• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên, một bóng người từ trên nóc nhà nhảy xuống, vững vàng đứng trước mặt Long Trác Việt. Trong màn đêm yên tĩnh vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm của Thiên Minh.

“Vương gia, cuối cùng thuộc hạ cũng tìm được người rồi!”

Gương mặt lạnh lùng nhìn Long Trác Việt, không kìm được hiện lên tia ấm áp. Ai có thể nghĩ tới Vương gia thông minh tuyệt đỉnh lại là người mù đường chứ?

Long Trác Việt ngẩng đầu nhìn Thiên Minh, đôi mắt đạm mạc không chút kích động, thản nhiên lên tiếng nói: “Thiên Minh, vì sao hiệu suất làm việc của ngươi hôm nay lại thấp như vậy? Bổn vương đợi ngươi đến nỗi cả người sắp đóng băng rồi đây này!”

Hai hàng mi Thiên Minh khẽ run rẩy, thầm nghĩ: Vương gia, người không thể vô sỉ đến độ đem hết trách nhiệm đổ lên đầu thuộc hạ như vậy a, chính người phạt thuộc hạ ở trong phòng đóng cửa suy nghĩ, thuộc hạ vì tìm người mà đã lật tung cả kinh thành này lên rồi!

“Thuộc hạ thất trách, xin Vương gia thứ tội!” Thiên Minh ôm quyền, cúi người, không câu oán thán nhận lỗi.

Long Trác Việt đưa mắt liếc hắn một cái rồi chậm rãi đứng dậy.

“Trở về tiếp tục đóng cửa suy nghĩ, không đủ ba ngày thì không được ra ngoài!”

“Vương gia, thứ cho thuộc hạ không thể tuân lệnh!” Thiên Minh không cần suy nghĩ đã lên tiếng phản đối.

“Hử?” Long Trác Việt đột ngột dừng lại, xoay người nhíu mày nheo mắt nhìn Thiên Minh, khí thế uy nghiêm đến độ khiến người khác không dám nhìn thẳng vào, chậm rãi hỏi lại: “Ngươi nói lại lần nữa?”

Thiên Minh vẻ mặt ngưng trọng, kiên định nhìn Long Trác Việt nói: “Vương gia, người thật sự không nên cố tình tách thuộc hạ ra mà đi một mình như vậy, cho dù Vương gia có trừng phạt thuộc hạ, sau này thuộc hạ cũng quyết không rời người nửa bước.”

“Ngươi hoài nghi năng lực của bổn vương?” Đôi đồng tử đen thui của Long Trác Việt đột ngột co rút, híp mắt đầy nguy hiểm nhìn Thiên Minh.

“Thuộc hạ không dám, bảo hộ Vương gia chính là chức trách của thuộc hạ!” Thiên Minh kiên định nói.

“Ngươi muốn tạo phản?” Long Trác Việt nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt nhìn Thiên Minh cũng mang theo chút quái dị, tiểu tử này dám phản kháng lại mệnh lệnh của hắn sao?

Thiên Minh lắc đầu nói: “Vương gia, người không biết Vương phi vừa nghe nói người biến mất có bao nhiêu sốt ruột đâu, nàng vì đi tìm người mà ngay cả bữa tối cũng chưa ăn. Vương gia, thuộc hạ nghĩ người cũng không muốn Vương phi cả ngày phải lo lắng cho người đi?”

Thiên Minh rất khéo léo mang Nhan Noãn Noãn ra làm lí do, quả nhiên Long Trác Việt vừa nghe thấy Nhan Noãn Noãn vì đi tìm hắn mà cả cơm cũng chưa ăn, đáy mắt xẹt qua tia đau lòng.

Long Trác Việt nhíu mày, khẩn trương hỏi: “Noãn Noãn đi tìm ta đã rất lâu rồi sao?”

“Vâng!”

“Cả bữa tối cũng chưa ăn sao?”

“Vâng!”

“Vậy ngươi còn ở đây thất thần làm gì, mau dẫn ta đi tìm Noãn Noãn a!” Long Trác Việt trừng mắt, thở phì phì quát lớn.

“Vương gia, Vương phi cùng thuộc hạ đi tìm người, thuộc hạ không biết nàng đang ở đâu cả!”

Tuy rằng buổi chiều có chạm mặt một lần, nhưng là bọn họ lại nhanh chóng chia hai đường đi tìm, hắn thật sự không biết Vương phi hiện giờ ở đâu cả.

“Thiên Minh, Noãn Noãn không có võ công?” Long Trác Việt như nghĩ đến điều gì đó, mở to mắt nhìn Thiên Minh hỏi.

Thiên Minh có chút nôn nao nói: “Hình như không có!”

“Đáng chết! Trễ như vậy mà nàng còn ở ngoài đường, vạn nhất có chuyện nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?” Long Trác Việt không giấu được vẻ căng thẳng, càng nghĩ càng cảm thấy bất an hơn cả. 

Gió đêm thổi bay vạt áo dài phát ra những tiếng phần phật, toàn thân Long Trác Việt tỏa ra hàn khí mãnh liệt.

Thiên Minh bởi vì câu nói của Long Trác Việt mà đáy lòng nảy sinh bất an, lúc chiều gặp Vương phi hình như hắn không có thấy Nhan Song Song a. Không có Nhan Song Song đi cùng, với một người không hề có võ công như Vương phi, nếu gặp chuyện nguy hiểm thì… 

Thiên Minh thật sự không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng lên tiếng nói: “Vương gia, người ở đây chờ thuộc hạ, thuộc hạ đi tìm Vương phi rồi sẽ đưa nàng tới gặp người!”

“Chúng ta chia nhau tìm!” Long Trác Việt lạnh lùng nói, rất nhanh quay người muốn rời đi, trong lòng chỉ nghĩ tới an nguy của Nhan Noãn Noãn.

Thiên Minh vội vàng túm lấy cánh tay Long Trác Việt khiến hắn bất mãn gầm nhẹ: “Thiên Minh, ngươi làm cái gì a?” Tiểu tử này từ khi nào dám bạo gan lôi kéo hắn?

Thiên Minh vẻ mặt đau khổ nói: “Vương gia, người vẫn là nên ở đây chờ thuộc hạ thì hơn, vạn nhất thuộc hạ tìm thấy Vương phi mà người lại không thấy…” Kia không phải là trở lại trạng thái ban đầu sao?

Hai hàng lông mi Long Trác Việt khẽ giật, thật lâu sau mới trầm mặc gật đầu. 

Trời càng lúc càng về đêm, ánh trăng vàng nhạt trải dài trên mặt đất.

Nhan Noãn Noãn không biết đã đi hết bao nhiêu đường lớn đường nhỏ trong kinh thành, gương mặt kiều diễm càng lúc càng ngưng trọng, đáy mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng bất cứ thứ gì lọt vào trong tầm mắt.

“A, cô nương, như thế nào mà trễ như vậy còn ở ngoài một mình vậy?” Một đám người đột ngột xuất hiện chắn ngang trước mặt Nhan Noãn Noãn, một tên lỗ mang lên tiếng, ánh mắt gian tà khiến Nhan Noãn Noãn vốn đang tâm phiền ý muộn càng thêm khó chịu.

“Chó khôn không cản đường, mau cút sang một bên đi!” Nhan Noãn Noãn ngẩng đầu, trừng mắt lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, ánh trăng chiếu trên vai nàng một tầng ánh sáng nhạt khiến cho vẻ đẹp tuyệt mĩ của nàng hiện rõ trong mắt đám người nọ.

Làn sáng mỏng manh bao phủ khiến Nhan Noãn Noãn như tiên tử từ cung trăng hạ phàm, vẻ thanh mĩ thánh thiện, mê hoặc lòng người.

“Đại… đại ca, nàng ta đẹp quá!” Đám người nọ ngây người, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp không thành lời.

Gã nam tử cầm đầu nhìn Nhan Noãn Noãn không chớp mắt, nước miếng không kìm được chảy xuống.

“Đại ca, đêm nay chúng ta thật có phúc nha!”

“Nữ nhân xinh đẹp như vậy, lão tử sống chừng ấy năm mới thấy lần đầu, đại ca, đợi lát nữa chúng đệ có thể thoái mái chơi đùa không?”

Khóe miệng nam tử được gọi là đại ca vẫn còn vương nước miếng, ánh mắt tham lam đầy dâm tà nhìn Nhan Noãn Noãn, từng bước tiến tới, cười đến đáng khinh nói: “Đó là đương nhiên, chờ đại ca ta chơi đùa xong sẽ đến phiên các ngươi, aaa….”

Gã đại ca hưng phấn xoa xoa tay, lực chú ý đều dồn hết cả vào gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Nhan Noãn Noãn, mới nói được một nửa đã hét lên thảm thiết như người ta giết heo.

Tiếng hét bi thảm của gã đại ca trong hẻm nhỏ yên tĩnh vang xa hơn cả, màn đêm càng tăng thêm vẻ quỉ dị.

Gã đại ca ôm hạ thân, đau đến kêu cha gọi mẹ, hai chân chậm rãi khụy xuống, cuối cùng quì gối trên đường, trong bóng đêm sắc mặt hắn trắng đến quái dị: “Tiện nhân, ngươi dám đá ta?”

Nhan Noãn Noãn lẳng lặng nhìn hắn, gương mặt lạnh lùng, hàn ý trong đáy mắt càng lúc càng dầy đặc khiến người khác vừa liếc nhìn liền không kìm được run rẩy.

“Đại ca, huynh làm sao vậy?” Có kẻ thấy biểu hiện khác thường của gã đại ca liền đi đến cạnh hắn, thân thiết hỏi, chỉ là vừa mới hỏi xong đã hét lên một tiếng thảm thiết, tiếp đó là một tiếng ‘rầm’ vang dội, cả người đã nằm lăn trên đất.

Một bóng người nhanh như chớp lao vào giữa đám người, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp phản ứng chứ đừng nói tới chuyện phản kháng. Nhan Noãn Noãn thi triển quyền cước không chút nương tay, xen lẫn với những tiếng gào thảm thiết chính là tiếng xương gãy ‘răng rắc’ vang dội.

Đám người này dám đùa giỡn với nàng không phải là vì nhìn thấy nàng trói gà không chặt sao?

Một cước nhảy lên đạp ngã tên cuối cùng, Nhan Noãn Noãn vỗ vỗ tay nói: “Lão nương tâm tình hôm nay phi thường khó chịu, các ngươi gan cùng mình rồi mới dám trêu chọc lão nương!”

Đám người ngã trái té phải trên mặt đất, đau đến rên hừ hừ. Sớm biết cô nãi nãi ngươi tâm tình không tốt thì có cho bọn họ mười lá gan cũng không dám đến gây chuyện a! Cô nãi nãi ngươi cũng đâu có ghi trên mặt hai chữ ‘khó chịu’ chứ?

Một đám đại nam nhân thế nhưng lại bị một nữ nhân đánh cho te tua tơi tả, chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi bọn họ còn đâu nữa chứ? Nữ nhân này sử dụng võ công gì mà chiêu thức biến hóa quỉ dị, thậm chí không sử dụng đến nội lực đã đánh ngã được bọn họ? Thực lực quả nhiên đáng sợ mà!

Đám người nọ rối rắm nhìn Nhan Noãn Noãn, đáy lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.

Nhan Noãn Noãn lần nữa đi đến trước mặt gã đại ca, hung hăng vung chân dẫm lên ngực hắn, dùng sức di di khiến gã đau đến hít thở không thông.

“Dám đùa giỡn với ta, lão nương ta là ngươi có thể để các ngươi đùa giỡn sao?” Nhan Noãn Noãn chửi xong, bàn chân nhỏ lần nữa dẫm xuống, mãi đến khi gã đại ca đau đến hôn mê bất tỉnh mới dừng lại. 

Nhan Noãn Noãn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. Đêm nay coi như bọn chúng gặp may, nàng còn vội đi tìm Việt Việt, không có thời gian ở đây đôi co với chúng.

Thiên Minh từ xa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liền vội vàng chạy đến, tuy rằng là thanh âm nam tử nhưng là hắn cũng không thể bỏ qua được. Vạn nhất Vương phi cũng ở đó thì sao?

Hiển nhiên Nhan Song Song cũng nghĩ vậy, hai người gần như đồng thời xuất hiện trước mặt Nhan Noãn Noãn.

“Vương phi, ngươi không sao chứ?”

Trăm miệng một lời, Thiên Minh cùng Nhan Song Song đồng thời hỏi, giống như đã luyện tập từ trước, thập phần ăn ý. Dứt lời, hai người có chút sửng sốt, xấu hổ nhìn nhau. Nhan Song Song đối diện với ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm của Thiên Minh không khỏi bối rối dời mắt nhìn sang chỗ khác.

Nhan Noãn Noãn không có tâm trạng chú ý đến làn sóng ngầm giữa hai người, lắc đầu rồi khẩn trương hỏi: “Thế nào, tìm được Vương gia rồi sao?”

“Nô tỳ không có!” Nhan Song Song lên tiếng đầu tiên, gương mặt đẹp hiện rõ vẻ áy náy cùng tự trách, đều là do nàng không coi chừng tốt Vương gia mới xảy ra sự tình này.

“Vương phi, thuộc hạ tìm được Vương gia rồi!” Thiên Minh thấy Nhan Noãn Noãn nghe Nhan Song Song nói không tìm thấy người, thần sắc hiện rõ lo lắng cùng cô đơn liền vội vàng nói.

Lần đầu tiên Nhan Noãn Noãn cảm nhận được Thiên Minh luôn luôn trầm ổn cũng có lúc vội vàng. Gương mặt nhỏ nhắn khẽ ngước lên, đôi mắt đẹp lấp lánh, kích động nhìn Thiên Minh: “Thật vậy sao?”

“Dạ, thuộc hạ đã dặn Vương gia ở đó chờ rồi mới đi tìm Vương phi!”

“Mau, mau dẫn ta đi gặp Việt Việt!”

Đáy mắt Nhan Noãn Noãn không dấu nổi tia vui mừng, mắt đẹp như tỏa nắng, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười, so với vẻ lo lắng lúc trước càng thêm dụ hoặc.

Thiên Minh nhìn lướt qua vai Nhan Noãn Noãn, thấy đám người nằm lăn trên đất, nghi hoặc hỏi: “Vương phi, bọn họ…”

Nhan Noãn Noãn quét mắt nhìn đám vô lại nằm trên đất, hảo tâm lên tiếng: “Mặc kệ bọn họ, mau dẫn ta đi gặp Việt Việt!”

Giờ phút này Nhan Noãn Noãn bị suy nghĩ sắp gặp lại Long Trác Việt mà vui sướng không thôi, nàng mới không thừa sức lực nghĩ xem nên xử trí đám người đó thế nào.

Sâu trong đáy mắt Thiên Minh lóe lên tia nghi hoặc, hắn khẽ gật đầu rồi dẫn Nhan Noãn Noãn đi tìm Long Trác Việt. Ý của Vương phi là chừa cho bọn chúng một con đường sống, nhưng là hắn thật sự không hiểu được, đám người này thật sự là bị Vương phi đánh gục? Vương phi không phải không có võ công sao?

Từng đợt nghi hoặc trỗi dậy trong lòng Thiên Minh, có cơ hội hắn nhất định phải hỏi rõ đám người này xem là Vương đánh bọn họ hay còn có người thứ ba nào khác nữa.

Long Trác Việt lòng nóng như lửa đốt đi qua đi lại dưới mái hiên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía ngõ nhỏ, trong lòng lo âu không thôi, hận không thể lập tức chạy đi tìm Nhan Noãn Noãn. Nhưng là nghĩ đến chính mình bị bệnh mù đường, Long Trác Việt vẫn là không dám rời khỏi, buồn bực đến độ muốn đánh người.

Mù đường là điểm yếu chí mạng của hắn, cho dù hắn ở kinh thành nhưng là đường phố nơi đây thật sự khiến hắn choáng váng, cho nên mặc kệ hắn đi đâu, Thiên Minh cũng luôn đi cùng hắn. 

Thiên Minh không cho hắn đến Tụ Hiền lâu tìm Noãn Noãn, báo hại hắn phải phạt Thiên Minh đóng cửa suy nghĩ rồi mới chuồn ra khỏi Vương phủ tìm Noãn Noãn. Ai mà ngờ ngay cả Song Song cũng ngăn cản nên hắn phải vụng trộm đi một mình thôi. Tụ Hiền lâu rõ ràng hắn đã đi mấy lần rồi, như thế nào vẫn lạc đường đâu?

Long Trác Việt cơ hồ sắp đào được một lỗ dưới chân tới nơi thì giọng nói vui sướng của Nhan Noãn Noãn đột ngột truyền tới.

“Việt Việt! Việt Việt!”

Long Trác Việt giật mình, cả người lập tức phấn chấn cả lên, hai chân vội vàng chạy về phía giọng nói Nhan Noãn Noãn vang lên, vừa chạy vừa hét lớn: “Noãn Noãn, Noãn Noãn, người ta ở đây a!”

Đầu ngõ, một dải ánh bạc chiếu nghiêng trên đất, Nhan Noãn Noãn vừa bước vào trong ngõ, bóng dáng yểu điệu, dáng người như tinh linh, lả lướt đi tới.

Nhan Noãn Noãn chạy về phía Long Trác Việt, đôi môi hồng nhuận nở nụ cười, đôi mắt đẹp khẽ chuyển, tao nhã vô cùng, đẹp không sao tả xiết.

Thân hình cao lớn của Long Trác Việt ôm trọn thân hình của Nhan Noãn Noãn, nhìn giai nhân trong lòng, sự khẩn trương cùng bất an nãy giờ mới tạm lắng xuống.

Chiếc cằm cương nghị gác trên vai Nhan Noãn Noãn, hai má Long Trác Việt cọ cọ vào bên mặt Nhan Noãn Noãn, lớp mặt nạ thô ráp cọ trên gương mặt mềm mại của Nhan Noãn Noãn khiến nàng có cảm giác ngưa ngứa, hai bên má phút chốc hồng lên.

“Oa oa oa, Noãn Noãn, người ta rất sợ nha!” Long Trác Việt vừa mở miệng liền gào khóc không thôi.

Ủy khuất, sợ hãi, bất an cùng bối rối theo nước mắt đồng loạt thoát ra ngoài!

Nhan Noãn Noãn ôm Long Trác Việt, bàn tay trắng nõn khẽ vỗ lưng hắn trấn an, không những không phiền chán mà còn vì hắn khóc mà đau lòng không thôi.

“Việt Việt, không có việc gì, không sao rồi!”

Nhan Noãn Noãn khẽ cắn môi anh đào, nhẹ giọng an ủi, nghĩ đến Long Trác Việt ở trên đường cái bất lực cùng sợ hãi, tim nàng lại đau như có ai cầm kim đâm vào.

--- -----

Trong phòng, ánh nến hắt lên gương mặt tuấn tú, bạc môi hồng nhạt, làn da trắng không vết xước, đôi mắt đẹp trong suốt đầy mê hoặc, nhìn trái nhìn phải đều phong tình vô hạn.

Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Nhan Noãn Noãn bưng khay đồ ăn bước vào.

Long Trác Việt vừa thấy người vào đã nhảy dựng lên, vui mừng hớn hở ra đón. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm khay đồ ăn, nhất thời khiến người ta có cảm giác như thấy sói đói. Đầu lưỡi khẽ liếm khóe miệng, yếu hầu dâng lên hạ xuống, mãnh liệt nuốt nước miếng.

Nhan Noãn Noãn nhìn bộ dáng thèm ăn của Long Trác Việt, khẽ cười, đôi mắt đẹp hiện rõ vẻ sủng nịch. Có thể thấy Việt Việt bình an thật là tốt! Có thể gặp lại Việt Việt cũng thật là tốt! Từ khi nào Long Trác Việt ở trong lòng nàng lại trở nên quan trọng như vậy?

“Đói bụng sao?” Nhan Noãn Noãn yếu ớt cười hỏi, nhìn gương mặt tuấn mĩ khiến người ta hít thở không thông, nội tâm không khỏi thỏa mãn. Cứ như vậy ở bên cạnh Long Trác Việt cả đời cũng rất tốt!

Ý niệm vừa lóe lên trong đầu, Nhan Noãn Noãn lập tức bị suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp liền.

Qua cơn giật mình, ý cười trên gương mặt xinh đẹp của Nhan Noãn Noãn càng đậm hơn hẳn. Ở cạnh một nam nhân đơn thuần như vậy cũng không phải chuyện xấu!

“Đói a, người ta một ngày rồi không có ăn cơm a!” Long Trác Việt bĩu môi, làn da như gốm sức dưới ánh nến càng trở nên trong suốt, sáng bóng, thanh âm nũng nịu hướng tới Nhan Noãn Noãn.

Nhan Noãn Noãn liếc nhìn Long Trác Việt, thầm nghĩ tên ngốc này nói dối mà mắt không chớp, mặt không đỏ a!

“Buổi trưa chưa có ăn cơm sao?”

“Ân!” Long Trác Việt gật đầu lia lịa, trực tiếp quăng bữa trưa Nhan Song Song lên chín tầng mây, nhưng mà gật được một lúc, đột nhiên nhớ tới lời Thiên Minh, vội vàng lắc đầu: “Không đúng, không đúng, người ta có ăn trưa a, Noãn Noãn không được không để ý tới người ta!”

Long Trác Việt nói rồi hai bàn tay gắt gao túm chặt cánh tay Nhan Noãn Noãn, tròng mắt trong sáng mở to như chuông đồng nhìn nàng như thể muốn tăng thêm độ đáng tin.

“Được rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi!”

“Noãn Noãn, nàng sẽ để ý tới người ta chứ?” Long Trác Việt cẩn thận dò xét Nhan Noãn Noãn.

Nhan Noãn Noãn ngước nhìn gương mặt tuấn mĩ phía trước, vươn tay nhéo má Long Trác Việt, cảm giác được da thịt nhẵn nhụi của hắn, tâm tình không khỏi vui sướng: “Ta đương nhiên sẽ để ý đến Việt Việt rồi!”

Hành động cùng lời nói của nàng truyền vào trong lòng Long Trác Việt khiến hắn cảm nhận được từng trận ấm áp.

“Hi, Noãn Noãn thật tốt!” Long Trác Việt giang tay ôm lấy eo Nhan Noãn Noãn, nở nụ cười ngây thơ như trẻ nhỏ.

Nhan Noãn Noãn trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Không phải đói bụng sao, còn không mau ăn đi.”

Bữa tối rất đơn giản, là một mâm rau xào cùng thịt kho. (ôi… ta thật không biết cái món họ viết là món gì nữa…=.ơ….chém!!!)

Long Trác Việt ăn như thể đã bị bỏ đói mấy ngày liền. Mỡ dính trên chóp mũi hắn, Nhan Noãn Noãn thấy vậy liền rút khăn tay thay hắn lau đi.

“Về sau không được một mình ra khỏi phủ, biết không?” Nhan Noãn Noãn nghiêm mặt nhìn Long Trác Việt nói. Hôm nay tuy không có nguy hiểm gì nhưng nàng không dám cam đoan những lần sau hắn có thể vô sự trở về cạnh nàng. Cứ nhớ tới hắn từng nói đã bị người lừa bán qua, tim nàng không nhịn được đập loạn.

Long Trác Việt ngẩng đầu, một miệng đầy thức ăn nhìn Nhan Noãn Noãn, đôi mắt đẹp tràn ngập không vui.

“Ưng à Noãn Noãn… Ười a uốn ìm àng a…” (Nhưng là Noãn Noãn, người ta muốn tìm nàng a!”

“Ngươi nếu muốn tìm ta có thể nói Thiên Minh tới nói cho ta!” Tụ Hiền lâu đông người phức tạp, Long Trác Việt tới đó không biết sẽ bị người khi dễ tới mức nào nữa, vạn nhất nàng bận công chuyện không thể bảo hộ hắn thì sao? Vẫn là ở trong phủ an toàn nhất!

Long Trác Việt nghe Nhan Noãn Noãn nói vậy, mặt nhất thời đen lại, nuốt vội đồ ăn trong miệng, bất mãn lên tiếng nói: “Vì sao Thiên Minh có thể đi tìm nàng mà người ta lại không thể a? Mặc kệ, mặc kệ, người ta muốn ở cùng một chỗ với nàng, nàng đừng tới Tụ Hiền lâu nữa được không, dù sao Vương chưởng quầy cũng đã nói chúng ta không cần trả tiền rồi mà!”

“Không được, nếu ta đã đáp ứng Vương chưởng quầy rồi thì sẽ không nuốt lời.” Nhan Noãn Noãn thẳng thừng cự tuyệt, kỳ thật trong lòng nàng cũng từng có ý nghĩ không đến Tụ Hiền lâu, chính là chữ ‘tín’ đã ăn sâu vào tâm can, bỏ dở giữa chừng không phải là phong cách của Nhan Noãn Noãn nàng, lùi bước trước khó khăn càng không phải việc nàng sẽ làm.

Long Trác Việt đột ngột đứng dậy, đôi mắt ai oán nhìn nàng không chớp.

Nhan Noãn Noãn bị hắn nhìn đến độ cảm thấy khó có thể cự tuyệt được: “Việt Việt…”

Long Trác Việt nghe Nhan Noãn Noãn nói vậy, mặt nhất thời đen lại, nuốt vội đồ ăn trong miệng, bất mãn lên tiếng nói: “Vì sao Thiên Minh có thể đi tìm nàng mà người ta lại không thể a? Mặc kệ, mặc kệ, người ta muốn ở cùng một chỗ với nàng, nàng đừng tới Tụ Hiền lâu nữa được không, dù sao Vương chưởng quầy cũng đã nói chúng ta không cần trả tiền rồi mà!”

“Không được, nếu ta đã đáp ứng Vương chưởng quầy rồi thì sẽ không nuốt lời.” Nhan Noãn Noãn thẳng thừng cự tuyệt, kỳ thật trong lòng nàng cũng từng có ý nghĩ không đến Tụ Hiền lâu, chính là chữ ‘tín’ đã ăn sâu vào tâm can, bỏ dở giữa chừng không phải là phong cách của Nhan Noãn Noãn nàng, lùi bước trước khó khăn càng không phải việc nàng sẽ làm.

Long Trác Việt đột ngột đứng dậy, đôi mắt ai oán nhìn nàng không chớp.

Nhan Noãn Noãn bị hắn nhìn đến độ cảm thấy khó có thể cự tuyệt được: “Việt Việt…”

Nào ngờ mới nói được hai chữ, hành động tiếp theo của Long Trác Việt khiến cho Nhan Noãn Noãn không thốt nên lời.

Chỉ thấy Long Trác Việt ngồi xổm xuống rồi nằm lăn ra đất, tứ chi duỗi thẳng, lăn qua lộn lại, miệng không ngừng la hét: “Oa, người ta muốn ở cùng một chỗ với Noãn Noãn, Noãn Noãn dẫn người ta đi với a, dẫn người ta đi với…”

Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt khóc lóc ỉ ôi trên đất, huyệt thái dương mãnh liệt giật giật, nàng đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, khóe miệng không nhịn được giật giật theo.

“Việt Việt, đứng lên đi!” Nhan Noãn Noãn nghiến răng nói.

Long Trác Việt không ngừng lăn qua lộn lại, thỉnh thoảng lại dậm chân, thân hình cao lớn lại làm những hành động trẻ con này thật chẳng ra sao cả nhưng hắn lại cố tình không thèm để ý tới.

“Không dậy, không dậy. Noãn Noãn không đáp ứng người ta, người ta sẽ không đứng dậy!”

“Đứng ---lên---” Khóe miệng Nhan Noãn Noãn mãnh liệt run rẩy, nàng chạy đến bên cạnh Long Trác Việt muốn kéo hắn đứng dậy. Chỉ là, bất luận Nhan Noãn Noãn dùng sức thế nào, thân hình Long Trác Việt giống như là dán cả xuống đất vậy, đến cả mông cũng không hề nhúc nhích chút nào cả.

“Noãn Noãn, người ta một ngày không thấy nàng sẽ chết mất a!”

Nhan Noãn Noãn chống nạnh không nói gì, từ trên cao nhìn xuống Long Trác Việt ngoan cố nằm đó nói: “Nhất định không chịu đứng dậy?”

Long Trác Việt chớp đôi mắt to ngập nước, vẻ ngây thơ trong sáng khiến người ta không tài nào chống cự được. Bộ dáng ủy khuất của hắn thập phần giống nàng dâu mới bị khi dễ khiến cho Nhan Noãn Noãn không kìm được cảm giác tội lỗi.

“Nàng đáp ứng người ta thì người ta mới đứng dậy!” 

Long Trác Việt cuối cùng cũng thôi lăn lộn, hắn không có hoa mắt nha, hắn rõ ràng nhìn thấy đáy mắt Noãn Noãn có chút ý tứ thỏa hiệp mà. Hì hì, chỉ cần hắn kiên trì thêm chút nữa, Noãn Noãn khẳng định sẽ đáp ứng dẫn hắn đến Tụ Hiền lâu mỗi ngày a!

Long Trác Việt nghĩ vậy không khỏi vui sướng, nào ngờ Nhan Noãn Noãn sau một lúc nhìn hắn chằm chú bỗng dưng xoay người rời đi.

“Vậy ngươi cứ nằm đó đi, ta không để ý tới ngươi nữa.” Nhan Noãn Noãn nói rồi xoay người rời đi, để lại cho Long Trác Việt bóng lưng diễm lệ của mình.

Ý cười trong đáy mắt Long Trác Việt phút chốc ngưng trệ, biểu tình trên mặt dại ra, đầu óc cũng vì câu nói của Nhan Noãn Noãn mà trở nên trống rỗng. Nàng vừa mới cái gì a? Không để ý tới hắn nữa?

“Oa----“ Long Trác Việt òa lên, từ trên đất mạnh mẽ nhảy dựng dậy, trước khi Nhan Noãn Noãn kịp bước chân ra khỏi cửa đã thấy hắn từ phía sau ôm chặt lấy nàng: “Ta sai rồi, Noãn Noãn không cần tức giận, Noãn Noãn không được không để ý đến người ta, ô ô ô, người ta biết sai rồi mà, ô ô ô, người ta sẽ nghe lời Noãn Noãn mà, oa oa oa…”

Tiếng khóc bộc phát của Long Trác Việt cực kỳ bi thảm, nước mắt rất nhanh chảy thành dòng. Người không biết chuyện, nghe tiếng khóc thảm thiết của hắn còn tưởng trong nhà hắn có người mới mất.

Nhan Noãn Noãn bị Long Trác Việt đột ngột ôm lấy, cả thân hình nhỏ nhắn cứng lại, một luồng nhiệt nóng bốc thẳng lên đầu, gương mặt trắng hồng phút chốc đỏ còn hơn cả tôm luộc, đầu óc phút chốc trống rỗng. 

Nhan Noãn Noãn cảm nhận được hai tay Long Trác Việt ôm trước ngực mình mà không khỏi xấu hổ cùng giận dữ.

Khóc mất một lúc lâu sau Long Trác Việt mới cảm thấy thiên hạ trong lòng mình có chút khác thường. Long Trác Việt ngừng khóc, suy nghĩ một hồi, cảm giác mềm mại trong hai tay khiến hắn kinh ngạc không thôi.

Long Trác Việt mở to mắt, đôi mắt đẹp tràn đầy ngạc nhiên: “Di, Noãn Noãn, ngực của nàng vì sao lại phình to như vậy? Thật mềm, thật thoải mái a, như thế nào của người ta lại bằng phẳng như vậy?”

Bàn tay to lớn của Long Trác Việt đặt trên ngực Nhan Noãn Noãn vừa sờ nắn vừa tò mò hỏi. Đôi mắt to tròn như tiểu bạch thỏ lóe lên tia sáng thuần khiết.

Sắc mặt Nhan Noãn Noãn nhất thời đen lại, gân xanh cuồn cuộn nổi lên, vươn tay nắm chặt bả vai Long Trác Việt, nghiêng mình một cái quật ngã Long Trác Việt, cả thân hình to lớn của Long Trác Việt rơi trên mặt đất phát ra một tiếng ‘rầm’ vang dội, bụi đất theo đó bay lên mù mịt.

Nhan Noãn Noãn trừng mắt, giận dữ hét lên: “Long Trác Việt, tên biến thái nhà ngươi!”, mắng rồi giận dữ đóng mạnh cửa phòng lại.

Long Trác Việt xoa xoa mông bị đau, vội vàng đứng thẳng dậy, đập đập cửa phòng nói: “Noãn Noãn, người ta bất quá chỉ sờ ngực nàng chút thôi mà, không cần tức giận như vậy đâu. Cùng lắm người ta cho nàng sờ lại nha, muốn sờ như thế nào thì sờ a, sờ bao lâu cũng có thể nha!”, nói rồi nhanh tay cởi áo trong áo ngoài, để lộ vồng ngực rắn chắc.

“Noãn Noãn, nàng mở cửa, người ta cho nàng sờ ngực nha, hắt xì…”

Trời đêm tuy đã vào xuân nhưng vẫn còn chút giá lạnh, Long Trác Việt cầm quần áo trên tay, gió lạnh thổi tới khiến hắn không khỏi lạnh run, mạnh lẽ hắt xì mấy cái liền.

Nhan Noãn Noãn ở trong phòng nghe thấy những lời nói đơn thuần kia của Long Trác Việt, mặt càng đỏ hơn cả. Nàng đưa tay ôm ngực, cứ nghĩ tới một màn vừa rồi mà xấu hổ đến độ muốn đào lỗ mà chui xuống.

Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng Long Trác Việt đập cửa, thanh âm động lòng người.

“Noãn Noãn, nàng mau mở cửa a, người ta lạnh quá à!”

Nhan Noãn Noãn nghiến răng giận dữ: “Cho ngươi lạnh chết đi!”, dứt lời liền cảm thấy xấu hổ, hờn dỗi ngồi trên ghế di di mũi chân. Biết rõ là Long Trác Việt vô tình nhưng nàng vẫn không nhịn được xấu hổ cùng giận dữ. Nàng nghĩ, tốt nhất cứ để tên ngốc kia ở ngoài chịu lạnh một lúc rồi hẵng mở cửa cho hắn. 

Ngoài dự đoán của nàng, ngoài cửa truyền đến tiếng hét thất thanh của Nhan Song Song.

“Aaaaaa… Ngươi… cái tên biến thái này, tại sao lại cởi hết quần áo a?”

Nhan Song Song sợ hãi hét lên, bàn tay nhỏ nhắn run run chỉ vào Long Trác Việt, biểu tình kinh hãi như thể nhìn thấy quỉ dữ.

Long Trác Việt bất mãn quay đầu, trừng mắt nhìn Nhan Song Song, ủy khuất bĩu môi nói: “Song Song, ngươi thực đáng giận nha, người ta vì sao lại biến thái? Người ta cởi quần áo đương nhiên là để cho Noãn Noãn sờ ngực rồi!”

‘Oanh’ một tiếng vang dội, Nhan Song Song nghe câu này của Long Trác Việt mà tưởng sét đánh ngang tai. Nam nhân đáng giận này là ai? Cư nhiên dám học theo cách nói chuyện của Vương gia? Còn nói gì muốn cho người khác sờ ngực mình? Oa, lưu manh a!

“Lớn mật, tên lưu manh này dám ở trong này đùa giỡn Vương phi nhà ta, ta xem là ngươi muốn chết rồi!”

Mắt hạnh khẽ nheo lại, nhanh như chớp đổ sạch nước ấm trong thau đồng đi, sau đó úp cả thau lên đầu Long Trác Việt.

Mắt thấy thau đồng sắp úp xuống, Long Trác Việt sợ tới hoa dung thất sắc, gương mặt tuấn mĩ trắng bệch, vội vàng nhảy trái nhảy phải tránh né đợt tập kích của Nhan Song Song.

“Oa oa oa, Noãn Noãn cứu mạng a, Song Song muốn giết người, Noãn Noãn cứu mạng… aaaa…”

“Tên biến thái chết tiệt này, hôm nay ta không thể không đánh chết ngươi!” Nhan Song Song tuy rằng thừa nhận tên lõa nam biến thái trước mặt có gương mặt yêu nghiệt đến độ có thể khiến người ta vừa nhìn đã hít thở không thông nhưng là nàng không cho phép hắn ở đây hủy hoại thanh danh Vương phi được. Hiền vương phủ là nơi nào mà có thể để người ngoại tùy tiện xông vào chứ? Có điều, gương mặt này… hình như nàng đã thấy qua ở đâu đó rồi thì phải?

“Cứu mạng a, cứu mạng, tai nạn chết người… Noãn Noãn cứu mạng a, người ta sắp bị đánh chết, ô ô ô, Noãn Noãn…” Long Trác Việt vừa khóc chạy vừa lớn tiếng kêu cứu, tuấn nam rơi lệ, hoa lê vũ đái, từng hành động lời nói đều khiến người ta thương xót, một chút cũng không giả tạo.

Nhan Song Song thấy bộ dáng chật vật của Long Trác Việt cũng có chút chần chừ, nàng có nên buông tha hắn hay không? Chỉ là vừa nghe thấy đối phương kêu tên Nhan Noãn Noãn vô cùng thân thiết, một chút đồng tình kia lập tức bị Nhan Song Song quẳng lên chín tầng mây. Nếu hắn còn tiếp tục la hét như vậy, người ngoài nghe thấy nhất định sẽ nghĩ hắn cùng Vương phi có gian tình mất. Hắn không phải là cố tình muốn hủy hoại thanh danh của Vương phi chứ?

“Tiểu tặc, ngươi đừng chạy, tên Vương phi là để ngươi kêu sao?”

Nhan Song Song nghiêm mặt đuổi theo Long Trác Việt, bộ dáng kêu đánh kêu giết vô cùng hung hãn, Long Trác Việt sợ tới mức mặt ngày càng trắng hơn.

Đúng lúc này thì cửa phòng đột ngột mở ra.

Nhan Noãn Noãn nhìn thấy Nhan Song Song không ngừng truy đuổi phía sau Long Trác Việt, vội la lên: “Song Song, mau dừng tay, hắn là Vương gia!”

Ách----

Lời Nhan Noãn Noãn như một quả bom nổ chậm khiến Nhan Song Song choáng váng không thôi, mạnh mẽ xoay người một cái, thau đồng trong tay bởi vì động tác mạnh mẽ này của nàng mà văng ra ngoài.

Long Trác Việt vốn tưởng rằng Nhan Noãn Noãn bảo Nhan Song Song dừng tay rồi thì mình sẽ an toàn, đang muốn đi đến cạnh Nhan Noãn Noãn thì đã bị thau đồng úp thẳng vào mặt.

‘Bang’ một tiếng vang dội.

“Oa oa oa… ô ô ô…” Long Trác Việt ôm đầu, òa khóc nức nở khiến Nhan Song Song đang kinh ngạc cũng không khỏi hoảng sợ.

Nhan Noãn Noãn cả kinh, vội vàng chạy lại bên cạnh Long Trác Việt.

Nửa người trên không mặc áo khoe thân hình khỏe mạnh, bụng bằng phẳng không có lấy một chút thịt thừa, chỉ là vừa liếc nhìn thôi cũng khiến Nhan Noãn Noãn vừa mới bình tâm phút chốc lại bộc phát trở lại. Hai gò má đỏ bừng càng tăng thêm vẻ tuyệt mĩ cùng mê người.

Long Trác Việt vừa khóc vừa không quên liếc mắt thưởng thức bộ dáng thẹn thùng kiều mị như tiểu cô nương của Nhan Noãn Noãn, trong lòng ngứa ngáy như thể hàng vạn con kiến vừa hành quân qua.

“Việt Việt, ngươi như thế nào rồi?” Nhan Noãn Noãn áp chế ngượng ngùng trong lòng, kiễng mũi chân xem xét đầu Long Trác Việt, ánh mắt thập phần thân thiết.

Nhan Song Song nhìn một màn này, khóe mắt không nhịn được giật giật, biểu tình ngây dại. Thật… thật sự là Vương gia?

“Vương… Vương phi, hắn… hắn… Vương… Vương gia?!” Nhan Song Song đi đến bên cạnh Nhan Noãn Noãn, vẻ không thể tin chỉ chỉ vào tuấn nam trước mặt, nói năng lộn xộn, như thế nào cũng không thể tiêu hóa được sự thật này.

Hiền vương gia xấu xí như thế nào lại đột biến thành một nam nhân tuấn mĩ như vậy? Gương mặt góc cạnh, sóng mũi cao thẳng, mi dài mày rậm, bạc môi mỏng khêu gợi. Trên đời này còn có nam nhân có bộ dáng xinh đẹp như vậy sao?

Nhan Song Song không kìm được đưa mắt nhìn Nhan Noãn Noãn rồi lại nhìn Long Trác Việt. Một người chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn; một người tuấn mĩ phi phàm, phong hoa tuyết nguyệt. Hai con người tuyệt mĩ như vậy đứng chung một chỗ thật sự sáng chói mắt người mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK