Nữ nhân này đẹp quá, thật giống như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ mà, so với nữ nhân trải qua một đêm xuân với hắn còn xinh đẹp gấp mấy trăm lần!
“Đại tiểu thư Vũ Dương hầu phủ không phải là Nhan Noãn Noãn sao?” Nam tử lưu loát hỏi lại, tròng mắt thủy chung không rời khỏi người Nhan Noãn Noãn.
Nam tử nọ đối với thái độ lãnh liệt của Nhan Hướng Thái không phải là không sợ, nhưng nhớ tới lời nói của tiểu nha đầu kia, Vũ Dương hầu phủ nhị tiểu thư đã cam đoan sẽ giúp hắn bình an vô sự, bao nhiêu kinh hoảng đều chậm rãi tiêu tan cả. Đợi đến lúc mọi chuyện được dàn xếp ổn thỏa, có tiền rồi hắn sẽ có thể thoải mái đến Nguyệt các chơi đùa a!
Nhan Noãn Noãn cười cười, mắt đẹp cong thành hình bán nguyệt, hai hàng lông mi dài cong vút khẽ hạ xuống: “Ngươi nói ngươi cùng đại tiểu thư sớm đã tình đầu ý hợp, vì sao vừa nãy chúng ta lại nhìn thấy đại tiểu thư vừa khóc vừa nháo kìa?”
Sắc mặt Nhan Hướng Thái phút chốc đại biến, rất nhanh hiểu được ý tứ trong lời nói của Nhan Noãn Noãn. Người bị hại vốn không phải là Nhan Lăng mà là Nhan Noãn Noãn a! Người mà nam nhân này muốn hủy hoại chính là Nhan Noãn Noãn.
Nhan Hướng Thái vừa xác định được đầu đuôi mọi chuyện, thần sắc phút chốc khẩn trương hơn hẳn. Nếu là trước kia thì chuyện Nhan Noãn Noãn có bị hủy hoại trong sạch hay không cũng chẳng liên quan gì tới lão, nhưng là hiện tại, nàng ta không những là Hiền vương phi mà sau lưng còn có Thái hậu chống lưng.
“Các cô nương đều rất sĩ diện, vì bị mọi người phát hiện nên nàng có chút ngượng ngùng thôi!” Nam tử không chút hoài nghi nói.
Rầm một tiếng vang dội, Nhan Hướng Thái đập bàn, giận dữ đứng bật dậy quát: “Vô liêm sỉ, ngươi nói năng xằng bậy, thật sự đáng chết!”
Nam tử cả kinh, theo bản năng nói: “Ta không có nói bậy!”
Lâm Hương Y nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên đột ngột lên tiếng: “Ngươi nói ngươi không nói bậy, vậy ngươi có biết, người vừa nói chuyện với ngươi mới chính là Vũ Dương hầu phủ đại tiểu thư – Nhan Noãn Noãn không?Mà người vừa trải qua một đêm xuân với ngươi chính là Nhị tiểu thư Nhan Lăng, nhà ngươi cũng thật to gan, dám nhúng chàm tiểu thư Vũ Dương hầu phủ, tội còn không đáng chết?”
Nam tử nghe xong, nhất thời trợn mắt, há hốc mồm, biểu tình cứng ngắc nhìn về phía Nhan Noãn Noãn. Nếu đây mới là Đại tiểu thư Vũ Dương hầu phủ thì không phải nãy giờ hắn đang đào mồ chôn mình sao? Còn nữa, người an bài hắn vào phủ hủy hoại sự trong sạch của đại tiểu thư chính là nhị tiểu thư a, nay hắn lại nhầm lẫn hủy hoại trong sạch của nàng ta, nàng ta có thể buông tha cho hắn sao?
Đáng chết! Sớm biết kết cục thế này thì hắn nên tìm hiểu kỹ càng hơn mới đúng, trước giờ hắn chỉ gặp qua nha hoàn bên cạnh nhị tiểu thư, chưa từng nhìn thấy nhị tiểu thư, nếu biết người nằm trên giường là nàng ta thì có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không động tới một cọng tóc của nàng ta a!
Ánh mắt Nhan Hướng Thái càng lúc càng âm lãnh, từng đạo sắc bén bắn tới trên người nam tử nọ. Không cần bốn mắt nhìn nhau hắn cũng biết mình chết chỉ là chuyện sớm muộn!
“Hầu gia, ta…”
Nam tử đang muốn nói gì đó thì cửa đại sảnh đã bị người khác đẩy ra, Nhan Lăng đã sửa sang lại quần áo cùng Nguyễn Mai bước vào.
Nhan Lăng vừa bước qua cửa đã quì gối trên đất, gào khóc: “Phụ thân, người nhất định phải làm chủ cho nữ nhi, là Nhan Noãn Noãn, chính là Nhan Noãn Noãn hãm hại ta, là nàng ta hủy hoại trong sạch của ta!”
“Hầu gia, Lăng nhi của chúng ta thật khổ a, nàng không biết vì sao lại đắc tội Noãn nhi khiến nàng ta hạ thủ ngoan độc hủy đi trong sạch của Lăng nhi. Hầu gia nhất định không được buông tha nàng, nhất định phải lấy lại công đạo cho Lăng nhi a!” Nguyễn Mai gạt lệ nói.
Nhan Hướng Thái chán ghét liếc Nguyễn Mai một cái rồi trừng mắt phẫn nộ nhìn Nhan Lăng, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta có cảm giác đang bị nhốt trong hầm băng, cả người không kìm được run rẩy.
Nhan Lăng bắt gặp ánh mắt của Nhan Hướng Thái, nhất thời ngẩn người, trong lòng không khỏi kinh hoàng, vội vàng cúi đầu né tránh ánh nhìn của lão.
Nhan Hướng Thái hừ lạnh một tiếng, nhếch miệng, lạnh lùng vung tay hất văng chén trà trên bàn tới trước mặt Nhan Lăng: “Nhan Noãn Noãn hãm hại người? Vậy ngươi nói cho ta nghe nàng hãm hại ngươi như thế nào?”
Nếu đến tận bây giờ mà lão còn không phân biệt được ai đúng ai sai thì mấy chục năm làm người của lão cũng thật uổng phí! Nam nhân kia nói hắn cùng Nhan Noãn Noãn tình đầu ý hợp, Nhan Lăng lại nói Nhan Noãn Noãn hãm hại mình, cục diện như vậy, ai nhìn vào đều có thể đoán ra tất cả mọi chuyện đều do một tay Nhan Lăng bày bố, chính là muốn hại người không ngờ lại hại tới chính mình!
Nếu như nàng ta đạt được mục đích ban đầu thì sao? Nàng ta hại Nhan Noãn Noãn chính là đẩy toàn bộ kẻ trên người dưới Vũ Dương hầu phủ vào con đường chết a! Lão như thế nào lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như vậy chứ?
Cứ nghĩ tới chuyện Nhan Lăng thiếu chút nữa hại tới lão, đôi mắt chim ưng của Nhan Hướng Thái giận đến muốt xuất huyết, ánh mắt nhìn Nhan Lăng cùng không còn yêu thương, ôn hòa như trước mà tràn ngập sát ý.
Nguyễn Mai sống với Nhan Hướng Thái hơn nửa cuộc đời, tâm tư của lão, bà ta đương nhiên hiểu rõ. Trong lòng Nguyễn Mai chấn động, vội vàng quì xuống dưới chân Nhan Hướng Thái.
“Hầu gia, Lăng nhi cũng là nhất thời hồ đồ, cầu xin Hầu gia mở cho nàng một con đường sống!”
“Cút!” Nhan Hướng Thái bực bội, một cước đá văng Nguyễn Mai ra xa: “Đều là do ngươi giáo dục nàng ta, tự mình hại mình không nói, còn muốn đổ tội cho người khác, Nhan Hướng Thái ta không có nữ nhi như vậy!”
Nguyễn Mai bị đau, nhưng vừa nghe thấy Nhan Hướng Thái muốn cắt đứt quan hệ, vội vàng bò trở lại, ôm lấy chân lão cầu xin: “Hầu gia, là lỗi của thiếp thân, người trừng phạt thiếp thân như thế nào cũng được, cầu xin ngươi tha cho Lăng nhi một lần!”
“Bỏ qua cho nàng? Ngươi cũng biết người nàng ta đắc tội là ai, là Hiền vương phi, ngay cả Thái hậu còn lên tiếng giúp nàng ta, các ngươi lại dám chọc tới nàng, các ngươi muốn chết thì cũng đừng kéo theo ta, cũng đừng có liên lụy tới trên dưới mấy trăm người ở Vũ Dương hầu phủ này chứ!” Nhan Hướng Thái cả giận nói.
“Đúng vậy, tỷ tỷ, chuyện lần này nhị tiểu thư làm thật đáng xấu hổ, giờ thì hay rồi, hại người không được lại thành hại mình, cái này gọi là báo ứng a!” Lâm Hương Y ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng.
Trộm gà không được còn mất cả nắm thóc, Nhan Lăng này quả thật ngu ngốc mà! Lâm Hương Y trong lòng vui mừng khấp khởi, qua hôm nay thôi, Xảo nhi của bà sẽ là tiểu thư duy nhất của Vũ Dương hầu phủ, là tiểu thư tôn quí nhất rồi! Càng nghĩ, bà ta càng không kìm nén được kích động, bất quá thì biểu hiện ra bên ngoài thủy chung là thương tiếc cùng tiếc hận dùm Nhan Lăng!
“Phụ thân, không phải như vậy, là Nhan Noãn Noãn hãm hại ta, chính là nàng bảo Nhan Song Song tới gặp ta nói là có chuyện muốn thương lượng với ta!” Nhan Lăng mặt mày trắng bệch, cố gắng giải thích.
Trong lòng Nhan Lăng lờ mờ nhận ra Nhan Hướng Thái không tin lời nàng ta, đã biết nàng bày mưu hại Nhan Noãn Noãn cuối cùng lại hại chính mình, nhưng là nàng có chết cũng không thể thừa nhận a!
Nhan Hướng Thái giận đến nổi cả gân xanh, đi nhanh tới trước mặt Nhan Lăng, hung hăng tát nàng một cái như trời giáng, gương mặt trắng nõn phút chốc in rõ dấu năm ngón tay.
Nhan Lăng bị cái tát này của lão dọa cho ngây người, nước mắt thi nhau rớt xuống, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Nhan Hướng Thái đánh nàng, mà nàng, cũng là lần đầu tiên thấy ánh mắt phẫn nộ tràn ngập sát ý của lão.
“Vô liêm sỉ, ta nuôi ngươi lớn như vậy là để ngươi làm mất mặt ta sao? Ta nuôi ngươi mười mấy năm là để ngươi hại ta mất đầu sao? Hôm nay nếu không xử trí, ta không phải người họ Nhan!” Nhan Hướng Thái tức giận quát.
Nguyễn Mai nghe vậy càng khóc dữ dội hơn: “Hầu gia bớt giận, người bỏ qua cho Lăng nhi đi, nàng là nữ nhi của người a, xin người giơ cao đánh khẽ!”
“Noãn Noãn, nàng ta khóc cứ như heo bị chọc giết vậy, thật khó nghe!” thanh âm không lớn không nhỏ của Long Trác Việt đột ngột vang lên, hàm ý trong câu nói khiến người ta dở khóc dở cười, không khí áp bức trong đại sảnh phút chốc trở thành thập phần quỉ dị.
Nhan Noãn Noãn không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn Long Trác Việt, trong lòng thầm nghĩ: Lúc ngươi khóc còn khó nghe hơn cả bà ta a!
Nghĩ rồi Nhan Noãn Noãn cũng đứng dậy, chậm rãi đi tới chỗ Nhan Hướng Thái, từng bước tao nhã mà cao quí, trên gương mặt tuyệt mĩ nở nụ cười ôn hòa như gió xuân tháng ba.
Nhan Noãn Noãn liếc nhìn Nhan Lăng rồi cười nói: “Nhị thúc, nhị muội là nữ nhi của người, nếu người xử nàng quá nặng sẽ khiến người đời nhìn vào mà chê cười người là lãnh khốc vô tình, ngay cả nữ nhi cũng có thể hạ thủ ngoan độc!”
Mi tâm Nhan Hướng Thái nhíu chặt, quay đầu nhìn Nhan Noãn Noãn:“Việc này vốn là Lăng nhi xin lỗi ngươi, ngươi nói xem muốn xử phạt nàng như thế nào?” Nhan Hướng Thái trong lòng thầm tính toán, để nàng ta xử lý chuyện này cũng tốt, sẽ không kinh động đến Thái hậu.
Nguyễn Mai đầy hi vọng nhìn Nhan Noãn Noãn, hi vọng nàng hạ thủ lưu tình.
Lâm Hương Y khẽ hạ hai hàng mi dài, có chút bất mãn liếc nhìn Nhan Noãn Noãn, trong lòng tự hỏi: Nhan Noãn Noãn chết tiệt này rốt cuộc muốn làm cái gì a?
“Một cô nương chưa gả chồng như nhị muội mà đã thân mật cùng một nam nhân, chuyện này có không ít hạ nhân tận mắt chứng kiến, giấy không gói được lửa, chuyện này sớm muộn gì cũng truyền ra bên ngoài, nhị muội muốn gả cho người khác là chuyện không có khả năng. Nói như thế nào thì ta cũng là người Nhan gia, danh dự của Nhan gia cũng là danh dự của ta, so với việc xử phạt nhị muội, không bằng… gả nàng cho nam nhân kia đi, như vậy thì danh dự Hầu phủ cũng được bảo toàn.”
Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời, Nhan Lăng phẫn nộ hét lên: “Nhan Noãn Noãn, ác phụ nhà ngươi lại muốn gì hả? Muốn ta gả cho hắn, ta chết cũng không chấp nhận!”
“Nhị muội, ta cũng chỉ là nghĩ cho ngươi cùng Nhan gia thôi!” Nhan Noãn Noãn vẻ tiếc hận nói.
“Ta phi, không cần ngươi ở chỗ này giả bộ hảo tâm!”
Lâm Hương Y đang bất mãn, vừa nghe thấy Nhan Noãn Noãn muốn gả Nhan Lăng ra ngoài, cao hứng nói: “Hầu gia, ta thấy đề nghị của đại tiểu thư cũng tốt lắm, Hầu gia vừa không phải mang tiếng lãnh khốc mà Vũ Dương hầu phủ cũng không phải mất mặt!”
Nhan Hướng Thái trầm mặc, ánh mắt nhìn Nhan Lăng có chút đăm chiêu, một lúc lâu sau mới gật đầu nói: “Làm như vậy đi, người đâu, lập tức chuẩn bị đồ cho nhị tiểu thư, để nàng cùng nam nhân này đi đi!”
Nguyễn Mai nghe vậy liền cảm thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Nam tử nọ nghe Nhan Hướng Thái nói vậy, nhất thời vui không thốt nên lời, ngơ ngác nhìn một lượt những người có mặt, gương mặt xanh xao vàng vọt khiến người khác nhìn mà buồn nôn vừa mừng vừa sợ.
Hắn cứ tưởng là mạng mình lần này tiêu rồi, hủy đi sự trong sạch của nhị tiểu thư Vũ Dương hầu phủ, nếu không bị đánh chết thì cũng là sống dở chết dở, nào ngờ không những không chết mà còn cưới được thiếu nữ xinh đẹp về nhà, trở thành con rể của Vũ Dương hầu phủ. Trời xanh không ngờ lại cho hắn miếng bánh thơm ngon như vậy a!
“Thất thần cái gì, còn không mau tạ Vương phi ân điển!” Lâm Hương Y bước đến gần nam tử, gương mặt được trang điểm kỹ càng tràn ngập đắc ý.
“Dạ, dạ, tiểu nhân tạ Vương phi ân điển, tạ nhạc phụ đại nhân thành toàn!”
Nam tử dập đầu với Nhan Noãn Noãn rồi lại dập đầu với Nhan Hướng Thái, một tiếng nhạc phụ của hắn thiếu chút nữa đánh ngất Nhan Hướng Thái.
“Câm miệng, không được gọi ta là nhạc phụ, ta còn nghe ngươi gọi một tiếng nữa ta sẽ cho người cắt lưỡi ngươi!”Nhan Hướng Thái trừng mắt, gầm lên với nam tử nọ.
Nam tử bị hù cho rụt đầu rụt cổ, sợ hãi không dám lên tiếng.
“Không, phụ thân, ta không muốn gả cho hắn, ta không muốn gả cho nam nhân ghê tởm này, phụ thân, van xin người, xin người tha thứ cho nữ nhi, nữ nhi biết sai rồi, người bảo nữ nhi làm gì cũng được… đại tỷ, đại tỷ, là ta sai, là ta đáng giận, ta không nên tính kế với tỷ, tỷ tha cho ta đi, tha thứ cho ta được không? Ta nguyện ý làm nô tỳ cho tỷ, nguyện ý để tỷ sai khiến, xin tỷ đừng gả ta cho hắn, không cần đẩy ta vào hố lửa…” Nhan Lăng gào khóc thê thảm, hết cầu xin Nhan Hướng Thái lại cầu xin Nhan Noãn Noãn.