Nhan Noãn Noãn một mình đứng trong phòng bếp nhỏ, một đống đầu người nhấp nhô chen chúc ngoài cửa, vẻ mặt mỗi người không kìm được kích động cùng mong chờ. Không biết hôm nay Vương phi định làm món gì a?
Lưu thúc híp mắt, cười đến vui sướng, bộ dáng thập phần giống Phật Di Lặc đứng phía sau Nhan Noãn Noãn không xa, xem nàng thành thục chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
“Lưu thúc, thúc có thể giúp ta chặt khúc sườn này thành từng miếng nhỏ?” Nhan Noãn Noãn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Lưu thúc, thuận tiện nói.
Lưu thúc nghe vậy, ý cười càng sâu, vui vẻ nói: “Được!”, có việc làm mới khiến lão cảm thấy mình có lí do đường hoàng ở lại phòng bếp nhỏ của Nhan Noãn Noãn, nếu chỉ đứng ở ngoài nhìn mà cái gì cũng không làm thật khiến lão uất nghẹn mà!
“Nhan nha đầu, hôm nay ngươi định làm món gì a?” Lưu thúc đứng bên chặt sườn cũng không quên quay sang hỏi Nhan Noãn Noãn.
Lão vừa dứt lời, đám người chen chúc ngoài cửa thi nhau gật đầu, bọn họ cũng muốn biết a!
Nhan Noãn Noãn trộn gia vị làm nước sốt, khẽ cười nói: “Sườn xào chua ngọt!”
Trước khi quyết định làm món này nàng đã hỏi Song Song xem nàng có từng ăn qua chưa, Nhan Song Song giật mình ngây ngẩn hỏi lại: “Vương phi, sườn ướp với dấm và đường còn có thể ăn được sao?”
Lưu thúc vừa nghe Nhan Noãn Noãn nói tên món ăn, giật mình quay đầu nhìn Nhan Noãn Noãn, gương mặt đầy thịt vì hành động bất ngờ của lão mà xao động.
“Vương phi, sườn làm với dấm và đường cũng ăn được sao?”
Đáp án giống y nhau khiến Nhan Noãn Noãn không nhịn được cười. Chỉ là một món ăn bình thường ở thời hiện đại thôi mà cũng có thể khiến những người ở đâu kinh ngạc, càng nghĩ càng cảm thấy không khả thi.
Nhan Noãn Noãn nháy mắt, cười nói: “Đợi lát nữa Lưu thúc thử rồi sẽ biết!”
Lưu thúc nghe vậy, hai mắt gần như phát sáng nhìn Nhan Noãn Noãn: “Ý của ngươi là sẽ cho ta thử trước?” Đãi ngộ này còn khiến người ta hưng phấn hơn cả đi kiểm vàng a!
Lưu thúc không chút nghi ngờ, món ăn Nhan Noãn Noãn làm ra chắc chắn sẽ ăn được, cái chính là lão sống mấy chục năm cũng chưa từng nghe qua, thật sự là rất tò mò a!
Lưu thúc càng thêm mong chờ, lực đạo chặt sườn càng lúc càng mạnh, chẳng qua là trong lòng ngứa ngáy như thể có cả đoàn kiến đang hành quân qua vậy. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn trời bên ngoài, giật mình phát hiện, mặt trời hôm nay sao xuống núi chậm như vậy a?
Hoàng hôn dần buông, ráng chiều hoa mĩ đỏ rực một góc trời.
Bên trong đại sảnh Tụ Hiền lâu, không khí náo nhiệt vô cùng, từ lúc Vương chưởng quầy mang theo thùng rút thăm đi, âm thanh huyên náo không ngừng vang lên.
“Nhị vị khách quan, Tụ Hiền lâu hôm nay cho ra mắt món ăn mới là Sườn xào chua ngọt, xin mời các vị khách quan bước lên rút thăm!”
Chỉ trong nháy mắt, hàng người rồng rắn nối đuôi nhau lên bốc thăm, trên mặt mỗi người đều là vẻ kích động, trong lòng thầm cầu mong cho mình rút trúng, nhất định phải rút trúng a!
Trong nhã gian lầu hai, Hàn Thi Ngâm một tay chống cằm, xuyên qua màn che nhìn khung cảnh náo nhiệt dưới đại sảnh, đáy mắt hiện rõ sự kinh ngạc. Nàng sống mười mấy năm trời, đây là lần đầu tiên thấy hàng người rồng rắn xếp hàng chỉ vì một món ăn a!
“Sườn xào chua ngọt?” Hàn Thi Ngâm thì thào lập lại tên món ăn, mắt đẹp khẽ chớp, vẻ vô cùng hứng thú.
“Các ngươi cũng rút thăm phải không?”
“Ân!” Hàn Thế Hiên gật gật đầu, đưa mắt nhìn về phía dưới đại sảnh nhưng dường như cũng không chú tâm lắm tới dòng người rồng rắn bốc thăm.
Hàn Thi Ngâm nhướn mày, nhẹ giọng hỏi: “Ca, huynh hình như rất chắc chắn về kết quả bốc thăm?” Bộ dáng, biểu tình của hắn cho thấy là tối nay bọn họ nhất định sẽ được thưởng thức món Sườn xào chua ngọt kia.
Hàn Thế Hiên cười tươi rói nói: “Đó là đương nhiên, Tử Ngôn đã sớm an bài rồi!”
Hắn vừa dứt lời, cửa nhã gian đã bị người đẩy ra, mấy người ngoài cửa lập tức tiến vào, mặc dù một thân quần áo hạ nhân nhưng cũng không giấu được khí thế hơn người.
Hàn Thi Ngâm híp mắt nhìn đám người mới vào, bằng trực giác nàng có thể đoán được võ công của những người này không hề đơn giản chút nào, mà đám người này lại cung kính hành lễ với Tư Đồ Tử Ngôn khiến ánh nhìn của Hàn Thi Ngâm càng lúc càng âm trầm.
“Thiếu gia, đã bốc được rồi ạ!” một người trong đám hạ nhân bước lên đưa tờ giấy có chữ Sườn xào chua ngọt cho Tư Đồ Tử Ngôn.
Tư Đồ Tử Ngôn nhận lấy lá thăm, đôi mắt phượng thản nhiên nhìn lướt qua lá thăm rồi khẽ gật đầu với tên hạ nhân nọ. Đám người thấy vậy lập tức rời khỏi nhã gian.
Hàn Thi Ngâm từ lúc nhìn thấy Tư Đồ Tử Ngôn nhận lấy lá thăm từ gia nhân nọ liền hiểu được câu ‘Tử Ngôn sớm đã an bài tốt rồi!’ kia của Hàn Thế Hiên nghĩa là gì, nguyên lai là cho nhiều người đi bốc thăm để nâng cao cơ hội bốc trúng.
Rất nhanh sau đó, tiểu nhị Tụ Hiền lâu đã bưng dĩa Sườn xào chua ngọt đi vào, để chiêu đãi Hàn Thi Ngâm, Hàn Thế Hiên còn gọi cả gà ăn mày cùng vịt nướng Bắc Kinh. Tiểu muội hắn rất hiếm khi tới kinh thành, thân làm huynh trưởng như hắn đương nhiên phải làm tốt lễ nghi chủ nhà rồi.
“Ngâm nhi, muội mau ăn đi, đây đều là những món ăn do tân đầu bếp kia làm a!” Hàn Thế Hiên cầm đũa nhìn Hàn Thi Ngâm nói, vừa dứt lời liền gắp một miếng sườn xào chua ngọt, vẻ vui mừng tràn ngập trên gương mặt tuấn tú.
Tư Đồ Tử Ngôn bình tĩnh gắp một miếng sườn, chậm rãi thưởng thức, Hàn Thi Ngâm rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt bình thản của hắn đột ngột xẹt qua tia kinh ngạc nên cũng vô cùng hiếu kỳ gắp một miếng sườn.
Một miếng sườn vừa đưa vào miệng, vị chua ngọt hài hòa nháy mắt tràn ngập trí não nàng, đôi mắt đẹp mở to, vẻ không thể tin. Một từ ngon không thể hình dung hết được hương vị của món sườn xào chua ngọt này được…
Nhan Noãn Noãn nhìn đám người tranh đoạt mâm sườn xào chua ngọt mà không kìm được nụ cười. Giữa những tiếng ồn ào thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng Long Trác Việt kêu rên.
“Chán ghét, ai cho các người cướp sườn của người ta?”
“Ai nha, các ngươi không được đẩy người ta!”
“Aaaa, không được ăn nữa, phải chừa cho người ta một miếng a!”
Một mâm sườn xào chua ngọt rất nhanh được giải quyết sạch sẽ, trên gương mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ thèm thuồng.
“Ăn cũng ăn rồi, mọi người mau đi làm việc a!” Lưu thúc buông đũa, nhìn đám người nói.
Đám người không nói hai tiếng đã lập tức giải tán, ai làm việc của người nấy.
Long Trác Việt nhìn cái mâm trống trơn, cắn cắn đũa, ủy khuất đi đến trước mặt Nhan Noãn Noãn nói: “Noãn Noãn, người ta mới ăn được có hai miếng!”
“Nhiều người như vậy mà có thể ăn hai miếng đã là nhiều rồi!” Nhan Noãn Noãn lấy khăn tay từ trong ngực ra giúp Long Trác Việt lau khóe miệng đầy mỡ.
“Nhưng Tiểu Sinh ăn tới ba miếng lận!” Long Trác Việt cúi thấp người nhìn thẳng Nhan Noãn Noãn nói, đã độc hưởng sự ôn nhu của nàng lại còn không quên cáo trạng, ánh mắt đầy ủy khuất, nhìn thế nào cũng giống như bị chịu thiệt.
“Nếu ngươi thích thì sau này mỗi ngày ta đều làm cho ngươi ăn, được không?”
Long Trác Việt nghe vậy, đôi mắt đẹp sáng ngời, vui sướng không sao tả xiết: “Thật sao?”
Nhan Noãn Noãn nhướn mày, vươn ngón tay điểm nhẹ trên trán hắn nói: “Ta có khi nào lừa ngươi sao?”
“Nha, vẫn là Noãn Noãn tốt nhất!” Long Trác Việt vui sướng ôm chầm lấy Nhan Noãn Noãn.
Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên tiếng ho nhẹ đầy xấu hổ của Vương chưởng quầy: “Khụ khụ…”
Nhan Noãn Noãn cả kinh, vội vàng thoát khỏi vòng tay Long Trác Việt, trên gương mặt xinh đẹp hiện rõ tia xấu hổ.
Long Trác Việt bất mãn trừng mắt nhìn kẻ phá rối là Vương chưởng quầy, ánh mắt đầy vẻ lên án khiến Vương chưởng quầy có cảm giác mình vừa phạm tội gì đó rất lớn. Biểu tình kia của Vương gia thật giống như muốn hỏi tội hắn mà!
“Cái kia… có phải ta quấy rầy hai người không?” Vương chưởng quầy sờ sờ mũi, cười gượng nói.
Long Trác Việt nhanh mồm nhanh miệng giành nói trước: “Đúng vậy, ngươi quấy rầy người ta ôm Noãn Noãn nha!”
Nhan Noãn Noãn bối rối, nàng vừa thẹn vừa giận, quay đầu trừng mắt liếc Long Trác Việt, tên ngốc, ngươi có thể nói ít đi được không hả?
Nhan Noãn Noãn nhìn Vương chưởng quầy: “Không biết chưởng quầy tìm ta có chuyện gì?”
“Nha, là như vậy…” Vương chưởng quầy nghe Nhan Noãn Noãn hỏi mới chợt nhớ ra lí do vì sao hắn tới tìm nàng: “Có vị khách nói món Sườn xào chua ngọt hôm nay có vị khác thường nên muốn đầu bếp lên gặp hắn giải thích!”
“Vị khác thường?” Nhan Noãn Noãn híp mắt, suy nghĩ đầu tiên của nàng chính là người kia tới để phá đám: “Vương chưởng quầy, phiền ông tới gặp vị khách nhân kia và bảo hắn là không thích thì có thể không ăn, dù sao thì mỗi người một khẩu vị, người thích thì khen, không thích thì chê, ta cũng không có gì để giải thích!”
Gương mặt thanh tú nhưng lạnh lùng cùng kiêu ngạo của Nhan Noãn Noãn khiến Vương chưởng quầy có chút sửng sốt nhưng cũng rất thoải mái. Hiền vương phi này vốn không giống người thường, những lời nàng nói tuy ngắn gọn nhưng cũng không mang nặng chỉ trích. Chỉ là khách nhân kia làm loạn ở đại sảnh không những làm ảnh hưởng tới khẩu vị của các vị khách khác mà còn ảnh hưởng tới cả danh tiếng của Tụ Hiền lâu nữa.
Nhan Noãn Noãn thấy Vương chưởng quầy khó xử, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Vương chưởng quầy, ta theo ngươi đi gặp vị khách nhân kia!”
Vương chưởng quầy còn đang rối rắm thì lại nghe thấy Nhan Noãn Noãn nói vậy, trong lòng vui mừng không thôi.
Trong một nhã gian trên lầu hai thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nói thô lỗ của nam tử, từng lời đều là phê phán tay nghề của Nhan Noãn Noãn.
“Các ngươi có ý gì chứ? Thứ này là để cho người ăn sao?”
Nhan Noãn Noãn chậm rãi đi vào, gương mặt thanh mĩ một mảng lạnh lùng, hai hàng lông mi dài khẽ hạ xuống che lấp đi đôi mắt đẹp đang dấy lên lửa giận. Có ai nghe thấy người khác chê bai món ăn do mình làm ra mà lại thoải mái được chứ? Huống chi, từng chữ từng lời của người kia đều mang đậm ý khinh miệt.
Nhan Noãn Noãn nàng có thể chấp nhận chuyện có người thích có người không thích món ăn của nàng, nhưng nàng không thể chấp nhận có kẻ khinh miệt nàng cũng như coi thường món ăn do nàng làm ra.
Nhan Noãn Noãn nhấc chân đá văng cửa nhã gian, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao xé gió nhìn từng người trong phòng khiến cho đám người đang ầm ĩ phút chốc yên lặng hẳn, đáy lòng không khỏi sợ hãi.
“Không thích thì đừng ăn, có ai cầu xin các ngươi đến đây ăn sao?” thanh âm Nhan Noãn Noãn lạnh đến thấu xương.
Đám người trong nhã gian thấy Nhan Noãn Noãn lạnh lùng như vậy, nội tâm không khỏi run sợ, bất quá thì khi bọn chúng nhận rõ người đến chỉ là một nữ nhân thì không khỏi khinh thường.
_________________