• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Duật Phong dịu dàng ôm lấy cô trong lòng, cô có thể cảm nhận được cái ôm này ấm áp biết dường nào suốt hai mươi năm qua khi cô bị người ta chà đạp sỉ nhục chưa có ai ôm lấy cô che chở một cách dịu dàng như vậy cả.



Hắn không nói gì vì một khi hắn mở miệng sẽ khiến cô khóc mất, thôi thì cứ thế này sẽ cảm thấy an toàn và nhẹ nhỏm hơn.



Biệt thự Ngô gia.



Ngô Đạm Vân vừa thấy con gái chạy về vừa khóc vừa hét, ông ta đi lại lo lắng hỏi rõ "xảy ra chuyện gì vậy?" ông ta hẳn sẽ không thể tưởng tượng được cảnh tượng khi nãy của con gái ông ta mất mặt đến mức nào.



Ngô Ái Ngọc bình tĩnh lại một chút rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Ngô Đạm Vân nghe. Đương nhiên ông ta rất tức giận, dù là Ngô Ái Ngọc đã sai trước nhưng cũng là con gái ông ta sao có thể bị một kẻ thấp kém sỉ nhục như vậy.



Ngô Đạm Vân nóng giận rồi nhìn sang cô ta an ủi "ba hiểu rồi..con yên tâm ba sẽ không để cô ta sống yên... còn về chuyện của con và Duật Phong, ba sẽ đến tìm Âu Nhất Đống một chuyến". Nghe vậy, cô ta mới nín khóc vui vẻ lại rồi quay về phòng. Ngô Đạm Vân cầm di động lên gọi điện, khi đầu dây bên kia bắt máy trả lời "Alo?" "Giết người phụ nữ tên Phương Bách Giao cho tôi, tiền tôi sẽ chuyển khoản cho mấy người" bên đầu dây bên kia lạnh lùng ngắn gọn trả lời "được".



Bọn người đó là sát thủ thuê chỉ cần đưa tiền thì họ có thể giết chết bất kì người nào mà không để lại dấu vết.



Sau khi Phương Bách Giao từ tập đoàn Âu Hoàng về trường quay, đạo diễn trông có vẻ rất bực mình vì bọn người mới vừa đến. Cô nhìn kĩ lại thì mới nhận ra một trong số đó có cả Tố Hi, từ lúc cô và Âu Duật Phong từ Hải Thành trở về thì không gặp lại nữa.



Đạo diễn quát lớn "các người ăn chưa đủ no hay sao mà lại làm việc lề mề chậm chạp như vậy" "đạo diễn tôi có thể gặp riêng cô gái này một lát không?" cô đưa tay về phía Tố Hi nói với ông ta, định sẽ từ chối nhưng đột nhiên ông ta lại nhớ đến hậu đài của Phương Bách Giao nên lập tức đổi thái độ ngay "à..là Bách Giao sao được chứ, cô cứ tự nhiên" thái độ vui vẻ nịn hót này thật làm cho người ta khinh bỉ mà.



Tố Hi đang tập chung cao độ sắp xếp lại các đạo cụ ở sau hậu trường. Nhìn thấy Phương Bách Giao cô thật sự rất bất ngờ lại càng thấy vui mừng nhiều hơn "chị Bách Giao...em không nghĩ em có thể gặp lại chị ở đây luôn ấy" cô bé chạy đến ôm Phương Bách Giao một cái.



"Em khoẻ rồi ấy chứ, thân thể thấy sao rồi" cô quan tâm hỏi, nhìn vào tay và mặt của Tố Hi. Những vết bầm tím kia đã tan hoàn toàn cũng không để lại sẹo nữa, xem ra thuốc của Tần Cảnh An tốt thật.



"Vâng ạ, em hiện giờ rất tốt.."



"Em làm ở đây sao? em đang sống ở đâu rồi?" Hai người vừa đi đến ghế đá gần đó ngồi xuống hàn huyên với nhau.



"Phải đó chị, em được chị Lâm đưa đến bảo làm trợ lí cho ai đấy em cũng không rõ nữa" mấy ngày trước chị Lâm đã bàn với cô chuyện này rồi, hoá ra là Tố Hi.



"Lúc quay về em cũng không còn nhà để ở, nên em đã ở lại nhà của Tần Cảnh An" "hả..cái gì?" cô nghe thì kinh ngạc hỏi lại Tố Hi.



Tố Hi cười cười vô tư nói "anh ấy rất tốt đó chị, còn bao ăn em luôn ấy...em định quay về báo cho anh ấy một tiếng vì em đã có chỗ ở rồi không thể làm phiền anh ấy nữa" dáng vẻ này của Tố Hi là thật, cái tên Tần Cảnh An mà tốt bụng vậy sao đúng là khó tin thật.



"À..vậy thì sau này em phải ở cùng một chung cư với tụi chị rồi, em là trợ lí của chị nên chị sẽ có quà tặng cho em" Tố Hi mừng như muốn bay lên mây, Phương Bách Giao..cô là trợ lí của chị ấy, thật tuyệt vời..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK