• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại bệnh viện Hoàng Gia.



Trước cửa phòng bệnh, ngoại trừ ba người Âu Duật Phong, Cung Tử Mặc và Kỳ Tranh còn có người nhà họ Kim và Tề Thiên Hạo đang đứng ngồi không yên vì lo lắng.



Cửa phòng bệnh mở ra, Tần Cảnh An vẻ mặt khá căng thẳng nhìn họ "cô ấy không sao...nhưng mà" giọng nói của Tần Cảnh An có phần ngập ngừng rồi nói tiếp "cô ấy bị mắc chứng rối loạn trí nhớ, nói cho dễ hiểu hiện tại cô ấy sẽ không nhớ bất kì ai và cũng không có hồi ức nào về quá khứ..." Âu Duật Phong đi lại dứt khoác hỏi tiếp "vậy có thể hồi phục lại không?" tất cả cũng đều im lặng chăm chú lắng nghe câu trả lời của bác sĩ.



Tần Cảnh An nhìn Âu Duật Phong nghiêm túc nói "có thể..nhưng với tình trạng hiện tại không thể ép buộc cô ấy nhớ lại được...nếu không sẽ dẫn đến tình trạng đau đầu ngất xỉu giống như bây giờ" Kim Quốc Truỵ cuối cùng cũng xuất hiện, hắn đi đến chỗ Tần Cảnh An nói bằng giọng điệu khá cương nghị uy quyền "tôi muốn đưa con bé về nhà...khi nào thì có thể xuất viện?" Tần Cảnh An chưa kịp trả lời thì bị Âu Duật Phong cắt lời nhìn thẳng vào Kim Quốc Truỵ nghiêm túc nói "tôi sẽ đưa cô ấy về dinh thự của tôi...chính tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy" Kim phu nhân bức xúc đi nhanh đến "cậu không thể làm thế, con bé chính là con gái tôi là người nhà họ Kim.." "các người đã chăm sóc cô ấy được một ngày nào chưa?" Một câu nói của Âu Duật Phong làm ai cũng ngỡ ngàng im miệng cả Kim Quốc Truỵ cũng sững người nhìn hắn.



Âu Duật Phong nói đúng, bọn họ chưa bao giờ nuôi cô chăm sóc cho cô một ngày nào cả...tai nạn làm thất lạc cô hơn mười năm qua đều là lỗi của họ quá sơ suất mà thành ra như thế. Năm đó cô chỉ mới tám tuổi, bọn họ đã đưa cô đến buổi tiệc tài phiệt mà không quan tâm nhiều đến chuyện cô đã đi lạc lên tận tầng trên căn nhà suýt nữa bị ngã chết...Phương Lam đã cứu cô và đem cô về nuôi đến khi cô trưởng thành.



Kim Trạc Quân và Kim Tông Nhân nhìn nhau rồi im lặng đi đến phía Âu Duật Phong "được...nhưng chúng tôi có quyền thường xuyên đến thăm Giao Nhi.." "tất nhiên là được".



Sau khi thoả hiệp yên ổn xong, từng người một vào phòng thăm cô lúc này Phương Bách Giao cũng vừa mới tỉnh lại, trước mắt cô rất nhiều người khiến cô có phần khó chịu ngồi bật dậy lùi về sau "các người..là ai vậy.." Kim phu nhân nhẹ nhàng trấn an cô, bà hiền từ nở nụ cười chầm chậm nói "Giao Nhi..con đừng sợ ở đây không ai làm hại con hết...chúng ta là người thân của con...ta là..mẹ của con" Phương Bách Giao ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả im lặng xa cách nhìn bà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK