_______________________________________
Khách sạn Hoàng Vương, phòng VIP tổng thống.
"Cốc..cốc.." tiếng gõ cửa vang lên, Âu Duật Phong vừa tắm xong thì tiện tay mở cửa. Phương Bách Giao nhắm mắt cắn răng đi vào trong miễn cưỡng.
Hai người nhìn nhau một hồi, Âu Duật Phong quăng cái khăn tắm cho cô "tôi có bệnh sạch sẽ đấy" ý tứ của hắn quá rõ rồi còn gì, bảo cô đi tắm rửa cho sạch đấy vì cô đã chạy bộ đến đây mồ hôi đầm đìa như thế, sạch hay không sạch cũng phải đi tắm thôi.
Tiếng nước tắm trong phòng tắm vừa ngưng, hắn rất bình thản nhấm nháp chút rượu vang đỏ ở trên giường nhìn thấy cô bước ra, bộ váy trắng mỏng manh có sẵn ở đó càng làm tôn lên vẻ đẹp mê người của cô hơn mái tóc vàng xen lẫn nước da trắng ngần mịn màng của nàng như hớp hồn của hắn vậy.
Âu Duật Phong ngẩn người vì vẻ đẹp của Phương Bách Giao, không chỉ có khuôn mặt mà vóc dáng nhỏ nhắn cũng vô cùng quyến rủ. Yến hầu của hắn nóng như lửa, cả người hắn cũng vậy Phương Bách Giao ngần ngại đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, cô đang cảm thấy đây là việc nhục nhã nhất trong cuộc đời cô vậy thì sao đây, cô không có sự lựa chọn.
Hương thơm ngào ngạt ngọt ngào như câu dẫn hắn đến mức mất kiểm soát, hắn ôm lấy cô vào lòng từ từ vuốt ve trên thân thể cô từ chỗ một, đôi mạnh lạnh buốt của hắn áp vào môi cô khiến hắn không tài nào dứt ra được, đến khi cô không thể thở được nữa hắn mới buông ra lần xuống cổ và vai rồi đến nơi mềm mại quyến rủ nhất trên người cô.
Từng nơi bị hắn chạm qua sống như bị điện giật vậy, toàn thân cô không ngừng run rẫy. Hắn ám mị ghé sát vào tai cô thì thầm "em thật là xinh đẹp" giọng nói mê muội của hắn khiến cô càng thấy run rẫy hơn, đôi tay chậm chạp luồng qua vạt váy tiếng vào trong khiến cô không kiềm được mà rên lên một tiếng.
Đôi mắt hắn lúc này tràn đầy dục vọng chiếm đoạt, hắn xé tan bộ váy ngủ trên người cô đưa thứ mạnh mẽ đang cương cứng lên vào trong cô "a...aa..đau.." cô đau đớn đến độ chảy nước mắt, hắn đột nhiên di chuyển nhẹ nhàng lại một chút khi dòng máu đỏ đó chảy ra nhưng cơ thể cô khiến hắn không thể kiềm được mà dồn dập ra vào "đây là lần đầu?" hắn đột nhiên thấy vui trong lòng, càng tăng thêm dục vọng trong hắn. Cô rên rỉ dưới thân hắn sự đau đớn xen lẫn sự thăng hoa miên mang của dục vọng. Cô không nghĩ lần đầu tiên trong đời cô sẽ trao cho tên ác ma này. Cuộc hoan ái kéo dài đến gần sáng, cơ thể cô gục ngã hoàn toàn không còn một chút sức lực nào nữa hắn mới chịu buông tha cho cô ngủ.
Đây trò chơi, phải cô cũng nghĩ như thế đây là "quy tắc ngầm" một trò chơi trong cái giới giải trí này, một diễn viên nhỏ bé muốn vươn cao thì phải tìm một hậu đài lớn, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chơi trò này để nâng cao vị trí của mình khi bước vào nghề diễn viên, càng không muốn bản thân mình giống như những người đồng nghiệp kia...nhưng giờ thì xong rồi, cô thật sự đã làm. Lại còn là một hậu đài lớn chắc như Âu Duật Phong.
_______________________________________
Sáng hôm sau, mặt trời cũng đã lên cao cô từ từ tỉnh dậy sau một cơn ác mộng hiện thực đó. Trên người cô đầy dấu hôn đỏ chói mà hắn để lại, cả người như mềm nhũng ra hết thắt lưng thì đau nhức không thể tả nỗi.
Cô không để ý ngồi dậy định đi, phía sau bàn tay to lớn của hắn ôm lấy cô vào lòng "em ở đây với tôi một chút thì có làm sao chứ" có vẻ như hắn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Cô trầm mặc "tôi đã làm xong những gì có trong thoả thuận mong anh cũng đừng có nuốt lời" Âu Duật Phong lập tức đè cô nằm xuống dưới thân mình cười tà mị "bảo bối tôi có bao nuốt lời đâu, em chỉ cần ngoan ngoãn hầu hạ tôi là được". Không hiểu tại sao cơ thể cô lại khiến hắn mê mẫn đến như vậy, hắn hôn cuồng nhiệt vào môi rồi cổ lần xuống vai cô kinh hãi đẩy hắn ra lớn giọng "anh..buông ra.." người đàn ông này sao có thể dai sức như thế chứ.
Đúng lúc này chuông điện thoại đến hắn reo lên, sắc mặt hắn tối sầm xuống nhấc máy lạnh giọng "nói".
Giảng Huân xúc cả mồ hôi lạnh "sếp..có đại diện của Kim thị đến gặp sếp ạ" phá chuyện tốt của sếp anh sao có thể không sợ chứ.
Âu Duật Phong nhíu mày rồi nói "ừ, tôi sẽ đến công ty".
Phương Bách Giao tranh thủ lúc hắn nghe điện thoại nhanh chóng mặc đồ lại chuồng đi mất. Không hiểu sao hắn lại cảm thấy vui một cách lạ thường.