• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời vào đêm, vầng trăng khuyết treo giữa bầu trời, những ngôi sao lấp lánh bốn phía hình thành một bức tranh trăng sao tuyệt đẹp. Gió đêm khẽ thổi mang theo hương hoa nhàn nhạt trong tiết trời đầu xuân se lạnh.

Nhan Noãn Noãn trừng mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trên giường truyền tới tiếng ngáy nho nhỏ của Long Trác Việt, thoáng đưa mắt nhìn ra ngoài, nương theo ánh trăng nàng có thể nhìn thấy dung mạo tuyệt đại khuynh thành của Long Trác Việt, dưới ánh trăng hắn thật sự rất thuần mĩ, thanh tao cùng cao quí khiến cho người khác không tài nào cưỡng lại được.

“Aizzzz…” Nhan Noãn Noãn khẽ thở dài một tiếng, đêm nay nhất định sẽ là một đêm rất dài, vậy mà cái tên đầu heo Long Trác Việt này lại có thể lăn ra ngủ như chết được, rõ ràng là hắn gây họa thế mà hết lần này đến lần khác chỉ có nàng phải đứng ra gánh vác.

Thái hậu là người thông minh, Nhan Noãn Noãn tin chắc bà ta đã nhận ra khăn tay kia chính là của Long Trác Việt, mà một khi bà ta biết gian tình của mình đã bị lộ thì chuyện nàng với hắn chết không toàn thây là chuyện sớm muộn mà thôi.

Sắc trời ngày càng tối đen, thời điểm này chính là lúc thích hợp để ám sát người.

Ở Vương phủ này, người nàng có thể tin tưởng chỉ có duy nhất một mình Thiên Minh, chỉ sợ nhất là sát thủ do lão yêu bà kia phái tới võ công cao hơn Thiên Minh mà thôi. Nếu đêm nay sóng yên gió lặng thì những tháng ngày sau này nàng nhất định sẽ mất ngủ rồi. Nhan Noãn Noãn thật sự hi vọng sát thủ nên tới thì tới sớm thì hơn.

Đến sớm thì nàng có thể sớm nghĩ ra đối sách, nếu không mỗi ngày đều phải sống trong lo lắng sợ hãi thì chỉ sợ sát thủ chưa đến nàng đã chết vì lo lắng rồi.

Nhan Noãn Noãn vừa nghĩ vậy thì ngoài cửa sổ chợt lóe lên một đạo bóng đen.

Nhan Noãn Noãn cả kinh, hốt hoảng nhảy dựng lên, cả người cứng đơ, đưa tay chạm vào cây gậy ở bên cạnh, không chớp mắt nhìn vào cửa chính.

Bên ngoài vang lên tiếng đao kiếm va chạm, chiến khí trắng lóa chói mắt chiếu thẳng vào trong phòng khiến Nhan Noãn Noãn không tự chủ nheo mắt, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Lúc trước xem Nhan Lăng cùng Nhan Xảo giao đấu, chiến khí của các nàng phát ra cũng không thể mạnh bằng người bên ngoài được. Là cấp bảy hay cấp tám đây? Nhan Noãn Noãn càng lúc càng cảm thấy khẩn trương.

Dựa vào thanh âm giao đấu từ bên ngoài truyền vào, Nhan Noãn Noãn đại khái có thể đoán được bên địch có hai người, Thiên Minh một chọi với hai quả nhiên có chút yếu thế hơn. Thái hậu quả nhiên tâm ngoan thủ lạt, biết rõ Long Trác Việt là một tên ngốc, biết rõ nàng không hề có võ công mà cũng phái tới hai cao thủ, chẳng lẽ là vì muốn đối phó với Thiên Minh, không muốn có bất trắc xảy ra sao?

“Noãn Noãn, trời đã sáng rồi sao?”

Giọng nói mơ màng của Long Trác Việt đột ngột vang lên, hắn vừa đưa tay dụi mắt vừa định rời giường đứng dậy, hiển nhiên là bị một màn giao đấu bên ngoài kia đánh thức. Bộ dáng Long Trác Việt mơ mơ màng màng thực sự rất đáng yêu, chỉ là lúc này Nhan Noãn Noãn cũng không có tâm tư mà thưởng thức.

“Suỵt, đừng lên tiếng!”

“Suỵt, đừng lên tiếng!” Long Trác Việt đến gần Nhan Noãn Noãn, ngón trỏ đặt lên môi, khẽ lặp lại lời Nhan Noãn Noãn, rồi như nghĩ ra điều gì đó, Long Trác Việt đột ngột nhảy lên vui sướng nói: “Noãn Noãn, chẳng lẽ nàng cùng Thiên Minh đang chơi trò trốn tìm sao?”

Ách… Nhan Noãn Noãn kinh ngạc nhìn Long Trác Việt đầy hưng phấn mà có chút không theo kịp. Nàng nói bọn họ chơi trốn tìm bao giờ chứ?

Không đợi Nhan Noãn Noãn lên tiếng, Long Trác Việt lần nữa kích động kêu lên: “Chơi trốn tìm nha, Noãn Noãn, người ta thích nhất chính là chơi trốn tìm a, mau, chúng ta cũng nhanh chóng trốn đi, đừng để Thiên Minh tìm được a!”

Đôi mắt trong sáng của Long Trác Việt lóe lên tia vui sướng, không ngừng chạy quanh phòng tìm chỗ nấp: “Trốn ở chỗ nào thì tốt nhỉ? Trốn ở đâu bây giờ? Nhất định không thể để Thiên Minh tìm được, a, có rồi, Noãn Noãn, chúng ta trốn trong tủ đi!” dứt lời liền kích động lôi kéo Nhan Noãn Noãn chui vào trong tủ quần áo.

Đến khi đã yên vị trong tủ quần áo tối như mực, Nhan Noãn Noãn mới dần hoàn hồn, hiện tại không phải thời điểm tốt để chơi trốn tìm a!

Nhan Noãn Noãn vừa đưa tay định đẩy cửa tủ thì Long Trác Việt đã kinh hãi kêu lên: “Noãn Noãn, nàng muốn làm gì a?”

Nhan Noãn Noãn nhíu mày, vỗ vỗ hai lỗ tai bị Long Trác Việt làm cho ù hết cả, không kìm được nghiêng đầu liếc hắn một cái, mặc dù nàng biết ở chỗ tối đen như thế này Long Trác Việt chưa chắc đã thấy được biểu tình này của nàng.

“Ngươi nói nhỏ chút đi, sợ người khác không biết ngươi trốn ở đây sao?”

Ông trời ơi, có phải là tủ quần áo này quá nhỏ không mà sao nàng thấy màng nhĩ đau quá a!

“Nha, đúng đúng, phải nói nhỏ chút, nhưng là Noãn Noãn, nàng muốn đi ra ngoài sao?” Long Trác Việt gật đầu như gà mổ thóc nhìn Nhan Noãn Noãn hỏi.

“Vô nghĩa!” không đi ra thì làm sao có thể kháng địch được, ở bên ngoài tốt xấu gì cũng có thể đánh lén, ở lại chỗ này chẳng phải là chờ người tới giết sao?

Long Trác Việt rất nhanh đưa tay nắm lấy tay Nhan Noãn Noãn: “Không được nha, chúng ta đang chơi trốn tìm, không thể đi ra được!”

“Việt Việt, ta không rảnh cùng ngươi chơi đâu!” Nhan Noãn Noãn giãy bàn tay nhỏ đang bị Long Trác Việt nắm nói, chỉ là nàng có cố đến mấy cũng không cách nào rút tay ra được.

“Cùng chơi đi, Noãn Noãn cùng chơi với người ta đi!”

“Ngươi mau buông tay!”

“Không, không, nhất định không buông!”

Nha, không thể ngờ tên ngốc này lại mạnh đến vậy nha!

“Còn không buông là ta sẽ tức giận đó!”

“Oa, Noãn Noãn, nàng không cần tức giận, cùng chơi với người ta đi, cùng chơi đi…”

Nhan Noãn Noãn thấy Long Trác Việt bắt đầu kêu khóc, nội tâm không khỏi lo lắng, hắn ầm ĩ như vậy thì người ngoài chẳng cần nghĩ cũng biết bọn họ đang trốn trong tủ áo, chỉ là tay vẫn bị hắn nắm chặt lấy, Nhan Noãn Noãn cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa, thân mình khẽ lùi lại, giơ chân trực tiếp chắn ngang miệng Long Trác Việt, chỉ nghe hắn không ngừng ngô ngô gì đó!

“Ngươi nếu còn ầm ĩ nữa có tin ta sẽ lấy kim khâu miệng ngươi lại không?”

Trong tình hình nguy cấp như vậy mà tên Long Trác Việt vô tâm vô phế này còn quấy rối nàng, cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào rồi nữa?

“Ngô ngô ngô….”

Kỳ lạ, như thế nào mà lại yên lặng vậy? Chẳng lẽ đã đánh xong rồi? Đến tột cùng là ai thắng ai thua rồi? Nhan Noãn Noãn muốn ra ngoài nhìn nhưng lại sợ gặp phải hai tên thích khách kia, nhưng là không ra thì làm sao biết được ai thắng ai thua đây? Chết tiệt, phiền chết nàng mà! Nhan Noãn Noãn nhất thời có cảm giác nghẹn chết người mà!

Trong lúc Nhan Noãn Noãn còn đang rối rắm thì bên ngoài đột ngột vang lên tiếng nói: “Vương phi, không có việc gì rồi, người có thể đi ra rồi!”

Nhan Noãn Noãn rõ ràng cảm nhận được nội tâm mình khẽ rung lên, kia không phải do âm thanh bên ngoài mà chính là từ đáy lòng nàng vang lên a!

+.+

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK