“A…” Long Trác Việt kinh hô, thân hình cao lớn ngả về phía sau, mông dán lên đất. Kẹo hồ lô trong tay theo quán tính bay ra ngoài, một cây rơi trên đất, một cây dính vào quần áo Văn Thao.
Văn Thao quay đầu nhìn lại thì bắt gặp ánh mắt ngập nước của Long Trác Việt. Thân là con trai trưởng của Phụ quốc tướng quân, hắn đương nhiên biết thân phận Hiền vương gia của Long Trác Việt.
Văn Thao tức giận gỡ kẹo hồ lô dính trên quần áo ra, bộ quần áo sạch sẽ nháy mắt lộ ra một vệt màu đỏ thẫm. Nhìn quần áo bị dính bẩn, Văn Thao nhất thời giận dữ, Long Trác Việt ngu xuẩn này lại dám ở trước mặt Tiêm Tiêm làm mất mặt hắn chứ.
“Long Trác Việt, ngươi muốn chết sao?”
Phụ quốc tướng quân tuy quyền thế không thể sánh bằng Trấn quốc tướng quân nhưng địa vị cũng không hề thấp, hơn nữa Phụ quốc tướng quân cùng Trấn quốc tướng quân đều là những người đứng đầu về binh quyền, sau lưng còn có Thái hậu chống đỡ, địa vị trong triều so với những quan văn khác cao hơn rất nhiều. Gia thế lớn mạnh như vậy cho nên Văn Thao này ở trong kinh thành trước giờ vẫn ngang ngược hơn người.
Hắn trước giờ khi dễ Long Trác Việt cũng không giống như những người khác che che giấu giấu, cho dù trước mặt dân chúng lấy hạ phạm thượng thì cũng không ai có thể làm gì được hắn cả. Có hoàng đế bảo hộ thì sao chứ, chẳng phải cũng là nghe tai này lọt tai kia sao?
Long Trác Việt vừa nhìn thấy Văn Thao, gương mặt ngăm đen lộ rõ hoảng sợ, hai tay chống trên đất không ngừng run rẩy, hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới, tròng mắt lấp lóe lệ quang, khẽ chớp mắt một cái, hai hàng nước mắt lập tức tuôn rơi.
“Ta… người ta không phải cố ý!” Long Trác Việt sợ hãi đưa mắt nhìn Văn Thao, lắp bắp nói: “Hơn nữa… ngươi cũng đụng rớt kẹo hồ lô của người ta rồi…”
“Đồ ngu ngốc, nhà ngươi còn để ý?” Đôi mắt hoa đào của Văn Thao hung hăng trừng lên nhìn Long Trác Việt, nhấc chân đá Long Trác Việt đang ngồi trên đất một cái, lực đạo không lớn nhưng cũng là mang tính trừng phạt.
Trong chớp mắt, tiếng khóc đinh tai nhức óc của Long Trác Việt bộc phát, khách nhân trong đại sảnh không khỏi tò mò nhìn qua.
Có thể bước vào Tụ Hiền lâu không phải quan to thì cũng là quí nhân, thêm vào đó, Long Trác Việt ngày ngày đi theo Nhan Noãn Noãn đến Tụ Hiền lâu, khách nhân trong Tụ Hiền lâu ít nhiều nhận thức được hắn.
Đám công tử thế gia trước giờ vẫn có thói hư tật xấu là thích coi náo nhiệt, hơn nữa ‘mỹ danh’ của Hiền vương gia sớm đã được truyền khắp kinh thành, nay lại thấy Long Trác Việt kêu khóc, đám công tử thế gia không nhịn được cười mỉa.
Vương chưởng quầy vừa thấy tình hính không đúng lắm, vội sai tiểu nhị đi tới tiểu viện phía sau mời Nhan Noãn Noãn, còn chính mình thì bước tới giảng hòa.
“Vương phi, Vương phi, không tốt… không tốt rồi!”
Thanh âm hô hoán một đường bay thẳng tới phòng bếp nhỏ, Nhan Noãn Noãn nhíu mày như thể đã đoán trước được sự tình nhất định có liên quan tới Long Trác Việt.
“Có phải Vương gia đã xảy ta chuyện rồi?” Nhan Noãn Noãn ném đồ trong tay xuống, vội vàng chạy ra hỏi.
“Công tử nhà Phụ quốc tướng quân không cẩn thận đụng vào Vương gia, hiện tại đang ở phía trước làm khó dễ Vương gia…” tiểu nhị còn chưa kịp nói xong, Nhan Noãn Noãn đã như một cơn gió chạy về phía đại sảnh.
Gương mặt tuyệt mĩ bao phủ một tầng khí lạnh, hàn ý trong đáy mắt còn lạnh hơn mùa đông khắc nghiệt.
Mới đến đại sảnh, Nhan Noãn Noãn chen vào khe hở giữa đám người nhìn vào thì thấy bộ dáng khóc lóc thương tâm của Long Trác Việt. Mà chính lúc này, Văn Thao lại đá thêm phát nữa lên người Long Trác Việt khiến cho lửa giận trong lòng nàng phúc chốc bùng lên.
Vương chưởng quầy không ngừng khuyên giải, nhưng Văn Thao lại ỷ vào thân phận của mình, mặc dù cũng không nói những lời vũ nhục với Vương chưởng quầy nhưng đối với những lời ông nói cũng chỉ xem như gió thoảng qua tai.
Long Trác Việt hại hắn mất mặt trước nữ tử hắn để ý, cơn giận này hắn làm sao mà nuốt trôi được.
Gương mặt xinh đẹp của Lam Tiêm Tiêm xẹt qua tia chán ghét, híp mắt nhìn Văn Thao ngang ngạnh, hàn ý trong đáy mắt càng lúc càng dầy đặc. ‘Băng sơn mĩ nhân’, cụm từ này dùng để miêu tả nàng ta lúc này quả thật vô cùng thích hợp.
Văn Thao này diễn trò như vậy là để cho ai xem? Hắn nghĩ ức hiếp được Hiền vương gia là có thể nâng địa vị của bản thân mình cao hơn Hiền vương gia sao?
Đôi mắt đẹp xẹt qua ý cười châm chọc, Lam Tiêm Tiêm lướt nhẹ đi qua Văn Thao đến bên cạnh Long Trác Việt, cúi người ngồi xuống trước mặt hắn, ôn nhu lên tiếng hỏi.
“Vương gia, người không sao chứ?”
Long Trác Việt ngước đôi mắt đẹp mà lạnh lùng nhìn Lam Tiêm Tiêm, hít vào một hơi sâu, đôi đồng tử trong suốt tràn đầy ủy khuất, hắn giang tay kéo tay áo bằng lụa của Lam Tiêm Tiêm lau đi nước mắt nước mũi của chính mình, sau đó mới chu môi, ai oán nói: “Tiêm Tiêm, hắn là người xấu, ngươi không được đi chung với hắn a!”
Một màn như vậy không chỉ khiến những người vây quanh kinh hãi mà Nhan Noãn Noãn cũng trừng mắt nhìn, đôi đồng tử xinh đẹp cơ hồ sắp rớt ra tới nơi. Nàng bất quá chỉ mới chạy đi tìm gậy, như thế nào quay lại đã thấy Long Trác Việt cùng một nữ tử thân thiết như vậy? Nghe ngữ điệu của hắn thì hẳn là có quen biết từ trước. Long Trác Việt đáng ghét, hắn từ khi nào quen biết nữ nhân khác mà nàng lại không biết?
Lam Tiêm Tiêm đối với hành động lôi thôi của Long Trác Việt cũng không tức giận, gương mặt tinh xảo mang theo nụ cười mỉm, nàng gật gật đầu rồi nhẹ giọng nói: “Ân!”
Gương mặt mang theo tức giận của Nhan Noãn Noãn phút chốc đen lại, nàng tách đám người, vội vàng đi tới bên cạnh Long Trác Việt, đưa tay kéo tay Long Trác Việt đang gắt gao nắm lấy tay áo Lam Tiêm Tiêm lau nước mắt nước mũi, thấp giọng trách mắng: “Việt Việt, không được tùy tiện lấy quần áo người khác lau nước mắt, coi chừng người ta hạ độc trong quần áo thì ngươi chết không oan uổng a!”
Long Trác Việt vừa nghe thấy giọng Nhan Noãn Noãn, lực chú ý lập tức chuyển dời, hai cánh tay giang ra ôm lấy chân Nhan Noãn Noãn, khóc toáng lên: “Oa oa oa, Noãn Noãn, người ta bị người khi dễ a, ô ô ô, Noãn Noãn, nàng trút giận cho người ta đi!”
Về phần câu nói kia của Nhan Noãn Noãn trực tiếp bị hắn xem nhẹ. Hai tay Long Trác Việt gắt gao ôm lấy đùi Nhan Noãn Noãn, khóc lóc cọ qua cọ lại, trực tiếp lau hết nước mắt nước mũi lên quần áo Nhan Noãn Noãn rồi lại tiếp tục khóc lóc.
Nhan Noãn Noãn nghe thấy tiếng khóc đầy ủy khuất của Long Trác Việt, phút chốc rùng mình, ánh mắt sắc bén như cương đao quét về phía Văn Thao đang đứng cạnh đó.
Văn Thao từ lúc Nhan Noãn Noãn xuất hiện đã bị sắc đẹp khuynh thành của nàng khuynh đảo, ánh mắt hoa đào không ngừng toát lên vẻ kinh diễm. Đẹp! Thật sự là quá đẹp mà!
Mái tóc dài đen nhánh, da thịt trắng nõn như bạch ngọc, hai hàng mi dài cong vút, một đôi mắt như nước hồ thu, gương mặt giận dữ lại khiến cho người ta rung động không thôi.
Văn Thao không chớp mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, tâm tư đều bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, nhất thời quên luôn cả Lam Tiêm Tiêm.
Nhan Noãn Noãn nhìn Văn Thao, hai hàng lông mi dài khẽ chớp tạo thành một đường cong duyên dáng, đôi mắt trong như nước hồ thu chợt lóe tinh quang. Nhan Noãn Noãn nở nụ cười tươi như thể trăm hoa đua nở khiến cho thiên địa chung quanh phút chốc mất đi sắc màu vốn có.
Văn Thao thấy giai nhân nhìn mình cười, nhất thời choáng váng không thôi.
Nhan Noãn Noãn chớp lấy cơ hội, thừa lúc Văn Thao còn chưa kịp định thần, lén lấy cây gậy gỗ vẫn giấu trong tay áo nãy giờ ra, hung hăng đập mạnh lên đùi hắn.
Chỉ trong nháy mắt, cả đại sảnh vang lên tiếng hét thảm thiết: “Aaaa…”
Nhan Noãn Noãn dùng hết mười phần lực đạo, lại đánh bất ngờ khiến cho Văn Thao không né kịp, cả người bị đánh ngã về phía trước khiến chung quanh bay lên một tầng bụi đất.
“Tiện nhân, ngươi dám đánh ta? Ngươi không biết ta là ai sao?”
Thanh lệ trong đáy mắt Nhan Noãn Noãn phút chốc trở thành nguy hiểm, ánh nhìn âm trầm mà đầy sắc bén. Nàng thản nhiên nở nụ cười như mạn đà la nở rộ trong tăm tối, xinh đẹp mà lại tàn nhẫn vô cùng.
Nhan Noãn Noãn lần nữa vung gậy gỗ đánh xuống phần bụng Văn Thao khiến gương mặt tuấn tú của hắn vặn vẹo vì đau đớn.
Nàng không có võ công cũng như nội lực như những người ở đây nên chỉ có thể tranh thủ những cơ hội như vậy để ra tay. Muốn phát động nội lực thì cần phải tập trung tinh thần, một gậy vào bụng kia nàng đã dồn hết sức, nàng không tin hắn còn đủ tinh thần mà phát động nội lực tấn công nàng.
“Aaaaa…”
Những tiếng hét của Văn Thao càng lúc càng thảm thiết, đám người vây quanh thấy Nhan Noãn Noãn xuống tay tàn nhẫn đều kinh hãi không thôi, ngay cả Long Trác Việt cũng quên cả khóc, đôi mắt đẹp mở to, ngây ngốc nhìn một màn Nhan Noãn Noãn cầm gậy đánh người.
Văn Thao bởi vì muốn được ở riêng với Lam Tiêm Tiêm, sợ nàng ta mất vui nên không dám dẫn theo nhiều người, ngay cả thị vệ cũng cấm không cho đi cùng, chỉ dẫn theo một xa phu đánh xe tới Tụ Hiền lâu.
Xa phu thấy thiếu gia nhà mình bị đánh, sắc mặt trắng bệch vì sợ, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng chạy về phủ báo tin.
Nhan Noãn Noãn cảm thấy đánh đủ rồi mới dừng tay lại.
Đợi đến khi gậy gỗ hạ xuống thì gương mặt tuấn mĩ của Văn Thao sớm đã biến dạng, sắc mặt trắng bệch như giấy, nếu như lúc ban đều còn lớn tiếng la hét thì đến cuối cùng chỉ còn lại thanh âm rên rỉ, nằm sấp trên đất mấp máy môi mà không nói lên lời, hắn chỉ cảm thấy xương cốt trên người đều gãy vun cả.
Đôi mắt hoa đào oán hận trừng lên nhìn Nhan Noãn Noãn. Nữ nhân chết tiệt này xuống tay thật ngoan độc, không ngờ dưới dung mạo tuyệt mĩ kia lại là một tâm địa rắn rết. Văn Thao muốn chửi ầm lên nhưng là hắn hiện tại ngay đến cả hít thở còn đau đến run người chứ đừng nói đến mắng chửi người.
Hàn ý trong đôi mắt đẹp của Nhan Noãn Noãn như băng ngàn năm khiến cho người khác vừa liếc nhìn để kìm không được run rẩy.
“Mặc kệ ngươi có thân phận gì, hôm nay hãy mở to mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ, hắn, không phải là ngươi có thể khi dễ!” Nhan Noãn Noãn chỉ vào Long Trác Việt, lớn tiếng quát lên.
Một câu kia của nàng mang theo mang theo hàm ý uy hiếp, những người có mặt không khỏi run rẩy trong lòng. Hiền vương phi thật sự muốn bảo hộ Hiền vương gia, hơn nữa xuống tay tuyệt nhiên không để ý thân phận đối phương mà.
Văn Thao trừng mắt, hận không thể đục hai lỗ trên người Nhan Noãn Noãn, trong tình huống này thì dù Nhan Noãn Noãn có thật sự là mĩ nhân, giờ phút này trong mắt hắn cũng đã trở thành kẻ thù. Chuyện lần này hắn nhất định sẽ không bỏ qua, hắn nhất định sẽ trả thù.
Lam Tiêm Tiêm im lặng đứng một bên, lạnh lùng nhìn Nhan Noãn Noãn loạn bổng đánh Văn Thao, từ đầu đến cuối tuyệt không lên tiếng. Không nói tới chuyện nữ tử thanh lâu không có tư cách lên tiếng, quan trọng hơn là nàng cũng tuyệt không muốn lên tiếng nói thay cho hắn.
Lam Tiêm Tiêm bình tĩnh nhìn Nhan Noãn Noãn, trong lòng không khỏi dậy sóng. Nữ tử kiêu ngạo, lớn gan như vậy thật giống như ánh mặt trời mùa hè, hào quang chói lóa đến độ khiến người ta không tài nào mở mắt nổi.
Dung mạo xuất trần của Nhan Noãn Noãn lúc này lại giống như tuyết đầu mùa, khí chất thanh thuần, một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua khiến một thân quần áo giản dị của nàng lay động theo, tự kiêu mà độc lập.
Vương gia thật sự có phúc khí, có thể lấy được một nữ tử quan tâm tới người như vậy!
Dường như cảm nhận được ánh mắt đánh giá mình, Nhan Noãn Noãn khẽ dời tầm mắt nhìn Lam Tiêm Tiêm, ánh mắt nàng ta tựa như băng sơn, vạn năm cũng không thể tan chảy.
Cứ nghĩ đến Lam Tiêm Tiêm này quan tâm tới Long Trác Việt, ngực Nhan Noãn Noãn không kìm cơn khó chịu. Nhan Noãn Noãn đưa tay nâng Long Trác Việt dậy rồi kéo hắn về phía sau lưng mình, tư thế như thể gà mẹ che chở cho gà con, đề phòng nhìn Lam Tiêm Tiêm.
“Đa tạ cô nương đã quan tâm tới Việt Việt, về sau xin cô nương bảo trì khoảng cách với Việt Việt, dù sao thì một cô nương cùng một nam tử quá thân mật sẽ ảnh hưởng tới thanh danh cô nương.”
Đáy mắt Lam Tiêm Tiêm hiện lên tia khác lạ, đôi mắt trong sáng nhưng lạnh lùng thản nhiên nhìn Nhan Noãn Noãn, không chút bận tâm lên tiếng nói: “Tiêm Tiêm là một nữ tử chốn thanh lâu, danh dự đã sớm không nên nói tới. Tiêm Tiêm cùng Vương gia cũng coi như là có quen biết, nhìn thấy người chịu ủy khuất, ta đương nhiên muốn quan tâm một chút!”
Lam Tiêm Tiêm vừa dứt lời, đôi mắt đẹp của Nhan Noãn Noãn mạnh mẽ co rút, đáy mắt toát lên tia nguy hiểm. Vì sao nàng lại cảm thấy lời nói của Lam Tiêm Tiêm này tràn ngập ý tứ khiêu khích? Nữ tử thanh lâu? Lại là người quen cũ? Giỏi lắm Long Trác Việt, tên ngốc nhà ngươi cái gì cũng không giỏi nhưng lại học đòi người ta đến thanh lâu.
Nàng quay đầu, trừng mắt nhìn Long Trác Việt, người phía sau thấy ánh mắt oán giận của Nhan Noãn Noãn, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo.
“Về nhà sẽ tính sổ với ngươi!” nói rồi, ánh mắt lại chuyển tới trên người Lam Tiêm Tiêm.
Quần áo màu lam bằng lụa thượng hạng làm nổi bật đường cong mê người, vạt váy khẽ lay động trong gió như sóng biển cuồn cuộn không ngừng, cả thân người tản ra khí chất lạnh lùng, lạnh như nước biển, xinh đẹp nhưng không kém phần huyền bí.
“Tiêm Tiêm cô nương, mặc dù trước kia cô nương cùng Việt Việt có quen biết, bất quá thì bây giờ hắn đã cưới ta cho nên ta không hi vọng nhìn thấy phu quân của mình thân cận cùng nữ tử khác.”
Nhan Noãn Noãn không hiểu Lam Tiêm Tiêm, càng không biết Long Trác Việt trong nhận thức của nàng ta như thế nào, nhưng là nhìn thấy nữ nhân khác ôn nhu như vậy với nam nhân của mình, trong lòng Nhan Noãn Noãn không khỏi ghen tuông, theo bản năng coi Lam Tiêm Tiêm kia là tình địch. Không nghĩ tới Long Trác Việt lớn lên xấu xí như vậy mà cũng có người muốn theo đuôi a.
Nhan Noãn Noãn ngừng lại một chút rồi lại lên tiếng nói: “Huống chi nữ tử thanh lâu cũng là người, cũng có tự tôn cùng kiêu ngạo của chính mình. Tiêm Tiêm cô nương dung mạo xuất chúng, khí chất siêu nhiên, những lời vừa rồi thật sự là tự coi nhẹ chính mình rồi. Ta tin có ngày cô nương sẽ tìm thấy nam tử chung tình với mình!”
Hàm ý rất rõ ràng là bảo nàng ta đừng có quấn lấy Việt Việt của nàng.
Những lời này của Nhan Noãn Noãn khiến cho đôi mắt vốn luôn bình tĩnh của Lam Tiêm Tiêm nổi lên một gợn sóng, trong lòng kinh ngạc không thôi. Trừ bỏ người kia ra thì chưa từng có người nói những lời này với nàng. Những người khác đều coi nàng là kỹ nữ hạ lưu, nam nhân theo đuổi nàng cũng chỉ vì dung mạo của nàng, nàng lạnh lùng cùng kiêu ngạo thì bọn họ nói nàng giả thanh cao, dối trá, là thủ đoạn dục cự còn nghênh*.
*Dục cự còn nghênh: ý muốn nói ngoài miệng tuy rằng còn từ chối nhưng thực ra đã chấp nhận, nghênh đón.
Vậy mà nữ tử này cũng không khinh thường, không phỉ nhổ thân phận hạ lưu của nàng, một câu ‘nữ tử thanh lâu cũng là người’ kia cho thấy sự ngang hàng. Đáy mắt lạnh băng của Lam Tiêm Tiêm xẹt qua tia ấm áp, ánh mắt nhìn Nhan Noãn Noãn cùng trở nên nhu hòa, lộ rõ ý cười mê hoặc. Lam Tiêm Tiêm cũng không để ý tới ánh mắt thù địch của Nhan Noãn Noãn, giờ phút này nàng phát hiện ra, bản thân nàng thật sự rất thích Nhan Noãn Noãn.
“Đa tạ Hiền vương phi có lời khen!” Lam Tiêm Tiêm thản nhiên nói, ánh mắt chuyển sang Văn Thao đang được tiểu nhị Tụ Hiền lâu nâng lên xe ngựa, giọng nói đột ngột chuyển lạnh: “Xem ra hôm nay chúng ta không có phúc thưởng thức tay nghề đầu bếp mới của Tụ Hiền lâu rồi. Chỉ Vân, trở về Nguyệt các!”
Chỉ Vân dạ một tiếng rồi nhanh chóng tiến tới giúp Lam Tiêm Tiêm tách đám người vây quanh rời đi.
Vương chưởng quầy giải tán đám người tụ tập ở cửa lớn tửu lâu, bất an đi đến cạnh Nhan Noãn Noãn: “Nhan cô nương, vị vừa rồi là con trai trưởng của Phụ quốc tướng quân, cô nương đánh hắn bị trọng thương như vậy sợ là Văn tướng quân sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ gây phiền toái cho cô nương.”
Mi tâm Nhan Noãn Noãn khẽ giật, không phải sợ hãi vì biết thân phận của đối phương mà là chợt nhớ tới bản thân mình đang ở chỗ nào mà lo lắng.
“Vương chưởng quầy, ta không phải đã mang phiền toái cho Tụ Hiền lâu chứ?”
Người là ở Tụ Hiền lâu xảy ra chuyện, Phụ quốc tướng quân tìm nàng tính sổ là chuyện đương nhiên, nhưng là chuyện này có thể liên lụy tới Tụ Hiền lâu không?
Vương chưởng quầy thấy Nhan Noãn Noãn sau khi biết rõ thân phận đối phương, phản ứng đầu tiên lại nghĩ cho Tụ Hiền lâu, trong lòng không khỏi cảm động. Ông ta nhìn Nhan Noãn Noãn, lắc đầu cười nói: “Phụ quốc tướng quân cho dù quyền thế lớn mạnh hơn nữa cũng không dám làm loạn ở Tụ Hiền lâu này, chỉ là cô nương sau này phải cẩn trọng hơn một chút!”
“Ta biết, cảm ơn Vương chưởng quầy đã quan tâm!” Nhan Noãn Noãn khẽ cười nói. Nàng ngay cả Thái hậu còn không sợ thì có thể sợ một Phụ quốc tướng quân nhỏ nhoi sao? Nàng dám đánh nghĩa là nàng cũng không sợ Văn gia đến tính sổ.
Xa phu lúc trước trở về báo tin, dẫn theo đám người rời phủ đi tới Tụ Hiền lâu, bất quá thì mới đi được một đoạn đã thấy Văn Thao được người đưa về.
Phụ quốc tướng quân Văn Chính Nam vừa thấy con trai yêu của mình bị người ta đánh cho thương tích đầy mình, mặt hổ tức giận đến độ cả người cũng run lên. Sắc mặt bình thường vốn nghiêm nghị, nay trầm xuống càng khiến cho người ta sợ hãi không thôi.
“Khá lắm Nhan Noãn Noãn! Dám đả thương con trai ta!”
Văn Thao gắt gao nắm chặt quần áo cha mình, trong mắt tràn ngập không cam lòng cùng phẫn nộ.
“Thao nhi, con yên tâm, cha nhất định sẽ đồi lại công đạo cho con!”
Ngay sau khi Văn Thao được đại phu chuẩn trị, bốc thuốc xong, Văn Chính Nam lập tức mang theo hơn mười thị vệ đi đến Hiền vương phủ.
Mà Nhan Noãn Noãn lúc này đã sớm trở về Vương phủ, thời điểm Phong Cốc dẫn Văn Chính Nam bước vào đại sảnh, nàng thản nhiên ngồi uống trà.
Long Trác Việt ngoan ngoãn như chó con đứng phía sau Nhan Noãn Noãn, thay nàng đấm lưng. Trên gương mặt xấu xí hiện rõ lo lắng cùng cẩn trọng. Noãn Noãn hình như rất tức giận nha, nhưng là vì sao chứ? Hắn đã làm sai chuyện gì sao? Bằng không sao nàng lại cứ trừng mắt nhìn hắn khủng bố như vậy a? Hắn rõ ràng không có làm chuyện xấu a!
Văn Chính Nam một thân áo giáp bạc, bên hông đeo bảo kiếm, bàn tay to lớn nắm chặt chuôi kiếm, uy phong lẫm liệt đứng trong đại sảnh, thị vệ phía sau cũng một thân áo giáp, khí thế hơn người, hiển nhiên là muốn dùng khí thế hù dọa Nhan Noãn Noãn rồi.
Cái chính là Văn Chính Nam không biết, Nhan Noãn Noãn cũng không phải là một thiên kim tiểu thư nũng nịu gì cả. Nàng làm mật thám lăn lộn trong hắc đạo đã nhiều năm, có tình huống gì chưa gặp qua chứ?
Nhan Noãn Noãn nhấp một ngụm trà sau đó thản nhiên đặt cốc trà lên bàn, miễn cưỡng đưa mắt nhìn Văn Chính Nam một cái, cười nói: “Văn tướng quân quả thật để mắt Hiền vương phủ nha, lần đầu bái phỏng đã mang theo nhiều hộ vệ đến vậy!”
“Nhan Noãn Noãn, ngươi thật to gan, lại dám đả thương con trai ta. Hôm nay lão phu nhất định phải giáo huấn ngươi để cho ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng!”
“Ha!” Nhan Noãn Noãn không kìm được tiếng cười nhạo, đáy mắt phủ đầy hàn ý lạnh lẽo nhưng không kém phần trào phúng: “Văn tướng quân thật sự là già rồi hồ đồ, thân là thần tử lại dám mang binh xâm nhập Vương phủ, lớn tiếng la hết với bổn Vương phi, đến tột cùng thì ai mới là kẻ lớn mật, ai mới là kẻ cần biết trời cao đất rộng đây?”