Ngô Ái Ngọc run hết cả người "bác..à..bình tĩnh đi ạ" hắn nhếch môi nhìn điệu bộ giả nai của cô ta, hắn có thể đoán sơ được chuyện Phương Bách Giao bắt cóc chắc chắn liên quan không ít đến cô ta. Âu phu nhân nhanh chóng kéo Âu Duật Phong lên lầu, nếu cứ để hai người này ở chung một chỗ trong tình trạng này hẳn là sẽ có chuyện lớn đây.
Đi ngang phòng của Âu Mạt Nhi, hắn nhìn thấy cô đang uống một lọ thuốc khá lạ hình như không có ở trong toa thuốc mà bác sĩ cho. Nhân lúc Âu phu nhân đi lấy thuốc bôi cho hắn thì hắn nhẹ gõ cửa, y như hắn nghĩ cô bé giấu ngay lọ thuốc xuống đầu nằm.
"Anh hai.." Âu Mạt Nhi chột dạ chào Âu Duật Phong những chuyện vừa xảy ra cô hoàn toàn không biết gì.
"Đưa lọ thuốc đó cho anh" cô cố bình tĩnh "anh..nói gì vậy có lọ thuốc nào đâu" chợt hắn sựng lại nhớ ra lọ thuốc này trông rất quen, giống hệt lọ thuốc Phương Bách Giao nhờ hắn đưa cho Âu Mạt Nhi vậy...nhưng tại sao phải lén la lén lúc như vậy. Hắn không cố hỏi nữa giả vờ không biết "anh nhìn nhầm thôi..không có gì đâu". Âu phu nhân từ dưới lầu vội vàng đi lên "con đó...có thể không làm mẹ lo lắng không hả" bà nhíu mày giọng điệu trách móc.
Phòng bệnh tại bệnh viện Nhân Ái - Nam Hải.
Âu Duật Phong sau khi từ Âu gia rời đi, hắn quản lại tất cả công việc ở công ty lái xe thật nhanh đến đây ở suốt bên cô cho đến khi cô tỉnh dậy.
Một lúc sau, Phương Bách Giao tỉnh dậy đầu óc vẫn còn lờ mờ đau nhức. Âu Duật Phong lo lắng hỏi "em thấy không khoẻ ở đâu không" cô hơi bất ngờ không tin là người đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy nhìn thấy lại là Âu Duật Phong.
"Tôi...không sao chỉ còn hơi đau đầu thôi".
Âu Duật Phong gật đầu an tâm một chút, hắn cuối đầu hôn nhẹ lên tóc cô cứ như lo sợ cô sẽ biến mất vậy nụ hôn ngọt ngào lại dịu dàng chưa từng có "tôi xin lỗi.." hắn cứ luôn nghĩ suốt thời gian vừa rồi hắn có lỗi nếu hắn đến sớm hơn cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm thế này.
"Thình..thịch.." tiếng tim đập liên hồi nhanh như loạn hết cả lên, mặt cô phút chốc cũng đỏ ửng lên vì nụ hôn dịu dàng từ hắn.
Phương Bách Giao suy nghĩ một lúc "anh sao lại ở đó còn liều mạng cứu tôi?" một câu hỏi bình thường hắn cũng đã đoán chắc rằng cô sẽ hỏi hắn ngay sau khi cô tỉnh dậy.
Âu Duật Phong nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện nhìn cô, dịu dàng vuốt ve mái tóc óng ả mượt mà nói "anh cũng không biết, chỉ là cần nghe tin em gặp nguy hiểm thì anh lại thấy lo sợ vô cùng...chưa bao giờ anh run sợ như vậy vì một người con gái nào...anh cũng nhận ra được một điều dường như anh đã yêu em và không có em thì anh cũng sẽ chẳng cần bất kì thứ gì trên đời này nữa" vẻ mặt hắn lúc này hoàn toàn nghiêm túc, không một chút đùa giỡn trong lời nói.
Phương Bách Giao dường như bị ngơ ra, đầu cô giống như chưa được hoạt động vậy nó cực kì mơ hồ. Người lúc nào cũng kiêu ngạo ngang tàn như hắn hôm nay lại chính miệng nói yêu cô, điều này thật sự nói ra không ai tin mà cũng chẳng ai muốn tin vào điều này.
"Tôi.." "không sao, tôi sẽ cho em thời gian bao nhiêu cũng được...miễn là em ở lại bên cạnh tôi thôi là đủ".