Kim Mỹ Hà nhìn cô từ trên xuống dưới rồi đi đến gần trừng mắt nói "loại phụ nữ như cô chỉ giỏi quyến rủ đàn ông thôi...Duật Phong sẽ không bao giờ yêu loại người như cô đâu đừng có mà mơ tưởng" sự nhẫn nhịn cũng phải có hạn Phương Bách Giao cố kiềm chế lại nhìn cô ta cười lạnh "vậy cô nghĩ Âu Duật Phong sẽ yêu cô hay sao" Kim Mỹ Hà tự tin nhìn cô không chút xấu hổ nói "đương nhiên, tôi là thiên kim của Kim gia là gia tộc lớn nhất nhì ở Đế Đô chỉ có tôi mới thích hợp với anh ấy" "chẳng phải là con nuôi thôi sao, tôi nể phục sức tự tin và mơ tưởng của cô thật đấy" câu nói này của Phương Bách Giao nhẹ nhàng nhưng như một nhát đâm chí mạng đối với cô ta, sự tức giận tột độ nổi lên. Kim Mỹ Hà hất mạnh ly rượu vào người của Phương Bách Giao quát "loại phụ nữ chỉ biết dâng hiến thể sát cho đàn ông như mày mà cũng có tư cách để nói chuyện của tao hay sao" ngay lập tức tất cả mọi người đều chú ý bàn tán, Âu Duật Phong chạy lại dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng ánh mắt hắn liếc qua Kim Mỹ Hà như muốn giết người "tôi đưa em về" cô đẩy tay hắn ra, hoe mắt đỏ rực chạy ra khỏi bữa tiệc mặc kệ mọi thứ.
*""lo**ạ**i ph**ụ**n* *ữ**ch* *ỉ**bi* *ế**t dâng hi**ế**n th**ể**sát cho đàn ông nh* *ư**mày..."* một câu nói như xuyên qua tim của cô sự nhục nhã và xấu hổ không thể hình dung. Từng câu từng chữ của Kim Mỹ Hà cứ thoang thoáng trong đầu cô thật là khó chịu.
Ở đại sảnh Kim gia, khách mời vẫn tiếp tục ở lại họ xì xầm bàn tán suốt từ nãy đến giờ không những là Kim Tông Nhân mà tất cả người nhà họ Kim cũng thấy mất mặt không thể tả, Kim Mỹ Hà cứ như loại phụ nữ thấp hèn rẻ mạt không có một chút gì giống với thiên kim huyết mạch của nhà họ Kim.
Âu Duật Phong toả ra sát khí lạnh muốn thấu xương nhìn Kim Mỹ Hà "đây là cách Kim gia các người chào đón khách mời ấy hả" Kim Trạc Quân đau đầu "việc này hẵn là hiểu lầm, Âu tiên sinh chúng tôi thật sự xin lỗi Mỹ Hà ngày mai sẽ đích thân đến xin lỗi Phương tiểu thư ngay.." Âu Duật Phong không muốn nói nhiều chỉ để lại một câu "làm sao được thì làm" lạnh lùng rời đi.
Ban đêm thanh tịnh yên lặng hơn bao giờ hết, ở Đế Đô rộng lớn Âu Duật Phong lái xe như bay tìm cô đến gần nữa tiếng đồng hồ.
Phương Bách Giao co người ngồi một góc cô đơn tại hàng ghế đá trước cửa hàng tiện lợi gần đó, hắn nhìn mà xót xa ngay lập tức đi xuống.
"Bách Giao...anh đưa em về, buổi tối ở đây rất lạnh" giọng hắn nhẹ nhàng và dịu dàng đến mức không thể nhận ra đây là Âu Duật Phong cao cao tại thượng mà cô biết. Trên tay cô cầm một lon bia có vẻ như cô đã uống khá nhiều rồi, giọng nói cũng lân lân theo "anh.. tới rồi sao...ngồi xuống với tôi đi.." hắn ngồi xuống nhìn cô "đừng uống nữa, em đã say rồi" hắn dựt lon bia trên tay của cô lại ném sang một bên, cô cười nhạt nhìn hắn một hồi lâu khiến hắn đột nhiên lao đao tim đập nhanh đến lạ kì.
"Cô ta nói tôi là kỹ nữ...nói tôi chỉ biết hiến dâng cho đàn ông...anh nói xem có phải tôi rất dơ bẩn không" sự đau đớn từ lời nói của cô khiến hắn đã nhận ra được một điều..hắn đã yêu cô rồi, từ lúc nào cũng chẳng biết hắn chỉ muốn cô luôn ở cạnh hắn, ngoài cô ra hắn thật sự không cần thêm ai nữa.
"Đồ ngốc...đương nhiên là không phải, đối với tôi em là bảo vật đấy có biết không...Giao Giao tôi yêu em".