Từ Ninh cung, trên bàn gỗ đàn hương dài được phủ bằng vải gấm thượng hạng, một bàn đồ ăn được bày theo các kiểu khác nhau trên bộ chén đĩa kim khí thượng hạng, mỗi một món ăn đều được thái giám Vạn Toàn dùng ngân châm bằng bạc thử qua rồi mới gắp vào trong chén của Thái hậu.
Vạn Toàn một bên cẩn trọng thử thức ăn, gắp thức ăn cho Thái hậu, một bên đem chuyện xảy ra ở hiền phủ bẩm báo một lượt.
Thái hậu cầm đôi đũa vàng, chậm rãi gắp từng món ăn bỏ vào miệng, tinh tế thưởng thức, hừ lạnh một tiếng nói: “Xem ra là ai gia đã đánh giá nàng ta quá cao, nguyên tưởng rằng nàng ta thông minh hơn người, sẽ đủ năng lực gánh vác Vương phủ, hóa ra cũng chỉ được như thế thôi.”
Tuy ngoài miệng nói lời khinh thường nhưng nội tâm lại không khỏi suy nghĩ, người thông minh đương nhiên tốt nhưng kẻ tự cho mình là người thông minh thì chỉ khiến bà thấy chướng mắt. Bà tuyệt đối không cho phép dưới sự cai quản của mình xảy ra bất cứ chuyện gì khác thường, mọi chuyện nhất định phải tuân theo quĩ đạo bà đặt ra.
Vạn Toàn theo hầu bên cạnh Thái hậu đã lâu năm, thấy Thái hậu nói vậy cũng thuận nước đẩy thuyền nói: “Hiền vương phi như vậy cũng giúp lão phật gia ngài tiết kiệm được không ít tâm tư. Chuyện bên Hiền vương phủ nô tài sẽ bảo Lưu Quang Lâm chú ý nhiều hơn, chỉ cần hắn còn làm chủ ở đó thì sẽ không phải sợ bọn họ làm ra chuyện ngoài tầm kiểm soát.”
“Ân, còn có Nhan Noãn Noãn kia, bảo hắn chú ý tới nàng ta nhiều một chút!” Trước mặt bà thì ra vẻ nhu nhược, sau lưng bà lại thành người khác hẳn, Thượng Quan Dong bà cũng không phải là người mà ai cũng có thể trêu vào.
Vạn Toàn khom người, khúm núm nói: “Nô tài đã hiểu!”
Tốc độ làm việc của Lưu Quang Lâm thật sự rất nhanh, không tới nửa canh giờ đã đem ba tên ở nhà bếp đuổi khỏi Vương phủ, sau đó cầm hai thỏi bạc trắng giao cho Nhan Noãn Noãn.
Hai mươi lượng là tiền ăn cho cả tháng cho nàng cùng Long Trác Việt.
Nhan Noãn Noãn cười như không cười nói lời cảm tạ, bộ dáng mang ơn thỏa mãn tính thích hư vinh trong lòng Lưu Quang Lưu Quang Lâm, càng khẳng định vị trí vững chắc của hắn trong Vương phủ, khiến cho Nhan Noãn Noãn ở trong suy nghĩ của hắn trở thành một thiếu phụ yếu đuối, không cần phải để tâm phòng bị.
Hiệu quả như vậy chính là điều Nhan Noãn Noãn muốn.
Nhan Noãn Noãn đi tới phòng bếp, nơi đây tuy nhỏ hẹp nhưng lại khá đầy đủ dụng cụ, nàng cầm lấy một củ măng đặt vào trong rổ, đáy mắt hiện lên tia hưng phấn, nấu cơm, thật sự không làm khó được nàng. Trước kia nàng chính là một cô nhi, cuộc sống từ khi đến trường đi học đều là tự mình làm lấy, vì kiếm tiền nàng đã học rất nhiều thứ khác nhau trong đó có cả nấu ăn. Không phải nàng tự khen nhưng là chỉ cần là những chuyện nàng muốn làm thì chưa bao giờ thất bại, ở trường nàng là học sinh gương mẫu, làm mật thám nàng cũng là một mật thám xuất sắc nhất, nếu không phải nàng không biết nhìn người, không ngờ tới đồng bạn phản bội thì cuộc sống của nàng nhất định sẽ rất hoàn mỹ.
Nhan Noãn Noãn nghĩ đến đây mà không khỏi nghiến răng nghiến lợi, không thể tự mình đi bắt phản đồ thật sự làm nàng nghẹn khuất mà. Nhan Noãn Noãn thu hồi suy nghĩ tiêu cực, đặt củ măng lên thớt chém xuống, củ măng dưới công phu của nàng trong nhát mắt đã được cắt thành nhiều đoạn ngắn.
Tức thì được gì chứ, suy nghĩ làm gì chứ, cơ hội trở lại cũng quá xa vời, tốt nhất cứ nghĩ cách rời khỏi nơi đây trước. Chuyện rời khỏi Hiền vương phủ tuy quan trọng nhưng ăn cơm còn quan trọng hơn, những thứ thức ăn nhạt nhẽo đó cho vào miệng chẳng bằng không ăn còn hơn.
Trước không có điều kiện thì không nói làm gì, bây giờ có mà không chăm lo cho chính mình thì thật sự là tự ngược mà!
Long Trác Việt bám ở khung cửa, vươn đầu nhìn vào trong nhà bếp, nhìn Nhan Noãn Noãn sử dụng dao thuần thục như vậy mà không khỏi trợn mắt há hốc mồm, đầu không kìm được đung đưa theo nhịp dao của Nhan Noãn Noãn, giống như con gà mổ thóc, vẻ sùng bái hiện rõ trên gương mặt tuấn mỹ, ngây thơ.
Nhóm lửa là việc của Nhan Song Song, không phải là Nhan Noãn Noãn không biết làm mà có người tội gì không sai, nàng ta cũng không phải tâm phúc của nàng, làm chút việc nặng cũng chẳng cần đau lòng.
Đối với Nhan gia, Nhan Noãn Noãn oán hận đến cực điểm, mà trong nhận thức của nàng, Nhan Song Song lại trung thành với Nhan gia, tự nhiên đã lọt vào danh sách những người nàng chán ghét.
Đợi chảo nóng, Nhan Noãn Noãn đổ một ít dầu vào, vì không có thịt nên đành phải xào măng không. Đợi dầu nóng, nàng đổ toàn bộ măng đã thái vào đảo, cho thêm ít gia vị đường, muối, nước tương, hành lá rồi trút toàn bộ ra dĩa.
Long Trác Việt nhìn thấy dĩa măng xào dầu vàng ruộm, thơm phúc, bụng vốn đã đói nay càng biểu tình dữ dội hơn, ùng ục réo rắt, yết hầu không ngừng nuốt nước miếng thèm thuồng.
Đậu hũ cùng cải trắng còn thừa từ bữa trưa, Nhan Noãn Noãn đem cả hai đổ vào nồi nấu chung, chỉ chừng một khắc đã thành một món canh đậu hũ cải trắng ngon mắt, Long Trác Việt ở ngoài cửa ngửi thấy mùi đồ ăn, đói đến mềm cả chân, cả người khụy xuống nơi cửa, thấy Nhan Noãn Noãn quay đầu nhìn mình liền vội vàng đứng dậy, đôi mắt to tròn nhìn nàng như muốn hỏi: “Noãn Noãn, có thể ăn cơm chưa?”
“Việt Việt, đến ăn cơm đi!” Nhan Noãn Noãn nói rồi xoay người đặt đồ ăn lên bàn, dù sao mọi người cũng ở trong này, đỡ mất công phải mang lên phòng ăn, đợi đến đó thì sợ đồ ăn cũng nguội lạnh cả rồi.
Tuy rằng đồ ăn không nhiều nhưng cho hai người ăn thì vẫn đủ, chủ yếu là do nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm nên không thể làm được nhiều món. Huống chi Long Trác Việt vẫn luôn đứng ở cửa bếp, thanh âm nuốt nước miếng của hắn của hắn thật sự rất lớn, nàng không thể nào không chú ý được, nếu còn không cho hắn ăn thì sợ rằng hắn sẽ ngất xỉu vì đói mất.
Long Trác Việt chính là chờ những lời này của nàng, nàng vừa nói xong, cả người đã vọt tới ngồi xuống cạnh bàn, cơm vừa tới tay đã vội vã và vào miệng, gắp vội một miếng măng xào bỏ vào miệng nhai, Long Trác Việt kinh hỉ mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn: “Noãn Noãn, ngon quá a!” vừa khen vừa không ngừng động tác gắp thức ăn.
So với những món ăn trước đây, đồ ăn hôm nay thật sự là mỹ vị nhân gian mà!
Nhan Noãn Noãn chậm rãi gắp một miếng măng bỏ vào miệng nhai chậm, hương vị thật sự không tệ, khóe miệng giương lên nụ cười hài lòng, nhìn qua Long Trác Việt ăn như hổ đói bên cạnh, nàng còn chưa ăn được mấy miếng đã thấy hắn sắp ăn hết một chén cơm, bàn tay to duỗi ra trước mặt nàng ý bảo muốn thêm cơm.
Long Trác Việt áng chừng phải ăn tới bốn chén cơm, ăn đến khi bụng tròn hẳn ra, ngồi phịch trên ghế, ợ lên một hơi, khóe miệng dính cơm, màu cơm trắng nổi bật trên gương mặt đen thui.
Nhan Noãn Noãn làm hai món rau, Long Trác Việt ăn đến nổi cả nước canh cũng không chừa, nếu không phải đồ ăn đã hết thì hẳn hắn còn có thể ăn thêm chén nữa cũng không chừng.
Long Trác Việt liến liếm môi, ợ hơi một tiếng hỏi: “Noãn Noãn…ách…buổi tối… ách… có được ăn nữa… ách…không?”
Nhan Noãn Noãn khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi oán thầm, thật là heo a, trong bụng cơm còn chưa kịp tiêu hóa xong đã nghĩ tới bữa tối ăn gì rồi.
Gió nhẹ thổi qua, ăn xong bữa trưa, Nhan Noãn Noãn chuyển ghế dài từ trong phòng ra nằm phơi nắng, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, Nhan Noãn Noãn dâng lên một trận lười biếng. Nàng hơi nghiêng đầu, một màn trước mắt khiến nàng bị dọa suýt ngã xuống khỏi ghế dài.
Cách chỗ nàng nằm vài bước, Long Trác Việt ngồi trên ghế đá, một tay cầm khung thêu, một tay cầm kim, thủ pháp thuần thục làm cho người ta nhìn mà không khỏi cứng lưỡi, Nhan Noãn Noãn thấy cảnh này thật sự quá quỉ dị đi.
Thêu!
Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là một đại nam nhân đang thêu a?
Vẻ mặt hắn chăm chú, kim thêu không ngừng đâm xuống xuyên lên, động tác như nước chảy mây trôi, nhanh đến nỗi khiến người nhìn cảnh này còn tưởng hắn không phải hắn đang thêu mà là đang đâm loạn kìa.
~.~