• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Bách Giao mặc bộ váy màu vàng trắng thiết kế nổi tiếng của hãng thời trang ở Ý, kiểu cách không quá cầu kì nhưng cũng thoát lên rõ vẻ sang trọng kiêu sa của cô nàng. Cô khoác tay cùng Âu Duật Phong đi vào, đúng như cô nghĩ mọi ánh mắt và sự chú ý tất cả đều đỗ dồn lại phía hai người. Hắn mặc bộ âu phục đỏ sẫm không quá nổi nhưng lại không hề mờ nhạt một tí nào, cả hai như trời sinh một cặp trai tài gái sắc không ai có thể phủ nhận được họ thật sự rất xứng đôi.



Âu lão thái hai mắt sáng rỡ cười nói "Tiểu Giao..qua đây với bà nào.." Âu lão gia hoàn toàn không vui nhìn sang Âu Duật Phong giờ lúc này ông còn có thể làm gì không thể làm kinh động đến khách mời được....đành phải im xem như không thấy thôi.



Ngô Ái Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn ấy chứ, nhưng hôm nay là buổi mừng thọ của lão phật gia nhà họ Âu, ả ta đành phải cắn răng nhịn cơn tức này.



Lúc này Âu Duật Phong đang nói chuyện với vài vị khách khác thì Tề Thiên Hạo đi lại "chào Âu thiếu tôi nghe danh đã lâu hôm nay mới được gặp..đúng là mở mang tầm mắt" giọng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng bình thường nhưng lại ẩn chứa nhiều ý nghĩa bên trong lời nói đó.



Âu Duật Phong cũng không ngại tiếp chuyện với hắn ta vài câu, nghe nói Tề nhị gia vừa mới đến Đế Đô này đã vượt lên cả những tập đoàn nhỏ trong bảng thi đua thị trường hiện nay...



"Nghe nói Tề nhị gia thông minh kinh doanh rất giỏi hôm nay được gặp quả nhiên là vinh hạnh cho tôi" Âu Duật Phong cười như không cười ánh mắt sắc lạnh chỉ thẳng vào Tề Thiên Hạo, cảnh tượng hai vị tổng tài trẻ tuổi tài năng hơn người thật khiến cho người ta sợ rợn da người.



Cả hai nhìn nhau cứ như kẻ thù trăm năm mới gặp vậy đột nhiên một cô gái từ xa đi lại, vẻ đẹp mê mẫn đến mức Tề Thiên Hạo phải ngẫn người nhìn cô. Phương Bách Giao được Âu phu nhân nhờ tìm Âu Duật Phong đến gặp bà nên cô mới lây hoay đi đến "Âu phu nhân bảo tôi tìm anh..." Âu Duật Phong nhìn ánh mắt của Tề Thiên Hạo đã đủ hiểu hắn ta nghĩ cái gì nhanh ôm Phương Bách Giao vào lòng "em yêu đi lung tung như thế nhỡ bị lạc thì sao...chúng ta đi thôi" hắn cố ý nói lớn cho Tề Thiên Hạo nghe thấy. Vẻ mặt của Âu Duật Phong không hề giống đang diễn một chút nào, giọng điệu cưng chiều giống như thói quen vậy.



Đột nhiên hắn có chút thất vọng, bóng dáng sau lưng một cô gái rời đi làm hắn có chút xao xuyến một chút mặc dù chỉ một lúc nhưng hắn không hiểu sao lại thấy mơ mẫn về cô như vậy.



Âu lão thái và Âu phu nhân rất thích Phương Bách Giao khác hẵn thái độ ghét cay ghét đắng của Âu lão gia thì hai người lại vui vẻ dịu dàng chào đón cô giống như người thân vậy "Tiểu Giao Duật Phong hai đứa đi đâu thế hả...ngồi xuống đây với bà".



Ngô Ái Ngọc trợn tròn mắt định đi tới thì bị Ngô Đạm Vân giữ lại "bình tĩnh" vị trí mà Phương Bách Giao ngồi chính là dành cho Âu thiếu phu nhân của Âu gia không phải là bọn họ đã chấp nhận cô ta là con dâu họ rồi đó chứ...Ngô Ái Ngọc giận đến độ tự siết bàn tay móng tay đâm vào thịt đến chảy cả máu.



Cố Mộng Nghi cũng ngồi đó nói chuyện với Âu phu nhân thì thấy Phương Bách Giao đi đến, một lần nữa bà lại kinh ngạc sững người lại nhìn chầm chầm lấy cô như người mất hồn vậy. Phương Bách Giao thật sự rất giống bà lúc nhỏ, sao lại trùng hợp như vậy được mái tóc thậm chí cả đôi mắt cũng rất giống Kim Trạc Quân bà đứng dậy bình tĩnh đi lại nhìn cô "Phương..tiểu thư là cô phải không?" Giọng nói êm ái ngọt ngào khiến cô cảm thấy rất thiện cảm trả lời "à..xin chào Kim phu nhân".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK