• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường tiến cung, Long Trác Việt sợ hãi đến cực độ, Nhan Noãn Noãn có thể tưởng tượng ra được gương mặt trắng bệch của hắn dưới lớp mặt nạ đen thui kia.

Xe ngựa dừng lại ở cửa cung, Long Trác Việt xuống xe, bởi vì quá sợ hãi mà không chú ý đạp vào không khí, ngã từ trên xe xuống, lăn mất vài vòng mới dừng lại được, đám cung nhân đứng chờ che miệng cười trộm.

Nhan Noãn Noãn không nói gì, mi mắt giật giật, chậm rãi bước xuống xe, trên gương mặt tuyệt sắc có chút lo lắng không yên: “Vương gia, đi đứng phải cẩn thận!” Nàng ôn nhu nói, thanh âm thanh thúy, uyển chuyển động lòng người.

Đám cung nhân nhìn thấy dung mạo nàng, lại thấy nàng ôn nhu như vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh, cúi đầu im lặng không tiếng động.

Từ Ninh cung là tẩm cung của Thái hậu, ngói xanh lưu ly dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng xanh mát rượi, viền mái đỏ vô cùng nguy nga, rực rỡ. Vách tường khắc vô số hoa văn rồng bay phượng múa, cổ kính mà nghiêm trang vô cùng.

Đại điện xa hoa đến cực điểm, đỉnh đồng vàng kim được khắc hình hoa mẫu đơn, bốn phía treo đèn phượng hoàng vô cùng sống động, ngoài làm bằng bạch ngọc, bên trong khảm chân trâu, khắc hoa lung linh. Tinh tế nhìn lại một lượt khắp Từ Ninh cung, quả nhiên theo đúng chuẩn Lam điền ấm ngọc, thật là con người biết hưởng thụ mà.

Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt đứng ở đại điện một lúc lâu mới thấy Thái hậu được cung nhân dìu đi tới. Thái hậu một thân lễ phục hoa lệ, trên đầu đầy những trang sức quí báu bằng châu ngọc, mặc dù đã quá năm mươi nhưng bảo dưỡng rất khá, thoạt nhìn qua chỉ giống thiếu phụ ba mươi, lông mày kẻ thành một đường cong, một đôi mắt nước diễm lệ, câu hồn đoạt phách, đáy mắt thâm sâu, âm trầm đầy hàn ý.

Đứng bên trái Thái hậu chính là hoàng đế Long Cẩm Thịnh, hắn mỉm cười nhìn Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn. Thái hậu vừa ra, Long Trác Việt sợ hãi lùi từng bước về phía sau Nhan Noãn Noãn, hai tay gắt gao tóm chặt tay áo nàng.

Thái hậu nhìn thấy hành động này của Long Trác Việt, mày liễu không khỏi nhíu lại, không hờn không giận nói: “Như thế nào, Hiền vương ngay cả liếc nhìn ai gia một cái cũng không nguyện ý sao?”

Một lời vừa ra, đại điện nhất thời trở nên vô cùng áp lực, Nhan Noãn Noãn có thể cảm thấy được Long Trác Việt phía sau cả người cứng ngắc, lắp bắp nói: “Không… không phải, ta…”

Nhan Noãn Noãn cúi đầu, từ lúc Thái hậu nói chuyện, nàng cơ bản cũng có thể hiểu được tính cách của lão thái bà này, ít nhất đối với Long Trác Việt cũng là không muốn gặp mặt, cũng không phải là dạng người hiền lành gì, sau này nàng nhất định phải cẩn trọng hơn.

“Noãn Noãn tham kiến Thái hậu, Thái hậu vạn phúc kim an!” Nhan Noãn Noãn cúi người, khóe miệng giương lên thành nụ cười yếu ớt, thanh âm không cao không thấp, cố tình lộ ra một chút run rẩy cùng sợ hãi nhưng cũng không quên cấp bậc lễ nghĩa của mình.

Thái hậu thấy Nhan Noãn Noãn khiêm nhường như vậy không khỏi hài lòng nhìn nàng một cái rồi khẽ ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lập tức chuyển thành sắc bén nhìn sang Long Trác Việt.

“Thái hậu bớt giận, trên đường tiến cung Noãn Noãn thấy vương gia khẩn trương nên có hỏi vì sao. Vương gia nói với Noãn Noãn, mỗi lần vào cung gặp Thái hậu người đều rất lo lắng dung mạo của mình sẽ khiến Thái hậu kinh sợ, lo lắng ban đêm người gặp ác mộng mà tổn hại tới phượng thể cho nên luôn khẩn trương. Noãn Noãn thấy vậy nên đã nói Vương gia đứng phía sau Noãn Noãn, không cần ngẩng lên mà lại quên mất như vậy là bất kính đối với Thái hậu, là Noãn Noãn không phải, mong Thái hậu thứ tội!” Nhan Noãn Noãn hơi cúi đầu, chậm rãi giải thích từng chuyện, bộ dáng kính cẩn, ôn nhu vô cùng.

Thái hậu nâng chén trà thanh hoa, chậm rãi nhấp một ngụm, ánh mắt sắc bén nhìn Nhan Noãn Noãn, thấy nàng nhu thuận, mềm mại, giải thích hợp ý mình, miễn cưỡng nâng mắt hỏi lại: “Phải vậy không?”, thanh âm tuy vẫn còn lạnh nhạt nhưng cũng không còn bức người như trước nữa.

Nhan Noãn Noãn nghe vậy, đầu lại cúi thấp hơn một chút, ôn nhu nói: “Thưa Thái hậu, đúng là như vậy ạ. Vương gia bản chất đơn thuần cho nên không biết diễn tả tâm trạng lo lắng của mình, để Thái hậu thường xuyên hiểu lầm, thỉnh Thái hậu đừng trách người!”

Thái hậu mắt phượng tinh tế nhìn Long Trác Việt, khóe miệng đột nhiên giương lên, trong lòng không khỏi khinh thường: “Bản chất đơn thuần? Hiền vương phi nói đúng lắm. Niệm tình tấm lòng hiếu thuận của Hiền vương, ai gia sẽ bỏ qua chuyện lần này. Hiền vương phi, ngẩng đầu cho ai gia nhìn.”

“Dạ!” Nhan Noãn Noãn chậm rãi ngẩng đầu, nụ cười trên gương mặt tuyệt sắc càng thêm sáng lạn, mềm mại mà cung kính, có chút run sợ nhìn Thái hậu.

“Qủa nhiên là trang quốc sắc thiên hương, Hiền vương gia thật sự có phúc, đứng lên đi. Người đâu, ban thưởng ghế ngồi!”

“Tạ Thái hậu ân điểm!”

“Noãn Noãn! Hiền vương phi không ngại ai gia gọi ngươi vậy chứ?” Nhan Noãn Noãn vừa mới ngồi xuống đã nghe Thái hậu hỏi mình như vậy, mắt phượng khẽ chớp, bộ dáng Thái hậu lúc này trở nên ôn hòa hơn cả.

Thấy Nhan Noãn Noãn ngồi xuống, Long Trác Việt cũng vội vàng ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Là phúc khí của Noãn Noãn ạ!” Nhan Noãn Noãn cúi đầu cười nói, trong lòng đối với Thái hậu rất khó chịu nhưng cũng không bộc lộ ra.

“Thật là nữ nhân hiểu biết, Hiền vương gia từ nay phải nhờ con chiếu cố rồi!”

“Noãn Noãn hiểu, Noãn Noãn nhất định sẽ đối xử tốt đối với Vương gia, quản lý chuyện trong Vương phủ thật tốt ạ!” Nhan Noãn Noãn cung kính trả lời.

Thái hậu gật đầu hài lòng nói: “Như vậy là tốt!”

Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt ở lại Từ Ninh cung không lâu, Thái hậu nói vài câu rồi sai người đưa bọn họ trở về.

Long Cẩm Thịnh từ Từ Ninh cung đi ra, nhìn theo bóng hai người phía xa, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên tia  vui mừng: “Nhâm Văn Hải, ngươi cảm thấy Hiền vương phi là người như thế nào?”

Nhâm Văn Hải cúi người nói: “Là nữ tử thông minh, ứng biến rất lanh lợi, bất quá thì có chút yếu đuối, ngoan hiền như chú mèo nhỏ, cùng với các thiên kim tiểu thư khác mà nói thì có chút không bằng, nô tài thật sự không nhìn ra nàng ta có điểm gì đặc biệt cả.”

Long Cẩm Thịnh nhìn xa xăm, nghe Nhâm Văn Hải nói xong, ý cười trên gương mặt tuấn mỹ càng lúc càng đậm. Thật sự ngoan hiền, không đáng nói tới sao?

Xe ngựa thẳng tiến về phía Hiền vương phủ, bên trong xe ngựa, đôi mắt đẹp của Long Trác Việt nhìn Nhan Noãn Noãn không chớp, vẻ vui mừng cùng hưng phấn không giấu được: “Oa, Noãn Noãn, nàng thật sự rất lợi hại a, cư nhiên không hề sợ hãi lão yêu bà kia, tuyệt quá đi à!”

Nếu không phải hai người đang ngồi trên xe ngựa thì Long Trác Việt chắn chắn sẽ xoay vòng bên người Nhan Noãn Noãn mà hét lên.

“Lão yêu bà?” Nhan Noãn Noãn nhướn mày, cười cười nhìn Long Trác Việt: “Hiện tại lấy lại tinh thần rồi sao? Như thế nào mà lúc nãy ta trông sao cũng ra một con rùa, sợ tới mức rụt đầu rụt đuôi đâu kìa?”

Long Trác Việt bị nàng trêu chọc, bĩu bĩu môi nói: “Lão yêu bà thực sự rất đáng sợ mà!”

“Nói lớn như vậy không sợ người khác nghe thấy sẽ chạy đi bẩm báo sao?”

Lão yêu bà? Dùng từ này hình dung Thái hậu thật sự rất chuẩn đi, ngay cả Hoàng thượng ngồi bên cạnh mà cũng không dám lên tiếng đủ thấy bà ta có bao nhiêu quyền thế rồi!

“A, sẽ như vậy sao?” Long Trác Việt vừa nghe Nhan Noãn Noãn nói vậy, đôi mắt đơn thuần mở lớn hết sức có thể, hoảng sợ nhìn Nhan Noãn Noãn, như thể sẽ có người tới tróc nã hắn hồi cung nhận trừng phạt của lão yêu bà  ngay lập tức vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK