“Ai nói ta ăn no rồi, ai nói ta lãng phí lương thực? Ta bất quá chỉ ra ngoài một lát rồi sẽ quay về ăn, ai cho ngươi lấy cơm của ta ăn hả?” Nhan Noãn Noãn tức giận, cố gắng hạ giọng thấp nhất có thể nhưng vẫn không ngăn được sát khí trên mặt, Long Trác Việt sợ đến trợn mắt, há mồm nhìn Nhan Noãn Noãn.
“Kia… nàng cũng không có nói sẽ quay lại ăn a!”
“Ta cũng không có nói cho ngươi ăn a!” Nhan Noãn Noãn trừng mắt nhìn Long Trác Việt, cứ nghĩ tới hắn ăn hết cơm của nàng, còn bày ra vẻ mặt ‘Ta là vì muốn giúp nàng tiết kiệm lương thực’ mà không khỏi nổi giận.
“Kia…” Long Trác Việt nhìn chén cơm trong tay rồi lại nhìn Nhan Noãn Noãn, hết há miệng rồi lại ngậm miệng, hắn bị Nhan Noãn Noãn nói đến á khẩu rồi.
“Kia kia cái gì chứ?” Nhan Noãn Noãn tức giận gầm nhẹ, bụng càng lúc càng kêu dữ dội hơn khiến nàng càng lúc càng cảm thấy đói bụng, ngay cả đến sức ngồi cũng không có. Nhan Noãn Noãn dứt khoát ngồi luôn trên đất, quay đầu nhìn trận chiến, cố gắng không nhìn tới chén cơm trên tay Long Trác Việt, miễn cho càng nhìn càng tức, càng tức thì càng đói hơn thôi.
Nhan Xảo bị trúng hai roi, phẫn nộ khơi dậy sức chiến đấu của nàng ta, dùng toàn lực đánh một chưởng vào ngực Nhan Lăng. Nhan Lăng né tránh nhưng bả vai vẫn bị chưởng kia của Nhan Xảo đánh bị thương, đau đến độ hét lớn, roi da trong tay tuột ra.
Nhan Xảo đáy mắt hiện ra tia đắc ý, mũi chân khẽ điểm, vọt lên tiếp lấy roi da trong không trung, chỉ là nàng ta vừa nhảy lên đã thấy cả thân người nặng nề, ngã lăn ra đất, lăn mấy vòng mới phát hiện hóa ra mình đã bị Nhan Lăng kiềm chặt, đưa tay muốn đẩy Nhan Lăng ra thì lại bị ăn một cái bạt tai của nàng ta.
“Tiện nhân, dám đánh ta, ta cho ngươi dám đánh ta này!”
Một tát kia, Nhan Xảo còn chưa kịp hoàn hồn đã cảm thấy một trận đau đớn trên đầu, Nhan Lăng nắm tóc Nhan Xảo mãnh liệt lôi kéo.
Nhan Xảo không kìm được giận dữ, nhấc chân đá Nhan Lăng ra, không màng đến tóc tai toán lạn, cũng không cần lấy roi da, cả người đè lên Nhan Lăng, đem tất cả những gì nàng ta nhận được trả lại gấp bội cho Nhan Lăng.
Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch môi, mỉa mai cười, người ta đều nói nữ nhân đánh nhau xem rất hay, quả nhiên là giống hai mụ điên đánh nhau mà, việc này mà truyền ra ngoài, không biết Vũ Dương hầu phủ này sẽ ‘nở mày nở mặt’ tới cỡ nào đây a.
Cả Nhan Lăng lần Nhan Xảo đều đã quên mất mình có võ công, lúc này cả hai thượng cẳng tay, hạ cẳng chân như những mụ đàn bà chanh chua. Chung quanh lâm vào yên tĩnh, ngoài tiếng rên rỉ vì đau thì chỉ còn lại tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, đám hạ nhân ngây như phỗng.
Nhan Noãn Noãn đang xem đến quên cả cơn đói bụng thì một cỗ mùi thơm ập tới khiến cơn đói vất vả lắm mới áp chế xuống được lại dấy lên. Cúi đầu nhìn xuống thì thấy Long Trác Việt đưa một miếng cá muối cắn dở tới trước miệng nàng nói: “Noãn Noãn, ăn a!”
Nhan Noãn Noãn nhìn ánh mắt lấy lòng của Long Trác Việt, cơn tức giận nháy mắt tan biến, ngược lại còn có chút xúc động.
Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn không ăn, có chút khẩn trương nói: “Noãn Noãn, nàng vì sao không ăn a? Ta ăn thử rồi, ngon lắm nha!” nói rồi đưa đũa tới gần chút nữa, đôi mắt trong veo như tuyết đầu mùa đầy mong chờ nhìn Nhan Noãn Noãn.
Nhan Noãn Noãn cắn một miếng cá muối, chậm rãi nhai.
“Mặt kia toàn là nước miếng của ngươi thôi!” Nàng ăn hết một bên cá, nhíu mày chán ghét nói, đôi mắt đẹp rất nhanh xẹt qua tia giảo hoạt.
Long Trác Việt hệt như bóng cao su bị đâm xì hơi, cúi đầu nói: “Nàng cư nhiên ghét bỏ người ta, người ta ăn nước miếng của ngươi có nói gì đâu!”
“Ngươi cũng có thể ghét bỏ a!” Nhan Noãn Noãn yếu ớt cười, trêu ghẹo nói, nhanh tay cướp lấy miếng cá muối bỏ thẳng vào miệng.
Long Trác Việt thấy nàng ăn ngon miệng như vậy liền nhướn mày vui vẻ. Noãn Noãn ăn nghĩa là Noãn Noãn không còn giận hắn nữa a. Long Trác Việt gắp một miếng cơm, cảm thấy cơm trắng cũng có mùi vị ngon hơn mấy phần.
Nhan Noãn Noãn tập trung nhìn Nhan Lăng cùng Nhan Xảo, Long Trác Việt gắp một miếng đồ ăn đưa tới miệng nàng mà nàng ngay cả quay đầu nhìn cũng lười, trực tiếp há miệng nuốt vào, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ khi được người đút cơm.
Mà Long Trác Việt sau khi đút cơm cho Nhan Noãn Noãn, thấy nàng không ghét bỏ nữa thì vui vẻ không thôi. Noãn Noãn ăn một miếng, hắn cũng ăn một miếng, hắn ăn thêm một miếng sẽ lại đút cho Noãn Noãn một miếng nữa.
Nhan Lăng cùng Nhan Xảo mải đánh nhau, cả hai lăn qua lộn lại trên đất, tóc tai hỗn loạn, gương mặt xinh đẹp bị đối phương đánh nhìn không ra nguyên dạng.
“Tất cả dừng tay cho ta!” một tiếng thét giận dữ đột ngột vang lên, đám người vây quanh cả kinh, ngay cả Nhan Noãn Noãn ở chỗ khuất cũng bị nội lực của Nhan Hướng Thái làm cho giật mình, hô hấp bị đè nén đến khó chịu.
Mà Long Trác Việt bên cạnh nàng, mặt như cũ không hề biến sắc và nốt miếng cơm cuối cùng vào miệng, vẻ bình thản như không hề bị nội lực của Nhan Hướng Thái ảnh hưởng.
“Ngươi không khó chịu sao?” Nhan Noãn Noãn nhíu mày hỏi. Trong lòng đối với cảm giác áp bức này vô cùng khó chịu, trước kia nàng ẩn mình trong hắc bang, bị đám người đó sai khiến, khi dễ cũng không cảm thấy áp lực lớn cỡ này. Nhan Noãn Noãn lần nữa nhận thấy được những thứ võ công thời hiện đại so với võ công cổ đại thật sự quá khác biệt.
Long Trác Việt trừng mắt nhìn nàng, khó hiểu hỏi: “Không khó chịu ạ, vì sao lại khó chịu?”
Nhan Hướng Thái bước nhanh đến chỗ Nhan Lăng cùng Nhan Xảo đang quần đảo, đám hạn nhân thấy ông ta đến vội quì xuống, một loạt những tiếng động do đầu gối đập xuống đất vang lên, sắc mặt ai nấy đều mang theo vài phần sợ hãi, cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Nhan Lăng cùng Nhan Xảo cũng vội buông đối phương ra, đứng dậy nhìn Nhan Hướng Thái đang đang đen mặt, sợ hãi cúi đầu cất tiếng nói: “Cha!”
Hai tay Nhan Hướng Thái nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nhìn bộ dáng chật vật của hai nữ nhi trước mặt, hận một nỗi rèn sắt không thành nói: “Hai các ngươi còn ra thể thống gì nữa, ở trong phủ đánh nhau tới mức này còn có bộ dáng tiểu thư khuê các nữa không hả? Các ngươi tự nhìn lại mình đi, hạ nhân nhiều như vậy không cảm thấy rất dọa người sao?”
Nhan Lăng, Nhan Xảo đánh tới mặt cũng sưng cả lên, quần áo tả tơi, tóc tai tán loạn, bộ dáng so với người điên thật sự không khác biệt là mấy.
Cái này… thật sự muốn làm mất hết mặt già của ông ta mà. Nhan Hướng Thái cứ nghĩ đến hai nữ nhi nhà mình trước mặt bao nhiêu hạ nhân đánh đến không còn thể diện gì, tức đến nỗi run cả người.
Nhan Lăng quét mắt nhìn đám hạ nhân một lượt, ác độc nói: “Cha, cứ móc hết mắt bọn chúng ra đi. Dám đứng xem náo nhiệt, thật sự muốn chết rồi!”
“Ngươi câm miệng!” Nhan Hướng Thái đột ngột hét lớn: “Cả hai ngươi tới từ đường quì cho ta!”
Nhan Lăng còn muốn nói gì nhưng nhìn thấy Nhan Hướng Thái giận dữ như vậy liền nuốt ngược trở lại, im lặng cúi đầu.
“Được rồi, kịch diễn xong rồi, chúng ta trở về thôi!” Nhan Noãn Noãn lôi kéo Long Trác Việt lặng lẽ rời đi, ít nhất lúc này nàng không thể để Nhan Hướng Thái phát hiện được.
Đi được một đoạn, Long Trác Việt đột nhiên nói lớn, biểu tình như thể vừa phát hiện ra tân lục địa vậy: “Noãn Noãn, các nàng làm ảo thuật thật giỏi nha, mới đó thôi mà đã đem chính mình biến thành đầu heo rồi!”
_________________