• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi lễ dường như gần kết thúc, tất cả mọi người đều đứng dậy chuẩn bị ra về. Suốt buổi lễ từ đầu đến cuối đều diễn ra suông sẻ, đột nhiên từ trên trần nhà và cả phía sau khán đài đều vang lên tiếng nổ rất lớn khiến tất cả hoảng loạn chạy loạn xạ.



Phương Bách Giao đột nhiên trở nên đau đầu vô cùng đến mức ôm đầu ngồi quỵ xuống "không..không phải đừng giết tôi..." trong miệng cô cứ lầm bầm một câu khó hiểu. Cả hai người đàn ông Âu Duật Phong và Tề Thiên Hạo đều chạy đến "Giao Giao.." "Bách Giao..".



Cô theo phản xạ ôm chặt lấy Âu Duật Phong "làm ơn đưa tôi ra khỏi đây..tôi.." "được anh đưa em đi" hắn bế cô lên đi thẳng một mạch ra cổng, đội cứu hoả cũng đi đến kịp dập lửa.



Ra ngoài, hắn cẩn thận để cô lên xe "Giao Giao ở đây chờ anh một lát" rồi rời đi tiến về phía căn nhà đang bị cháy.



Bỗng nhiên một người đàn ông lạ giọng nói khàn lạnh đi đến hỏi "cô là Phương Bách Giao đúng không?" cô thấy là lạ gật đầu, chưa kịp nói gì thì đã bị đánh ngất rồi bị mang đi lên một chiếc xe tải lớn gần đó.



Âu Duật Phong quay lại thì đã không còn thấy cô đâu nữa, chuyện này hẵn là cái bẫy rồi...chết tiệt.



Hắn không quan tâm ngay lập tức lái xe đi tìm cô ngay còn điều động người "tìm Giao Giao về đây ngay cho tôi, lật tung cái Đế Đô này cũng phải tìm ra rõ chưa".



Ở một nơi khác, xung quanh toàn là nước biển không khí cũng khó thở. Cô mơ màng tỉnh lại, thì giật mình nhìn người phụ nữ trước mặt khuôn mặt trở nên ghê rợn đến mức không thể nhìn "cô..sao lại là cô" Phương Bách Giao nhìn cô ta chầm chầm phía sau còn có thêm hai người đàn ông.



Ngô Ái Ngọc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới đắc ý cười lớn "haha..Phương Bách Giao phải nói sao đây mày đã cướp đi người đàn ông của tao, hôm nay chắc chắn là ngày chết của mày rồi...yên tâm không ai có thể tìm ra được chỗ này đâu, bốn bề đều là nước biển nói cách khác chúng ta đang ở trên mặt biển".



Nói dứt lời Ngô Ái Ngọc ra lệnh cho hai tên phía sau đi đến dán chặt miệng cô lại, rồi cài đến ba quả boom hẹn giờ xung quanh rồi nhanh chóng ra ngoài bơi vào bờ "mày vốn dĩ không nên sống trên đời" ả ta từ ngoài kia bờ nhìn sang chỗ Phương Bách Giao cười thật hả hê.



Ngay lúc này, Tề Thiên Hạo đi đến bắt ngay Ngô Ái Ngọc lại "trễ rồi..Tề Thiên Hạo không chừng cả xác của nó anh cũng không lấy được...hahaa" cô ta bị điên thật rồi mới trở thành thế này.



Vừa nói xong "bùm..bùm..bùm..." tiếng nổ lớn đến nổi ở xa ngoài bờ này cũng có thể nghe rất rõ. Căn nhà lá được dựng ở trên mặt biển ngoài kia đều tan tàn một mảnh vụn cũng không thấy. Âu Duật Phong cũng ngã quỳ xuống nhìn ra xa kia, hắn đang làm gì vậy sao lúc đó lại để cô ở lại một mình...



Ngay lập tức hơn chục người bơi ra ngoài đó tìm cả Âu Duật Phong và Tề Thiên Hạo cũng định đi nhưng bị cản lại "hai anh..không thể ra đó..Tề tổng..Âu thiếu hai người không được.." nhân viên kiên quyết giữ lại không cho bọn họ bơi ra đó được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK