Tư Bạch vừa rót nước vừa than thở: “Trước kia cậu có vậy đâu, giờ lại mang mệnh công chúa, còn sốt tới ngất xỉu.”
Đào Bách lúc này mới quay sang nhìn anh: “Cậu gọi bác sĩ?”
Tư Bạch vội vã phủ nhận: “Cho tớ chín cái mạng cũng không dám gọi. Cậu bây giờ có phải người bình thường đâu, đến bác sĩ cũng không chữa nổi.”
Đào Bách hài lòng gật đầu, sau đó lại tiếp tục ngó lơ anh ta.
Tư Bạch lại hiếm khi khác thường, im lặng hồi lâu, ánh mắt giãy giụa mãi nhìn về phía anh.
Đến cả Đào Bách đang hồn vía trên mây cũng nhận ra chuyện lạ này: “Cậu sao vậy?”
Tư Bạch liếm môi, ngập ngừng: “Cậu… tuyệt đối phải bình tĩnh.”
Đào Bách cười giễu, trước giờ có chuyện gì mà anh không bình tĩnh nổi chứ: “Cậu nói đi.”
Tư Bạch không dám nhìn thẳng đối phương, cụp mắt lên tiếng: “Hôm qua nhà họ Tô sang thăm nhà cậu.”
Đào Bách sửng sốt: “Cậu báo cho cô ấy tôi bị bệnh?”
Tư Bạch lắc đầu tiếc nuối: “Người ta không phải muốn thăm cậu, người ta muốn tới cửa từ hôn.”
“Cái gì?” Đào Bách ngồi bật dậy, cổ họng còn đang đau đớn, bỏng rát.
Đối phương khóc không ra nước mắt, tự trách sao mình lại ngu đến mức kể chuyện này cho anh.
Thế nhưng lời nói ra không thu vào được, Tư Bạch đành thức thời ngậm miệng.
Vài phút sau, Đào Bách mới nhắm mắt lên tiếng: “Ba tôi… đồng ý?”
Nhìn vào đôi mắt nặng trĩu của đối phương, Tư Bạch thật muốn dối lòng nói không nhưng kết quả vẫn là gật đầu: “Đồng ý.”
Đào Bách không chút do dự bước chân xuống giường, chạy thật mau ra khỏi cửa.
Người trong căn cứ liên tục chào hỏi anh, thế nhưng Đào Bách dường như không thấy họ.
Anh bước vội về phía trước, từng giây từng phút trôi qua như hàng thiên niên kỷ.
Thời gian kéo dài như hóa thành một tảng đá vô hình dội thẳng vào tim anh.
Lạc Trạch vừa ra khỏi phòng Tô Ca, liền nhìn thấy Đào Bách đi vào.
Dù đã gặp không biết bao nhiêu lần, anh cũng không khỏi cảm thán người với người chỉ có tức chết.
Mặc kệ làn da đỏ lên vì cơn sốt chưa hạ, nhưng mỗi một đường nét trên gương mặt Đào Bách đều đẹp đến hư ảo, tựa như một vị tiên gia trên tranh vẽ.
“Đào thiếu đột ngột tới đây là?”
Đào Bách híp mắt: “Tô Ca đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.”
Thấy anh định bước tới, Lạc Trạch liền đưa tay ngăn cản: “Đào thiếu thứ lỗi, tiểu thư không muốn gặp ngài.”
Dứt lời, Lạc Trạch chợt nhật ra nhiệt độ không khí hạ thấp đến rùng mình.
Đào Bách trầm giọng: “Tránh ra!”
Lạc Trạch tuy nhìn ra đối phương đang giận dữ nhưng vẫn kiên định: “Đào thiếu vẫn nên về đi.”
Đào Bách lúc này không còn kiêng nể một chưởng đánh bay Lạc Trạch vào vách tường.
Đối phương bị dội ngược, sau đó rơi xuống đất phun ra một ngụm máu.
Vậy mà anh vẫn chút để ý, lập tức tiến lên vài bước rồi đẩy cửa phòng.
Lúc này Dương Kỷ Minh đang ngồi đối diện Tô Ca, hai người cùng nhau dùng bữa.
Mặc dù còn xuất hiện một Đường Miểu ở giữa nhưng không hiểu sao lòng Đào Bách phát lạnh.
Có lẽ cũng nhận ra động tĩnh bên ngoài, anh vừa xuất hiện, hai người đồng loạt buông đũa, chỉ có Tô Ca vẫn xem như chưa có gì xảy ra, món nên ăn thì vẫn ăn.
Đào Bách chậm rãi đi đến bên cạnh cô, anh khô khốc mở miệng: “Chúng ta nói chuyện riêng.”
Bàn tay cầm đũa thoáng khựng lại: “Có gì cứ nói tại đây đi.”
Đào Bách cố kiềm nén cơn bạo ngược dưới đáy lòng: “Tại sao lại từ hôn?”
Tô Ca đặt đũa xuống ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt nở nụ cười thản nhiên: “Không phải giữa chúng ta không có tình cảm với nhau sao? Từ hôn là chuyện đương nhiên.”
Đào Bách khom người bóp chặt vai cô, giọng nói trong cơn giận dữ gần như rít qua kẽ răng: “Mẹ nó! Hay cho câu không có tình cảm với nhau! Tôi còn biểu hiện chưa đủ rõ ràng sao? Là em mù hay muốn tôi phải moi tim ra cho em em mới chịu tin?”
Dương Kỷ Minh nhíu mày: “Anh có gì bình tĩnh nói, anh đang làm đau cô ấy!”
“Câm miệng! Chuyện của chúng tôi không tới lượt người ngoài xen vào!”
Ánh mắt Đào Bách đỏ ngầu, giăng đầy tia máu: “Em nói đi!”
Đôi tay Tô Ca đặt dưới gầm bàn siết chặt lấy nhau, lời nói ra tàn nhẫn đến cực điểm: “Một con quái vật như anh đáng để tôi yêu sao?”
Đào Bách sững sờ nhìn sâu vào mắt cô, cố gắng tìm ra chút chột dạ hay né tránh nhưng hoàn toàn không có.
Hộp gỗ cộm lên ở túi quần vì trận giằng co vừa rồi mà rơi xuống lăn lông lốc dưới sàn.
Đào Bách khom người nhặt lên, bàn tay nhiều vết chai ngoan cố kéo lấy tay cô rồi lặng lẽ đặt vào.
Sau đó liền buông tay, trên gương mặt ửng đỏ của anh nở nụ cười u ám: “Được! Chỉ cần cô uống lọ thuốc này vào, từ nay về sau chúng ta xem như không quen biết.”
“Không được!”
Dương Kỷ Minh lớn tiếng ngăn lại nhưng hoàn toàn vô dụng. Tô Ca đã ngửa đầu không chút do dự uống hết lọ thuốc: “Được rồi chứ?”
Dường như đây là chuyện Đào Bách từng rất mong đợi, thế nhưng lúc này anh lại sợ hãi cùng đau đớn khôn nguôi.
Ánh mắt của Đào Bách lúc này không còn cơn giận dữ cùng cuồng nộ, chỉ còn lại một mảnh hoang tàn xen lẫn tang thương.
Tô Ca vốn luôn lý trí, tự cho mình là đúng, lúc này đây lại mâu thuẫn muốn xông lên giữ chặt anh. Cô muốn cùng anh giải thích mọi chuyện, thậm chí muốn đưa dao cho anh tự tay đâm cô vài nhát xả giận, chỉ mong anh đừng có biểu cảm như hiện tại.
Thế nhưng, đứng trước sinh mạng, đứng trước số phận nghiệt ngã, cô không thể nào phạm phải sai lầm.
Nhìn bóng lưng anh dần biến mất, trong cổ họng tràn ra mùi máu tanh ngọt.