắc run rẩy cánh tay đập trúng tấm kính.
Choang!
Âm thanh đổ vỡ tựa như hồi chuông cảnh tỉnh bầy zombie.
Bọn chúng như tìm thấy phương hướng lập tức xông về phía Hình Bắc đang đứng.
Đối phương lớn tiếng kêu cứu: “Tô Ca! Cứu tôi với! Tôi biết lỗi rồi! Làm ơn cứu tôi với! Tôi không muốn chết!”
Tô Ca âm thầm nhếch môi, không chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng Hình Bắc bị zombie cắn xé.
Cô bất chợt lên tiếng: “Anh muốn cứu hắn không?”
Đào Bách không trả lời cô.
Tô Ca lúc quay sang mới giật mình nhận ra, trong con ngươi màu đen của anh chỉ có duy nhất hình bóng mình.
Cảnh tượng máu tanh kia cũng không thu hút được sự chú ý của anh.
Lồng ngực cô chậm rãi nóng lên, cô liếm đôi môi khô khốc nhắc lại lần nữa: “Anh muốn cứu hắn không?”
Đào Bách lắc đầu: “Hắn ta muốn giết chị. Hắn ta phải chết!”
Bụp!
Tô Ca bất chợt ngồi sụp xuống.
Đào Bách hoảng hốt khom người đỡ lấy cô: “Chị sao vậy? Chị không khỏe chỗ nào?”
Cô không rõ do đối phương mất hết trí nhớ nhận nhầm mình là chị hay còn do nguyên nhân nào khác. Vì Đào Bách mà cô biết vốn bản tính lương thiện, sẽ không thể nào tán thành cách làm tàn ác này của cô. Anh của trước kia nhất định sẽ ngăn cản, thậm chí bất chấp tính mạng xông vào cứu một người dù chỉ mới gặp vài lần.
Tô Ca không biết bản thân nên vui hay nên buồn chỉ là cô không thể phủ nhận sự rung động từ tận đáy lòng.
Tô Ca không biết nhóm người Dương Kỷ Minh đến từ lúc nào.
Dương Kỷ Minh phóng ra những thanh băng sắc bén đâm thủng đầu zombie. Cao Bác tạo ra những cột nước ồ ạt tiến công phía trước. Tô Bắc cũng góp sức, sợi dây leo tựa như có ma thuật quấn chặt đám quái vật, thậm chí chọc xuyên cơ thể chúng.
Thế nhưng đã quá trễ, lúc giải quyết xong bầy zombie, tứ chi đứt đoạn của Hình Bắc hiện ra trước mắt họ.
Dương Kỷ Minh đau lòng ngã khuỵu. Cao Bác hét lớn, đôi mắt đầy lửa giận khóa chặt hai người Tô Ca cùng Đào Bách: “Tại sao không cứu cậu ấy? Tại sao các người lại trơ mắt nhìn cậu ấy chết mà không làm gì? Tại sao? Rõ ràng chỉ còn chút nữa! Chỉ còn chút nữa đã cứu được người. Các người phải chết!”
Động tác của Cao Bác rất nhanh, vừa dứt lời tia nước anh ta phóng ra hóa thành một thanh gươm đâm về phía Đào Bách.
Vốn dĩ đã dùng hết linh lực vào đám zombie lúc nãy, Tô Ca không còn sức phản kháng, chỉ biết ôm lấy Đào Bách dùng thân thể chắn thay anh.
Đào Bách theo bản năng muốn đấy cô ra, nhưng cái ôm của cô rất chặt. Anh tận mắt nhìn thấy mũi gươm mỗi lúc một gần. Đôi mắt ngây dại phút chốc trở nên thanh tỉnh.
Lúc này, đội nhiên những tia sét từ đâu xông tới tạo thành một tấm khiên vững chắc che chắn cho hai người họ.
Thanh gươm bị cản trở vỡ thành bọt nước, làm sàn nhà ướt thành mảng lớn.
Lạc Trạch thu tay thở phào nhẹ nhõm.
Anh chạy tới chỗ Tô Ca: “Cô chủ không sao chứ?”
Đào Bách phát hiện đối phương đã ngất xỉu, thuận tay ôm lấy cô vào lòng.
Giờ đây, anh mới lắc đầu: “Cô ấy không bị thương, chỉ mệt mỏi quá độ.”
Dương Kỷ Minh âm thầm siết chặt tay thành nắm đấm, ngoài mặt vẫn thấu tình đạt lý lên tiếng: “Xin lỗi hai người. Cao Bác chỉ là quá nóng giận nên nhất thời có hành động quá đáng. Tôi chỉ muốn biết tại sao Hình Bắc lại như vậy?”
Đào Bách cười khẩy: “Như các người đã thấy. Bị zombie cắn chết.”
Dương Kỷ Minh sửng sốt, phát hiện đối phương đã không còn ngờ nghệch như trước: “Vậy tại sao các người không ngăn lại? Còn nữa anh… vẫn luôn giả vờ mất trí?”
Đào Bách dịu dàng nhìn người trong lòng mình, lúc ngước lên ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, quay trở lại dáng vẻ hờ hững: “Tại sao tôi phải cứu? Chúng tôi không có dị năng xông lên để cứu người? Hay anh đổi lại hỏi cách khác đi. Tại sao chúng tôi lại không chết cùng cậu ta?”
Dương Kỷ Minh nhất thời không biết nói gì.
Cao Bác phẫn nộ lên tiếng: “Ý mày là sao? Là bọn tao tốt bụng chứa chấp mày, dẫn chúng mày theo cùng! Chúng mày thấy chết không cứu, có còn là người không?”
Đường Miểu im lặng đứng một bên quan sát.
Tô Bắc từ lúc Lạc Trạch xuất hiện đã âm thầm trốn mất.
Lạc Trạch nhìn nhóm người Dương Kỷ Minh, đặc biệt là Cao Bác, sau đó dò hỏi người bên cạnh: “Những người này chúng ta xử lý sao đây?”
Ánh mắt Đào Bách giờ đây vô cùng sắc bén: “Tạm thời bắt hết về. Đợi Tô Ca tỉnh lại tùy cô ấy xử lý. Lập tức về căn cứ thủ đô, vẫn nên tìm bác sĩ khám cho cô ấy thì hơn.”