Tiểu Hinh nhìn chị Lâm đi tới đi lui đến chóng mặt "chị à..chuyện này đâu phải lỗi do chị Bách Giao hết đâu" Phương Bách Giao âm trầm một hồi lâu mới lên tiếng "em rất đam mê diễn viên...em còn muốn vươn lên vị trí ảnh hậu nữa..." chị Lâm dịu lòng xuống không còn bực tức nữa dịu dàng ngồi xuống ôm lấy cô an ủi "đừng nghĩ nữa...chắc chắn chúng ta sẽ còn cơ hội, đừng buồn nữa.." tiểu Hinh cũng ngồi xuống an ủi cô, bọn họ không chỉ là người quản lí và trợ lí mà còn là bạn bè duy nhất của cô.
________________________________________
Dinh thự Âu gia.
Âu Nhất Đống tức giận bảo Ôn quản gia gọi điện cho Âu Duật Phong về ngay vì Ngô Ái Ngọc sau khi bị Âu Duật Phong hù doạ một trận thì tức tốc chạy đến đây khóc lóc ỉ oi, khi Âu Nhất Đống nói nhất định sẽ gã cô ta cho Âu Duật Phong nên cô ta mới ngừng khóc lóc quay về nhà.
Đỗ Cầm Hân vừa về đến thì nhìn thấy bộ dạng tức giận này là biết ngay liên quan đến đứa con trai yêu quý của bà rồi.
"Bà đừng nói bà vẫn chưa biết chuyện gì đó nhé" Âu Nhất Đống bực mình nói.
"Tôi đã nói trước là thằng nhóc đó sẽ không đến đâu, do ông cứ khăng khăng tổ chức còn gì" Âu phu nhân cũng không vui, dù sao cũng là con trai của bà sao có thể vì người ngoài mà trách mắng vô lí như thế.
Âu Nhất Đống im lặng không nói gì nữa con trai ông là người cứng đầu khó bảo thế nào ông còn lạ sao, dù sao một phần cũng là do ông cứ khăng khăng tổ chức.
Quả nhiên Âu Duật Phong không về, đã hơn hai tiếng rồi mà không thấy mặt mũi hắn đâu, ông thở dài một hơi bất lực đi vào phòng nghỉ, Âu phu nhân cũng bật cười rồi đi theo ông vào trong. Hai cha con nhà này giống gì lại giống tánh cứng đầu khó bảo, không ai nhường ai cả.
______________________________________
Trời đã tối, chị Lâm biết cô tinh thần đã suy sụp lắm rồi nên rủ cô vào Hải Hoa Thành là quán bar nổi tiếng nhất ở đây.
Phương Bách Giao chán nãn gật đầu đại đồng ý đi theo.
Ở nơi này khá là đông người hầu như tất cả đều là những cậu ấm ăn chơi và thiên kim tiểu thư giàu có, cách tranh trí ở đây hoàn toàn không hề tầm thường như các quán bar kia, đèn bố trí trên trần nhà đều là loại nhập khẩu đắc tiền, từng cái bàn hay chiếc ghế ở đây cũng là loại hạng A cao cấp. Cô không thể chị Lâm hôm nay lại chịu chơi đến thế nhìn sơ qua đã thế này rồi, một chai rượu ở đây không biết bằng bao nhiêu tháng lương cô làm nữa.
Vì tiểu Hinh đột nhiên bị cảm nên đã ở nhà không đi được nên chỉ có cô và chị Lâm thôi, cô không biết bình rượu chị Lâm đã kêu là loại gì và bao nhiêu tiền nhưng có vẻ là loại rẻ nhất ở đây.
Một hồi lâu, chị Lâm đã say đến mức mê màng không còn biết trời trăng gì nữa cô định đi vào nhà vệ sinh rửa tay rồi ra đưa chị Lâm về.
Đột nhiên có hai người đàn ông lạ mặt đi lại mời rượu cô "tiểu thư, cô là người tây sao mắt cô đẹp quá cả tóc nữa" phải tóc cô có màu vàng kim, mắt màu xanh lam nên có rất nhiều người nhầm cô là người lai, hai người đàn ông này nhìn thôi là biết không phải loại tử tế gì rồi.
"Xinh đẹp lắm phải không?" Phía sau hai tên đàn ông này đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng mặc dù lời nói có phần không nghiêm túc cho lắm nhưng cũng đủ làm cho người ta sợ run người.
"Âu..thiếu.." vừa nhìn thấy Âu Duật Phong hai tên đó lập tức cuối đầu chào rồi nhanh chóng kím cớ chuồng đi.
Phương Bách Giao mặc dù rất có ác cảm với Âu Duật Phong nhưng cô không phải loại người không biết đúng sai nên nhẹ nhàng đi tới "cảm ơn anh..Âu thiếu".