“Vào đi!”
Tiểu nhị nghe thấy tiếng Nhan Noãn Noãn liền đi vào phòng bếp, ánh mắt nhìn một bàn thịt vịt mê người mà không kìm được vui sướng, cười đến độ mắt đều híp lại. Chỉ là nhìn thấy nét mặt ngưng trọng của Nhan Noãn Noãn, lo lắng hỏi: “Vương phi sao vậy ạ? Có phải vịt nướng có gì bất ổn?”
“Thiếu một dĩa!”
“A?” Tiểu nhị bởi vì câu nói của Nhan Noãn Noãn mà cả kinh: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Nhan Noãn Noãn càng lúc càng nghiêm trọng, trừ bỏ việc không có đồ ăn cho khách còn vì có người lẻn vào trộm đồ mà đau đầu, chuyện này đối với một người nhạy cảm như Nhan Noãn Noãn quả thực là xỉ nhục to lớn. Có thể qua mặt được nàng chắc chắn phải là người có nội lực rất cao! Tụ Hiền lâu đồ ngon nào mà chẳng có, lại cố tính chạy tới trộm vịt nướng của nàng.
Nhan Noãn Noãn ngẫm nghĩ hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn tiểu nhị nói: “Đi giải thích với khách nhân, người của ta sơ sót làm hỏng một con vịt, bảo hắn đợi thêm một lát nữa!” Nếu nói thật là vịt nướng bị trộm mất sợ là khách nhân sẽ cảm thấy Tụ Hiền lâu là nơi không an toàn.
Tiểu nhị gật đầu lia lịa, vội vàng gọi những người phía sau bưng vịt nướng đi.
Ánh mắt sắc bén của Nhan Noãn Noãn đảo quanh phòng bếp, bất bình đi làm thêm một con vịt nướng nữa.
Không bao lâu sau đó, tiểu nhị lần nữa quay lại nói: “Vương phi, vị khách nhân kia lại yêu cầu thêm một phần vịt nướng nữa, người xem…”
Nhan Noãn Noãn đương nhiên hiểu vị khách nhân trong lời nói của tiểu nhị là người nào. Nàng quay đầu nhìn lướt qua tiểu nhị, thản nhiên gật đầu nói: “Được, ta đã biết!” Để người ta chờ đợi, yêu cầu một chút cũng không coi là quá đáng.
Nhan Noãn Noãn đem con vịt đã nướng chính để trên bàn, thời điểm gắp con vịt thứ hai ra khỏi lò, ánh mắt nàng không hề rời khỏi con vịt trên bàn kia, trong lòng thầm nghĩ: tiểu tặc kia có thể là ăn một con thấy không đủ sẽ đến trộm con thứ hai không? Tuy rằng nàng cảm thấy khả năng này rất nhỏ, nhưng là thời điểm một bàn tay đột ngột vươn lên bàn, mi mắt Nhan Noãn Noãn không kìm được giật giật.
Hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, tiếp tục bất động thanh sắc lấy vịt nướng ra khỏi lò, đợi khi bàn tay tên trộm vươn ra được một nửa, nàng nhanh như chớp bắt lấy cánh tay kia.
“Tiểu tặc lớn mật, ngươi chán sống rồi hay sao mà dám ở chỗ của ta ăn vụng?”
Nhan Noãn Noãn gầm lên một tiếng, dùng hết toàn lực kéo người đang trốn dưới gầm bàn ra, trong lòng không khỏi kinh ngạc, người này sao có thể trốn dưới gầm bàn được? Buổi sáng tới đây nàng đã quan sát kỹ càng, cũng không phát hiện ra dưới bàn có người a!
Lặng yên không một tiếng động cộng thêm hành tung quỉ dị thật khiến cho Nhan Noãn Noãn có cảm giác giống như có kiến bò trên người, phi thường khó chịu.
“Ai nha nha, tiểu nha đầu nhà ngươi thật không hiểu lễ nghĩa, lại dám tũm lão nhân ta a!”
Thanh âm trầm trầm mang theo âm điệu không thoải mái vang lên, thanh âm qua bao nhiêu năm tháng khiến người nghe không tự chủ được sùng bái chủ nhân của nó.
Nhan Noãn Noãn định thần nhìn lại thì thấy một lão nhân râu tóc hoa râm, ăn mặc rách rưới.
Lão nhân nọ bất mãn vì bị Nhan Noãn Noãn lôi kéo, vầng trán rộng nhăn lại, từng nếp nhăn sâu thành rãnh, rõ ràng là một lão nhân nhưng trên người lại không ngừng tản mát ra khí thế tươi trẻ.
Cặp mắt sáng ngời như có thể nhìn thấu hồng trần, động tác vô cùng hữu lực, vẻ trí tuệ nhưng không kém phần huyền bí. Nhan Noãn Noãn nhìn chằm chằm vào cặp mắt kia, nhất thời có cảm giác bức bách không cách nào che giấu được.
“Xú nha đầu nhà ai, cha mẹ ngươi không dạy ngươi tôn ti trật tự lễ nghĩa sao? Thật không hiểu chuyện, còn không mau buông ra?”
Thanh âm léo nhéo của lão nhân nọ khiến Nhan Noãn Noãn giật mình bừng tỉnh, nghe xong những lời của lão, mày liễu nhất thời nhíu chặt: “Nói ta không hiểu chuyện, không có qui củ vậy ngươi thì sao? Lớn tuổi như vậy còn làm những loại việc trộm đạo này?”
“Ngươi ỷ mình lớn tuổi là có thể cậy già lên mặt sao? Đúng vậy, ta là có nương sinh mà không có cha giáo dưỡng, là một cô nhi bị người ta khi dễ, nhưng đó là chuyện của ta, can gì tới lão nhân nhà ngươi hả?”
“Còn có, ta là xú nha đầu thì sao ngươi còn trộm đồ ăn của ta, kia cũng thật là quá thối đi?”
Nhan Noãn Noãn căn bản còn đang suy nghĩ kẻ trộm là một lão nhân liền sẽ không cùng lão so đo, nào ngờ nàng im lặng không nói, đối phương lại đã ‘tiên phát chế nhân’, luôn mồm quở trách nàng. Nhan Noãn Noãn sinh khí, lớn tiếng mắng.
Lão nhân kia nghe Nhan Noãn Noãn thao thao bất tuyệt một hồi, ẩn ý tức giận cùng ủy khuất hiện rõ trong từng câu chữ khiến lão nhất thời không tìm ra lời để phản bác. Nàng ta không có cha quản lại cũng chẳng có nương giáo dưỡng, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa là chuyện thường tình, lão còn có thể nói gì?
Nhan Noãn Noãn đảo mắt liếc lão nhân, hàm ý chất vấn trong mắt khiến lão chột dạ không thôi.
“Ngươi trừng mắt nhìn ta như vậy làm gì?”
“Vì sao trộm vịt nướng của ta?” Nhan Noãn Noãn buông lỏng tay đang nắm tay lão ra, hai tay ôm ngực, ung dung hỏi.
Trên mặt lão nhân nọ hiện lên tia xấu hổ, tròng mắt không ngừng đảo tròn, cuối cùng nhìn sang chỗ khác, vuốt vuốt chòm râu dài, thản nhiên nói: “Đói bụng đương nhiên phải đi tìm đồ ăn, vừa vặn ngửi thấy mùi vịt nướng nên muốn ăn!”
Lão nhân nọ vừa nói vừa nhớ tới hương vị vịt nướng, bất tri bất giác nuốt nước miếng, đôi mắt lấp lóe tinh quang nhìn con vịt vàng ruộm trên bàn. Aizzz, là lão chỉ nghĩ tới vịt nướng nên mới có thể bị người ta bắt tại trận, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thật sự là tra tấn người mà!
“Nha đầu, vừa rồi ta ăn chưa có no, con vịt này cho ta được không?”
Khóe miệng Nhan Noãn Noãn giật giật, nhìn lão nhân da mặt còn dày hơn cả tường thành trước mặt mà có cảm giác bất lực, có kẻ nào làm trộm bị bắt tại trận mà mặt không đỏ, tim không đập loạn, lại còn có thể ưỡn ngực nghiêm mặt hỏi xin như vậy không?
“Không được!” Nhan Noãn Noãn không chút do dự, thẳng thừng cự tuyệt.
Nhan Noãn Noãn trừng mắt nhìn lão nhân nọ nhanh như chớp đoạt lấy vịt nướng ôm vào người. Hiện tại là thế nào? Trộm không được nên chuyển qua cướp?
“Ngươi vì sao lại ôm vịt nướng của ta, mau buông xuống!” Gương mặt xinh đẹp của Nhan Noãn Noãn nhất thời trầm xuống, lớn tiếng nói. Nếu để cho khách nhân chờ một lần lại chờ thêm lần nữa không phải danh tiếng của Tụ Hiền lâu sẽ bị ảnh hưởng xấu sao?
Lão nhân nọ hừ lạnh một tiếng, nghiêng người tránh né, hợp tình hợp lý nói: “Ai bảo ngươi không cho!”
Vẻ mặt như muốn nói ‘Ta cứ đoạt, ngươi làm gì được ta?’ khiến cho Nhan Noãn Noãn tức giận không thôi, dạo gần đây rất thịnh hành những kẻ da mặt dày như vậy sao? Đã cướp đồ của người khác mà còn ra vẻ chính nghĩa, nói cứ như thể nàng mới là người sai vậy!
“Ngươi không buông xuống ta sẽ gọi người tới!”
Những tưởng câu này có thể chế trụ được lão nhân nọ, nào ngờ lão nghe xong chỉ cười lớn một tiếng nói: “Chỉ cần lão nhân ta muốn đi thì không kẻ nào có thể bắt được ta hết!”
Khẩu khí ngông cuồng, đôi mắt đen tràn ngập tự tin khiến Nhan Noãn Noãn phải xem xét lại lão nhân nọ. Có thể vô thanh vô thức trốn dưới gầm bàn mà nàng không hề phát hiện ra thì cũng coi như có tư cách cuồng vọng.
“Này, lão nhân ngươi cũng đừng quá đáng, tuổi cũng đã lớn như vậy rồi mà còn làm ra những hành vi cường đạo cỡ này không sợ mất hết mặt mũi sao?”
“Mặt mũi đáng bao nhiêu tiền, lão nhân ta sống đã gần trăm năm, mặt mũi đối với ta không đáng một đồng!” Lão nhân nọ vuốt vuốt râu, thờ ơ liếc Nhan Noãn Noãn một cái.
Dáng vẻ đao thương bất nhập của lão khiến cho Nhan Noãn Noãn nhất thời cảm thấy đau đầu.
Đúng lúc này thì ngoài cửa lại vang lên tiếng tiểu nhị, mi tâm Nhan Noãn Noãn khẽ giật, không kiên nhẫn nhìn lão nhân nọ nói: “Như vậy đi, ngươi đưa vịt nướng cho ta, lát nữa ta sẽ làm cho ngươi con khác, cộng thêm một phần gà ăn mày nữa được không?”
“Thật?” Lão nhân nọ vừa nghe vậy, ánh mắt ước lượng nhìn Nhan Noãn Noãn, mãi đến khi nàng gật đầu mới chịu bỏ vịt nướng xuống bàn.
Nhan Noãn Noãn chỉ thấy trước mặt hoa lên, định thần nhìn lại đã không còn thấy bóng đáng lão nhân kia nữa, mà cả gian bếp cũng không cảm giác được hơi thở của người thứ hai. Nàng nghĩ lão nhân kia cũng sợ người ngoài thấy mặt, nguyên lai cũng còn biết trốn a!
Từ lúc tiểu nhị mang theo hai phần vịt nướng rời đi, Nhan Noãn Noãn đúng theo lời hứa, tiếp tục nướng thêm một con nữa cho lão nhân nọ. Nàng vừa bot vịt vào lò nướng, bóng dáng lôi thôi vốn đã biến mất trước đó lần nữa xuất hiện trong tầm mắt nàng.
“Không nghĩ tới tiểu nha đầu nhà ngươi lại rất giữ chữ tín nha!” Lão nhân nọ mỉm cười nhìn Nhan Noãn Noãn nói.
“Ta tuy rằng không có gia giáo nhưng vẫn hiểu được hai chữ ‘chữ tín’!” Nhan Noãn Noãn liếc lão ta một cái, thản nhiên nói.
Thanh âm hờn dỗi của Nhan Noãn Noãn khiến cho khóe miệng lão nhân có chút cứng nhắc, tay nắm thành quyền đặt trên miệng, ho khan một tiếng nói: “Khụ… lão nhân ta nhất thời lỡ lời, ngươi sẽ không so đo với ta chứ?” Không thể so đo, đồ ăn của hắn còn ở trong tay nàng ta a!
Nhan Noãn Noãn ậm ừ một tiếng, nhấp nháy mắt không để ý tới lò nướng trước mặt cũng không có ý tứ muốn để ý tới lão nhân nọ, rõ ràng là trong lòng đang mâu thuẫn.
Lão nhân nọ thấy vậy, vội vàng chạy lại bên cạnh nàng nói: “Nha đầu, ngươi trẻ tuổi đại nhân đại lượng, ta chân trước chân sau gì cũng sắp bước vào quan tài, ngươi không nên so đo với ta a!”
Nhan Noãn Noãn quay đầu, ánh mắt đánh giá nhìn lão nhân nọ không chớp mắt, hồi lâu mới lên tiếng: “Ta xem ngươi tinh thần phấn chấn, sợ là so với thanh niên thời nay còn muốn cường tráng hơn vài phần, không giống một lão nhân sắp xuống lỗ chút nào!”
“Cũng có rất nhiều người nói ta giống như lão nhân bảy mươi tuổi a!” Lão nhân nọ cười tươi như hoa, phụ họa theo lời Nhan Noãn Noãn, tự kỷ nói.
Biểu tình trên mặt Nhan Noãn Noãn cứng ngắc, nhìn lão nhân nọ tự kỷ mà im lặng không nói gì. Nàng một tay cầm cây gắp than, thật cẩn thận thêm than vào lò nướng, ánh lửa lập lòe, mùi hương vịt nướng theo đó bay ra, lão nhân nọ mạnh mẽ nắm lấy tay Nhan Noãn Noãn: “Cẩn thận, đừng làm hỏng vịt nướng của ta… Di?” Lão nhân nọ nói được nửa câu liền ngừng lại, hai hàng lông mày hoa râm nhíu chặt, đáy mắt hiện rõ vẻ không thể tin.
Nhan Noãn Noãn cũng bởi một tiếng kinh ngạc cùng khiếp sợ kia của lão mà quay đầu nhìn lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Lão nhân nọ nắm chặt cổ tay Nhan Noãn Noãn, ngón tay dài đặt trên tĩnh mạch cổ tay nàng, giương mắt nhìn nàng: “Phượng tử tang chẳng phải đã tuyệt tích từ hai mươi năm trước rồi sao, ngươi vì sao lại trúng độc này? Xem tuổi ngươi bất quá cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi thôi mà!”
“Trúng độc?” Nhan Noãn Noãn kinh ngạc hỏi lại, nhìn lão nhân nọ không giống như đang nói giỡn mà kinh hãi.
Lão nhân trầm xuống, vẻ mặt ngưng trệ, lần nữa bắt mạch cho Nhan Noãn Noãn, một lúc lâu sau mới gật đầu nói: “Đúng là Phượng tử tang, thật sự kỳ quái nha, ngươi sao có thể trúng loại độc này được?”
Nhan Noãn Noãn đáy lòng trùng xuống: “Ngươi nói là ta trúng độc?” Tin tức này đối với nàng thật sự là đả kích mà.
“Như thế nào, ngươi không biết?”
Vô nghĩa, nàng nếu đã biết mình trúng độc thì còn có thể bình tĩnh như vậy sao?
“Trúng độc này sẽ như thế nào?” Nhan Noãn Noãn khẩn trương, đáy mắt hiện rõ tia bất an, bất kỳ ai khi biết mình trúng độc cũng không thể nào bình tĩnh được.
“Cũng không có gì, đây là độc dược mạn tính, nếu tìm không thấy giải dược thì ngươi không thể sống quá hai mươi tuổi, gân mạch trong người tự đứt mà chết. Độc này là do ta năm đó buồn chán luyện ra, Phượng tử tang này cần rất nhiều dược liệu trân quí khiến quá trình luyện độc cũng mất không ít công phu!”
Bộ dạng thản nhiên, giọng điệu như thể việc lão luyện ra độc là thành tựu rất to lớn khiến Nhan Noãn Noãn giận đến độ hận không thể bóp chết lão ngay tội chỗ.
“Độc này là do ngươi luyện?” Mắt hạnh Nhan Noãn Noãn trừng lên, căm giận nhìn lão nhân nọ, ánh mắt sắc bén giống như thiên đao vạn mã đâm thẳng lên lão.
“Đúng vậy, ngoại trừ ta, ai cũng không thể luyện thành!” Lão nhân nọ đắc ý cười nói, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Nhan Noãn Noãn, ngừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Theo ta suy đoán thì ngươi bị trúng độc từ lúc còn ở trong bụng mẹ!”
Đồng tử Nhan Noãn Noãn co rút, trừng mắt nhìn lão nhân nọ, lủa giận bùng cháy trong đáy mắt tùy ý phát ra.
“Ngươi rất đắc ý?” Luyện ra loại độc dược như vậy mà còn thản nhiên như vậy, lão nhân này cũng thật hắc ám!
Lão nhân nọ khiêm tốn cười cười, xua tay nói: “Đâu có, đâu có, cũng bình thường thôi!”
Nhan Noãn Noãn nắm chặt cây gắp than, đồng tử mạnh mẽ co rút, lửa giận trong mắt càng lúc càng nồng đậm. Nàng phải rất cố gắng mới không châm lửa thiêu cháy lão nhân trước mặt. Tuy nàng chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ có ngày gặp được lão, nhưng cứ nghĩ tới độc trên người mình chính là do lão luyện ra, Nhan Noãn Noãn không tài nào bình tĩnh nổi.
Nếu độc là trúng từ trong bụng mẹ thì nhất định là có người nào đó muốn hại mẹ ruột của Nhan Noãn Noãn kia. Đôi mắt rực lửa của Nhan Noãn Noãn chợt lóe tinh quanh, đáy mắt đẹp xẹt qua tia hiểu biết, bạc môi khẽ cong lên, thanh âm lạnh lùng cùng thản nhiên nói: “Theo lời ngươi nói thì Phượng tử tang là ta trúng từ trong bụng mẹ cho nên từ lúc sinh ra ta đã không thể luyện võ?”
“Ân, có thể nói là vậy, bất quá thì ngươi trúng độc từ trong bụng mẹ chứ không phải trực tiếp trúng nên cũng không hẳn là không thể tu luyện võ công!” Lão nhân nọ vô tâm vô phế nói.
Nhan Noãn Noãn chợt hiểu ra, khó trách Nhan Noãn Noãn kia làm cách nào cũng không thể tu luyện được. Không phải nàng ta tư chất kém hay chậm hiểu mà là gân mạch đã bị Phượng tử tang khắc chế nên không cách nào luyện thành được.
Bản thân Nhan Noãn Noãn cũng biết một chút y thuật, nàng đã từng phát hiện khối thân thể này có gì đó khác thường nhưng lại không biết là khác thường ở đâu. Đây cũng chính là ưu điểm lớn nhất của Phượng tử tang, chỉ sợ là nàng có chết đi thì cũng không ai biết được nguyên nhân vì sao nàng chết cả.
Nhàm chán nên chế độc…. Lão nhân này cũng thật nhàm chán a! Bất quá thì độc do lão chế ra thì lão nhất định biết cách giải.
Nhan Noãn Noãn híp mắt nhìn lão nhân nọ, sâu thẳm trong đáy mắt lóe ra tia phẫn nộ: “Phượng tử tang là do ngươi luyện thì ngươi nhất định phải biết cách giải?”
“Không nha!” Lão nhân lắc đầu nói: “Phượng tử tang hao tốn không ít dược liệu trân quí mới có thể luyện thành, muốn giải độc cũng phải là dược liệu trân quí nhất, đến bây giờ ta cũng không có luyện thành giải dược nha!” Nói đến đây, lão nhân nọ có chút thất bại, hai vai buông thõng. Cũng chính vì không thể chế giải dược nên hắn mới không luyện Phượng tử tang nữa đó chứ!
Đột nhiên, một trận âm trầm tập kích lên lão nhân nọ khiến lão không tự chủ được rùng mình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt tuyệt mĩ của Nhan Noãn Noãn trầm lại, cả người toát ra hàn ý lạnh thấu xương.
“Không… có? Nhan Noãn Noãn nghiến răng nghiến lợi hỏi lại, giọng điệu như thế muốn bằm thây lão nhân nọ ra thành trăm mảnh.
Không biết có phải do chột dạ hay không mà lão nhân nọ lui lại mấy bước liền.
“Nha… Nha đầu, ngươi đừng nhìn lão nhân gia ta như vậy a, ngươi cũng biết ta tuổi lớn, tim cũng không được tốt lắm a!”
“Ý của ngươi là không có giải dược, ta với ngươi có cừu oán hay là nương ta với ngươi có cừu oán hả? Dựa vào cái gì mà ngươi luyện độc, người chịu hậu quả lại là ta?” Nhan Noãn Noãn tức giận đến độ rít gào.
Giờ phút này, trong mắt nàng, lão nhân trước mắt không phải là người khiến người ta phải tôn kính mà chính là kẻ đã hại nàng bị người ta khi dễ từ lúc còn trong bụng mẹ tới nay.
“Này… cũng không phải ta hạ độc ngươi a!” Lão nhân ủy khuất liếc nhìn Nhan Noãn Noãn, đối với thái độ hung hãn của nàng rất là bất mãn.
“Vậy thì như thế nào?” Nhan Noãn Noãn tăng thêm âm lượng, rít gào nói: “Độc này là do ngươi luyện ra, ta bị trúng độc thì so với việc ngươi hạ độc có gì khác nhau? Ta mặc kệ, nếu ngươi không đưa giải dược cho ta, ta nhất định sẽ không để ngươi yên!”
Nhan Noãn Noãn tức giận cầm cây gắp than đập mạnh vào lò nướng, trong nháy mắt, một mảng lò nung từ bùn đất vỡ vụn rơi xuống.
Lão nhân theo bản năng nuốt nước miếng, lo lắng có nên bỏ trốn trước hay không, nếu cái gắp than kia mà nện trên người lão chắc cũng không phải nhẹ a!
Nhan Noãn Noãn biết bản thân mình cũng không phải đối thủ của lão, cho dù có cố gắng đến đâu cũng không thể đụng được đến lão. Nhưng đột nhiên biết mình bị trúng kịch độc nhưng lại không có giải dược, chỉ có thể sống thêm ba năm nữa, trong lòng không nhịn được bất an cùng sợ hãi, bàng hoàng hóa thành phẫn nộ.
“Xem ngươi kìa, như thế nào lại tức giận đến vậy chứ, hạ hỏa, hạ hỏa a!” Lão nhân thối lui mấy trượng liền cách xa Nhan Noãn Noãn, cười trấn an nói.
Khóe mắt lơ đãng liếc qua vịt nướng trong lò, phát hiện con vịt màu vàng mật mê người đang chuyển dần sang màu sậm, nhất thời sợ hãi kêu lên: “Aaaa, vịt nướng của ta, cháy… cháy rồi kìa!”
Trán Nhan Noãn Noãn nổi đầy gân xanh, biểu tình trên gương mặt nhu mì xinh đẹp gần như phát điên lên. Này… Lão nhân này, bây giờ là lúc nào rồi mà còn nhớ tới vịt nướng chứ?
Lão nhân không nhìn tới biểu tình bi phẫn của Nhan Noãn Noãn, vội vàng chạy đến bên lò nướng, cầm lấy cái kẹp gắp vịt nướng ra bàn, trong nháy mắt, một cỗ mùi vị cháy khét xông vào mũi. Lão nhân thất thần, gương mặt nhất thời hiện rõ đau lòng.
“Vịt nướng của ta a, vịt nướng đáng thương của ta, nha đầu, ngươi làm việc sao lại mất tập trung như vậy chứ?”