Nhan Noãn Noãn mang theo nghi hoặc đi đến gần người phụ nữ hỏi: “Ngươi tìm ta?”
Người phụ nữ nghe thấy thanh âm mềm mại lập tức quay người lại, khóe mắt đầy nếp nhăn, sắc mặt tái nhợt.
Kiếp trước Nhan Noãn Noãn ở cô nhi viện, viện trưởng cũng là một thầy thuốc, nàng trước kia đã từng đọc qua Bản thảo cương mục, Thần nông bách thảo kinh, tự nhiên đi theo viện trưởng cũng học được không ít kinh nghiệm, nhìn người phụ nữ trước mặt có vẻ đã mang bệnh rất lâu, hiện tại đã ở trong tình trạng nguy kịch rồi.
Vừa nhìn thấy Nhan Noãn Noãn, người phụ nữ hơi cúi người nói: “Đại tiểu thư… không, Vương phi!”
“Ngươi là người của Vũ Dương hầu phủ?” Một câu đại tiểu thư kia giúp Nhan Noãn Noãn lập tức biết được thân phận của bà ta, sắc mặt cũng trở nên âm trầm hơn, đối với người của Nhan gia, nàng chung qui không có lấy nửa phần hòa nhã.
Người phụ nữ dường như cũng cảm giác được sự khó chịu của Nhan Noãn Noãn, cẩn trọng nói: “Hồi bẩm Vương phi, nô tỳ đúng là người của Vũ Dương hầu phủ.”
“Vào trong nói đi.” Nhan Noãn Noãn không chút biểu cảm nói, nàng xoay người đi vào phủ, trong lòng phỏng đoán mục đích bà ta tới đây.
Nhan Noãn Noãn cố gắng nhớ lại thân phận của người phụ nữ nhưng vô ích, trí nhớ của nàng thật sự rất mơ hồ, ngoại trừ biết bà ta là người của Vũ Dương hầu phủ cùng một chút quen thuộc ra thì nàng cũng không nhớ ra nổi bà ta là người hầu của ai trong phủ cả.
Xem ra Nhan Noãn Noãn trước kia đúng là không ra khỏi cửa, huống chi Vũ Dương hầu phủ sản nghiệp to lớn, hạ nhân thật sự rất nhiều, nàng chỉ nhớ được một vài người mà thôi.
Vào tới đại sảnh, Nhan Noãn Noãn vẫy tay ra hiệu cho Lưu Quang Lâm lui xuống, đại sảnh nhanh chóng chỉ còn lại hai người.
“Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì? Là ai phái ngươi tới tìm ta?” Nhan Noãn Noãn vừa ngồi xuống đã hỏi liên tiếp mấy câu liền, đáy mắt ngập tràn sự cảnh giác đề phòng.
“Nô tỳ là tạp vụ trong Vũ Dương hầu phủ, tên là Vân nương, không ai bảo nô tỳ tới tìm Đại tiểu thư cả… Vương phi, hôm nay Hầu gia mắc bệnh lạ, Tứ thiếu gia bị trọng thương nên trong phủ rất hỗn loạn, nô tỳ trốn tới đây tìm Vương phi là có việc muốn khẩn cầu người.”
Vân nương vừa nói xong liền thở hổn hển, cả thân người lung lay như sắp ngã tới nơi.
“Vân nương, ngồi xuống nói đi!” Nhan Noãn Noãn mím môi nói.
Không ngờ nàng vừa dứt lời, Vân nương lập tức quì xuống, dập đầu với Nhan Noãn Noãn rồi nói: “Nô tỳ không dám, nô tỳ tự biết đại nạn sắp đến, điều nô tỳ không yên lòng nhất chính là Song Song, nay Song Song đã đi theo bên cạnh Vương phi, nô tỳ to gan, khẩn cầu Vương phi đối xử tốt với Song Song.”
“Ngươi là đang nói tới Nhan Song Song?” Nhan Noãn Noãn từ trên ghế đứng dậy, vẻ không tin nhìn Vân nương: “Nhan Song Song là nhi nữ của Nhị thúc, ngươi muốn ta đối xử tử tế với nàng? Vân nương, mười mấy năm qua ta tin chắc ngươi cũng biết một nhà bọn họ đối xử với ta như thế nào đi.”
“Vương phi bớt giận, nô tỳ biết mình yêu cầu hơi quá, Vương phi từ nhỏ đã ở trong nhà, thứ cho nô tỳ nói thẳng, nếu Vương phi còn là Đại tiểu thư ngày trước thì nô tỳ chắc chắn sẽ không nghĩ tới chuyện nhờ cậy người nhưng là từ lúc Song Song hồi phủ hôm qua, nàng tới tìm ta hỏi về tính tình của Vương phi ngày trước, qua những điều Song Song nói nô tỳ nhận thấy Vương phi của ngày hôm nay thật sự khác xưa rất nhiều, điều này khiến cho nô tỳ dấy lên một tia hy vọng.”
“Song Song từ nhỏ đã mệnh khổ, nương của nàng vừa hạ sinh nàng liền cùng người khác bỏ trốn. Hầu gia khi ấy rất giận dữ, cho rằng nàng là con người khác nên đã muốn bỏ đi, là đại phu nhân ngăn cản, dùng máu của Hầu gia cùng Song Song để chứng thực huyết thống. Có điều, Hầu gia từ đó cứ nhìn thấy Song Song là lại nhớ tới nương của nàng cùng nỗi nhục bị đội nón xanh nên đã ném nàng vào phòng của hạ nhân, còn ra lệnh cho Đại phu nhân không được lén lút giúp đỡ nàng, càng không cho phép hạ nhân trong phủ coi nàng như tiểu thư. Song Song ở trong Vũ Dương hầu phủ cũng chẳng khác gì một hạ nhân cả.
Nhan Noãn Noãn yên lặng lắng nghe, trong lòng cân nhắc tính chân thật những điều Vân nương nói.
“Song Song là do một tay nô tỳ nuôi lớn, nàng mặc dù mang họ Nhan nhưng lại chưa bao giờ được đối đãi như một tiểu thư Nhan gia, việc nặng việc nhẹ đều đến tay nàng, nàng thậm chí còn phải làm nhiều hơn cả nha hoàn tạp vụ trong phủ. Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư cùng Tứ thiếu gia luôn khi dễ nàng, nhiều lần nàng thương tích đầy mình trở về đều cố gắng giấu đi vì sợ ta lo lắng.”
Theo những lời này thì cuộc sống của Nhan Noãn Noãn cùng Nhan Song Song cũng có chút tương đồng, khác chăng chỉ là Nhan Noãn Noãn chưa bao giờ phải làm việc như hạ nhân trong phủ cả, so với Nhan Song Song làm trâu làm ngựa thì có vẻ tốt hơn nhiều. Cái chính là bà ta vì sao lại muốn nàng đối xử tốt với Nhan Song Song? Trong thiên hạ này người đáng thương hơn nàng ta có vô số, chẳng lẽ ai nàng cũng phải đối xử tốt?
“Theo như lời ngươi nói thì Nhan Song Song cũng không được Nhị thúc coi trọng, nhưng là vì lần này ta trở về hoàn toàn khác trước nên Nhan Song Song bị Nhị thúc gọi tới hỏi chuyện?”
Nhan Noãn Noãn nét mặt trước sau không biểu cảm khiến cho Vân nương có chút e dè, có lẽ lần này bà đến đây có chút mạo muội nhưng là Nhan Noãn Noãn bây giờ bình tĩnh, tự tại hoàn toàn khác với Nhan Noãn Noãn yếu đuối, rụt rè trước kia, Vân nương thật sự không cam lòng buông bỏ ý định muốn thuyết phục nàng.
Qua lời kể của Song Song thì Đại tiểu thư đã cả gan dám viết hưu phu cho Tư Đồ công tử ngay trước mặt Hầu gia, bà cũng đã nghe nói tư thế cùng khí chất thanh cao của nàng lúc rời đi sau đó. Nếu Song Song có thể đi theo Đại tiểu thư, bà tin chắc nàng sẽ không phải chịu khổ nữa.
Vân nương nghĩ vậy, lại hướng Nhan Noãn Noãn dập đầu, tiếp tục nói: “Song Song đối với Hầu gia nói gì nghe nấy đều là do bị nô tỳ liên lụy.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Nửa năm trước thân thể nô tỳ bắt đầu yếu đi, dù uống bao nhiêu thuốc thang cũng không khá hơn chút nào, bệnh tình ngày càng trở nặng, lại thêm không có tiền bốc thuốc nên cứ kéo dài tới tận bây giờ. Lúc bấy giờ Vương phi vì không muốn gả cho Hiền vương gia nên đã tự sát nhiều lần, chỉ là hôn sự này do chính Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, nếu Vương phi có xảy ra chuyện không hay, đến ngày thành hôn không có tân nương, tội khi quân này nếu bị truy cứu thì Nhan gia trên dưới đều sẽ bị xử trảm. Ở trong Hầu phủ thì Hầu gia còn có thể cử người canh chừng Vương phi nhưng là nếu người gả vào Vương phủ rồi mà lại muốn tự sát, đến lúc đó chọc giận tới Hoàng thượng, người giận chó đánh mèo mà liên lụy tới Vũ Dương hầu phủ thì không hay nên Hầu gia đã tìm người giám sát Vương phi. Song Song là người của Nhan gia, nếu Nhan gia gặp chuyện không may thì cả nàng cũng phải chịu tội, vì sợ Song Song không chịu ngoan ngoãn nghe lời nên Hầu gia đã lấy điều kiện giúp nô tỳ chữa bệnh để ép Song Song nghe theo chỉ thị của hắn.”
“Song Song vì muốn chữa bệnh cho nô tỳ nên mới đáp ứng chuyện này, nô tỳ vốn không hy vọng Song Song vì mình mà chịu thiệt nhưng Song Song lại rất kiên trì muốn đi, còn hứa với nô tỳ sẽ không làm trái với lương tâm mình, có điều Hầu gia được một tấc lại muốn tiến một thước, bức bách Song Song hạ độc Vương phi!”
Nhan Noãn Noãn đột ngột trừng mắt, cả kinh hỏi lại: “Độc hại ta?”
“Song Song tối qua có đến thăm nô tỳ, nô tỳ thấy nàng tâm trạng bất an nên tìm mọi cách dồn hỏi thì biết được chuyện Hầu gia muốn nàng hạ độc Nguyệt mê tán cho Vương phi, Song Song không chịu thì hắn liền lấy tính mạng của nô tỳ ra ép buộc nàng, nô tỳ vì không muốn Song Song làm chuyện trái lương tâm nên mới nhân lúc hỗn loạn trốn tới đây nói rõ sự tình. Nô tỳ nói những chuyện này chỉ hy vọng Vương phi có thể cứu Song Song, trăm ngàn lần đừng để nàng vì nô tỳ mà làm trái lương tâm mình.”
“Nguyệt mê tán là loại độc gì?” Nhan Noãn Noãn nheo mắt hỏi.
“Độc này nếu thường xuyên hạ trong thức ăn cho người ăn thì không tới một tháng có thể khiến cho người ta mất đi lý trí mà trở nên si ngốc.”
Hầu gia chính là sợ nàng tự sát đi đời nhà ma, Song Song lại không thể nghe theo sự bố trí của hắn nên mới quyết định hạ độc, chỉ cần nàng trở nên si ngốc, không thể có hành động tự hại tới mình thì trước mắt Nhan gia sẽ không vì nàng ta mà gặp đại nạn nữa.
Đôi mắt đẹp của Nhan Noãn Noãn tối lại, hàn ý như thủy triều dâng cao. Khá lắm Nhan Hướng Thái, trước tính kế nàng không nói, nay lại dám hạ độc nàng. Mất đi lý trí trở nên si ngốc? Qủa nhiên một chút cũng không lưu tình.