"Cô ấy quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời này" một câu nói của Âu Duật Phong khiến cả Âu lão gia và Âu phu nhân phải ngẫn người. Con trai của họ là người ra sao bọn họ còn xa lạ nữa ư...hôm nay lại thốt ra những lời thế này đặc biệt đó là một cô gái tầm thường.
Âu lão gia dường như cũng hiểu ra điều gì đó, ông đi gần lại thở dài "ta sẽ cho người đi tìm con bé" Âu phu nhân cũng mừng theo nhìn sang Âu Duật Phong "con ăn chút gì đó đi...sẽ sớm tìm ra thôi" Âu Duật Phong lúc này y như người mất hồn, tâm trạng đâu mà ăn với uống nữa.
Phòng bệnh VIP kế bên đó là phòng Tề Thiên Hạo ở đó. Tề lão gia nhìn con trai mình lần đầu tiên liều chết vì một người phụ nữ như thế, mặc dù ông không biết cô gái đó trông như thế nào, xinh đẹp đến mức khiến cả thiếu gia Âu thị cũng muốn liều mạng vì cô ta.
"Ba..sao người lại ở đây" hắn tỉnh lại còn có chút đau đầu nhìn ông.
"Con đoán thử xem" ông điềm đạm ngồi xuống nhìn hắn, chau mày lại không vui nói tiếp "cô gái đó là ai.. sao con lại.." "cô ấy là người phụ nữ rất quan trọng ba không cần phải khuyên con.." hắn dường như biết ông đang định nói gì liền ngắt ngang lời ông mạnh giọng khẳng định.
Tề lão gia thở dài chán nãn nhìn con trai của mình đã trưởng thành thật rồi, suốt bao nhiêu năm qua chưa hề để tâm đến bất kì nữ nhân nào vậy mà bây giờ lại kiên quyết khẳng định như thế.
Hòn đảo nơi mà Phương Bách Giao đang sống.
Kỳ Tranh kể hết tất cả câu chuyện của cuộc đời cô cho Phương Bách Giao nghe, không bỏ xót tình tiết nào.
Phương Bách Giao rất nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ mà Kỳ Tranh kể.
Lúc nhỏ Kỳ Tranh đã ở đây, lớn lên ở đây. Mọi người đều đối xử với cô rất tốt nhưng có một điều không ai nói và cũng chẳng ai biết được ba mẹ ruột của cô là ai dần dần cô cũng chẳng để tâm đến điều đó nữa. Dù gì cuộc sống hiện tại của Kỳ Tranh cũng rất tốt chẳng để tâm nhiều đến những thứ tiêu cực của nhân gian này.
"Chị Mẫn Mẫn..thành phố như thế nào..có vui có đẹp như mọi người hay nói không" Kỳ Tranh quên mất cô bị mất trí nên lập tức im miệng "em..quên mất..xin lỗi chị" Phương Bách Giao chỉ cười cười nhìn ra mặt biển yên lặng bình thản nói "chị có cảm giác..dường như ở nơi được gọi là thành phố xa hoa phồn thịnh mà em kể nó rất...đau thương..đối với chị" Kỳ Tranh tò mò hỏi tiếp "chị..tại sao như vậy?".
Phương Bách Giao lắc lắc đầu nhìn vào dây chuyền trên cổ mình rồi thở dài một câu "chị không biết..chị có cảm giác như thế".
Buổi tối ở bệnh viện Hoàng gia.
Âu Duật Phong và Tề Thiên Hạo ngồi đối diện tràn đầy sát khí.
Âu Duật Phong dựa người vào ghế "góp cuộc cậu có ý gì với Giao Giao?" Tề Thiên Hạo cũng đã lường trước được câu hỏi này trước sau gì cũng đến nên thản nhiên trả lời "cô ấy vốn không phải Phương Bách Giao" câu nói khó hiểu này khiến Âu Duật Phong không khỏi chau mày nghiêm túc nhìn hắn "ý gì?".
"Cô ấy đích thật là con gái ruột của Kim Trạc Quân là em gái ruột bị thất lạc của tổng thống Kim Quốc Truỵ đương nhiệm hiện tại của Đế Đô" Âu Duật Phong lúc này mới hiểu ra...chả trách Kim phu nhân và Phương Bách Giao lại có nhiều điểm tương đồng như vậy.
Chưa để Tề Thiên Hạo nói hết thì Âu Duật Phong cắt ngang lời hắn "năm tám tuổi bị bắt cóc lại còn bị ám ảnh bởi có người hù doạ giết chết cô ấy nên dẫn đến tình trạng nữa nhớ nữa quên về kí ức...Phương Lam là người bắt cóc cô ấy...còn đe doạ nữa" Tề Thiên Hạo có chút nể phục hắn, chuyện này không ngờ hắn lại điều tra ra được nhanh như vậy.
Người em gái mà tổng thống đương nhiệm Kim Quốc Truỵ có lần nhắc đến một phần muốn tìm kím hoá ra là Phương Bách Giao, nhưng không hiểu sao năm xưa cô bị mất tích một cách bí ẩn như thế một chút manh mối cũng không thể tìm được nên mới thất lạc cho đến tận bây giờ.
Tề Thiên Hạo kể ra toàn bộ cho Âu Duật Phong một phần giúp cô tìm được danh tính thật sự và một phần có thể nhờ sự hổ trợ của tổng thống sẽ nhanh tìm thấy hơn.