Hắn ngồi tại một nơi hẻo lánh, sử dụng Ẩn Nặc Thuật để thi triển tinh thần lực ra khắp Chí Tôn Môn, nắm rõ từng thân ảnh nhân mã nơi đây trong lòng bàn tay.
Lúc này, Chí Tôn Môn vắng tanh như chùa bà đanh, bởi hơn 9 phần nhân lực đã ra bên ngoài chiến đấu sống còn với Khai Thiên Môn.
Trần Lương lặng lẽ di chuyển đến vị trí cách đài quan sát 1 dặm. Xung quanh đài quan sát là một khoảng trống bất khả xâm phạm. Dưới chân đài là 4 đệ tử đứng 4 góc. Bên trên đài, đứng cạnh vị trưởng lão cầm Mắt trận vẫn là 4 trưởng lão Hoàng cấp.
Nhiệm vụ của 8 người bọn hắn không phải là bảo vệ bằng chiến đấu mà là thông báo cho Khanh trưởng lão khi có bất kỳ đối tượng nào xuất hiện trong khu vực cấm.
Xung quanh đài quan sát là một khoảng trống rộng tới 300 trượng. Khu vực này và đài quan sát luôn đặt lệnh cấm không cho ai tiến vào ngay cả khi Chí Tôn Môn không bị tấn công, trận pháp không bị kích hoạt để đảm bảo không có ai đặt bẫy gì.
Ngoài 8 người bảo vệ, chỉ còn 1 người cầm trong tay Mắt trận, điều khiển trận pháp tấn công Khai Thiên Môn. Người này tinh thần lực cấp 7, Hoàng cấp tu vi, hẳn là một vị Nghiệp sư, khả năng cao là Trận Pháp Sư.
Nghiên cứu kỹ càng, Trần Lương lùi ra xa 10 dặm, chờ đợi.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ gió đông.
Bên ngoài Chí Tôn Môn, cuộc chiến đang diễn ra rất ác liệt. Hai bên vừa phải đánh ra võ kỹ đủ mạnh theo yêu cầu, vừa phải tính toán để tiết kiệm nguyên khí.
Bên Chí Tôn Môn lựa chọn yếu thế hơn về công kích nhân lực để tiết kiệm sức lực, một nửa lực công kích của Khai Thiên Môn dành cho trận pháp đối phó. Thực ra bọn hắn không có quyền lựa chọn, dù muốn cũng không mạnh hơn kẻ địch được.
Bên Khai Thiên Môn cũng không đánh hết sức, dù sao đánh mạnh hơn cũng chỉ là tốn thêm Tinh thạch của đối phương, không gây ra được tổn thất về nhân lực nào cho chúng.
Lúc nào Khai Thiên Môn dừng lại nghỉ ngơi, bên Chí Tôn Môn cũng không đánh, mà nghỉ. Chí Tôn Môn cần là chống đỡ qua ngày hôm nay, còn tấn công hoàn toàn vô ích, trận pháp của Khai Thiên Môn hoàn toàn dập tắt võ lực bọn hắn.
2 bên giao tranh đến chiều, nguyên khí vẫn còn nhưng tinh thần cùng sức lực đã trở nên rất mệt mỏi.
"Đến lúc rồi" Huyết Vô Thần nói với mấy người xung quanh.
"Đánh đi" Như Lão nói
"Mọi người chuẩn bị, cùng ta tổng công kích một đợt tấn công cuối cùng" Huyết Vô Thần hét lớn cho cả 2 bên nghe thấy.
Từ đằng xa, Bình Nguyễn thông báo với Trần Lương: "Bọn hắn chuẩn bị đánh đòn cuối cùng"
"Đã rõ" Trần Lương trả lời, nhìn về phía giao tranh. Thời khắc hắn đợi sắp đến. Trần Lương gọi ra Tam Nhãn Lang cùng Tiếu Ngạo Cửu Thiên, chờ.
Khí thế của Khai Thiên Môn tăng mạnh. Đặc biệt xung quanh Như Lão và Trương Phá Vân, linh khí chấn động kịch liệt, bên Trương Phá Vân có phần nhỉnh hơn.
Từ xa nhìn lại, môn chủ Chí Tôn Môn thấy rõ được đối phương trước giờ đều đang giữ sức, hiện tại mới là toàn bộ sức mạnh của Khai Thiên Môn. Hắn hét lớn:
"Tất cả đệ tử, trưởng lão Chí Tôn Môn dốc hết sức phản công. Khanh trưởng lão, dùng toàn bộ sức mạnh công kích của trận pháp"
Tất cả thành viên Chí Tôn Môn đều trở nên ngưng trọng, tập trung toàn bộ tinh thần cho đợt tấn công có thể là cuối cùng này.
"Sáttttttttttttttttt" Huyết Vô Thần hét lên
Khai Thiên Môn toàn bộ triển khai tấn công.
Chí Tôn Môn toàn bộ đánh ra võ kỹ chống đỡ, đồng thời hộ môn đại trận cũng lóe sáng, tuôn ra vô số hỏa diễm như cuồng long loạn vũ tiến đánh Khai Thiên Môn.
Cùng thời điểm này, bên trong tổng bộ Chí Tôn Môn, cách đài quan sát 5 trượng, một cặp sừng trâu bỗng nhiên chui ra, tiếp sau nó là cả cái đầu. Đầu còn chưa ra hết, cặp sừng đã rời ra ngoài, bay cực tốc về 1 phương.
Chỉ tích tắc sau đó, hoàn chỉnh xuất hiện 1 ngưu, 1 lang, 1 nhân loại.
Cặp sừng tiến sát quá nhanh, 2 trưởng lão Chí Tôn Môn chỉ kịp giơ tay lên bắt. Đáng tiếc tốc độ di chuyển của sừng quá nhanh và mạnh, 2 tay bọn hắn giữ không nổi, mỗi người bị 1 chiếc sừng cắm xuyên tim.
"Có địch" 2 kẻ bị đâm xuyên tim hô lên.
Hoàng cấp võ giả sinh mệnh lực dồi dào, bình thường bị đâm xuyên tim chỉ là trọng thương mà chưa chết. Nhưng trong sừng của Đại Địa Ngưu Ma Vương chứa linh khí không gian thuộc tính cực kỳ dồi dào. Vừa đâm vào tim đối phương, không gian linh khí tràn ra ngoài, phá toái không gian bên trong cơ thể 2 võ giả.
Vô lực chống đỡ, bọn hắn gục xuống mà chết.
2 võ giả bảo hộ còn lại vừa kịp quay ra, đã bị 2 chiếc sừng đâm vào tim.
Còn lại tên Nghiệp sư nắm trong tay Mắt trận. Do quá tập trung vào trận chiến bên ngoài, hắn nhận ra thì đã trễ. Trần Lương một thương tùy ý, chém rụng đầu Khanh trưởng lão.
Đầu Khanh trưởng lão còn chưa rơi xuống đất, Trần Lương đã nắm trong tay Mắt trận. Miệng mỉm cười chiến thắng, hắn nhanh chóng nắm quyền điều khiển trận pháp.
Trần Lương gọi cho Bình Nguyễn: "Mắt trận đã nắm trong tay, kết thúc đi"
Bình Nguyễn tiến tới thông báo cho Huyết Vô Thần "Môn chủ thành công"
Huyết Vô Thần gật đầu, ra mệnh lệnh cho toàn thể lực lượng Khai Thiên Môn:
"Tổng tấn công, giết toàn bộ"
Nghe được lời nói của Huyết Vô Thần, môn chủ Chí Tôn Môn chợt cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng không thấy sai ở đâu. Bọn hắn có trận pháp bảo vệ, phòng vệ qua hôm nay là không vấn đề gì. Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, môn chủ cùng nhân mã Chí Tôn Môn tiếp tục đánh ra công kích đỡ đòn.
Từ phía sau, hỏa diễm từ trận pháp lại một lần nữa bùng lên, tạo ra một biển lửa nhiếp người. Có điều lần này hỏa diễm xảy ra một điểm khác biệt, cũng là điểm chí mạng với Chí Tôn Môn.
Điểm khác biệt này chính là mục tiêu của nó. Hỏa diễm không lao đến cản phá lực lượng tấn công của Khai Thiên Môn mà lại nhằm vào môn chủ cùng các trưởng lão Chí Tôn Môn.
Vừa bị Khai Thiên Môn tấn công, vừa bị hỏa diễm của trận pháp tấn công, toàn bộ đội quân trên trời của Chí Tôn Môn đều nhận nghiêm trọng thương tích. Tất cả trưởng lão rơi từ trên cao xuống giống như tro thạch một dạng, vì bên ngoài bọn hắn đều bị nướng đến cháy thành than. Tình trạng các trưởng lão hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, không rõ sống chết.
Chỉ duy nhất môn chủ Chí Tôn Môn có phòng hộ cường đại là còn đứng được trên cao, nhưng cũng chịu trọng thương đứng không vững.
"Khanh trưởng lão, ngươi làm gì vậy" Môn chủ Chí Tôn Môn hét về phía đài quan sát.
Nhưng sau 1 giây nhìn kỹ lại, hắn phát hiện đứng ở đài quan sát không còn bóng dáng Khanh trưởng lão, thay vào đó là một thiếu niên cầm trong tay Mắt trận.
"Ngươi là ai?" Môn chủ Chí Tôn Môn hỏi
"Môn chủ Khai Thiên Môn" Trần Lương đáp lời. Chiến thắng đã nằm trong tay, Trần Lương cũng không vội vã kết thúc đối thủ. Cảm giác chiến thắng, cảm giác thành công, cảm giác làm được điều mình mong đợi thực sự là sung sướng đến cực điểm, hài lòng đến cực điểm, không muốn vội vã kết thúc nó.
"Ngươi, ngươi làm cách nào vào được?" Môn chủ Chí Tôn Môn sửng sốt hỏi
"Đi bộ vào" Trần Lương mỉm cười nói
"Khanh trưởng lão đâu?"
"Ý ngươi là thủ cấp này?" Trần Lương vừa nói, vừa lấy Khuyển Dạ Xoa cắm vào thủ cấp Khanh trưởng lão, giơ lên cao.
"Khốn kiếp" Môn chủ Chí Tôn Môn tức giận, lao mình về phía Trần Lương.
Cả giận mất khôn, hắn quên mất trận pháp bảo vệ Chí Tôn Môn vẫn đang hoàn hảo, không có nửa điểm suy tổn. Vừa bay tới phía trên cửa vào, môn chủ Chí Tôn Môn đâm uỳnh một phát vào trận pháp, lảo đảo lùi ra sau.
Đội quân mặt đất của Chí Tôn Môn nhìn thấy một màn này, tâm trạng ai nấy đều vạn phần lo lắng. Môn phái bọn hắn đã hoàn toàn thua trắng. Các trưởng lão bị đánh bại, trận pháp bị lấy mất, môn chủ vô lực chống đỡ.
"Được rồi, kết thúc đi" Trần Lương một lần nữa kích hoạt Mắt trận nơi tay. Phía xa xa, nhân mã Khai Thiên Môn cũng chuẩn bị tấn công.
"Khoan đã. Chí Tôn Môn đầu hàng" Môn chủ vội vã đưa ra quyết định. Bọn hắn đã không còn lối thoát nào khác, không thể để các đệ tử hi sinh oan uổng.
"Không phải ngươi muốn đầu hàng mà được" Trần Lương lạnh lùng nói
"Ngươi còn muốn gì?"
"Ngươi dập đầu tạ lỗi với toàn thể đệ tử, trưởng lão Khai Thiên Môn vì những gì ngươi đã gây ra trong suốt hơn 30 năm qua. Kẻ nào hạ nhục, ức hiếp Khai Thiên Môn đều phải nhận lấy hậu quả to lớn. Chí Tôn Môn sẽ là dẫn chứng đầu tiên"
"Ngươi đừng ép người quá đáng" Môn chủ Chí Tôn Môn gằn giọng
"Quá đáng? Thời điểm ngươi đánh giết người của Khai Thiên Môn, ngươi có thấy mình quá đáng? Thời điểm ngươi tra tấn Càn Sủng, ngươi có cảm thấy quá đáng? Thời điểm ngươi bắt nạt một nữ tử tuổi chưa bằng một phần mười của mình, ngươi có thấy quá đáng?
Hôm nay ta sẽ trả lại toàn bộ sỉ nhục của Khai Thiên Môn đã phải nhận"
Trần Lương nói rất to, vang vọng tới tai của từng người trong Khai Thiên Môn. Môn chủ luôn nghĩ cho bọn hắn. Chỉ cần có môn chủ, tất cả mọi khó khăn đều được giải quyết. Bọn hắn không khỏi cảm động mà hô vang:
"Môn chủ vô địch, môn chủ vô địch"
Môn chủ Chí Tôn Môn không phản ứng gì, Trần Lương nói tiếp:
"Cho ngươi lựa chọn, quỳ gối tạ lỗi trước người của Khai Thiên Môn, hoặc toàn bộ người của Chí Tôn Môn tuyệt diệt. Cho ngươi thời gian 100 hơi thở suy nghĩ"
Thời gian trôi qua, môn chủ Chí Tôn Môn lưng như đeo một ngọn núi lớn, nhận lấy áp lực khổng lồ, đặc biệt là khi nhìn về phía các đệ tử dưới đất. Chúng đệ tử cũng nín thở chờ đợi quyết định của môn chủ.
Gần hết thời gian, một đệ tử hét lớn:
"Chí Tôn Môn nào có hạng ham sống sợ chết. Quyết tử chiến cùng Khai Thiên Môn"
"Môn chủ, ta thà chết cũng không đầu hàng Khai Thiên Môn" Một đệ tử giương cao kiếm lên, dõng dạc nói
Liên tiếp theo đó là hàng loạt những tiếng hô vang quyết tử cho môn phái quyết sinh.
Môn chủ Chí Tôn Môn hít một hơi mạnh, nói:
"Ta tự hào vì Khai Thiên Môn có được những chiến binh quả cảm như này. Được sống chết cùng các ngươi là vinh dự của Thiết Vân Hoàn ta. Chúng ta vẫn còn nhiều chi nhánh, nhiều nhân lực và còn Đại trưởng lão. Bọn chúng sẽ trả thù cho chúng ta.
Các chiến binh, cùng đánh một trận cuối cùng"
Thiết Vân Hoàn giơ cao chiến kiếm, chuẩn bị một trận đánh cuối cùng.
Phía Khai Thiên Môn, Trần Lương cùng chúng thuộc hạ cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Đột nhiên từ một phương hướng khác vang lên một tiếng nổ ầm, kèm theo đó là tình trạng trận pháp của Chí Tôn Môn trở nên thập phần bất ổn.
Tiếng nổ quá lớn cùng với tình trạng lung lay của trận pháp hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhìn về nơi âm thanh phát ra. Chỉ thấy ở phía xa có 2 thân ảnh đang đứng đó, một người nói:
"Trận pháp này cũng tốt đấy"
2 thân ảnh đều là râu tóc bạc phơ nhưng thần thái cùng sự tinh anh trong đôi mắt cho thấy 2 người này đều không tầm thường. Chỉ riêng đòn tấn công vừa rồi của lão giả cao gầy, chỉ là một tiện tay phẩy xuống tấn công mà đã làm lung lay trận pháp gần sụp đổ cho thấy lão là cường giả tuyệt đỉnh.
"Mạnh hơn một chút xem thế nào" Lão giả cao gầy nói ra rất thư thái, không gian xung quanh cũng không có quá nhiều biến động. Nhưng một chưởng hình bàn tay của lão đánh xuống lại quá nhanh, quá mạnh.
Nhanh đến mức chưởng lực đã phá hủy hoàn toàn trận pháp mà Trần Lương còn chưa kịp làm gì. Mạnh đến mức không chỉ dễ dàng hủy đi trận pháp, nó còn hủy đi một vùng diện tích lớn của Chí Tôn Môn. Còn may lão giả kia không đánh chưởng về phía Trần Lương, không thì hắn đã hồn tiêu phách tán rồi.
Diễn biến xảy ra quá nhanh. Chỉ trong chốc lát, trận pháp Chí Tôn Môn liền biến mất không còn. Mọi người đều không biết phải phản ứng lại như nào.
Trong lúc mọi người nhìn trân trân về phía mình, lão giả cao gầy hướng tới Trần Lương, nói:
"Ngươi đang cầm Thất Sắc Tam Sinh Hoa?"
"Tiền bối nói gì vãn bối không hiểu. Thất Sắc Tam Sinh Hoa là gì?" Trần Lương ngơ ngác trả lời. Cả 2 kẻ này, hắn đều không nhìn ra được tu vi, sâu cạn.
"Nếu không phải ngươi nắm giữ vật lão phu cần thì vừa rồi đã chết rồi. Tốt nhất nên thành thật trả lời. Để ngươi hiểu tình hình một chút, ta sẽ kiên nhẫn nói thêm vài lời.
Ta là Đại trưởng lão của Kinh Viên Môn, tu vi Thiên cấp nhất phẩm. Dược viên trong Tam Thập Tam Môn bị đánh cướp, trong đó có linh dược quan trọng nhất của bổn môn, Thất Sắc Tam Sinh Hoa, một cây chân chính tiên dược.
Còn vị đứng cạnh ta là một tinh thần lực đại sư. Ta đã phải trả ra giá lớn để nhờ hắn giúp ta tìm được kẻ đánh cắp và vẫn đang giữ Thất Sắc Tam Sinh Hoa chính là ngươi.
Ngươi còn gì để nói?"
Lão giả cao gầy vừa dứt lời, bên trong Trần Lương cất lên vô số sóng to gió lớn. Không thể tin được đối phương lại tìm ra được hắn. Vấn đề là hiện giờ hắn không thể đưa ra Thất Sắc Tam Sinh Hoa được, vì nó nằm trong Tiểu Cửu Giới. Mà Tiểu Cửu Giới thì lại đang phong bế, không mở ra được.
"Toang, toang thật rồi" Trần Lương thầm nghĩ