Lưu Quang Lâm vừa thấy hai người bước đến, nhất thời giống như được đại xá, vội kêu lên: “Đến rồi, đến rồi! Vạn công công, Vương gia cùng Vương phi đến rồi!”
Vạn Toàn miễn cưỡng ngước nhìn hai người từ ngoài cửa đi vào, một xấu xí vô cùng, một lại như thiên tiên hạ phàm, hai thái cực hoàn toàn trái ngược lại đồng thời xuất hiện khiến người ta nhìn thế nào cũng không cảm thấy tự nhiên.
Vạn Toàn hừ lạnh một tiếng, vẫy phất trần nói: “Đi thôi!”
Nhan Noãn Noãn nhìn Vạn Toàn vênh váo tự đắc, khẽ nghiến răng, sau này nàng nhất định phải hảo hảo chấn chỉnh tên thái giám chết bầm không coi ai ra gì này.
Long Trác Việt từ đầu chí cuối đều không muốn theo Nhan Noãn Noãn lên xe ngựa, bộ dáng ủy khuất như thể sắp lên pháp trường tới nơi. Mà Nhan Noãn Noãn đương nhiên cũng cho rằng tới gặp Thái hậu lúc này cũng chẳng khác gì lên pháp trường là mấy!
Lần thứ hai bước vào Từ Ninh cung, Nhan Noãn Noãn như trước bị sự xa hoa, mĩ lệ làm cho choáng váng, sợ là lão yêu bà này sớm đã đem toàn bộ những bảo bối tốt nhất về đây rồi.
“Noãn Noãn tham kiến Thái hậu, Thái hậu cát tường!” Nhan Noãn Noãn bình tĩnh hành lễ trước Thái hậu, giở tay nhấc chân đều tao nhã vô cùng, không hề có chút bất an hay khẩn trương, sợ hãi gì cả.
Thái hậu ngồi trên nhuyễn tháp, mắt phượng khóa chặt trên người Nhan Noãn Noãn, đáy lòng dấy lên tia nghi hoặc. Nha đầu kia bình tĩnh như thể chưa có chuyện gì xảy ra là sao?
Nhan Noãn Noãn quì trên đất, cúi đầu nhìn thấy Long Trác Việt phía sau vẫn còn đứng thì vội lôi kéo vạt áo trước của hắn, ý bảo hắn cũng nên thỉnh an Thái hậu.
“Nhi… Nhi thần tham kiến Thái hậu!”
Long Trác Việt bị Nhan Noãn Noãn lôi kéo, cuối cùng cũng ngoan ngoãn hành lễ, đầu cúi thấp như thể hận không thể vùi luôn vào đất, thanh âm run run nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Long Trác Việt thỉnh an rồi mà Thái hậu như trước vẫn không hề liên tiếng, áp lực trong chính điện Từ Ninh cung càng lúc càng lan rộng.
Nhan Noãn Noãn cũng không hề sốt ruột, chỉ là đầu gối đã có điểm đau do bị quì lâu, trong lòng không khỏi thống hận đống qui củ lễ nghi thời cổ đại, hở chút bắt người ta quì là sao chứ? Nàng tài nghệ không bằng người, võ công cũng đánh không lại, vì bảo vệ tính mạng nên đành phải để người khi dễ thôi.
Chính điện yên lặng như tờ, ngoài thanh âm hít thở ra thì không có bất kỳ tiếng động nào.
Mãi đến một lúc lâu sau mới nghe giọng nói uy nghiêm của Thái hậu vang lên: “Đều lui xuống hết đi, ai gia có chuyện muốn nói cùng Hiền vương gia cùng Hiền vương phi!”
“Dạ!”
Đám cung nhất từng nhóm một hành lễ rồi rời khỏi chính điện.
Cửa lớn chính điện cũng được đóng lại, tâm Nhan Noãn Noãn không nhịn được nhảy lên. Thái hậu rốt cuộc cũng không thể kiên nhẫn hơn được nha.
Khóe miệng Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch lên, ý tứ mỉa mai trong đáy mắt ngày một rõ rệt, cho dù đuổi hết đám người kia xuống chỉ còn lại ba người bọn họ vẫn không hề lo lắng hay sợ hãi. Thái hậu là muốn đọ sự kiên nhẫn với nàng sao? Cứ chờ xem ai mới phải là người lên tiếng trước.
Thái hậu nghiêm mặt muốn dùng sự uy nghiêm của mình để chế trụ Nhan Noãn Noãn, nhưng là mặc kệ bà ta im lặng bao lâu, Nhan Noãn Noãn vẫn quì gối cúi đầu, bộ dáng thập phần nhu thuận khiến bà ta không khỏi nộ khí trong lòng.
Giằng co một lúc lâu, Thái hậu rốt cuộc cũng lên tiếng: “Không biết Hiền vương có nhận ra chiếc khăn tay này không?” nói rồi cầm một chiếc khăn tay lụa quăng tới trước mặt hai người, không biết là do vô tình hay cố ý mà chiếc khăn kia bay thẳng vào mặt Long Trác Việt khiến hắn sợ đến nỗi nước mắt lưng tròng, thân hình cao lớn dựa tới bên cạnh Nhan Noãn Noãn.
“Noãn Noãn…” hắn đã nói mà, lão yêu bà thật sự rất khủng bố!
Nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của Long Trác Việt, Nhan Noãn Noãn đáy lòng đối với Thái hậu lại thâm một vài phần khó chịu. Bà ta đối với Long Trác Việt đúng là không hề che giấu thái độ ghét bỏ mà!
Nhan Noãn Noãn nhìn thoáng qua khăn tay kia, không chút lo lắng nói: “Thứ cho Noãn Noãn ngu muội không hiểu được ý của Thái hậu, không phải đây chỉ là một cái khăn tay thôi sao? Vương gia sao có thể nhận biết được?”
“Đừng có giả bộ với ai gia, khăn tay này chính là cái mà Hiền vương thương mang theo mỗi lần tới gặp ai gia, trên đó còn có uyên ương hí thủy do chính tay hắn thêu, ai gia sao có thể nhận sai được?” Thái hậu vỗ mạnh tay vịn, phẫn nộ quát lên.
“Nguyên lai đây là khăn của Vương gia, Noãn Noãn thay mặt Vương gia đa tạ Thái hậu đã bảo quản dùm, chỉ là… không biết vì sao Thái hậu lại có được khăn này?” Nhan Noãn Noãn khẽ ngước mặt lên, mang theo ý nghi hoặc hỏi, thái độ giống như không hề biết chuyện gì khiến Thái hậu tức đến nỗi muốn thổ huyết.
“Ngươi…” Thái hậu tức giận đến nghiến răng, cả giận nói: “Được lắm Nhan Noãn Noãn, ngươi lại dám vờ vịt trước mặt ai gia!”
Lúc này đây Thái hậu mới hiểu được, Nhan Noãn Noãn này hóa ra không phải kẻ nhát gan sợ chết mà chính là một kẻ khôn khéo giả vờ khiếp nhược, hóa ra bà ta đã bị nàng ta vờ vịt qua mặt rồi.
Nhan Noãn Noãn thản nhiên cười nói: “Thái hậu nương nương cao minh độ lượng, Noãn Noãn sao dám giả vờ trước mặt người!”
“Ngươi đừng nói với ai gia là ngươi không biết cái khăn này tại sao lại ở trong tay ai gia!”
Nhan Noãn Noãn lần nữa đưa mắt nhìn chiếc khăn tay rồi lại nhìn Thái hậu, vẻ bừng tỉnh nói: “Nha, Noãn Noãn nhớ rồi, ngày hôm qua lúc đi ngang qua lãnh cung, Vương gia không cẩn thận làm rơi, khó trách hôm nay Vương gia đòi thay một cái khăn mới!”
Bộ dáng Nhan Noãn Noãn thập phần thoải mái tự nhiên cùng vẻ phẫn nộ của Thái hậu lúc này hiển nhiên hoàn toàn đối lập nhau.
Nhìn bộ dáng uất nghẹn của Thái hậu, Nhan Noãn Noãn trong lòng không giấu được thích thú. Trước khi tới đây nàng đã biết trước là không có khả năng lừa gạt bà ta, một khi đã vậy thì cũng chẳng cần phải che dấu làm gì.
“Ngươi tới lãnh cung làm gì?”
Thái hậu gắt gao nắm chặt hai tay vịn, lời nói như thể nói qua kẽ răng, đôi mắt phượng gắt gao nhìn Nhan Noãn Noãn chằm chắm, ánh mắt sắc bén mà âm ngoan.
Nhan Noãn Noãn không chút nghi ngờ là Thái hậu đã muốn động thủ giết người diệt khẩu rồi. Đôi mắt đẹp khẽ lưu chuyển, Nhan Noãn Noãn ngừng lại một chút rồi đột ngột ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thái hậu, không nhanh không chậm nói: “Những cái nên thấy hay không nên thấy đều đã thấy cả!”
“Ngươi… quả nhiên ngươi…” Thái hậu đứng phắt dậy, những ngón tay ngọc chỉ chỉ vào Nhan Noãn Noãn không nói nên lời.
“Thái hậu nương nương nhất định là rất hận Noãn Noãn đi, nếu không cũng sẽ không phái cao thủ đêm hôm tới ám sát Noãn Noãn cùng Vương gia như vậy.” Nhan Noãn Noãn thấy Thái hậu đứng lên thì cũng không chờ bà ta nói gì đã tự mình đứng dậy, đôi mày thanh tú khẽ nhướn lên, bộ dáng thập phần kiêu ngạo, vừa nói vừa không quên đỡ Long Trác Việt đang sợ tới run người đứng dậy.
Thái hậu thấy Nhan Noãn Noãn không coi mình ra gì, ngón tay run run, gương mặt lúc trắng lúc xanh, lửa giận càng lúc càng dâng cao. Thái hậu trừng mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hận không thể đốt cháy hai người thành tro.
Nhan Noãn Noãn không chút sợ hãi nhìn thẳng vào bà ta, đôi mắt đẹp đầy hàn ý cùng kiêu ngạo khiến cho Thái hậu không khỏi căm hận cùng kinh ngạc.
Bà ta đã từng nói qua, bà ta ghét nhất là kẻ tự cho mình là thông minh, giả nhân giả nghĩa. Mà Nhan Noãn Noãn này lại cố tình phạm phải cả hai điều, nữ nhân như vậy còn sống một ngày thì bà ta khó chịu một ngày, huống chi, Nhan Noãn Noãn này còn thấy những thứ không đáng thấy, nàng ta nhất định phải chết!
Sau một lúc lâu, Thái hậu nhìn Nhan Noãn Noãn rồi đột ngột cười lớn, tiếng cười lãnh khốc vô tình: “Ngươi cho là với năng lực của ngươi có thể ra khỏi Từ Ninh cung này sao? Người thì cũng sắp chết tới nơi, ai gia không ngại nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi vào đây thì đừng có vọng tưởng còn sống ra khỏi nơi này!”
Thái hậu nhìn Nhan Noãn Noãn, ánh mắt sắc bén như muốn lăng trì người khác.
Nhan Noãn Noãn mi tâm khẽ động, nếu nói nàng không sợ hãi thì nhất định là nói dối, không nói tới Thái hậu có võ công hay không, chỉ tính tới cao thủ bên cạnh vì bà ta mà bán mạng cũng đủ để nàng cùng Long Trác Việt chết không dấu vết.
Long Trác Việt gắt dao nắm chặt ống tay áo Nhan Noãn Noãn, Nhan Noãn Noãn thấy vậy cũng chỉ nghĩ là hắn đang sợ hãi chứ không hề để ý tới đôi mắt đẹp mọi khi bây giờ đang phóng ra hàn quang sắc bén như thể cắt rời cả thiên địa.
Nếu lão yêu bà kia dám động tới một sợi tóc của Noãn Noãn thôi, hắn nhất định sẽ khiến bà ta sống không bằng chết!
Nhan Noãn Noãn cảm nhận được hơi thở khác thường, biết bốn phía trong chính điện nhất định đã bị bao vây, đôi mắt như nước hồ thu chợt lóe tinh quang, sắc sảo nói: “Thái hậu tự tin như vậy sao?”
“Ai gia muốn ngươi chết, ngươi tuyệt đối không thể sống!”
Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch miệng, nhún nhún vai, lạnh nhạt nói: “Một khi đã như vậy, Thái hậu muốn giết thì nhớ làm cho cẩn thận nha!”
Hử? Thái hậu nhướn mày, nghi hoặc nhìn Nhan Noãn Noãn, trong lòng không khỏi phân vân xem đến tột cùng Nhan Noãn Noãn muốn ám chỉ điều gì.
Long Trác Việt cũng ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn Nhan Noãn Noãn chăm chú, hiển nhiên cũng bị câu nói kia của nàng làm cho khó hiểu không thôi.
“Noãn Noãn, người ta còn chưa có muốn chết a!”
“Yên tâm, không chết được đâu!” Nhan Noãn Noãn cầm lấy bàn tay lớn của hắn, dỗ dành.
“Ngươi đừng tưởng ai gia không dám giết ngươi!” Thái hậu nghiến răng, trừng mắt nhìn Nhan Noãn Noãn quát. Tuy lớn tiếng như vậy nhưng trong lòng vẫn không khỏi đề phòng, Nhan Noãn Noãn này bộ dáng thản nhiên thật sự không giống như kẻ sắp chết chút nào.
“Noãn Noãn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, trước mặt Thái hậu chẳng khác gì một con kiến, Thái hậu muốn Noãn Noãn chết, Noãn Noãn không chút năng lực bảo vệ bản thân thì tất nhiên khó có thể sống, bất quá thì…” nói đến đây, Nhan Noãn Noãn đột ngột dừng lại ngẩng đầu nhìn Thái hậu, đôi mắt đẹp lần nữa lưu chuyển tia tinh tế khiến Thái hậu nhìn mà không kìm được cảm giác bất an.
Quả nhiên, những lời tiếp sau đó của Nhan Noãn Noãn thật sự khiến Thái hậu hận không thể nghiền xương nàng.
“Bất quá nếu hôm nay Noãn Noãn không thể bình an trở về Vương phủ thì ngày mai cả Thương Nam quốc này từ đường lớn cho tới từng ngõ nhỏ, thậm chí cả Lạc Thiên đại lục này đều sẽ biết chuyện phong lưu của Thái hậu người!” Nhan Noãn Noãn mỉm cười nói, đáy mắt tràn ngập hàm ý đùa cợt, mỉa mai.
Sắc mặt Thái hậu lúc trắng lúc xanh, hết đỏ gay lại chuyển sang tím tái vì giận.
“Ngươi… lớn mật, ngươi dám uy hiếp vu tội cho ai gia?”
“A… có phải là vu tội hay không, Thái hậu so với Noãn Noãn càng hiểu rõ hơn nha!”
“Làm càn, ai gia đường đường là Thái hậu Thương Nam quốc, ngươi cho rằng thiên hạ sẽ tin lời đồn vô căn cứ của ngươi sao?”
Nhan Noãn Noãn nhếch miệng đầy mỉa mai, ánh mắt phảng phất như xem kịch vui nói: “Nếu Thái hậu chắc chắn dân chúng ngoài kia sẽ không tin vào lời đồn thổi thì đâu cần phải phải chột dạ như vậy? Huống chi, Thái hậu cũng không phải dân chúng ngoài kia, người làm sao đoán được họ có tin tưởng hay không? Thái hậu tự tin như vậy không bằng thử giết Noãn Noãn xem thế nào?”
Ngông cuồng, kiêu ngạo, lớn gan làm càn. Một Nhan Noãn Noãn như thế không chỉ khiến Thái hậu khiếp sợ mà ngay cả Long Trác Việt cũng không khỏi kinh ngạc, chỉ là sau cơn kinh ngạc lại tăng thêm vài phần sủng nịch. Một Nhan Noãn Noãn như vậy càng khiến hắn yêu thích không thể buông tay.
Nhan Noãn Noãn cũng không nhìn biểu tình tức giận muốn phát điên của Thái hậu, trực tiếp kéo Long Trác Việt ngồi xuống ghế, ung dung chờ Thái hậu đưa ra quyết định. Thần thái tự tin như vậy càng khiến nàng rực rỡ hơn hẳn, khí chất thanh cao như hoa cúc, tao nhã như ánh mặt trời buổi sớm mai.
Đáy lòng Nhan Noãn Noãn vẫn có chút lo sợ nhưng ở trước mặt Thái hậu, nếu không muốn chết thì nàng nhất định không thể tỏ ra yếu thế được. Nàng hiện tại chính là muốn cùng Thái hậu chơi trò tâm lý nha!
“Thích khách hôm qua ám sát thất bại, thông minh như Thái hậu chắc hẳn cũng đoán được đằng sau Noãn Noãn cùng Vương gia cũng có không ít cao thủ bảo hộ. Noãn Noãn chết cũng không quan trọng, chỉ tiếc cho một đời anh minh của Thái hậu sẽ bị hủy hoại trong chốc lát thôi!”
Hàm ý của Nhan Noãn Noãn rất rõ ràng, chỉ cần hôm nay nàng không bình yên vô sự trở về thì ngày mai gian tình của bà ta nhất định sẽ bị người của nàng lan truyền, bà ta thậm chí còn không thể tra ra người lan truyền là ai.
Thái hậu cho dù vắt óc ra nghĩ cũng không thể nghĩ ra cao thủ phía sau Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt là ai. Hôm qua phái thích khách đi, người đạt tới cấp tám đã là cao thủ mạnh nhất bên cạnh bà ta, vậy mà cũng không thể giết chết được Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt, đã vậy còn phải bỏ xác ngoài bãi tha ma. Bà ta tình nguyện tin hai gã sát thủ kia bị người khác giết cũng không muốn tin là bọn họ bị giết bởi người của Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn, mà sự thật thì không thể nào thay đổi, thật khiến bà ta tức chết mà!
“Ngươi đây là đang uy hiếp ai gia?” Thái hậu trợn mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, muốn giết mà lại không thể giết thật khiến bà ta tức giận không thôi, Nhan Noãn Noãn kia lại còn cố tình không coi ai ra gì, muốn đứng liền đứng, muốn ngồi liền ngồi, hoàn toàn không đem Thái hậu là bà ta đặt trong mắt mà!
Nhan Noãn Noãn khẽ mỉm cười nói: “Noãn Noãn không dám, Noãn Noãn chỉ là muốn cùng Thái hậu làm một giao dịch nhỏ thôi!”
“Giao dịch cái gì?” Thái hậu híp mắt, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn Nhan Noãn Noãn chằm chằm.
“Rất đơn giản, Noãn Noãn muốn có được quyền lực mà Hiền vương phi nên có, đối với Thái hậu mà nói thì đây chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
“Ngươi hiện tại đã là Hiền vương phi rồi!”
“Thái hậu không cần vòng vo với Noãn Noãn, Noãn Noãn muốn gì thiết nghĩ Thái hậu phải hiểu rất rõ chứ? Hiền vương gia đường đường là một Vương gia cao quí vì sao lại bị người khi dễ khắp nơi? Chẳng phải là vì người không quyền không thế cộng thêm Thái hậu ở sau chống lưng cho đám người kia làm bậy sao? Noãn Noãn nay đã gả cho Vương gia, cũng tức là người của hoàng thất, Noãn Noãn không hi vọng quyền lực cao sang nhưng ít ra cũng không thể để cho người khác đè đầu cưỡi cổ được, Thái hậu nói xem Noãn Noãn nói có đúng không?”
“Nói bậy, ai gia khi nào chống lưng cho kẻ khác làm bậy chứ?”
Từ lúc Nhan Noãn Noãn bước vào Từ Ninh cung, Thái hậu vẫn luôn ở trong thế bị động, những lời nói của Nhan Noãn Noãn khiến bà ta có cảm giác bản thân mình hoàn toàn trần trụi trước mắt thế nhân, khiến bà ta chột dạ hết lần này đến lần khác.
Nhan Noãn Noãn kín đáo đưa mắt dò xét Thái hậu, khóe miệng cười như không cười, cũng không muốn dây dưa quá lâu với bà ta, trực tiếp hỏi: “Không biết Thái hậu có đáp ứng điều kiện của Noãn Noãn?”
Đôi môi đỏ của Thái hậu khẽ nhếch lên, Nhan Noãn Noãn nhìn qua cũng thấy cả gương mặt bà ta đang run lên sau lớp phấn dầy, hiển nhiên là bị chọc tức không ít. Cái cảm giác bị người chế trụ như hôm nay sợ là bà ta sống đến nửa đời người mới được nếm qua a!
“Làm sao ai gia biết người không lừa ai gia?” Thái hậu nghiến răng, cố sức gằn từng tiếng một.
Nhan Noãn Noãn khẽ nhướn mày, thờ ơ nói: “Chỉ cần một ngày Noãn Noãn còn chưa chết thì bí mật của Thái hậu sẽ không có ai biết đến, nếu Noãn Noãn lừa người chẳng phải là tự tước mất lợi thế của mình sao? Đến lúc đó Thái hậu không bỏ qua cho Noãn Noãn thì Noãn Noãn chỉ còn con đường chết, một chuyện thiệt thân như vậy Noãn Noãn sao có thể làm chứ?”