“Ngươi nói là Kim Mặc Lan sẽ mang Kim hà trư đến kinh thành?”
Kim hà trư, lão đã tìm Kim hà trư mấy chục năm trời không thấy bóng dáng, không ngờ lại xuất hiện ở đại lục Lạc Thiên. Cổ Nhất tràn ngập hưng phấn, cuối cùng thì lão cũng gặp được Kim hà trư nổi tiếng trong truyền thuyết rồi.
Đối lập với gương mặt hưng phấn của Cổ Nhất, vẻ mặt Long Trác Việt lạnh như không thể lạnh hơn. Hắn thản nhiên liếc Cổ Nhất nói: “Một con heo thôi mà, làm gì mà vui vậy?” Cũng không phải là một đôi, còn không biết là đực hay cái, không có đôi thì miễn nói tới chuyện sinh đẻ, bất quá thì có so với không có thì vẫn tốt hơn!
Cổ Nhất buồn bực trừng mắt nhìn Long Trác Việt, cái gì mà chỉ là một con Kim hà trư, phải biết là dù chỉ là một con Kim hà trư cũng đã là báu vật trân quí bao nhiêu ngươi mơ ước a, tại sao hắn lại nói như thể không hề đáng giá vậy?
Nhưng mà… Cổ Nhất nghĩ một hồi cũng thấy đung đúng, trong mắt Long Trác Việt, nếu không phải Kim hà trư này có thể cứu mạng Nhan Noãn Noãn thì nó đúng là chẳng đáng một đồng, trong mắt hắn cùng lắm cũng chỉ là một con heo biến dị mà thôi.
“Ừ thì nó là heo, người của ngươi có nghe ngóng được bao giờ Kim Mặc Lan tới kinh thành không?” Cổ Nhất trừng mắt nhìn Long Trác Việt mấy lượt, thấy đối phương như trước bày ra bộ dáng lạnh nhạt, khinh thường liền quyết định đổi đề tài, hai hàng lông mi che đi tia sáng dị thường trong đáy mắt.
“Mười ngày sau!” Long Trác Việt nói.
Cổ Nhất kích động xoa xoa tay: “Tiểu Việt Việt, nếu lúc đó ngươi trộm được, nhớ rõ là phải cho ta nghiên cứu trước a!”
Long Trác Việt lạnh lùng nhìn lão: “Vì sao lại là ta mà không phải là ngươi đi trộm?” Luận tu vi, luận kinh nghiệm, lão nhân gần trăm tuổi này mới là thích hợp nhất a!
Thần Tôn giáo lần này tới kinh thành tuyển nhân tài, ba vị Đường chủ đương nhiên cũng sẽ xuất hiện, cộng thêm sự có mặt của Kim hà trư, chỉ e lần này người theo bảo vệ không ít. Kim Mặc Lan kia mà đã đạt tới cấp tám, những người khác càng miễn bàn, có thể gia nhập Thần Tôn giáo, không phải nhân tài cũng là những người nội công thâm hậu.
Cổ Nhất ngửa mặt lên trời thở phì phì, chòm râu dài bị lão thổi bay lên bay xuống, lão tức giận trừng mất nhìn Long Trác Việt nói: “Ngươi nói vậy là sao? Ta đây tuổi cũng sắp gần trăm, làm sao có thể làm ra loại chuyện trộm đạo như vậy được? Ngươi tưởng ta giống mấy kẻ tiểu nhân kia sao?” Nếu để người giang hồ biết không biết sẽ chê cười lão như thế nào a, mấy chuyện mất mặt như vậy, có chết cũng đừng mong lão làm.
“Ngươi cũng biết đi trộm là mất mặt? Ngươi không làm thì dựa vào cái gì muốn ta làm?” Long Trác Việt không chút nể tình phản bác lại.
Cổ Nhất biến sắc, gương mặt già nua lúc xanh lúc đỏ, tròng mắt đảo liên hồi, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Nương tử ngươi hay nương tử ta hả?”
“…”
Đôi mắt đẹp của Long Trác Việt trong bóng đêm càng trở nên thâm trầm hơn cả, hắn không chớp mắt nhìn Cổ Nhất, đôi mắt như hai cơn lốc xoáy nhìn Cổ Nhất như thế muốn cuốn luôn lão vào trong.
Cổ Nhất âm thầm nuốt nước miếng, không cam lòng chịu yếu thế trừng mắt liếc lại.
Nào ngờ, Long Trác Việt vừa thấy Cổ Nhất trừng mắt nhìn mình thì liền thu hồi ánh nhìn, lần nữa nhìn xa xăm, thanh âm càng trở nên lạnh lẽo hơn cả: “Ta đi!” Lão già này còn có thể vì Noãn Noãn mà chế giải dược, coi như cũng có chút tác dụng, không cần chấp nhặt với lão.
Long Trác Việt cùng Cổ Nhất đạt được thỏa thuận liền cùng nhau trở về Vương phủ. Cả hai vừa bước vào cửa đã đụng phải Nhan Noãn Noãn từ trong phòng ngâm thuốc đi ra.
“Sư phụ, người mang Việt Việt đi đâu vậy?”
Cổ Nhất đầy khinh thường, oán niệm nhìn Nhan Noãn Noãn: “Ta sống lâu nên xấu xa như vậy sao?”
Nhan Noãn Noãn khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày nhìn Cổ Nhất, ý tứ rất rõ ràng: Ngươi cũng biết vậy sao?
Cổ Nhất đấm ngực dậm chân, lão đây đã thu loại đồ đệ gì a? Suốt ngày chỉ biết chọc tức lão mà!
“Noãn Noãn, sư phụ Noãn Noãn tìm người ta để mượn Thiên Minh đi trộm heo nha!” Long Trác Việt rất phối hợp thay Cổ Nhất giải oan.
Nhan Noãn Noãn nhướn đôi mày thanh tú, khó hiểu nhìn Cổ Nhất: “Trộm heo?” Lão già này lại tính làm cái gì, bộ không có chuyện gì làm hay sao mà muốn đi trộm heo? Còn muốn Thiên Minh tự mình đi trộm? Chẳng lẽ heo ngoài chợ không đủ ngon?
“Vi sư cũng chỉ là quan tâm tới con thôi, đã biết Kim hà trư sẽ xuất hiện đương nhiên phải tìm Thiên Minh cùng ta đi trộm rồi, không nghĩ tới con lại xem vi sư thành người xấu, vi sư thật thương tâm, đau lòng quá a…”
Cổ Nhất quay lưng về phía Nhan Noãn Noãn, vừa lắc đầu vừa thở dài, cũng không quên lên án như thể Nhan Noãn Noãn đã phạm phải tội tày trời nào đó khiến lão vô cùng đau đớn vậy.
Long Trác Việt đánh giá Cổ Nhất mấy lượt. Hừ! Công phu diễn kịch của lão già này tuyệt không thua gì hắn! Heo là do lão tìm thấy sao? Lão có lòng đi trộm sao? Bất quá thì đây cũng chính là mục đích của Long Trác Việt, hắn muốn lão già này nói cho Noãn Noãn biết là bọn họ đã tìm ra Kim hà trư, để cho lão nói cho nàng biết Thiên Minh sẽ đi trộm để Noãn Noãn không nghi ngờ hắn, hừm, lão già này cũng thật biết tranh công mà!
Nhan Noãn Noãn nghe thấy những lời kia của Cổ Nhất, đầu tiên là ngẩn ra, rất nhanh sau đó liền kinh hỉ, đôi mắt đẹp mở to nhìn lão. Nàng có nghe nhầm không? Sư phụ nói đã tìm thấy Kim hà trư?
“Sư phu, người nói thật sao?” Nhan Noãn Noãn kinh hỉ chạy đến trước mặt Cổ Nhất, hưng phấn nắm cánh tay lão hỏi.
Cổ Nhất hừ nhẹ một tiếng, ra vẻ thật khó chịu khiến trán Nhan Noãn Noãn hiện rõ ba đường hắc tuyến. Lão già này thù cũng thật dai a! Quên đi, vì Kim hà trư, nàng nhẫn! Coi như lão là sư phụ cùng biết vì nàng mà lo lắng đi!
“Sư phụ, vừa rồi là đồ nhi không tốt, người đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân, đừng chấp nhặt với đồ nhi, được không?” Nhan Noãn Noãn lắc lắc cánh tay Cổ Nhất, gương mặt tuyệt sắc nở nụ cười lấy lòng, thanh âm làm nũng nói.
Cổ Nhất dẩu môi, đáy mắt xẹt qua tia đắc ý, vô cùng hưởng thụ khi Nhan Noãn Noãn lấy lòng.
“Sư phụ, người thu thập tin tức nhất định đã mệt mỏi rồi, ta đi hâm nóng vò rượu tiện thể làm hai món điểm tâm cho người, được không?”
Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời, con ngươi u tối của Cổ Nhất phút chốc sáng lên, quay đầu nhìn Nhan Noãn Noãn: “Chỉ hai món thì không đủ nhắm rượu a!”
Long Trác Việt tuy không lên tiếng nhưng trong lòng thầm khinh bỉ Cổ Nhất. Lão nhân chết tiệt! Đã chiếm được tiện nghi mà còn tham lam!
“Noãn Noãn, người ta muốn ăn sườn a!” Long Trác Việt không cam lòng bị bỏ qua, làm nũng nói.
Toàn bộ tâm tư của Nhan Noãn Noãn lúc này đều bị Kim hà trư chiếm giữ, cũng không có thừa thời gian quan tâm tới Long Trác Việt: “Việt Việt ngoan, ngày mai người ta làm cho ngươi ăn nha, sư phụ tuổi đã lớn, răng không được tốt lắm, không thể ăn sườn được!”
Thái độ rõ ràng chỉ là nói cho có lệ khiến gương mặt vốn ngăm đen cuả Long Trác Việt càng đen hơn cả, ánh mắt gắt gao trừng Cổ Nhất khiến lão cảm thấy một cỗ lạnh thấu xương phía sau gáy, cả người nổi đầy da gà da vịt.
“Nha đầu, răng vi sư tốt lắm, mau đi làm sườn rồi ba chúng ta cùng ăn a!” Lão dám khẳng định, hôm nay nếu không cho Long Trác Việt ăn sườn thì những ngày sau này của lão sẽ thật thảm a!
Nhan Noãn Noãn hồ nghi nhìn Cổ Nhất, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Được, đều theo lời sư phụ!” Ai bảo lão tìm ra Kim hà trư đâu, hiện tại lão là lớn nhất!
…
Tốc độ làm việc của Hàn Thi Ngâm thật sự rất nhanh, chỉ mới ba ngày ngắn ngủi mà phường thêu Phúc Thụy đã được thành lập, những bức tranh thêu của Long Trác Việt cũng được mang ra bày bán.
Hàn Thi Ngâm cũng không có ý định trưng bày toàn bộ tranh thêu của Long Trác Việt mà chỉ bày vài ba bức, kỹ thuật thêu xuất thần nhập hóa như vậy, người tinh mắt đương nhiên sẽ nhìn ra giá trị của nó.
Tú nương trong phường thêu Phúc Thụy một phần là do Hàn Thi Ngâm mang từ Hàn gia tới, một phần là do nàng dày công tuyển khắp kinh thành mới tuyển được, tay nghề tuy không bằng được một phần ba của Long Trác Việt nhưng cũng là những người có tuổi nghe khá cao, khá nổi tiếng ở kinh thành.
Tuy không thể thuê được Long Trác Việt tới phường thêu Phúc Thụy làm việc nhưng được độc quyền mua bán tranh thêu của hắn cũng đủ khiến Hàn Thi Ngâm thống khoái.
Phường thêu Phúc Thụy đối diện với Tụ Hiền lâu, ngày khai trương pháo đỏ nhuộm đỏ cả một con đường, vô cùng náo nhiệt. Cửa hàng có chưởng quầy cùng người phụ trách bán hàng cho nên Hàn Thi Ngâm thân là lão bản nhưng lại rất nhàn nhã.
Tụ Hiền lâu vừa đóng cửa, Hàn Thi Ngâm liền giữ Nhan Noãn Noãn lại, ôm mấy bình rượu chạy tới Tụ Hiền lâu muốn mọi người cùng uống mừng phường thêu khai trương.
Vương chưởng quầy là người rất dễ nói chuyện, không chỉ nể thân phận của Hàn Thi Ngâm mà vì lão đối với Nhan Noãn Noãn rất có hảo cảm, cho nên tình nguyện cho bọn họ mượn một nhã gian ở lầu hai làm nơi uống rượu..
“Noãn nhi, ta nói cho ngươi biết nha, rượu này là ta mang từ nhà đến, là do nhà chúng ta tự ủ lấy a, tên là Lưu hương túy, uống rất ngon nha, đến đến, mau đến nếm thử đi!” Hàn Thi Ngâm kéo Nhan Noãn Noãn tới gần nói.
Hàn Thi Ngâm cũng không mời nhiều người, trong nhã gian chỉ có nàng ta, Nhan Noãn Noãn, Long Trác Việt, Hàn Thế Hiên cùng một lão nhân không mời mà đến nữa.
Thức ăn trên bàn toàn bộ đều do Lưu thúc làm, tuy rằng hương vị kém xa những món Nhan Noãn Noãn làm nhưng cũng là một bàn sơn hào hải vị, xa xỉ không sao nói được.
Nhan Noãn Noãn nhìn bình rượu trong tay Hàn Thi Ngâm, lắc lắc đầu nói: “Ta nói không uống rượu!”
Nàng ở hiện đại có uống qua bia, rượu trái cây nhưng chưa từng uống rượu cổ đại, thật sự không lường được độ mạnh của nó.
Hàn Thi Ngâm thấy nàng do dự, dũng cảm vỗ ngực nói: “Noãn nhi, ngươi có thể yên tâm, rượu này uống không say, vô cùng thích hợp cho nữ nhi a!” Nói rồi cũng không chờ Nhan Noãn Noãn lên tiếng đã xé niêm phong bình rượu, rót vào chén của Nhan Noãn Noãn.
Nháy mắt, mùi rượu thơm lừng, ngọt nhẹ tràn ngập nhã gian.
Một con sâu rượu như Cổ Nhất làm sao có thể chịu nổi dụ hoặc, rất vô liêm sỉ đưa chén tới trước mặt Hàn Thi Ngâm: “Ôi chao, ôi chao, mau rót cho lão nhân ta một chén a!”
Thơm quá a! Cả đời lão đã nếm qua vô số rượu ngon nhưng lại chưa từng thấy loại rượu nào mà chỉ mới ngửi thôi đã khiến người ta không kìm được ham muốn, thật giống y như lão tham luyến trù nghệ của Noãn nhi vậy, nếu hôm nay không được thử thì lão chắc chắn sẽ không ngủ được a!
Hàn Thi Ngâm biết Cổ Nhất là sư phụ của Nhan Noãn Noãn, là bậc tiền bối nên đối xử với lão vô cùng tôn kính.
Vừa thấy lão mở miệng liền rót cho lão một chén nói: “Nếu tiền bối thích, ngày mai ta sẽ cho người mang đến Vương phủ để tiền bối uống dần!” Sư phụ của Noãn nhi cũng là sư cố của đại ca nàng rồi, tiểu bối như nàng nhất định phải hiếu kính lão rồi!
Lời nói của Hàn Thi Ngâm khiến Cổ Nhất vô cùng hưởng thụ, vui đến nỗi mắt cũng sắp híp thành một đường: “Được được, Thi Ngâm nha đầu thật hiểu lòng ta a!”
“Tiền bối thích là tốt rồi, đại ca ta đã bái Noãn nhi làm sư phụ, tiền bối lại là sư phụ của Noãn nhi, tính ra người cũng là sư cố của đại ca. Ta thấy hơi thở tiền bối cường thế, chắc chắn là một cao nhân, hi vọng ngày sau tiền bối có thể chiếu cố đại ca ta nhiều hơn nữa!” Cơ hội tốt như vậy Hàn Thi Ngâm đương nhiên không thể bỏ qua, tươi cười hớn hở giúp Cổ Nhất rót rượu nói.
Cổ Nhất thấy Hàn Thi Ngâm hứa là mai sẽ mang rượu ngon tới cửa, cười đến không phân biệt được đông tây nam bắc, vỗ ngực cam đoan: “Không thành vấn đề, chuyện của đồ nhi cũng là chuyện của lão nhân ta, hắc hắc, mau rót nữa đi, nữa đi!”
Nhan Noãn Noãn nhìn Hàn Thi Ngâm với Cổ Nhất vừa gặp mà như quen biết đã lâu, nhất thời dở khóc dở cười, tính cách Hàn Thi Ngâm này cũng thật đáng yêu đi, ăn mừng cũng không quên tranh thủ thay Hàn Thế Hiên.
Một thương nhân mà có thể khiến Nhan Noãn Noãn cảm thấy đáng yêu, điều này chứng tỏ trong lòng nàng đã sớm coi nàng ta là bằng hữu. Đôi khi cũng không cần quen biết quá lâu mới hiểu rõ tính cách của một người, thỉnh thoảng chỉ cần nói vài câu, làm một vài hành động nhỏ cũng để người khác biết người đó có đáng để kết giao hay không.
Trên người Hàn Thi Ngâm mang đậm tính cách thương nhân, lúc nào cũng vì lợi ích của bản thân trước, có thể tính kế thì tuyệt đối không buông tha. Nhưng nàng ta cũng không phải là một gian thương vì lợi ích cá nhân bất chấp tất cả.
Gương mặt tuyệt sắc của Nhan Noãn Noãn nở nụ cười nhạt, tính cách Hàn Thi Ngâm với nàng cũng coi như khá giống nhau.
Hàn Thế Hiên vẻ mất tự nhiên ngồi một bên, lỗ tai hơi hồng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc qua Hàn Thi Ngâm, trong lòng thật sự rất cảm động. Những lời Hàn Thi Ngâm nói với Cổ Nhất đều là vì lo lắng cho hắn. Hàn gia tuy là một đại gia tộc nhưng cũng giống như các gia tộc bình thường khác, tranh đấu không ngừng, phụ thân hắn cũng không chỉ cưới mỗi mình nương, di nương tuy không nhiều nhưng cũng có tới ba người, điều đáng mừng nhất là bốn nữ nhân kia cũng không có lục đục, tính kế lẫn nhau, bất quá thì chuyện tranh thủ tình cảm cũng không phải không có, dù sao thì cũng là tứ nữ hầu nhất phu, khó tránh được va chạm, nhưng là rất nhanh liền có thể cười cười ngồi đánh mạt chược với nhau, đây cũng là chuyện mà phụ thân hắn đắc ý nhất, cưới được liền một lúc bốn hiền thê vào cửa.
Hắn là con trai độc nhất trong nhà, nương hắn là chính thê, sau này sinh thêm nhị muội cùng tam muội. Hàn Thi Ngâm là muội muội nhỏ nhất của hắn do Tứ nương sinh ra, Nhị nương cùng Tam nương tuy không có con nhưng đối xử với bọn hắn vô cùng tốt.
Hắn với Ngâm nhi tuy không cùng một mẹ sinh ra nhưng tình cảm so với nhị muội cùng tam muội còn tốt hơn rất nhiều, mà nàng ở nhà cũng rất có khiếu kinh doanh nên phụ thân thường để nàng tham gia quản lý việc trong nhà.
Để cho một nữ nhi quản lý kinh doanh, ba vị di nương không phải là không lo lắng, nhưng là từ lúc Ngâm nhi bộc lộ thiên phú kinh doanh của mình, mọi người đều yên tâm để nàng làm chủ.
Mặc dù tiếp quản chuyện làm ăn của Hàn gia nhưng Ngâm nhi chưa từng sinh lòng tham muốn chiếm đoạt bất cứ thứ gì, lúc nào cũng nhắc nhở trưởng tử là hắn phải tiếp nhận chuyện kinh doanh của Hàn gia, trong đầu nàng lúc nào cũng muốn tìm người giáo dục hắn thành một nhân tài kinh doanh.
Hàn Thế Hiên tuy rằng cảm thấy rất ấm áp cùng cảm động nhưng hắn căn bản không có hứng thú với kinh doanh buôn bán, huống chi chuyện trong nhà đã có phụ thân cùng Ngâm nhi chống đỡ, hắn hiện tại vô cùng nhàn nhã nha, muốn chơi gì cứ việc chơi.
Chính thái độ cà lơ phất phơ này của hắn đã khiến Hàn gia lão chủ nhiều lần tức giận đến ngất xỉu. Nhưng Hàn Thế Hiên lại không sợ cha hắn mà chỉ sợ Hàn Thi Ngâm, việc Hàn Thi Ngâm giỏi nhất chính là dùng bạo lực với hắn khiến hắn chịu khổ không ít, bất quá thì Hàn gia lão chủ lại cố tình như không thấy, ngược lại còn cổ vũ Hàn Thi Ngâm, còn nói nên giáo huấn thì giáo huấn, nếu không thì gia sản Hàn gia sớm muộn gì cũng mất trong tay hắn.
Hắn như thế nào lại là phá gia chi tử a?!! Hắn chỉ là thích những thức tốt thôi mà, thử hỏi có ai không thích ăn ngon mặc đẹp chứ? Người sống trên đời cũng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, có điều kiện sao phải ngược đãi chính mình chứ? Hàn Thế Hiên trong lòng thầm nghĩ.
Nhan Noãn Noãn nhìn Cổ Nhất uống hết chén này tới chén khác, vẻ mặt say mê cộng với bộ dáng hưởng thụ khiến lòng nàng nảy sinh hiếu kỳ, nàng xuyên qua, rượu cổ đại thật sự không khiến nàng hứng thú là mấy, bất quá thì mùi hương này thật sự rất hấp dẫn, còn chưa có uống vào mà hương rượu đã khiến người ta mê muội tới nơi.
Mặc dù đã nói không uống nhưng Nhan Noãn Noãn cũng có chút kích thích, nàng bưng ly rượu lên hớp một ngụm nhỏ. Rất nhanh, đôi mắt đẹp lóe sáng, không cần phải nói, hương trái cây hòa với hương hoa ngọt ngào quấn lấy đầu lưỡi, thật lâu vẫn không tản ra. Khi mới uống thì có chút cay cay, sau dần chuyển thành vị rượu đậm đà.
Hàn Thi Ngâm nói loại rượu này vô cùng thích hợp cho nữ nhi, kỳ thực là Lưu hương túy không hề giống với những loại rượu khác, mới uống mấy chén là đã ngà ngà say. Chỉ cần nhìn Cổ Nhất càng uống càng có tinh thần, mặt mày hồng hết cả lên cũng đủ biết.
“Hôm nay phường thêu Phúc Thụy khai trương, ta kính mọi người một ly!” Hàn Thi Ngâm đứng dậy, hào sảng nói rồi bưng ly rượu của mình một lên, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch!
Nhan Noãn Noãn nhìn ly rượu to bằng bát ăn cơm mà có điểm kinh hãi, tuy rằng nói rượu này không dễ say nhưng dù sao cũng là rượu á, uống liên tục như vậy, chuyện say chỉ là sớm hay muộn mà thôi!
Nhan Noãn Noãn muốn đổi ly rượu nhưng Hàn Thi Ngâm lại không chịu, còn nói là rượu này phải uống từng ngụm lớn, hơn nữa trong này cũng không có người ngoai, uống chén nhỏ rất khó chịu.
Lời này của Hàn Thi Ngâm được Cổ Nhất ủng hộ hết mình, chỉ thiếu điều không nhào tới ôm vai nàng, xưng huynh gọi muội.
Năm người cứ như vậy ngồi ăn cho đến nửa đêm.
Hàn Thi Ngâm mở chi nhánh ở kinh thành nghĩa là đã có dự tính ở lại lâu dài, cho nên đã mua một gian nhà nhỏ cách phường thêu Phúc Thụy không xa. Căn nhà khá nhỏ, chỉ đủ phòng cho Hàn Thi Ngâm, Hàn Thế Hiên cùng một vài hạ nhân ở lại. Những tú nương từ Hàn gia tới đều được nàng an bài ở lại phường thêu Phúc Thụy. Nơi đó trước đây là tửu lâu nên hậu viện cũng không thiếu phòng, trước kia dùng làm kho chứa nay được Hàn Thi Ngâm sửa sang lại thành phòng ở.
Bên ngoài Tụ Hiền lâu, Nhan Song Song cùng Thiên Minh ngồi ở trên xe ngựa chờ. Thấy đoàn người đi ra liền lấy ghế gỗ cho mọi người lên xe.
Nhan Noãn Noãn thấy tiện đường, muốn đưa Hàn Thế Hiên cùng Hàn Thi Ngâm về thì bị Hàn Thi Ngâm cự tuyệt. Lý do là xe ngựa quá nhỏ, không có đủ chỗ cho nhiều người.
Nhan Noãn Noãn nhìn nhìn nhưng cũng không cưỡng cầu, xe ngựa này xác thực có hơi nhỏ, chỉ đủ chỗ cho nàng, Long Trác Việt cùng Cổ Nhất mà thôi.
Cổ Nhất định thần, bước lên xe đầu tiên, vẻ yên lặng trong đáy mắt tràn ngập mĩ mãn, hôm nay uống rượi thật sảng khoái a! Sâu rượu như lão, tửu lượng đương nhiên phải hơn người, tuy lão cũng có chút say, nhưng Long Trác Việt thì không tốt chút nào.
Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt ngả đầu vào vai trái mình mà có chút đau đầu, hắn liều mạng uống với Cổ Nhất, ước chừng mới được nửa bình mà cả người đã mềm nhũn cả ra.
“Thiên Minh, dìu Vương gia lên xe ngựa!” Nhan Noãn Noãn cố sức nói với Thiên Minh.
Tuy rằng Long Trác Việt cũng không ngả cả người lên vai nàng nhưng với thể hình nhỏ nhắn của mình, muốn dìu Long Trác Việt to lớn lên xe mà không làm ngã hắn quả thật là chuyện vô cùng khó khăn, không mệt chết nàng mới lạ a! Về sau nhất định không cho hắn uống rượu nữa!
Mãi đến khi dìu được Long Trác Việt lên giường, Nhan Noãn Noãn cả người mệt rã rời, đêm nay tuy nàng uống không nhiều nhưng cũng không tính là ít được, hậu chứng sau khi uống rượu là nàng rất buồn ngủ.
Đúng lúc này thì tiếng đập cửa phá vỡ không gian yên tĩnh, bên ngoài vang lên Phong Cốc.
“Vương phi, nô tài đã chuẩn bị sẵn canh mơ giải rượu rồi ạ!”
Nhan Noãn Noãn day day huyệt thái dương, đứng dậy mở cửa: “Cảm ơn Phong thúc!” Uống chút canh giải rượu cũng tốt, sáng mai rời giường chắc cũng đỡ nhức đầu hơn.
Nhan Noãn Noãn nghĩ vậy, cầm chén canh mơ một hơi uống cạn rồi lại cầm một chén khác định cho Long Trác Việt uống cho tỉnh rượu. Nàng xoay người liền thấy Long Trác Việt xếp bằng ngồi trên giường, mặt nạ cũng đã gỡ xuống để lộ gương mặt khuynh thành, màu da trắng nõn, đôi mắt trong sáng vô cùng có thần không hề chớp mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, hai tay chống cằm, biểu tình mê mang mà lại cực đáng yêu.
Nhan Noãn Noãn sờ sờ mặt mình, khó hiểu nhìn Long Trác Việt hỏi: “Làm gì mà nhìn ta như vậy? Trên mặt ta có dính gì sao?”
“Noãn Noãn, mặt nàng thật hồng nha!”
“Vậy sao? Hèn chi cứ cảm thấy nong nóng!” Kỳ quái, như thế nào mà đầu óc càng lúc càng quay cuồng?
Nhan Noãn Noãn lắc lắc đầu, cước bộ loạng choạng, trong giây lát tưởng như chân tay đã không còn nghe theo sự điều khiển của đại não, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Nàng loạng choạng đi đến cạnh giường, đặt chén thuốc xuống ghế, một tay chống mép giường, trước mặt đột nhiên xuất hiện những hai Long Trác Việt.
“Di? Vì sao lại có hai Việt Việt?”
Long Trác Việt liếc mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, rất nhanh đưa ra kết luận, nàng chính là đang say rượu a! Bất quá thì, chuyện khiến hắn buồn bực là một khắc trước nàng còn rất thanh tỉnh, vì sao nói say liền say được?
Ánh mắt Long Trác Việt dừng lại ở chén canh mơ, hay là canh mơ này uống cùng Lưu hương túy không thể giải rượu mà ngược lại còn khiến người ta say hơn? Đây là khả năng lớn nhất hiện tại, nếu không vì sao Noãn Noãn sớm không say, trễ không say, vừa uống chén canh kia xong liền say? Ngay cả Cổ Nhất cũng uống không say, một bình Lưu hương túy với hắn cũng chẳng nhằm nhò gì, vừa rồi chẳng qua là hắn giả say, mà Noãn Noãn hiện tại là say thật a!
“Noãn Noãn, nàng uống say nha?” Long Trác Việt vừa ôm Nhan Noãn Noãn lên giường vừa hỏi.
Nhan Noãn Noãn vừa nghe những lời này, bất mãn trừng mắt nhìn hắn: “Thúi lắm, sao lúc đó ngươi lại chỉ giương mắt nhìn cô nãi nãi ta uống rượu?” Vừa nói vừa vung nắm tay nhỏ đấm đánh Long Trác Việt, hiển nhiên là với việc hắn nói nàng say vô cùng bất mãn.
Đối với sự đánh đấm của Nhan Noãn Noãn, Long Trác Việt không hề cảm thấy đau chút nào, mà một cái trừng mắt kia lại khiến gương mặt tuyệt sắc của Nhan Noãn Noãn tăng thêm vài phần quyến rũ.
Long Trác Việt yêu thảm bộ dáng này của nàng mà, bạc môi khễ nhếch, theo bản năng cúi đầu nhìn Nhan Noãn Noãn.
Gương mặt nàng đỏ bừng như đóa hoa nở rộ mời người tới hái!
Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước khiến cho tinh thần Nhan Noãn Noãn khẽ buông lỏng nhưng rất nhanh, đôi mày thanh tú nhíu lại.
Vừa rồi nàng cảm thấy có cái đó mát lạnh lướt qua trên mặt nàng nha, lạnh lạnh, rất là thoải mái, chỉ là sao lại không thấy nữa rồi?!
“Người ta còn muốn a!” Nàng chu môi, híp mắt, ánh mắt ngây thơ không biết đang nhìn về phía nào.
Long Trác Việt ngẩn người, tâm tình vô cùng sung sướng, lần nữa hôn lên má Nhan Noãn Noãn, chính là lần này dừng lại lâu hơn một chút.
Nhan Noãn Noãn nở nụ cười thỏa mãn, nàng khẽ quay đầu muốn nhìn xem cảm giác thoải mái này là do đâu.
Lúc nàng quay đầu, môi Long Trác Việt còn chưa dời đi… vì thế, một màn miệng đối miệng vô tình xuất hiện…
Đôi mắt trong suốt của Long Trác Việt thẫm lại, trong đáy mắt xuất hiện hai ngọn lửa nhỏ.
Nhan Noãn Noãn vươn đầu lưỡi, nhẹ liếm đôi môi Long Trác Việt nhưng rất nhanh liền rụt trở về.
Bạc môi Long Trác Việt cảm nhận được độ ẩm do lưỡi Nhan Noãn Noãn mang đến, ngây ngốc đến quên cả hành động.
Mà Nhan Noãn Noãn dường như phát hiện thứ gì đó chơi rất vui, chơi chơi một hồi rồi cười khanh khách, nàng cười thành tiếng khiến hai cánh môi khẽ mở ra.
Long Trác Việt hoàn hồn, nhìn Nhan Noãn Noãn cười thành tiếng, trong mắt hiện rõ tia ôn nhu, chỉ là đối phương vẫn là bộ dáng say rượu không hề thay đổi. Đôi mắt đen thâm tràm lóe qua tia giảo hoạt.
Long Trác Việt nhếch miệng, vươn hai cánh tay dài ôm lấy Nhan Noãn Noãn, đặt nàng ngồi trên đùi mình, khuôn mặt tuấn tú kề sát gương mặt tuyệt sắc của nàng: “Noãn Noãn, hôn một cái đi!” Dứt lời liền nhắm mắt, chu môi chờ đợi phúc lợi dâng lên tới cửa.
Nhan Noãn Noãn đang nhắm mắt, nghe những lời này của Long Trác Việt, đôi mắt đẹp mơ màng mở ra, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Long Trác Việt, nhìn bạc môi kia kẽ chu lên, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Không đợi cho đại não lên tiếng, hành động đã muốn nhanh hơn, hai cánh môi hồng hôn lên bạc môi mỏng của Long Trác Việt. Vốn định hôn một chút rồi thôi, nào ngờ môi nàng vừa chạm tới, Long Trác Việt liền nâng cánh tay to lớn chế trụ sau gáy nàng, sau đó hơi hé miệng hôn lên đôi môi anh đào của Nhan Noãn Noãn, nhẹ nhàng liếm mút rồi lại cắn cắn, động tác hệt như chó gặm xương.
Nhan Noãn Noãn không cam lòng yếu thế, cũng hé miệng cắn lại Long Trác Việt.
Rõ ràng là một màn hôn môi thật ái muội lại bị hai người trình diễn thành cắn qua cắn lại, còn cố tình tỏ ra rất thích thú.
Đầu lưỡi Nhan Noãn Noãn không cẩn thận đi vào trong miệng Long Trác Việt khiến cả người hắn chấn động, rất nhanh liền phát hiện ra điều gì đó, vội vàng đưa đầu lưỡi của mình quấn lấy đầu lưỡi Nhan Noãn Noãn.
Hơi thở hai người càng lúc càng nặng nề, bốn phía vang lên tiếng thở dốc không ngừng.
Rất lâu sau đó Long Trác Việt mới buông tha Nhan Noãn Noãn, đôi mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm Nhan Noãn Noãn, dục hỏa trong đáy mắt càng lúc càng nồng đậm.
Nhan Noãn Noãn đột ngột xoay người, đẩy Long Trác Việt ngã nhào ra giường. Cả người nàng ngồi trên bụng Long Trác Việt, không gian vang lên tiếng hít không khí trầm trọng, thân hình Long Trác Việt nháy mắt căng cứng cả lên. Dục hỏa nháy mắt cháy bùng lên.
Nhan Noãn Noãn ở trên lại làm như không biết mình đã gây ra chuyện gì, từ trên cao nhìn xuống Long Trác Việt: “Trứng thối, cho ngươi cắn ta, xem ta trừng trị ngươi như thế nào?!” Bộ dáng kia rõ ràng là tư thế của một nữ vương cao cao tại thượng.
Long Trác Việt dở khóc dở cười.
Nhan Noãn Noãn bị cồn xâm chiếm, cả người lâm vào trạng thái hưng phấn cực độ, hoàn toàn không ý thức được những chuyện mình đang làm.
Long Trác Việt xoay người, dễ dàng đem Nhan Noãn Noãn đặt dưới thân. Đôi mắt đẹp thẫm lại, càng lúc càng trở nên âm trầm, tựa như xoáy lốc gắt gao nhìn chăm chằm Nhan Noãn Noãn.
Nhan Noãn Noãn nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, dung mạo khiến nhân thần phẫn nộ, hơi thở càng lúc càng dồn dập, ma xui quỉ khiến thốt lên: “Việt Việt, chúng ta hình như còn chưa có động phòng!”
Đôi mắt đẹp của Long Trác Việt bừng sáng như ngôi sao cuối trời tối tăm.
“Noãn Noãn, động phòng a!”
Nhan Noãn Noãn nhanh tay cởi quần áo Long Trác Việt, rất nhanh để lộ ra bờ ngực tinh tráng, làn da láng mịn như điêu khắc.
Ực… Nhan Noãn Noãn nuốt nước miếng.
Long Trác Việt liếc nhìn đống quần áo bị nàng cởi xuống, khóe miệng nhếch lên thành độ cong hoàn mĩ, cúi người cuồng nhiệt hôn lên đôi môi anh đào của Nhan Noãn Noãn, bàn tay to lớn chậm rãi di chuyển trên người nàng, giúp nàng cởi bỏ từng lớp quần áo, để lộ làn da nõn nà cùng thân hình mê người.
Bàn tay Long Trác Việt giống như có điện, cảm giác tê dại khiến Nhan Noãn Noãn không tự chủ phát ra những tiếng thâm ngân mê người, mềm mại mà vô cùng kích thích.
Thân hình cao lớn của Long Trác Việt khẽ động, nhìn Nhan Noãn Noãn nhắm chặt mắt, thân hình bởi vì chịu không được kích thích do hắn mang lại mà không ngừng vặn vẹo, đôi mắt càng lúc càng trở nên sâu thẳm, dục vọng không tài nào kiềm chế phút chốc bùng lên, kích động như thể muốn thiêu đốt thân thể dưới thân thành tro vậy.
Sáng sớm hôm sau, Nhan Noãn Noãn bị những tiếng khóc rấm rức không ngừng đánh thức. Đôi mày thanh tú nhíu chặt, cả người rã rời, chết tiệt, là ai nói với nàng Lưu hương túy ngàn ly không say? Cảm giác này rõ ràng là di chứng sau khi uống rượu mà!
Tiếng nước nở không ngừng văng lên, mi tâm Nhan Noãn Noãn nhíu chặt, nghiêng đầu mở mắt tìm kiếm thì thấy Long Trác Việt ngồi trong góc giường.
Nhan Noãn Noãn nhất thời khó hiểu, mới sáng sớm mà hắn khóc lóc cái gì chứ? Nàng vừa định đứng dậy, hạ thân đã truyền tới một cơn đau nhức kịch liệt, cả người như vừa trải qua tai nạn xe vậy, xương cốt cũng muốn rã cả ra.
Theo động tác bất ngờ của nàng, tấm chăn mỏng rớt xuống để lộ một phần da thịt trắng nõn, cảm giác mát lạnh đột nhiên xâm chiếm khiến Nhan Noãn Noãn có chút bất ngờ, theo bản năng cúi xuống nhìn, cả người phút chốc cứng ngắc. Nàng đã cùng tên ngốc này làm cái gì a?
Nhan Noãn Noãn ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn nam tử trong góc giường, tối hôm qua nàng với Long Trác Việt đã có quan hệ vợ chồng sao?
Long Trác Việt thấy nàng nhìn qua liền quăng cho nàng một cái nhìn đầy ai oán: “Ô ô ô… Noãn Noãn, nàng thật đáng giận, tối hôm qua lại khi dễ người ta… ô ô ô…” Long Trác Việt lui sâu vào góc giường, cắn cắn góc chăn, gương mặt tuấn mĩ ngập nước mắt, sở sở động lòng người.
Bị hắn chỉ trích, khóe miệng Nhan Noãn Noãn cứng ngắc, không ngừng run rẩy, cố gắng hít sâu mấy hơi ổn định lại nỗi ngạc nhiên cùng khiếp sợ trong lòng, rất nhanh chấp nhận sự thật này. Nàng cũng không có chán ghét Long Trác Việt, ngược lại, nàng còn rất thích hắn, nếu đã quyết định cả đời ở cạnh hắn, chung chăn chung gối thì chuyện này sớm muộn cũng sẽ phát sinh.
Mới rồi nàng còn khá kinh ngạc, Long Trác Việt thế nhưng lại biết những chuyện vợ chồng chăn gối này, nhưng mà câu nói kia của hắn khiến nàng hiểu được, chuyện tối qua là nàng ‘cường’ hắn sao?
“Việt Việt, về sau ngươi chân chính là người của ta, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt!” Nhan Noãn Noãn cuốn chăn bao bọc cơ thể mình, nhích từng chút một tới chỗ Long Trác Việt, vỗ vỗ bả vai đang không ngừng run lên của hắn, trấn an.
Nhan Noãn Noãn khóc không ra nước mắt, lẽ ra nàng mới phải là người khóc a, sự trong sạch cả đời nàng đều đã cho hắn hết rồi!
Long Trác Việt ngẩng đầu, ngước đôi mắt trong suốt nhìn Nhan Noãn Noãn: “Thật… thật vậy sao? Nàng cam đoan sau này sẽ chỉ tốt với một mình người ta? Chỉ thích mỗi người ta thôi?”
“Ta cam đoan về sau chỉ yêu thích Việt Việt, chỉ đối tốt với một mình Việt Việt!” Nhan Noãn Noãn thề thốt, trong lòng có cảm giác nhân cách của mình tụt dốc thê thảm. Nàng thủy chung không hề phát hiện nam tử có bộ dáng ủy khuất như tiểu nàng dâu trốn trong góc giường, đôi mắt mờ sương xẹt qua tia giảo hoạt.
Thời điểm Nhan Song Song bưng chậu nước rửa mặt đi vào, Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt đã ăn mặc chỉnh tề.
Chân vừa chạm đất, Nhan Noãn Noãn đau đến nhíu mày.
Long Trác Việt đương nhiên nhận ra nàng khó chịu, cánh tay dài vươn ra kéo Nhan Noãn Noãn dựa vào lòng mình, đôi mắt đẹp hiện rõ sự đau lòng. Tối hôm qua nhất định đã khiến nàng đau rồi, lần tới nhất định phải nhẹ một chút.
Nhan Song Song nhìn Nhan Noãn Noãn mà cảm thấy có chút quái dị, hình như sáng nay Vương phi có điểm gì đó kỳ quái, nhưng cụ thể là chỗ nào không đúng thì nàng lại nói không được.
Nhan Song Song đặt chậu nước lên bàn rồi đi sửa sang lại giường chiếu.
“Aaa…”
Nhan Song Song vừa đi tới giường đã nhị không được hét chói tai, Nhan Noãn Noãn thoáng dừng bước, gương mặt tuyệt sắc phút chốc hồng lên. Nàng không cần quay đầu cũng biết vì sao Nhan Song Song lại giật mình hét toáng lên như vậy. Lạc hồng trên giường…
Mặc dù lớn lên ở hiện đại nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng trải qua những chuyện như vậy, bị người ngoài phát hiện, nói không thẹn thùng chính là gạt người. Nhan Noãn Noãn rõ ràng có thể cảm nhận được ánh mắt tò mò cùng khó hiểu của Nhan Song Song đang nhìn chằm chằm vào lưng mình.
Nhan Song Song dọn dẹp lại giường chiếu, chuẩn bị mang đệm đi giặt thì Long Trác Việt gọi với theo.
“Song Song!”
Nhan Song Song quay đầy, nhướn mày nhìn Long Trác Việt: “Vương gia có chuyện gì?”
“Mau chuẩn bị nước ấm, Noãn Noãn cần tắm rửa nha!”
“A, tại sao?!” Nhan Song Song kinh ngạc hỏi lại, mới sáng tinh mơ mà tắm gì chứ?
Gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Noãn Noãn phút chốc đỏ bừng tới tận mang tai, bất quá thì đối với sự quan tâm của Long Trác Việt vẫn là rất cảm động. Mặc kệ ngâm nước ấm có thật sự thoải mái như người ta nói không, nhưng ít ra Long Trác Việt thật lòng quan tâm tới nàng, trong lòng Nhan Noãn Noãn cảm thấy vô cùng mĩ mãn.
Nhan Song Song mặc dù khó hiểu nhưng cũng gật đầu, ôm nệm đi ra.
Rất nhanh sau đó, nước ấm được hạ nhân mang vào trong phòng đổ đầy thùng tắm. Nhan Song Song như trước đứng sau bình phong chờ đợi.
Cả người ngập trong nước ấm khiến Nhan Noãn Noãn cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, cảm giác đau đớn như bị xé rách cũng giảm hẳn.
Nhan Noãn Noãn ngâm mình trong nước rất lâu, lúc mở cửa phòng cũng không thấy Long Trác Việt đứng giữ trước phòng như trước đây. Nhan Noãn Noãn hỏi Phong Cốc thì biết Nhâm Vân Hải đã tới, nói là phụng ý chỉ của Long Cẩm Thịnh truyền Long Trác Việt tiến cung trao đổi một số chuyện quan trọng.
Nhan Noãn Noãn không kiên nhẫn nhíu mày, trong lòng hừ lạnh, Long Cẩm Thịnh tìm Long Trác Việt nhất định không phải là chuyện tốt, Long Trác Việt có thể bàn bạc chuyện gì quan trọng sao?
Đáng giận! Đem người đi mà cũng không hỏi qua ý kiến của nàng.
“Phong thúc, ngươi mau nghĩ cách tiến cung mang Vương gia về đi!” Nhan Noãn Noãn nhíu mày nói.
Long Cẩm Thịnh là hoàng đế, nàng không dám làm gì hắn nhưng bất mãn trong lòng tuyệt không giảm bớt, trong suy nghĩ của nàng, Long Cẩm Thịnh là đối tượng mà Long Trác Việt không nên kết giao nhất. Ai bảo hắn thiếu nghĩa khí, thời điểm quan trọng toàn bán đứng huynh đệ, Long Trác Việt vì sao lại tin tưởng hắn chứ.
“Dạ, Vương phi!”
“Đúng rồi, người hôm qua Nhan Song Song đưa về, Hào Phóng đâu?” Nhan Noãn Noãn ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp.
“Nô tài thấy hắn khí lực lớn mạnh liền an bài hắn đi làm một số chuyện rồi, Vương phi muốn gặp hắn sao?”
Phong Cốc cứ nghĩ tới nam tử hôm qua Nhan Song Song mang về mà không khỏi giật mình, cái người tên Hào Phòng kia một lần lại có thể ăn hết mười năm bát cơm, mỗi bữa đều vét sạch nồi cơm, một hạt cũng không chừa lại, đã thế lại còn hỏi lão còn cơm hay không. Lão đã gặp không ít người ăn khỏe, nhưng chưa từng thấy người nào ăn khỏe đến vậy. Mới đầu lão cũng nghĩ là do hắn mấy ngày chưa ăn cơm nên mới ăn nhiều như vậy, nào ngờ đến cơm chiều, hắn vẫn ăn mười lăm chén mà bộ dáng vẫn thèm thuồng không dứt. Hạ nhân bọn họ bình thường chỉ ăn hai chén cơm, một trận gió cuốn mây tan của Hào phòng khiến bọn họ chỉ ăn được mỗi người một chén.
Sau tất cả, lão cuối cùng phải phân phó nấu hai nồi cơm lớn thay vì một nồi như trước kia.
Phong Cốc đột nhiên cảm thấy, Hiền vương phủ sắp tới phải nuôi một thùng cơm không đáy, hắn ăn cơm gấp mấy lần những gì hắn làm được, chuyện mua bán này có vẻ rất lỗ vốn a!
Phong Cốc nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng đem suy nghĩ trong lòng nói ra: “Vương phi, chúng ta thật sự muốn thuê người tên Hào Phóng đó sao? Sức ăn của hắn thật sự là… rất rất không thể tưởng tượng được!” Phong Cốc dừng lại một chút để tìm từ ngữ diễn tả.
Nhan Noãn Noãn không hề giật mình, tuy nàng không biết sức ăn của Hào Phóng tới cỡ nào, nhưng nghe Phong Cốc nói thì chắc chắn rất kinh người, bất quá thì đó cũng không phải là lí do để đuổi hắn ra khỏi phủ.
Ý tứ của Phong Cốc nàng đương nhiên hiểu, Hiền vương phủ nuôi một người với sức ăn bằng mười người, tình hình này nếu kéo dài, tới ngày hết bạc thì sẽ rất rắc rối!
Ngoại trừ nàng, Long Trác Việt, Nhan Song Song cùng Thiên Minh thì không ai biết chuyện nàng thắng cược ngày đó kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ biết có người tới trả bạc chứ không biết rốt cuộc là trả bao nhiêu.
“Ngày trước đánh cược chiến thắng cũng có công của Hào Phóng, nay hắn bị Bạch phủ đuổi, ta coi như cũng có một phần nhỏ trách nhiệm, Phong thúc cứ yên tâm, Vương phủ có ta ở đây thì nhất định sẽ lo nổi cho mọi người.” Thanh âm Nhan Noãn Noãn có phần trêu ghẹo nhưng cũng coi như cho Phong Cốc một viên thuốc an thần.
“Ôi chao, nô tài nghe theo Vương phi!”