Tiên nữ biết bay, đi đứng quả thật là không tiếng động nha!
“Không chỉ tiên nữ mới biết bay, quỉ cũng biết a!” Nhan Noãn Noãn liếc nhìn Long Trác Việt, trên trán hiện rõ ba đường hắc tuyến U hồn mà dễ nghe sao? Quả là quái thai mà!
Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời chợt nghe thấy một trận những tiếng răng va chạm vào nhau, nhìn lại chỉ thấy Long Trác Việt hai mắt trừng lớn, vẻ mặt hoảng sợ, bộ dáng kia thật sự là sắp khóc tới nơi.
Nhan Noãn Noãn trầm lại, vội đưa tay che miệng hắn nói: “Không được khóc!”
Dựa vào kinh nghiệm mấy lần trước chứng kiến Long Trác Việt khóc, thanh âm thảm thiết kia nhất định sẽ khiến người khác chú ý, đến lúc đó tất cả mọi người đều biết nàng trốn ở đây xem kịch vui, vạn nhất để Nhan Lăng hoài nghi thì màn kịch này không phải là không cần diễn nữa rồi hay sao?
“Ngô… ngô…ngô…”
“Đã nói không được khóc!” nghe thấy thanh âm ‘ngô ngô’ của Long Trác Việt, Nhan Noãn Noãn nghĩ hắn sắp khóc tới nơi liền thấp giọng cảnh cáo rồi đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh, thấy mọi người đều đang chăm chú nhìn Nhan Lăng cùng Nhan Xảo giao đấu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cây roi da màu đỏ của Nhan Xảo hệt như con linh xà, thu phóng rất tự nhiên, mỗi một lần vung ra đều mang theo uy lực mạnh mẽ. Nội lực của Nhan Lăng vốn không bằng Nhan Xảo lại thêm không có vũ khí trong tay nên đối với thế công của Nhan Xảo chỉ có thể cố sức né tránh, có thể nói là vô cùng chật vật.
Mấy roi liền đều không đánh trúng Nhan Lăng khiến Nhan Xảo tức giận không thôi, bất quá thì nét đắc ý trên mặt cũng không hề che giấu, nội lực chỉ mới đạt cấp bốn mà cũng dám đấu với nàng, thật không biết lượng sức mình.
Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch miệng cười, xem ra Nhan Lăng kia cũng không phải ngu như heo, tuy rằng bị Nhan Xảo áp đảo nhưng cũng không hề bối rối, ngược lại còn vô cùng trấn tĩnh, thật khiến người ta liên tưởng đến sự yên tĩnh trước cơn bão.
Nhan Lăng vốn là người dễ nổi giận, hiện tại bị Nhan Xảo áp đảo như vậy mà không chút nôn nóng, có thể thấy được chuyện này đã nằm trong dự liệu của nàng ta, nàng ta bất quá chỉ là đang đóng kịch để Nhan Xảo buông lỏng cảnh giác mà thôi.
Một người luôn thông minh, khôn khéo như Nhan Xảo lại không hề phát hiện ra điều này, tự kiêu quá mức thì hậu quả nhất định sẽ rất thảm.
“Ngô ngô ngô…”
Long Trác Việt không ngừng kêu lên bên tai Nhan Noãn Noãn khiến nàng không tài nào tập trung được, tức giận quay đầu lại thì thấy Long Trác Việt đáng thương đang nhìn mình chăm chú, bàn tay cầm đũa chỉ chỉ vào bàn tay đang chặn ngang miệng hắn của Nhan Noãn Noãn ý bảo nàng bỏ tay ra.
“Ngươi cam đoan sẽ không khóc, không làm loạn?” Nhan Noãn Noãn lo lắng hỏi.
Long Trác Việt liên tục gật đầu, Nhan Noãn Noãn thấy vậy mới dần buông lỏng tay.
Long Trác Việt hít lấy hít để không khí, đến khi có thể thở lại được bình thường mới ai oán nhìn Nhan Noãn Noãn: “Người ta đâu có muốn khóc, là nàng bịt miệng, bịt mũi khiến người ta cũng sắp chết ngạt tới nơi rồi.”
Nhan Noãn Noãn nhìn biểu tình trên mặt Long Trác Việt mà không khỏi than thầm, nếu hắn buông chén cơm trong tay xuống thì đã không phải khổ sở đến vậy.
“Ngươi không ở Thanh viện mà chạy đến đây làm gì?”
“Người ta thấy nàng vội vã chạy đi nên tò mò, chạy theo đến đây. Noãn Noãn thật hư nha, trốn ở đây xem kịch vui mà cũng không gọi người ta đến xem cùng.” Long Trác Việt bĩu môi nói, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nhan Noãn Noãn một cái, ý tứ chỉ trích như thể nàng giấu hắn là chuyện đại xấu xa gì đó.
Nhan Noãn Noãn nghiến răng, suýt chút nữa tức đến không thở nổi. Này… cái này, tên ngốc này nhìn nàng như vậy là có ý gì chứ?
Chung quanh đột nhiên vang lên những tiếng kinh hô cùng âm thanh hít không khí, Nhan Noãn Noãn quên luôn cả giận, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trận chiến đã sớm xoay chuyển, roi da của Nhan Xảo không biết từ lúc nào đã nằm trong tay Nhan Lăng.
“Trời ạ, nội lực cấp năm, Nhị tiểu thư lại đạt tới cấp năm rồi!” trong đám hạ nhân vây xem có người kinh hãi nói, rõ ràng đã cố gắng hạ giọng nhưng thanh âm giống như là ma âm vậy, từng câu từng chữ đập thẳng vào tai những người chung quanh.
Nhan Xảo giật mình, tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp, vẻ mặt kinh hãi, không thể tin vào những gì diễn ra trước mắt.
Nhan Lăng đã hai năm nay vẫn luôn ở cấp bốn, nhớ ngày đó nàng đột phá từ cấp bốn lên cấp năm cũng chỉ mất nửa năm, nàng vốn nghĩ Nhan Lăng chắc chắn không thể đột phá nổi cấp năm, không thể ngờ được nàng ta lại có thể đột phá một cách ngẫu nhiên như vậy. Điều này đối với Nhan Xảo luôn tự kiêu về nội lực của mình nhất thời ganh tị không thôi. Nhan Lăng sinh ra đã có địa vị cao quí hơn nàng, trong lĩnh vực tu luyện nội lực nàng vốn có thiên phú hơn hẳn nên mới có được địa vị ngang hàng như Nhan Lăng, hiện tại lĩnh vực này cũng bị nàng ta giật lại mất rồi.
Từ cấp năm cho đến cấp sáu là một quá trình đầy gian khổ, rất nhiều người tu luyện cả đời mà vẫn không thể nào đột phá được, nếu có thể đạt được cấp sáu thì có thể chính thức đứng vào hàng Ngũ đại cao thủ, tuy rằng về sau rất khó để đột phá cấp bảy nhưng ở lục cấp cũng đã đủ để người đời kính vọng rồi. Đến lúc đó thì trưởng nữ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, ở Vũ Dương hầu phủ này nàng sẽ là tiểu thư có địa vị tôn quí nhất.
Hiện tại Nhan Lăng cùng đã ở ngang cấp với nàng, nàng đã bốn năm rồi không đột phá được cấp sáu, nàng thật sự không biết tới bao giờ nàng mới có thể đột phá được nữa, cũng có thể cả đời này nàng cũng không thể nào đột phá được. Vạn nhất sau này Nhan Lăng đột phá trước nàng thì những cố gắng của nàng trước nay không phải đều hóa thành tro bụi sao? Nghĩ đến một ngày mình không còn được sủng ái nữa, nội tâm Nhan Xảo khó chịu như bị mèo cào, nội lực càng lúc càng phát ra mãnh liệt hơn bao giờ.
Nhan Lăng cầm roi, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp vô cùng, vẻ khinh thường càng lúc càng đậm. Cổ tay khẽ động, roi da vung lên, nội lực được nàng đẩy lên đầu roi, không chút khách khí hướng tới mặt Nhan Xảo quật liên tiếp mấy roi liền, vẻ hung tàn khiến người ta kinh hãi.
‘Ba ba’, tiếng roi quật thanh thúy vang lên, hai má Nhan Xảo lập tức hằn rõ hai lằn roi đỏ sẫm. Nhan Xảo bị đau, sợ hãi che mặt, nàng có thể tránh được một hai roi nhưng không thể tránh được nội lực cấp năm trên đầu roi của Nhan Lăng.
“Tiện nhân, ta nhất định không để ngươi yên đâu!” Nhan Xảo tức giận, đôi mắt đẹp ánh lên tia đỏ, hận không thể băm thây Nhan Lăng thành trăm mảnh. Nhan Lăng mới thăng cấp không bao lâu, nàng không tin nàng bốn năm ở cấp năm lại thua một kẻ mới đột phá.
Hào quang trên người Nhan Xảo càng đậm hơn, nhanh chóng bay lên hướng tới roi da trên tay Nhan Lăng muốn đoạt lại.
“Thật là đã mắt a, so với coi đám hát còn đã mắt hơn nha!” giọng nói của Long Trác Việt đột ngột vang lên, đũa trên tay lại vô thức gắp thêm một miếng cơm bỏ vào miệng.
Đôi lông mày thanh tú của Nhan Noãn Noãn khẽ nhíu lại, khó hiểu hỏi: “Ta không phải chỉ cho ngươi thêm nửa chén cơm thôi sao? Sao ở đây lại có một chén?” còn có, ngươi xem kịch thì cứ xem đi, làm gì mà mang cả chén cơm tới đây, vừa ăn vừa xem kịch, cũng quá là biết hưởng thụ đi.
Nhìn chén cơm kia, bụng Nhan Noãn Noãn không nhịn được reo vang, vừa rồi chỉ mới ăn một chút, giờ nhìn thấy cơm liền cảm thấy đói bụng rồi.
~///~