Cổ Nhất một bụng ủy khuất không thể phát tiết, đôi mắt sâu thẳm nhìn Long Trác Việt không chớp mắt. Xú tiểu tử đáng ghét, cư nhiên dám chơi trò ác nhân cáo trạng trước, quá mức vô sỉ!
Cổ Nhất nhìn Long Trác Việt bám trên người Nhan Noãn Noãn, bộ dáng thân mật cùng ỷ lại, nháy mắt liền đoán được thân phận của hắn. Hóa ra xú tiểu tử này chính là Thương Nam quốc tiếng tăm lừng lẫy – Ngốc tử Vương gia Long Trác Việt a!
Tròng mắt trong sáng đầy ai oán của Long Trác Việt nhìn Cổ Nhất, trong lòng đối với hai tiếng ‘sư phụ’ kia của Nhan Noãn Noãn có chút kinh ngạc.
Cổ Nhất nheo nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Long Trác Việt, một tia nghi hoặc chợt lóe qua nhưng rất nhanh chuyển thành giật mình. Thế nhân không nhìn ra Long Trác Việt này ngụy trang không có nghĩa là người đã sống gần trăm năm như lão cũng không nhận ra.
Dưới ánh nhìn nóng rực của Cổ Nhất, Long Trác Việt bất giác có cảm thấy bản thân thật non nớt, giống như toàn bộ tâm tư giấu kín đều bị người trước mặt bóc trần cả. Long Trác Việt đối với ánh nhìn chăm chú đôi khi lại lộ ra ý cười thâm thúy của lão nhân nọ, trong lòng không khỏi lo lắng cùng hồi hộp, dự cảm không lành phút chốc dâng lên.
“Nha đầu, phu quân ngươi thật sự không đơn giản nha!” Cổ Nhất thu lại ánh nhìn, quay sang Nhan Noãn Noãn nói, đôi mắt hữu thần mang theo ý cười nồng đậm.
Nhan Noãn Noãn khó hiểu nhìn Cổ Nhất: “Sư phụ, người không sao chứ? Việt Việt đơn thuần như vậy, vì sao lại nói không đơn giản?”
Nếu nói Long Trác Việt không đơn giản thì trên đời này ai mới là người đơn giản chứ?Lão nhân này xem ra chính là không vừa mắt với Long Trác Việt nên mới nói vậy rồi!
“Ta… ngô ngô ngô…”
Long Trác Việt thầm kêu một tiếng không tốt, phản xạ có điều kiện buông Nhan Noãn Noãn ra, mạnh mẽ lao về phía Cổ Nhất, thừa dịp lão còn chưa kịp nói gì đã vươn tay chụp tới mặt lão, thành công bịt được miệng Cổ Nhất.
“Sư phụ Noãn Noãn a, người không cần tức giận, không cần hung dữ với người ta nha!”
Một tay Long Trác Việt nhanh chóng vòng ra sau lưng Cổ Nhất, không chút dấu vết điểm nhẹ một cái. Gương mặt Cổ Nhất từ ngạc nhiên chuyển thành kinh hoàng. Lão chỉ nghĩ Long Trác Việt này giả ngu ngốc chứ không hề nghĩ tới thân thủ của tên tiểu tử này lại nhanh đến vậy, càng không nghĩ tới tên tiểu tử này thế nhưng lại tiên phát chế nhân, khiến cho lão ngay cả cơ hội phát động nội lực đều không có. Thật sự khiến người ta kinh hãi mà!
Cổ Nhất trong lòng không ngừng chửi rủa, thế đạo thật sự thay đổi rồi, như thế nào hôm nay lão lại gặp một tên so với bất kỳ ai đều giả dối hơn cả.
Cổ Nhất cố gắng cử động thân hình nhưng vô ích, bên tai vang lên tiếng nói như thiên sứ của Long Trác Việt, bất quá thì với lão, giọng nói này chính là của ác ma a!
“Sư phụ Noãn Noãn a, người ta đột nhiên phát hiện mình rất thích lão nha, lão hồi phủ cùng người ta được không? Như vậy thì người ta mỗi ngày đều có thể nhìn thấy lão nha, Noãn Noãn cũng có thể thấy lão mỗi ngày, mà lão cũng có thể thấy Noãn Noãn mỗi ngày nha!” Hai hàng lông mi Long Trác Việt khẽ chớp, đôi tròng mắt trong suốt có thể nhìn thấy đáy lấp lánh như đom đóm trong đêm, nhu hòa mà không kém phần chói lóa.
Cổ Nhất lắc lắc đầu, mắt trừng lớn, rất công khai thể hiện lão hoàn toàn không muốn đi Vương phủ.
Bất quá thì Long Trác Việt lại lý giải thành: “Ai du, sư phụ Noãn Noãn a, lão đừng ngại, sẽ không phiền hà người ta đâu, người ta hiện tại liền mang lão hồi phủ nha!” Dứt lời, Long Trác Việt cao hứng nhìn Nhan Noãn Noãn, ngoác miệng cười nói: “Noãn Noãn, người ta đưa sư phụ Noãn Noãn hồi phủ nha!”
“Ngươi…”
Nhan Noãn Noãn vừa định lên tiếng thì đã bị Long Trác Việt cắt ngang.
“Noãn Noãn yên tâm, người ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố sư phụ Noãn Noãn a!”
Cổ Nhất vừa nghe vậy, mắt trợn trừng nhìn Long Trác Việt. Nếu tên tiểu tử này mà thật tâm chiếu cố lão thì hai chữ Cổ Nhất này lão tình nguyện viết ngược a! Một bước sai lầm hận cả thiên thu, lão đây là tự mình lên thuyền giặc a?
“Không…”
“Noãn Noãn, người ta biết vịt nướng Noãn Noãn làm rất ngon, nhưng không sao, buổi tối cũng có thể ăn a, hiện tại để sư phụ Noãn Noãn về Vương phủ xem phòng trước nha!” Long Trác Việt cố tình cắt ngang lời Nhan Noãn Noãn, tự mình lý giải nói.
Cổ Nhất nghẹn đến mức nội thương. Thúi lắm! Lão nói muốn tới Vương phủ xem phòng khi nào chứ? Lão muốn ăn vịt nướng bây giờ a, tại sao lại bắt lão đợi đến buổi tối chứ? Dựa vào đâu, dựa vào đâu a?
“Việt Việt….”
“Noãn Noãn, nàng…”
“Câm miệng cho ta!” Nhan Noãn Noãn bị Long Trác Việt cắt ngang, tức giận hét lớn khiến cho Long Trác Việt lời nói đã lên đến miệng cũng phải nuốt trở lại, mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn nổi giận đùng đùng trước mặt, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Ngươi biết đường về Vương phủ sao?”
Ách… Nhan Noãn Noãn hỏi vấn đề này quả thực khiến Long Trác Việt không cách nào chống đỡ nổi.
Cổ Nhất vừa thấy biểu tình chột dạ của Long Trác Việt, gương mặt lộ rõ vui sướng, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Nhan Noãn Noãn, hi vọng nàng có thể giúp lão qua được ải này, bằng bất cứ giá nào lão cũng không thể đi cùng tên Long Trác Việt này được. Theo hắn về Vương phủ lão không chết cũng bỏ mình a!
Long Trác Việt sau một lúc sửng sốt liền ngoác miệng cười nói: “Noãn Noãn, nàng thật quan tâm tới người ta nha, người ta rất vui a!”
Xú tiểu tử đáng ghét, còn có thời gian nói lời vô nghĩa, tức chết lão mà!
“Ngô ngô ngô…” Cổ Nhất bất mãn há miệng muốn nói nhưng lại chỉ có thể phát ra những tiếng ngô ngô khó hiểu.
Cánh tay như sắt thép bịt chặt miệng Cổ Nhất, mặc cho lão lôi kéo như thế nào cũng không nhúc nhích lấy nửa phân khiến não uất nghẹn, chỉ có thể trợn mắt nhìn trừng trừng Long Trác Việt.
“Ngươi tốt nhất là ở lại đây, không cho phép đi lung tung!” Nét mặt Nhan Noãn Noãn ôn hòa, dịu giọng nhìn Long Trác Việt nói. Nàng thật lòng không hi vọng Long Trác Việt lại mất tích lần nữa.
“Không cần a!” Long Trác Việt đột ngột nghiêm mặt, lớn tiếng nói: “Bên ngoài nhiều người như vậy, bọn họ sẽ dẫn người ta với sư phụ Noãn Noãn về phủ a. Noãn Noãn, nàng không cần lo lắng cho người ta đâu!” Tròng mắt trong suốt của Long Trác Việt dừng lại trên người Nhan Noãn Noãn, đôi mắt chớp chớp nhìn nàng đầy mong chờ, dáng vẻ thập phần động lòng người.
Nhan Noãn Noãn nhìn vào tròng mắt ngây thơ kia, cuối cùng bùi ngùi thở dài, không tài nào kháng cự được ánh nhìn này của Long Trác Việt nên đành giơ cờ trắng đầu hàng.
“Được rồi, trở về thì không được ra ngoài một mình!”
Trong khi Long Trác Việt gật đầu lia lịa, Nhan Noãn Noãn đột nhiên nhìn qua Cổ Nhất: “Sư phụ, nếu có người khi dễ Việt Việt, người nhất định phải giúp hắn, đợi tối ta về nhất định sẽ mang thịt nướng về cho người!” Nhờ người thì cũng nên cho người chút phúc lợi chứ!
“Noãn Noãn, người ta đi về nha, nàng cũng trở về sớm một chút a!” Long Trác Việt lôi theo Cổ Nhất toàn thân cứng ngắc, giãy giụa không ngừng đi về phía cửa, mỗi bước đi đều không quên quay lại tạm biệt Nhan Noãn Noãn.
…
Cửa lớn Hiền vương phủ, Long Trác Việt nhảy xuống xe ngựa rồi quay người lôi Cổ Nhất từ trên xe xuống.
Cổ Nhất phùng mang trợn má, tên tiểu tử này phong bế huyệt đạo khiến lão không thể phát động nội lực thì cũng thôi đi, lại còn dám cả gan điểm á huyệt cùng các huyệt đạo khác, cả người lão trừ bỏ đôi chân vẫn còn cử động được thì tất cả đều bị điểm cứng nhắc.
Long Trác Việt tà ác, Cổ Nhất lão không ngờ cũng có ngày thua trong tay một tên vãn bối! Là lão đánh giá cao bản thân mình mà xem thường thực lực của tên tiểu tử này.
Mấy chục năm qua, nội lực của lão đã sớm vượt qua cấp bảy, tìm khắp đại lục Lạc Thiên này, những người bằng tuổi lão làm gì có ai đạt tới cảnh giới như lão, những người đạt đến cấp bảy đã được coi là nhân tài kiệt xuất trong võ lâm rồi. Vậy mà tên Long Trác Việt này… Yêu nghiệt! Tuyệt đối là một yêu nghiệt thiên tài mà!
“Tiểu Cửu, cám ơn ngươi đã đưa bọn ta về, ngươi có thể trở về Tụ Hiền lâu rồi! Đừng quên nói với Noãn Noãn là người ta đã bình an về tới Vương phủ nha!” Long Trác Việt vừa lôi Cổ Nhất vừa quay sang nói với người đánh xe đưa bọn họ về là Tiểu Cửu nói. Trên gương mặt ngăm đen ngập tràn ý cười, trừ bỏ ánh mặt trời thì trong đôi mắt trong suốt như thạch bảo lấp lóe tinh quang.
“Vương gia khách khí rồi, tiểu nhân đã nhớ!” Tiểu Cửu xoay người hành lễ rồi vội vàng đánh xe trở lại Tụ Hiền lâu.
Dung mạo Hiền vương thật sự khiến người ta cảm thấy khủng bố, nhưng cùng người tiếp xúc lâu ngày sẽ phát hiện ra sự thiện lương cùng đơn thuần của người. Đám thế gia công tử có người nào đối đãi ôn hòa, thật tâm cảm ơn dân đen bọn họ chứ? Loại cảm giác được người có địa vị tôn trọng khiến Tiểu Cửu theo bản năng ngồi thẳng lưng lên.
“Thiên Minh, Thiên Minh, Thiên Minh…” Long Trác Việt lôi Cổ Nhất đi thẳng vào trong Vương phủ, vừa đi vừa lớn tiếng gọi.
Tiếng thứ ba vừa dứt thì Thiên Minh đã đứng trước mặt Long Trác Việt, gương mặt tuấn tú lạnh lùng nhìn Long Trác Việt, cung kính cúi người: “Có thuộc hạ!”
“Thiên Minh, người ta muốn dẫn sư phụ Noãn Noãn đi xem phòng, ngươi ở ngoài canh chừng, không cho phép người khác quấy rầy nhã hứng của sư phụ Noãn Noãn!”
Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng của Thiên Minh lướt qua Cổ Nhất, gật đầu nói: “Dạ, Vương gia!”
Long Trác Việt dẫn Cổ Nhất tới một căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ. Long Trác Việt vừa mới bước vào liền quay người khóa trái cửa, thời điểm quay người, đôi mắt trong sáng nhìn Cổ Nhất phóng ra từng đợt hàn ý.
Long Trác Việt đưa tay giải á huyệt cho Cổ Nhất, lạnh lùng hỏi: “Nói, tiếp cận Noãn Noãn có mục đích gì?”
“Rốt cuộc cũng bộc lộ bản chất, ta còn tưởng ngươi sẽ tiếp tục vờ vịt giả ngốc nữa chứ. Hừ, anh hùng hảo hán không đánh lén sau lưng người khác!” Cổ Nhất căm giận, trừng mắt nhìn Long Trác Việt.
Long Trác Việt hai tay khoanh trước ngực, thờ ơ nhìn Cổ Nhất, ánh mắt sắc bén như chim ưng nói: “Ta cũng chưa từng nhận mình là anh hùng hảo hán, nói qua nói lại, sao không nói người tài năng không bằng người đi?”
Cổ Nhất bị câu nói của Long Trác Việt làm cho á khẩu, mở to mắt, ai oán nhìn Long Trác Việt. Thật không phân phải trái mà!
Cổ Nhất hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nhìn Long Trác Việt, im lặng không lên tiếng. Ngươi hỏi đi, hỏi đi! Tiểu thứ thối, cho ngươi hỏi, ta cứ không trả lời!
Long Trác Việt nhận ra tâm tư của Cổ Nhất, gương mặt xấu xí chợt nở nụ cười giảo hoạt: “Không nói cũng được, lát nữa nhét ngươi vào trong bao ném ra ngoài bãi tha ma!”
…
Cổ Nhất nghe rồi lại nghe, tên tiểu tử này đang nói tới lão sao?
Cổ Nhất không tin, trừng mắt nhìn Long Trác Việt. Tên tiểu tử thối này quả nhiên tà ác, cư nhiên khi dễ lão hiện tại không thể cử động, chân không thể đi, nội lực không thể phát động. Lão hiện tại có khác gì phế nhân mặc người chém giết a!
Cổ Nhất nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Long Trác Việt một hồi lâu, cuối cùng cũng cất tiếng: “Như thế nào, ngươi cũng biết quan tâm tới nương tử của mình sao?”
“Vô nghĩa, ta không quan tâm tới Noãn Noãn chẳng lẽ lại quan tâm ngươi sao?” Long Trác Việt đối với câu nói mỉa mai của Cổ Nhất, không cam lòng phản kháng lại.
“Thật sự quan tâm? Vậy chắc ngươi cũng biết nương tử ngươi từ lúc sinh ra đã trúng kì độc?” Cổ Nhất thản nhiên nói. Lão bị tên tiểu tử này khi dễ từ sáng giờ, cũng nên cho hắn một chút kinh ngạc làm quà đáp lễ chứ?
Quả nhiên, Cổ Nhất vừa nói xong, đôi mắt vốn đang híp lại của Long Trác Việt phút chốc trừng lớn, một bước tiến đến nắm lấy cánh tay Cổ Nhất hỏi lại: “Ngươi vừa nói gì? Noãn Noãn sao có thể trúng độc được?”
Không có khả năng, nàng trước giờ vẫn rất khỏe mạnh mà, hắn cũng chưa từng nghe nói mười bảy năm qua Noãn Noãn có dấu hiệu phát bệnh nào cả!
Đột nhiên nghe người nói Noãn Noãn trúng kì độc, đồng tử Long Trác Việt không kìm được co rút, gương mặt hiện rõ bất an cùng lo lắng, giống như bản thân đang ở trong vùng kín tối tăm không kẽ hở khiến hắn hít thở không thông, có cảm giác không gian xung quang đang co hẹp lại như muốn nghiền nát hắn. Trên ngực như thể bị tảng đá khổng lồ đè xuống, đau đến co rút.
“Phượng tử tang sao có thể để người khác dễ dàng chẩn đoán ra, bất quá thì không thể qua mắt ta được!” Cổ Nhất đắc ý nhìn Long Trác Việt, vẻ mặt như muốn nói: Chỉ riêng chuyện này cũng đủ để chứng minh năng lực của ta, nếu ta đã có thể nhìn ra nha đầu kia trúng độc thì đương nhiên có biện pháp giải độc cho nàng ta.
Bất quá thì Cổ Nhất cũng không dám nói Phượng tử tang kia chính là do lão luyện ra. Chỉ sợ để Long Trác Việt biết được thì lão thật sự sẽ bị ném ra bãi tha ma mất. Tuy rằng lão cũng không thể chết ngay được, nhưng là bị người nhét vào bao tải ném đi cũng thật quá mất mặt đi!
Sâu trong đáy mắt Long Trác Việt hiện rõ từng lớp sóng như thủy triều dâng tràn: “Ngươi có biện pháp cứu Noãn Noãn, đúng không?”
Cổ Nhất nhíu mắt, cười cười gật đầu, sâu trong mắt phượng hẹp dài hiện lên tia giảo hoạt, Cổ Nhất không chút ngần ngại để cho Long Trác Việt biết được sự đắc ý của lão.
“Đó là đương nhiên, Phượng tử tang chỉ phong bế huyệt đạo trong người Nhan Noãn Noãn. Ta không những có thể giúp nha đầu kia tu luyện võ công mà còn có thể giúp nàng ta giải độc, nếu không, nha đầu kia sao có thể bái ta làm thầy được!” Cho nên, nếu ngươi thật lòng quan tâm tới nương tử nhà ngươi thì nên hảo hảo đối xử với lão nhân gia ta a!
Đương nhiên, câu cuối cùng Cổ Nhất không trực tiếp nói ra nhưng ý tứ trong đáy mắt vẫn rất rõ ràng.
Hai hàng lông mày rậm rạp của Long Trác Việt nhíu chặt: “Lấy giải dược ra đây!”
“Hừ!” Cổ Nhất nhìn Long Trác Việt, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Với thái độ này của ngươi mà muốn ta đưa giải dược ra? Ngươi nằm mơ!” Có chuyện cầu người mà còn kiêu ngạo như vậy sao?
Long Trác Việt nghe vậy, không nói hai lời liền giải khai toàn bộ huyệt đạo trên người Cổ Nhất, ánh mắt khẩn trương nhìn lão mang theo bất an cùng khẩn cầu: “Tiền bối, xin người hãy cứu Noãn Noãn!”
Cổ Nhất vừa được tự do liền phi thân một cái, cách xa Long Trác Việt mấy trượng: “Giải dược còn thiếu hai loại dược liệu nữa mới có thể luyện thành, ta có muốn giải độc cho nha đầu kia thì cũng lực bất tòng tâm. Bất quá thì ngươi yên tâm, nha đầu kia còn ba năm nữa, các ngươi có ba năm để tìm hai loại dược liệu còn thiếu kia!”
Mi mắt Long Trác Việt giật giật, đột nhiên có cảm giác bị người đùa giỡn.
Mà Cổ Nhất nói xong cũng lâm vào trầm tư. Thân là sư phụ cũng nên vì đồ đệ mà bỏ chút sức lực, cái chính là Linh đảo ở đâu lão còn không biết chứ nói gì tới lên đảo tìm kiếm dược liệu. Ba năm nghe ra thì dài nhưng muốn hái Thất tinh anh đào cũng chỉ có ba lần cơ hội. Mà Kim hà trư kia trăm năm khó cầu, Linh đảo đảo chủ nuôi một con cũng không biết là đực hay cái, cho dù là cái thì cũng phải tốn không ít sức lực. Nan giải, quả nhiên là vạn phần nan giải mà!
Hai hàng lông mi hoa râm vì suy tư mà nhíu chặt lại, Cổ Nhất suy nghĩ đến nhập thần, hoàn toàn không để ý đến Long Trác Việt trước mặt, gương mặt ngăm đen càng lúc càng khủng bố, quỉ dị như Tu la đến từ địa ngục, hơi thở u ấm khiến người ta hít thở không thông.
“Ba năm?” Long Trác Việt nghiến răng lập lại. Sẽ không! Noãn Noãn sẽ không sao cả!
Gương mặt Long Trác Việt căng cứng như cây cung bị kéo căng, chỉ cần tăng thêm chút lực sẽ đứt ra thành nhiều đoạn. Đôi mắt đẹp bị sự lo lắng cùng khủng hoảng chiếm giữ, dần dần bao phủ cả người Long Trác Việt.
Long Trác Việt cảm thấy chính mình như đang đứng dưới vực sâu vạn trượng, từ đầu đến chân bị khí lạnh bao phủ, xâm chiếm, lạnh đến tận xương tủy, lạnh đến chết lặng cả người!
Long Trác Việt đột ngột ngẩng đầu nhìn Cổ Nhất, ánh mắt sáng như sao đầy kiên định: “Bất kể phải trả giá thế nào, ta nhất định sẽ không để Noãn Noãn xảy ra chuyện!”
Đáy mắt Cổ Nhất xẹt qua tia quang mang nhưng rất nhanh liền biến mất, hai tay lão chắp sau lưng, ưỡn ngực tiêu sái đi đến bên cạnh Long Trác Việt, vỗ vỗ vai hắn, ca ngợi: “Người trẻ tuổi thật có ý chí, bất quá thì Linh đảo không phải là nơi người ngoài có thể tùy tiện tiến vào, lấy tư cách của ngươi thì vẫn còn kém chút!” Cổ Nhất cố ý lé mắt nhìn Long Trác Việt nói.
Kỳ thực trong lòng lão đối với cấp bậc nội lực của Long Trác Việt tò mò không thôi, tiểu tử này có phải đã đạt cấp tám rồi không?
Long Trác Việt thản nhiên liếc nhìn Cổ Nhất: “Tư cách của ta thế nào, chắc hẳn trong lòng tiền bối cũng hiểu rõ mà!”
Linh đảo kia đối với người của các đại lục thật sự cường đại cùng thần bí, nhưng vì Noãn Noãn, cho dù là đầm rồng hang hổ hắn cũng nhất định phải đi.
Cổ Nhất đưa tay miết miết môi mình, không chút hứng thú nói: “Thực không đáng yêu!” Im lặng một lúc, lại tò mò nhìn Long Trác Việt hỏi: “Nếu ta đoán không nhầm thì nội lực của ngươi đã đạt tới cấp tám rồi, làm đồ đệ ta thì thế nào?”
Ánh mắt sắc bén của Long Trác Việt quét tới, vạn phần khinh thường nhìn Cổ Nhất nói: “Không có hứng thú!” Nếu hắn đột nhiên biến mất thì sẽ thành chuyện lớn, không chỉ công sức ngụy trang bao nhiêu năm đi tong mà cả thế lực phía sau hắn cũng sẽ bị bại lộ, quan trọng nhất là đến lúc đấy Noãn Noãn cũng sẽ gặp nguy hiểm. Ngày nào Thái hậu còn sống, ngày đó hắn vẫn không thể tự do hành động được.
“Đừng như vậy, nếu ngươi bái ta làm thầy, ta nhất định sẽ giúp ngươi đột phá cấp chín nha!” Cổ Nhất không nguyện ý buông tha, Long Trác Việt này so với thiên tài còn thiên tài hơn nha, có thể khiến lão vây quanh hắn, giở đủ trò dụ hoặc. Lão trước nay thu đồ đệ không bao giờ tùy tiện, chính là hôm nay trời cao đột nhiên chiếu cố, để lão phát hiện liền một lúc hai nhân tài, lão có thể không kích động sao? Ngày sau kể lại chuyện này, không cần nói cũng biết quang vinh cỡ nào a!
“Không muốn!” Long Trác Việt không buồn nhìn Cổ Nhất. Tốt nhất là hắn nên cử người đi Linh đảo tìm hiểu hai vị dược liệu kia, nếu không xin được thì cho dù phải cướp về hắn cũng nguyện ý thành cường đạo.
“Lấy tiềm lực của ngươi nhất định có thể đột phá cấp chín, đây chính là cơ hội nhiều người muốn còn không được nha! Ngươi phải biết, ở đại lục Lạc Thiên này, số người đạt tới cấp chín cũng không quá ba người, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ là người thứ tư, có khi sau này ngươi còn có thể đột phá cấp mười, trở thành người mạnh nhất đại lục Lạc Thiên cũng không chừng!”
Cổ Nhất càng nghĩ càng kích động, đáy mắt thâm thúy như có thể nhìn thấy tương lai huy hoàng kia.
“Tiền bối, ngươi nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay, nhất định phải giải độc cho noãn, giúp nàng luyện võ. Để phòng ngừa ngươi giữa đường bỏ chạy, từ nay ngươi sẽ ở lại Hiền vương phủ!” Long Trác Việt nói rồi xoay người muốn rời đi, không hề để ý trong lời nói của mình có bao nhiêu phần giống uy hiếp.
Cổ Nhất vừa nghe, nhất thời bị chọc giận, như gà trống xù lông: “Ngươi nói vậy là sao hả? Ta lại giống phường tiểu nhân thất tín đó sao?” Ngừng một chút, lại nói: “Nếu ngươi kêu ta một tiếng sư phụ thì ta cũng không ngại ở lại Hiền vương phủ này đâu!”
Bộ dáng như thể mình đang gia ân với người khiến cho Long Trác Việt có loại xúc động muốn một cước đá văng lão. Nhưng là nghĩ tới Nhan Noãn Noãn, hắn đành cố nhịn xuống!
Long Trác Việt đi tới cửa thì đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn Cổ Nhất, nở nụ cười để lộ cả răng hàm nói: “Ta không nghĩ là ngươi đủ tư cách làm sư phụ ta, còn nữa, đính chính một chút, trên đại lục Lạc Thiên này chính xác là có bốn người đạt cấp chín!”
Dứt lời, dưới biểu tình nghẹn họng cùng ánh nhìn trân trối của Cổ Nhất, nghênh ngang rời đi. Nếu hắn đoán không nhầm thì lão nhân này đã đạt tới đỉnh của cấp chín, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là có thể đột phá lên cấp mười rồi! Bất quá thì muốn đạt tới cấp mười, nhìn thì gần nhưng đi rồi mới biết gian nan, có người bỏ cả đời cũng không đột phá được.
Cổ Nhất bị câu nói của Long Trác Việt làm cho choáng váng, cảm thấy đầu óc mình ‘ầm ầm’ rung chuyển… Bốn… bốn… ý tứ rất rõ ràng, lão nghe mà không hiểu thì nhất định chính là kẻ ngốc… Cấp chín!!! Lão thiên a, tên tiểu tử Long Trác Việt kia dĩ nhiên đã đạt tới cấp chín?!
Lồng ngực phập phồng dữ dội, biểu tình khiếp sợ, lão thật sự khó có thể chấp nhận được sự thật này, hai mắt trừng lớn đến độ người ngoài nhìn vào tưởng mắt lão sắp rớt ra tới nơi. Cổ Nhất cảm thấy bản thân mình hô hấp có chút khó khăn. Nhưng mà ý định muốn Long Trác Việt kêu lão hai tiếng ‘Sư phụ’ càng lúc càng mãnh liệt hơn cả.
Cổ Nhất vội vàng chạy ra ngoài, râu tóc hoa râm trong gió phất phơ, dưới ánh mặt trời tỏa ra một vầng ánh sáng trắng.
“Việt Việt… Việt Việt…”
Khóe miệng Long Trác Việt không kìm được run rẩy, quay đầu nói: “Sư phụ Noãn Noãn, không được gọi người ta là Việt Việt, chỉ có Noãn Noãn mới có thể gọi người ta như vậy!”
“Được, được, không gọi thì không gọi!” Cổ Nhất híp mắt cười như thể muốn lấy lòng Long Trác Việt, đáy mắt lấp lóe tinh quang: “Tiểu Việt Việt ngoan, gọi ‘Sư phụ’ được không?”
Long Trác Việt phút chốc mây đen đầy đầu.
Việt Việt… Tiểu Việt Việt… có gì khác nhau chứ?
Long Trác Việt nhìn Cổ Nhất mặt dày như da trâu bám lấy mình, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Sư phụ Noãn Noãn, muốn ta kêu ngươi hai tiếng ‘Sư phụ’ cũng không phải là không thể…”
Long Trác Việt mới nói đến đây, Cổ Nhất vui sướng nhướn mày hỏi: “Thật sự?”
“Nếu tâm tình ta tốt thì có thể!”
Ý cười trên gương mặt Cổ Nhất phút chốc yếu dần, bộ râu dài rung rung.
“Vậy khi nào tâm tình ngươi mới tốt?”
“Ân…” Long Trác Việt nghiêng đầu, vẻ tư lự nói: “Đầu tiên là không được chọc người ta không vui!” Tỷ như không được đem chân tướng việc hắn giả ngu nói cho Noãn Noãn.
Cổ Nhất nhìn ánh mắt cảnh cáo của Long Trác Việt, không hề do dự gật đầu: “Được!”
“Sau đó thì chờ đi!”
…
Cảnh xuân tháng ba tươi đẹp, bên hồ liễu rủ, ánh mặt trời chiếu xuống khiến cảnh vật mang vẻ thanh lệ vô cùng.
Cửa lớn phủ Thừa tướng, ngựa xe tấp nập vô cùng, cái sau so với càng trước càng xa hoa, tráng lệ hơn cả. Hôm nay chính là sinh nhật của Bạch Vũ Dương hầu, trưởng nữ cùng là ái nữ của Bạch thừa tướng.
Đại lục Lạc Thiên tuy coi trọng quan võ nhưng đường đường là Thừa tướng đương triều, dưới một người trên vạn người, quyền thế cũng không phải là hư danh. Phàm là người có chút địa vị cùng danh tiếng trong kinh thành đều mang theo lễ vật tới cửa chúc mừng Bạch Vũ.
Bạch Vũ vốn được coi là kinh thành đệ nhất tài nữ, ở Thương Nam quốc này nàng không chỉ có dung mạo khuynh thành, tài hoa hơn người mà còn luyện võ đạt đến cấp năm. Một nữ tử xuất chúng như vậy, muốn không trở thành tiêu điểm cũng không được.
Đại sảnh phủ Thừa tướng phi thường náo nhiệt, Bạch Vũ đứng cạnh một người đàn ông trung niên, đối với đại lễ chúc thọ của mọi người, khẽ mỉm cười đáp lễ.
Hôm nay nàng chính là nhân vật chính nên đương nhiên phải tỉ mỉ hơn cả, mày liễu tinh tế, mi tâm điểm một nốt chu sa, đôi mắt như nước, thân hình mềm mại, cử chỉ nhàn nhã, môi không tô son mà hồng thắm, mi không uốn mà cong, mỗi cái nhăn mày hay nụ cười của nàng đều thập phần động lòng người.
“Tử Ngôn bái kiến Bạch bá phụ!”
Tư Đồ Tử Ngôn đi đến trước mặt Bạch Thụy Hồng, cung kính hành lễ, ánh mắt liếc nhìn về phía Bạch Vũ, bạc môi khẽ cong lên, lấy một hộp gấm đưa tới trước mặt Bạch Vũ: “Vũ nhi, cái này tặng cho nàng!”
Bạch Vũ dưới ánh nhìn tràn ngập nhu tình của Tư Đồ Tử Ngôn khẽ hạ mi, gương mặt đỏ bừng, những ngón tay ngọc khẽ vươn ra tiếp nhận hộp gấm.
“Cảm ơn!”
Bạch Thụy Hồng đa mưu túc trí, ánh mắt lóe lên kiêu ngạo cùng vừa lòng: “Tử Ngôn tới là tốt rồi, cả buổi sáng hôm nay, nữ nhi bảo bối này của ta cứ nhắc công tử mãi, nếu công tử đến trễ thêm chút nữa, ta sợ là lỗ tai này bị tra tấn đến hỏng luôn mất!” Thanh âm tràn ngập yêu thương, không khó nghe ra sự sủng ái đối với Bạch Vũ.
Nữ nhi của hắn tài giỏi như vậy, muốn tìm vị hôn phu đương nhiên cũng phải là nhân trung long phượng rồi!
Nhưng là ở Thương Nam quốc này, hoàng đế yếu đuối vô năng, lại là quân cờ trong tay thái hậu, hoàng tử duy nhất của tiên đế lại là một tên ngốc tử, trong đám công tử thế gia thì chỉ có Tư Đồ Tử Ngôn này mới xứng đôi với Vũ nhi của hắn!
Tư Đồ Tử Ngôn này dung mạo tuấn mĩ, cùng Vũ nhi đứng chung một chỗ quả nhiên là Kim đồng Ngọc nữ, lại là người có căn cơ, mới hai mươi tuổi mà võ công đã đạt tới cấp bảy. Trong đám thế gia công tử quả nhiên là lựa chọn số một!
Với thành tựu như vậy, Bạch Thụy Hồng càng nhìn càng cảm thấy Tư Đồ Tử Ngôn là nam tử duy nhất xứng đôi với nữ nhi của hắn, ánh mắt nhìn Tư Đồ Tử Ngôn mang theo vài phần vui mừng.
“Cha…” thanh âm kháng nghị của Bạch Vũ vang lên, đôi mắt đẹp khẽ chuyển, sở sở động lòng người. Biểu tình hờn dỗi kia càng khiến cho gương mặt xinh đẹp tăng thêm vài phần mê hoặc.
Tư Đồ Tử Ngôn ôn nhu nhìn Bạch Vũ, biểu tình như nước, nhu tình phát ra bốn phía.
“Được được, cha không nói nữa!” Bạch Thụy Hồng nhìn một màn chàng có tình, thiếp có ý, ý cười trong đáy mắt phát ra càng đậm hơn cả: “Vũ nhi, hôm nay có không ít thiên kim tiểu thư cùng thế gia công tử tới chúc mừng, con đi đón tiếp mọi người đi, đừng chậm trễ thiết đãi khách nhân!”
“Dạ, cha!” Bạch Vũ nhu thuận lên tiếng, hơi cúi người lui xuống, trâm vàng trên tóc vì động tác này mà nhẹ nhàng lay động, ánh sáng kim ngọc phát ra rực rỡ, càng tôn thêm vẻ đẹp kiều diễm như hoa của nàng ta.
Đám thiên kim tiểu thư thường ngày hay qua lại với Bạch Vũ cũng nhanh chóng tụ tập lại.
Hậu hoa viên Tướng phủ trồng vô số kỳ hoa diệu thảo, nở hoa đẹp đến chói mắt. Trong lương đình, đám thiên kim tiểu thư cùng công tử thế gia tụ tập lại, nói chuyện trên trời dưới đất, trong nhà ngoài ngõ.
“Di, Vũ nhi, không phải nói hôm nay Hiền vương phi cũng sẽ tới sao? Như thế nào còn chưa thấy bóng dáng a?” Sau một hồi trò chuyện, đề tài đột ngột chuyển sang Nhan Noãn Noãn.
Người lên tiếng không phải ai khác mà chính là người đi cùng Bạch Vũ tới Tụ Hiền lâu ngày trước – Trưởng nữ Địch quốc công – Diêu Hương Vân!