Tuấn mã hý một tiếng thật dài rồi dừng lại, Nhan Noãn Noãn xốc màn xe, nhìn một màn trước mắt mà không khỏi giật mình.
Trước cửa lớn Vũ Dương hầu phủ, Nhan Hướng Thái dẫn đầu một đoàn người chờ sẵn từ lâu.
Là để nghênh đón nàng sao? Nhan Noãn Noãn không kìm được nhếch miệng cười mỉa mai.
Dưới sự giúp đỡ của Nhan Song Song, Nhan Noãn Noãn chậm rãi xuống xe, đợi nàng nghiêm chỉnh đứng trước mặt đám người Nhan Hướng Thái liền nghe được tiếng hành lễ vang dội.
“Bái kiến Hiền vương gia, Hiền vương phi!”
Hành lễ long trọng như vậy là lần đầu tiên Nhan Noãn Noãn được hưởng từ khi nàng xuyên qua tới nay. Xem chừng là Nhan Hướng Thái cũng đã bị Thái hậu nhắc nhở không ít, đắc tội ai cũng không thể đắc tội Nhan Noãn Noãn nàng. Người thông minh vừa nghe đã biết là Thái hậu đứng về phía nàng, tự nhiên cũng không ngốc mà đối nghịch với nàng.
Nhan Hướng Thái cúi đầu khiến người ta không nhìn thấy biểu tình trên mặt lão, cái chính là những khớp ngón tay càng nắm càng chặt, nếu đứng gần có thể nghe thấy cả tiếng khớp xương bị bóp chặt phát ra những tiếng lạo xạo nho nhỏ. Hiển nhiên là vô cùng khó chịu khi phải cúi người trước Nhan Noãn Noãn.
“Nhị thúc khách khí rồi, nói như thế nào cũng là người một nhà, Nhị thúc không cần đa lễ!” Nhan Noãn Noãn cười cười, khẽ vung tay, vẻ đoan trang mà không kém phần thoải mái nói. Làn váy dài màu lam nhạt khẽ lay động theo động tác của nàng, giở tay nhấc chân đều mang theo khí chất thanh nhã cùng cao quí.
Đoàn người vừa nghe nàng nói vậy, nhất loạt đứng thẳng người.
Chỉ thấy Nhan Hướng Thái khẽ liếc mắt nhìn Nguyễn Mai đứng phía sau. Nguyễn Mai hiểu ý, gương mặt phúc hậu nở nụ cười hiền hòa đi đến trước mặt Nhan Noãn Noãn.
“Hầu gia, người xem Noãn nhi của chúng ta xem, từ nhỏ tới lớn đều rất lo lắng cho mọi người a!” Nguyễn Mai đưa tay kéo cổ tay Nhan Noãn Noãn, vẻ thân thiện cùng gương mặt hiền lành quá mức khiến Nhan Noãn Noãn không tự chủ nổi da gà khắp người.
Nhan Noãn Noãn rút cánh tay mình ra khỏi móng vuốt của Nguyễn Mai, nàng cười như không cười nói: “Lời này của Nhị nương thật khiến Noãn Noãn thụ sủng nhược kinh a!” thanh âm thanh duyệt, réo rắt như tiếng chuông gió.
Nụ cười trên gương mặt Nguyễn Mai đột nhiên cứng nhắc, bà ta sống bao nhiêu năm há lại nghe không hiểu hàm ý trào phúng của Nhan Noãn Noãn? Bất quá thì bà ta cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Khó có dịp được về nhà mẹ đẻ, đừng đứng ở cửa nữa, Nhị nương đã căn dặn phòng bếp làm rất nhiều món con thích rồi!” Nguyễn Mai vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Nhan Noãn Noãn dẫn nàng vào trong phủ.
Nhà mẹ đẻ? Lúc trước khi nàng xuất giá sao không thấy nhà mẹ đẻ chiếu cố nàng? Đến đồ cưới còn không có mà dám tự nhận là nhà mẹ đẻ nàng sao? Hơn nữa, Nhan Noãn Noãn từ nhỏ đã sống trong Thanh viện, bọn họ làm sao biết nàng thích ăn thứ gì chứ?
Nhan Noãn Noãn nhìn Nguyễn, trong lòng hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường!
Nhan Hướng Thái mặc dù bình thường như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thủy chung im lặng không lên tiếng, cảm giác không thể lên tiếng thật khiến lão ta nghẹn chết mà!
Đoàn người đi vào đại sảnh, Nhan Hướng Thái thân là chủ nhân của Vũ Dương hầu, theo thói quen liền bước tới ghế chủ vị, vừa định ngồi xuống liền nhớ tới tình huống hiện tại, vội vàng lui sang một bên, cười cười nhìn Nhan Noãn Noãn. Ý cười thật sâu làm hiện rõ những nếp nhăn trên mặt. Bởi vì không thể lên tiếng nên lão đành dùng hành động để biểu đạt lời mình muốn nói.
Nhan Hướng Thái đi đến bên cạnh Long Trác Việt, vừa muốn nắm lấy cánh tay hắn thì Long Trác Việt đã nhảy dựng lên, lui lại mấy bước liền, gương mặt xấu xí tràn đầy kinh hoảng, vội vàng túm lấy cánh tay Nhan Noãn Noãn khóc kể.
“Oa, Noãn Noãn, lão nhân giấy muốn đánh người, ô ô ô, cứu mạng a!”
Bàn tay Nhan Hướng Thái khựng lại giữa không trung, nhìn Long Trác Việt như thể thấy quỉ, khóc lóc kêu cứu mà khóe miệng không kìm được giật giật, gương mặt già nua xấu hổ không thôi. Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Nhan Hướng Thái lần nữa liếc qua Nguyễn Mai.
“Việt Việt đừng sợ, Nhị thúc sao có thể nói đánh liền đánh được, chỉ có dã nam nhân không phân biệt phải trái mới làm như vậy thôi!” Nhan Noãn Noãn an ủi Long Trác Việt.
Chỉ là những lời này của nàng lọt vào lỗ tai Nhan Hướng Thái khiến lão có cảm giác như mình vừa bị tát một bạt tai. Hàm ý châm chọc không hề che giấu, lão có thể không hiểu sao? Tuy rằng không có nói trắng ra nhưng rõ ràng là đang ám chỉ lần trước lão ra tay tát Long Trác Việt, hành động vô duyên vô cớ đánh người chính là của dã nam nhân không có giáo dục a!
Nét mặt già nua của Nhan Hướng Thái lúc xanh lúc trắng, ánh mắt nhìn nàng hận không thể hóa thành thanh kiếm mà giết người.
“Ha ha, Noãn nhi nói rất đúng, Vương gia hiểu lầm rồi, Hầu gia chỉ là muốn mời người ngồi ghế trên thôi!”
Nguyễn Mai thân là chính thất, thấy Nhan Hướng Thái nhìn mình đương nhiên hiểu lão muốn bà ta đứng ra chu toàn mọi chuyện rồi. Mà hiện tại bà ta cũng không dám làm phật lòng Nhan Hướng Thái, nguyên nhân chính là vì Nhan Lăng ở Bạch phủ các cược thua mất bốn mươi chín vạn lượng. Đây là số tiền không nhỏ a, sáng sớm nay, Thái hậu còn đích thân truyền Hầu gia vào cung, ý tứ chính là muốn tất cả các vị tiểu thư, công tử hôm trước thua cược thực hiện cam kết với Nhan Noãn Noãn. Nhưng Nhan Noãn Noãn tốt xấu gì cũng là người của Vũ Dương hầu phủ, nếu nàng có thể bỏ qua không so đo thì bọn họ không phải cũng bớt chuyện để lo sao?
Thời điểm thiếu nợ bọn họ mới cảm thấy Nhan Noãn Noãn là người Nhan gia, là người một nhà mà không hề nghĩ tới mười mấy năm qua, Nhan phủ từ trên xuống dưới đối đãi với nàng như thế nào.
Nhan Noãn Noãn thản nhiên tiếp nhận lễ đãi của Nhan Hướng Thái, kéo Long Trác Việt lên ngồi ở vị trí vốn thuộc về Nhan Hướng Thái, chính mình cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, đợi cả hai an vị xong xuôi rồi mới nhìn đám người đang đứng nói: “Mọi người cũng đừng đứng ở đó nữa, mau ngồi đi!”
Hành động đảo khách thành chủ của Nhan Noãn Noãn khiến đám người không kìm được tức giận. Nhan Lăng trừng mắt, căm giận nhìn Nhan Noãn Noãn, cứ nghĩ tới chính mình bại trong tay Nhan Noãn Noãn là lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Thua ai cũng được, tại sao có thể thua dưới tay một kẻ phế vật như Nhan Noãn Noãn chứ?
Nguyễn Mai cảm nhận được sự tức giận của Nhan Lăng, vội vàng đẩy đẩy cánh tay nàng ta, nhìn Nhan Lăng chớp chớp mắt ra hiệu: Mau thu hồi cái tính đại tiểu thư của ngươi lại, ngươi đây là muốn mất bạc sao?
Nhan Lăng hiểu ý, trong lòng có bao nhiêu khó chịu cùng tức giận đều phải đè nén xuống, bộ dáng tươi cười nhanh lẹ ngồi xuống bên cạnh Nhan Noãn Noãn, lấy lòng: “Đại tỷ, có phải tỷ lập gia đình rồi liền quên đi chúng ta không? Lâu như vậy cũng không về thăm khiến ta cùng nương đều nhớ tỷ a!”
Nhan Noãn Noãn liếc mắt nhìn qua, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt cười như không cười nói: “Nhị muội nói gì vậy, ta sao có thể quên mọi người được. Một cô nhi như ta được mọi người chiếu cố nhiều năm như vậy, cho ăn cho mặc, phần ân đức đó đời này ta khó có thể quên được, hơn nữa, không phải mấy hôm trước ta vừa gặp nhị muội rồi đó thôi?” thanh âm như châu như ngọc của Nhan Noãn Noãn thập phần dễ nghe.
Những người này trước đây khi dễ, hãm hại Nhan Noãn Noãn, nàng đều ghi tạc trong lòng, nếu không trả lại cả vốn lẫn lời thì nàng sao có thể quên được a?
Nhan Lăng ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt như nước hồ thu của Nhan Noãn Noãn, trong lòng phút chốc nhảy dựng lên, đáy mắt xẹt qua tia bối rối. Nhan Noãn Noãn này thật sự khiến người ta nhìn không thấu mà!
Nhan Lăng cúi đầu, cố gắng che dấu sự kinh hoàng trong đôi mắt đẹp.
Đúng lúc này, hạ nhân trong phủ nối đuôi nhau bưng đồ ăn lên, chỉ nhìn những món ăn trên bàn cũng đủ thấy chủ nhân bữa cơm đã tốn không ít tâm tư. Mỗi món ăn đều là sơn hào hải vị, trân quí vô cùng.
Nhan Noãn Noãn cuối cùng cũng hiểu được vì sao Nguyễn Mai nói đã chuẩn bị những món ăn nàng thích. Nàng xem ra Nguyễn Mai chính là tưởng nàng chưa từng ăn qua sơn hào hải vị nên mới chuẩn bị như vậy, nhìn một bàn mĩ thực trân quí như vậy ai mà không thích chứ?
“Đại tỷ, đây đều là nương cố ý dặn dò phòng bếp chuẩn bị cho tỷ, tỷ mau thử đi!” Nhan Lăng vạn phần nhiệt tình nói.
Nhan Noãn Noãn nheo mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn Nguyễn Mai, cười nói: “Nhị nương có lòng!” Có đồ ăn miễn phí trân quí như vậy dâng tận cửa, nàng sao có thể từ chối chứ?
Nhan Noãn Noãn cầm chén múc một chén cháo huyết yến đặt trước mặt Long Trác Việt nói: “Mệt mỏi cả ngày chắc cũng đói bụng rồi, dùng chút cháo khai vị đi!” bộ dáng săn sóc của nàng khiến đám người quanh bàn vạn phần khinh bỉ.
Ngu ngốc, chỉ là một tên ngốc thôi mà chăm sóc cứ làm như bảo bối!
Nguyễn Mai thấy Nhan Noãn Noãn thích thú, vội nói: “Đều là người trong nhà, con từ nhỏ không cha không mẹ, nhị nương đối với con cũng coi là một nửa mẫu thân, nữ nhi về nhà mẹ để, người làm mẹ như ta tự nhiên muốn chuẩn bị nhiều món ngon cho con rồi!” Mở miệng ra là người trong nhà này người trong nhà nọ, bà ta chính là muốn Nhan Noãn Noãn không so đo bốn mươi chín vạn lượng bạc kia!
“Noãn nhi không biết đó chứ, tỷ tỷ trước giờ chưa từng bước chân vào phòng bếp, hôm nay vì để chuẩn bị bữa tối mà một bước cũng không rời phòng bếp, tỷ tỷ dặn dò nhà bếp rất cẩn trọng chính là vì sợ làm hỏng sẽ khiến con không vui a!”
Lâm Hương Y ngồi bên cạnh Nhan Hướng Thái thoải mái chỉ một bàn mĩ thực trước mặt, nhìn Nhan Noãn Noãn cười nói. Gương mặt trái xoan được trang điểm tinh tế, mỗi cái nhíu mắt nhăn mày đều phong tình vạn chủng.
Lâm Hương Y đích thực là một mỹ nhân bại hoại, lại nắm rõ nhiều phương thức bảo dưỡng, đứng chung một chỗ với Nhan Xảo thật sự giống như hai tỷ muội. Thanh âm mềm dịu, yêu kiều thấm vào tận xương tủy, việc Nhan Hướng Thái sủng bà ta đến độ uy hiếp tới địa vị của Nguyễn Mai cũng không coi là khó hiểu.
Ánh mắt sắc bén của Nguyễn Mai bắn thẳng về phía Lâm Hương Y, đáy mắt không giấu nổi lửa giận đang lan rộng. Bà ta có chết cũng không tin Lâm Hương Y có hảo tâm nói đỡ cho mình. Lúc nàng ta biết Nhan Lăng thua cược bốn mươi chín vạn lượng đã không tiếc lời chửi bới Lăng nhi trước mặt Hầu gia. Hồ ly tinh đáng ghét, chỉ biết sử dụng nhan sắc dụ dỗ lão gia, chết tiệt, sớm muộn gì bà ta cũng phải hủy dung nàng ta!
Nguyễn Mai căm giận, trong lòng thầm chửi rủa Lâm Hương Y, ngoài mặt vẫn tươi cười, dịu dàng nói: “Muội muội nói vậy là sao a, ta chính là coi Noãn nhi như nữ nhi của mình mà chuẩn bị, hai tốn chút tâm tư cũng là đương nhiên. Nếu sau này Xảo nhi xuất giá trở về nhà mẹ đẻ, chủ mẫu như ta đương nhiên cũng sẽ vì nàng mà chuẩn bị những món nàng thích rồi!”
“Tỷ tỷ thật hào phóng, ta thay mặt Xảo nhi cảm tạ tỷ tỷ ưu ái a!” Lâm Hương Y đưa tay quấn quấn lọn tóc mai, thập phần phong tình nói.
Ngươi một câu, ta một lời, tuy lời nói nhẹ như gió thoảng nhưng người ngoài nhìn vào đều có thể nhìn ra những con sóng ngầm trong đó.
Cái chính là chuyện Nguyễn Mai cùng Lâm Hương Y tranh đấu cũng không hề liên quan tới Nhan Noãn Noãn nàng. Nhan Noãn Noãn uống xong chén cháo huyết yến liền tiếp tục tấn công một bàn mĩ vị trước mặt.
“Đại tỷ, nghe nhị tỷ nói người ở tiệc sinh nhật của Bạch tiểu thư thắng cá cược, có thể kể lại cho muội nghe một chút không?” Nhan Xảo chớp chớp mắt, vẻ vô tội lấp lóe tinh quang nhìn Nhan Noãn Noãn. Bộ dáng kia muốn bao nhiêu đơn thuần liền có bấy nhiêu đơn thuần.
Nhan Lăng vừa mới múc một chén cháo bỏ vào miệng, nghe những lời này của Nhan Xảo, suýt chút nữa nghẹn chết!
Nhan Lăng trừng mắt liếc Nhan Xảo, trong lòng tức giận quát mắng: Tiện nha đầu, nói cái gì mà nói chứ, nàng ta là cố ý khiến nàng bị chê cười sao?
Nhan Noãn Noãn ngẩng đầu, ánh một ôn nhu quét một vòng quanh bàn, sau đó nghịch ngợm nháy nháy mắt với Nhan Xảo, cười cười nói: “Tam muội nếu cảm thấy hứng thú thì ta sẽ kể lại cho muội nghe…”
Sắc mặt Nhan Lăng phút chốc đen lại.
Nhan Xảo từ lúc nghe Nhan Lăng thua cược cũng đã đi dò hỏi nhưng Nhan Lăng kín miệng không chịu nói bất cứ điều gì cả, nàng ta đành phải hỏi Nhan Noãn Noãn thôi. Nhan Lăng thậm chí có thể tưởng tượng được ánh mắt khinh thường của Nhan Xảo sau khi nghe Nhan Noãn Noãn kể lại mọi chuyện.
Tiện nhận này nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội chà đạp nàng mà!
Nhan Lăng nhiều lần muốn phát tác nhưng đều bị ánh mắt cảnh cáo của Nhan Hướng Thái cùng Nguyễn Mai kìm chế lại. Nàng nhẫn, đợi cha mẹ thuyết phục Nhan Noãn Noãn xí xóa khoản tiền thua cược kia xong, xem nàng thu thập các nàng ta như thế nào? Hừ!
Nhan Noãn Noãn kể chuyện sống động như thật, nàng đương nhiên biết thứ Nhan Xảo muốn nghe nhất chính là đoạn Nhan Lăng chật vật như thế nào, cho nên nàng cũng rất hảo tâm biến nó thành trọng điểm mà kể, Long Trác Việt ở bên cạnh thỉnh thoảng lại chen vào một vài câu góp vui.
Nhan Xảo cùng Nhan Lăng tình tình khắc khẩu, Nhan Noãn Noãn nàng cũng không ngại thổi gió, góp lửa cho vui.
Nhan Xảo không tận mắt chứng kiến buổi thi đấu ngày đó nên cũng chỉ cho rằng Nhan Noãn Noãn gặp may mới chiến thắng, lòng cũng chẳng mấy ghen tị với nàng.
“Kỳ thật, là các vị tiểu thư, công tử biết ta không có võ công nên nhường ta thắng đó thôi!” Nhan Noãn Noãn khiêm tốn nói khiến Nhan Lăng nghe mà xúc động đến hộc máu.
Nhan Xảo vẻ hiểu biết nhìn Nhan Noãn Noãn, bản thân nàng cũng cho rằng nàng ta chỉ là may mắn mà thôi!
“Đúng rồi, lại nói tới chuyện nhị muội thiếu ta bốn mươi chín vạn lượng, sáng nay tổng quản các phủ đều đã mang bạc tới, ta chờ mãi không thấy nhị thúc chưa cho người mang qua, còn tưởng là nhị thúc muốn quỵt nợ, mãi đến lúc nghe Song Song nói nhị thúc muốn mời ta về phủ ăn cơm ta liền nhận ra mình đã dùng lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhị thúc mời cơm chắc chắn là muốn thay nhị muội trả tiền cho ta rồi!” Nhan Noãn Noãn vẻ vô tội nói, lời dở lời hay gì cũng bị một mình nàng giành nói hết.
Sắc mặt Nhan Hướng Thái phút chốc biến đổi không ngừng, từ xanh đến hồng rồi lại từ hồng đến đen, thập phần phong phú.
Nhan Noãn Noãn giống như không nhìn thấy sự biến đổi đó của lão, gương mặt tuyệt mĩ ngẩng lên, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào Nhan Hướng Thái, ý tứ như muốn nói: Nhị thúc, người thật sự quá khách khí rồi, kỳ thật người có thể sai người trực tiếp mang bạc qua, không cần mời ta về ăn cơm như vậy.
Khóe miệng Nhan Hướng Thái không ngừng run rẩy, lửa giận trong lòng tích tụ chực chờ bộc phát ra ngoài, chỉ là hiện tại lão không thể nói, muốn phát tiết cũng không tài nào phát tiết được, lồng ngực bởi vì cơn tức giận bị đè nén mà phập phồng không ngừng. Lão sống mấy chục năm trên đời cuối cùng cũng lãnh hội được cái gì gọi là tức chết người không cần đền mạng!
“Nhị thúc, người muốn nói gì a? Người muốn nhị nương mang bạc ra trả cho ta sao? Kỳ thật cũng không cần gấp gáp, đợi ăn cơm xong rồi đưa cũng không muộn a!”
Ánh mắt thuần khiết của Nhan Noãn Noãn nhìn qua thực sự rất vô tội, bất quá thì nếu nhìn kỹ sẽ thấy sâu trong đôi mắt đẹp như hai viên minh châu kia đang tản ra tia phúc hắc cùng giảo hoạt.
Tức chết ta mà! Gương mặt Nhan Hướng Thái phút chốc đỏ bừng vì uất nghẹn, thiếu chút nữa thì tức đến hộc máu.
Nhan Noãn Noãn quay đầu không thèm nhìn tới gương mặt già nua đang phình lên vì tức giận của Nhan Hướng Thái, nhàn nhã ăn cơm.
Những người còn lại dù sắc mặt có không phong phú được như Nhan Hướng Thái nhưng cũng coi là đẹp không chê vào đâu được.
Nguyễn Mai ngơ ngác nhìn Nhan Hướng Thái giận đến độ sắp bùng phát, nghe Nhan Noãn Noãn tự chủ trương mọi chuyện mà không tài nào hiểu nổi. Mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt gần như trợn ngược vì tức giận của Nhan Hướng Thái mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng nhìn sang Nhan Noãn Noãn.
“Noãn nhi, chúng ta đều là người một nhà, bạc của người trong nhà chắc cũng không cần phải tính toán kỹ lưỡng vậy chứ?” Bà ta cũng muốn nói ngắn gọn một chút, nhưng là càng muốn ngắn gọn càng không thể ngắn gọn được a.
Lúc này, Lâm Hương Y cũng lên tiếng hùa theo: “Đúng vậy, Noãn nhi, con xem, có ai cá cược với người trong nhà mà lại đòi tiền thật đâu, dĩ hòa vi quí a!”
Lâm Hương Y đương nhiên hi vọng thấy Nguyễn Mai bị khó xử, nhưng không có nghĩa là bà ta nguyện ý để cho Nguyễn Mai mang tiền của Vũ Dương hầu phủ trả cho Nhan Noãn Noãn a, bà ta còn đang mong sau này Xảo nhi xuất giá, Hầu gia sẽ cho thêm một chút đồ cưới nha! Bốn mươi chín vạn lượng bạc kia không chừng sau này đều là của Xảo nhi, bà ta sao có thể để cho kẻ khác cướp mắt đồ cưới của nữ nhi mình chứ?!
Nhan Noãn Noãn chậm rãi đưa mắt liếc hai nữ nhân trước mặt một cái, gương mặt thanh tú tràn ngập ý cười khiến những người đối diện dường như có thể căm nhận được một con gió mát vừa thổi qua.
“Đương nhiên… là phải tính toán rồi, huynh đệ ruột thịt còn phải tính toán kỹ càng huống chi ta với nhị muội còn không phải tỷ muội ruột thịt!”
Ngữ khí cường bạo không hề chừa lại đường lui cho người đối diện!
Sắc mặt Nguyễn Mai phút chốc trầm xuống, nàng ta chính là cố tình không chừa mặt mũi cho bọn họ a!
“Nhị nương luôn nói ta là người trong nhà, một nửa cũng coi như là nương của ta, vậy nhị nương thử hỏi lại mình đi, có mẫu thân nào để nhi nữ của mình xuất giá mà không có lấy một chút đồ cưới? Có mẫu thân nào để nữ nhi của mình ở Thanh viện mười mấy năm chẳng hề đoái hoài, để ta ta sinh tự diệt? Nếu không phải mạng ta cứng thì chỉ sợ là đã sớm mất mạng trong tay các ngươi rồi!” Nhan Noãn Noãn nhìn Nguyễn Mai biến sắc, lạnh lùng nói.
Giọng nói đạm mạc mang theo vài phần lạnh lẽo, gương mặt thanh tú không còn nét dịu dàng, tươi cười như trước, đôi mắt đẹp phủ kín hàn sương, cả thân người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo của mùa đông giá lạnh. Ánh mắc sắc bén nhìn người nào liền khiến người đó cảm giác được một cơn đau nhẹ.
Cho dù Nhan Noãn Noãn chỉ ngồi yên không động cũng khiến cho những người chung quanh cảm nhận được loại cường thế lạnh đến thấu xương.
Nhan Noãn Noãn như vậy thật sự khiến Nguyễn Mai khiếp sợ, càng làm cho Nhan Hướng Thái hung hiểm xẹt qua tia sát ý.
Nhan Noãn Noãn đưa mắt nhìn Nhan Hướng Thái, đôi môi đỏ mọng mê người lạnh lùng cười nói: “Mặc dù nhị nương không làm được những thứ một mẫu thân nên làm cho nữ nhi của mình, nhưng là Nhị thúc, ngươi là Nhị thúc ruột thịt với ta, máu trên người chúng ta cũng coi là một dòng, nhưng ngươi đối với ta như thế nào? Thủy chung lạnh nhạt?! Người một nhà như vậy ta không cần, bốn mươi chín vạn lượng bạc một phân cũng không thể thiếu, các ngươi đừng nghĩ tới chuyện quỵt nợ, đây chính là ý chỉ của thái hậu!” Mắt đẹp nghiêm lại, hai hàng lông mi dài cong vút khẽ rung động, đáy mắt xẹt qua tia mỉa mai.
“Đúng rồi, Nhan Lăng còn thiếu ta một yêu cầu, nể tình là người trong nhà, ta có thể xem xét giảm bớt cho các ngươi một chút, những người khác ta đều lấy năm mươi vạn lượng bạc, các ngươi đưa ta bốn mươi năm vạn lượng bạc là được rồi! Tổng cộng chín mươi tư vạn lượng bạc, ta nể tình thân, làm tròn cho các ngươi, chín mươi vạn lượng bạc, sao?” Nhan Noãn Noãn bày ra bộ dáng ‘Xem đi, ta rất là tốt bụng a!” nói.
Nhan Hướng Thái rốt cuộc cũng không thể ngồi yên được, tức giận đứng phắt dậy, bàn tay to lớn chỉ vào Nhan Noãn Noãn không ngừng run rẩy, hiển nhiên là đã bị chọc giận không nhẹ.
Lâm Hương Y ở bên cạnh nghe thấy những lời kia của Nhan Noãn Noãn, mắt phượng phút chốc trừng lớn, rít gào nói: “Nhan noãn, ngươi đừng có mà không biết xấu hổ, chín mươi vạn lượng, ngươi tưởng ngươi là ai chứ?” thanh âm bén nhọn như hòn đá ném vào tưởng thủy tinh khiến người ta nghe mà không kìm được nổi da gà.
Nhan Hướng Thái thở dốc, đôi mắt sắc bén như chim ưng trừng lớn nhìn Nhan Noãn Noãn như thể muốn phun lửa, gật gật đầu đồng ý với Lâm Hương Y. Nha đầu chết tiệt không biết tốt xấu, tốt nhất là cứ giết chết nàng ta đi!
“Nhan Lăng thiếu bạc ngươi chứ không phải Vũ Dương hầu phủ thiếu ngươi, chín mươi vạn lượng này ngươi đừng mơ lấy được một xu!”
Nhan Lăng thua cược bốn mươi chín vạn lượng đã đủ khiến Vũ Dương hầu phủ chao đảo, nếu bảo bọn họ xuất liền một lượt chín mươi vạn lượng, không phải là một lần quét sạch ngân sách Vũ Dương hầu phủ sao? Đến lúc đó Xảo nhi của bà ta phải làm sao chứ? Đợi khi nàng tìm được chồng tốt để gả đi thì làm sao ngẩng mặt nhìn nhà chồng đây?
Nhan Noãn Noãn thản nhiên cười, cũng không vì câu nói của Lâm Hương Y mà nổi giận, bộ dáng nhàn nhã hoàn toàn đối lập với đám người đang nổi giận đùng đùng kia: “Không trả chín mươi vạn lượng cũng được, ta cũng không ép buộc. Bốn mươi chín vạn lượng không thể thiếu một đồng cộng thêm từ nay về sau Nhan Lăng phải tới Hiền vương phủ làm nô tỳ cho ta đến khi nào ta chán ghét nàng ta thì thôi!”
“Ngươi thối lắm!” Nguyễn Mai cuối cùng cũng không duy trì nổi lớp mặt nạ đoan trang ôn nhã mà chửi ầm lên.
Nhan Lăng vừa nghe thấy Nhan Noãn Noãn đưa ra yêu cầu như vậy, gương mặt xinh đẹp phút chốc trắng bệch như bị người ta rút hết máu, mắt phượng thẫn thờ, hít thở cũng trở nên khó khăn hơn cả.
Lâm Hương Y nhướn mày, quyết định im lặng không lên tiếng. Người chịu thiệt dù sao cũng là mẹ con Nguyễn Mai, bà ta chỉ cần Nhan Noãn Noãn không cướp sạch tài sản Vũ Dương hầu phủ là được! Bà ta xem ra Nhan Noãn Noãn nhất định không chừa lại mặt mũi cho bọn họ, bốn mươi chín vạn lượng kia nhất định phải trả rồi!
Không được! Bà ta nhất định phải nghĩ biện pháp nói với Hầu gia, họa này là do Nhan Lăng gây ra, không có lý gì mà Vũ Dương hầu phủ phải chi bạc, dù sao nhà mẹ đẻ Nguyễn Mai cũng không thiếu gì tiền bạc, tốt nhất là để mẹ con các nàng tự mình trả đi.
Nhan Xảo thấy mẫu thân mình bất động thanh sắc liền gác lại những tính toán trong lòng, yên lặng đứng một bên xem kịch, chỉ là trên gương mặt lại cố tình lộ ra tia lo lắng cùng oán giận để che giấu đi niềm vui khi người khác gặp họa sâu trong đáy mắt.
“Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, nhị muội chắc cũng biết hậu quả của việc kháng chỉ chứ?” Nhan Noãn Noãn thản nhiên nhìn Nhan Lăng hỏi.
Sắc mặt Nhan Lăng phút chốc trắng bệch, gương mặt thanh tú kinh hoảng nhìn nàng.
“Cha, ta không muốn làm nô tì cho Nhan Noãn Noãn, ta không muốn, người giúp ta a!” Nhan Lăng cầu xin Nhan Hướng Thái.
Nguyễn Mai cũng vội vàng lên tiếng: “Lão gia, người mau nghĩ biện pháp đi. Lăng nhi tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư Vũ Dương hầu phủ, sao có thể làm nha đầu cho Nhan Noãn Noãn sai khiến được chứ, chuyện này vạn phần không được… Hay là… chúng ta trả bạc cho nàng ta đi?”
Biểu tình hoảng sợ của Nguyễn Mai khiến Lâm Hương Y vô cùng thỏa mãn, bất quá thì câu nói kia lại khiến bà ta bất mãn vô cùng, hai cánh tay thon dài lập tức quấn lấy cánh tay Nhan Hướng Thái, mắt hạnh trừng lên nhìn Nguyễn Mai nói: “Tỷ tỷ, tỷ cho rằng chín mươi vạn lượng là con số nhỏ sao? Tỷ muốn vét sạch ngân sách mấy năm trời của Vũ Dương hầu sao? Họa này là do Lăng nhi gây ra thì hãy để cho nàng tự gánh vác đi, thân thể Hầu gia không được thoải mái mà tỷ lại còn bắt người phải giải quyết mấy chuyện nhàm chán này, tỷ tỷ làm thê tử như vậy sao?”
Nhan Hướng Thái hừ lạnh một tiếng biểu đạt sự bất mãn của mình với Nguyễn Mai, cánh tay còn lại khẽ vỗ bàn tay Lâm Hương Y đặt trên cánh tay mình, động tác này của hắn khiến Lâm Hương Y ngạc nhiên không thôi, ý của Hầu gia có phải là nàng nói rất đúng không?
Có Nhan Hướng Thái chống lưng, Lâm Hương Y càng nói càng không nể mặt Nguyễn Mai: “Tỷ tỷ thân là đương gia chủ mẫu, mọi chuyện cũng nên vì Hầu gia mà phân ưu, chuyện bạc Lăng nhi thiếu người ta, tỷ tỷ trước khi gả vào Vũ Dương hầu phủ cũng là con nhà có tiền, bốn mươi chín vạn lượng này tỷ cũng nên chi ra thôi, tỷ phải biết rằng Hầu gia làm quan trong triều, bổng lộc hàng năm còn phải dùng vào nhiều chuyện, mỗi một phần tiền đều phải tính toán cẩn thận, không thể tùy tiện tiêu xài được!”
“Lâm Hương Y, ngươi câm miệng lại cho ta, một tiện thiếp như ngươi mà cũng dám nói chuyện như vậy với ta sao?” Nguyễn Mai phẫn nộ hét lên với Lâm Hương Y, nếu không phải còn sót lại một chút lý trí thì sợ là bà ta đã sớm nhào vào liều mạng với Lâm Hương Y rồi! Ta phi, một tiện nhân như vậy mà cũng dám lên tiếng bán đồ cưới của bà ta sao?
Nhan Hướng Thái gật gật đầu tỏ vẻ tán thành với đề nghị của Lâm Hương Y, ánh mắt sắc bén như chim ưng tràn ngập tia tán thưởng. Qủa nhiên Hương Y thật tâm lo nghĩ cho lão. Nguyễn Mai này thật sự càng ngày càng không có đầu óc mà! Trong lòng Nhan Hướng Thái ai là ngọc quí, ai là đá cuội ven đường đều hiện rõ ra ngoài, ánh mắt nhìn Nguyễn Mai có chút bất mãn.
Nguyễn Mai thấy vậy, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, một dự cảm không lành càng lúc càng dâng cao: “Hầu gia, ta…”
Không đợi cho bà ta lên tiếng, Nhan Hướng Thái đột ngột vung tay ngăn lại, miệng mấp máy muốn nói gì đó rốt cuộc cũng không thể nói thành lời, gương mặt già nua bị đè nén đến đỏ bừng lên.
Đúng lúc này, Lâm Hương Y đứng bên cạnh lần nữa lên tiếng: “Thiếp thân hiểu Hầu gia muốn nói gì, hay là để thiếp truyền đạt ý của người cho tỷ tỷ?” Bà ta ngẩng đầu, bày ra bộ dáng mềm mại, đáng yêu khiến Nhan Hướng Thái nhìn mà cảm thấy một trận choáng váng.
Nhan Hướng Thái gật gật đầu đồng ý với đề nghị của Lâm Hương Y.
Bên này giao tranh không ngừng, bên kia Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ta, nhàn nhã thưởng thức mĩ vị trên bàn, một chút cũng không hề bị không khí nồng nặc khói súng ảnh hưởng tới.