Thời gian đã là 29 Tết. Vốn dĩ bữa tiệc chào mừng Tuyết Hoa công chúa không lớn lắm, dù sao nàng lúc rời đi chỉ là 1 cô công chúa nhỏ và thời gian đi cũng lâu rồi. Nhưng khi biết được Tuyết Hoa là Cự Linh cảnh, lại có tiên nhân đi cùng, quốc vương ngay lập tức triệu tập tất cả các quan đại thần, tổ chức một yến tiệc lớn nhất có thể.
Thời gian tổ chức được lùi từ trưa sang tối để 5 người từ xa đến được nghỉ ngơi, đồng thời hoàng cung có thời gian kịp chuẩn bị.
Quốc vương, tiên nhân, cha mẹ Trần Lương ngồi ngang hàng đầu. Yến tiệc được mang lên các loại sơn hào hải vị kết hợp với ca múa nhạc linh đình, vừa hay là tiện thể chào năm mới.
Cha mẹ Trần Lương lần đầu được dự tiệc cấp độ hoàng gia, nên có đôi chút choáng ngợp. Không những đồ ăn, biểu diễn nghệ thuật mới lạ, bọn hắn còn liên tục nhận được chúc rượu từ các văn võ bá quan, vương thân quốc thích.
"Tiên nhân, Không biết dự định sang năm tới của ngài là gì?" Quốc vương hỏi
"Ta cùng Tuyết Hoa sẽ có công chuyện bí mật. Thời gian đi xa chỉ sợ là rất lâu, vì vậy nhân cơ hội Tết đến, bọn ta về thăm nhà. Mồng năm ta sẽ rời đi" Trần Lương trả lời "Quốc vương, ngài có khó khăn gì không? Ta có thể giúp ngài giải quyết một hai"
"Khó khăn thì lúc nào cũng nhiều. Nhưng ta có 2 vấn đề đau đầu, nếu tiên nhân giúp được thì thật tốt quá"
"Ngài nói nghe thử"
"Vấn đề thứ nhất là vấn đề ngài từng giúp ta giải quyết năm xưa. Vương quốc của ta cương thổ không lớn, người dân lại hiền lành, chăm chỉ làm ăn, vì vậy lực lượng quân sự không cao. Lần trước là Hỏa Diệm Quốc, lần này đến Tân Cương Quốc lăm le xâm lược. Vùng đất tranh chấp giữa hai bên đã bị bọn chúng xâm chiếm" Quốc vương phiền não nói
"Ta có thể trước khi rời đi, sang đó san bằng đội quân xâm chiếm, thậm chí hủy diệt cả Tân Cương Quốc. Nhưng đó chỉ là trị phần ngọn. Không có Tân Cương Quốc thì còn các vương quốc khác. Vân Di Quốc không tự lớn mạnh bản thân thì mãi mãi sẽ lo lắng vấn đề này"
"Ta hiểu vấn đề này" Quốc vương thở dài, nói "Nhưng không tìm ra cách giải quyết được. Vì vậy khi thấy Tuyết nhi chưa đến trăm tuổi liền đạt được Cự Linh cảnh tu vi, ta đã cho rằng đây chính là hi vọng của Vân Di Quốc. Nàng không những là Cự Linh cảnh thứ 3 mà còn mang tiềm năng cao trở thành tiên nhân. Lúc đó Vân Di Quốc sẽ có vô hạn cơ hội phát triển"
"Hoàng Thái Tử là ai?" Trần Lương hỏi
"Ta vẫn chưa chọn ra người kế vị, vì tất cả hoàng tử đều chưa đạt tới Giáp Linh. Nếu Tuyết Hoa được ở lại, ta sẽ ngay lập tức đưa nó lên làm Hoàng Thái Tử, hướng dẫn nó quản lý triều chính. Khi Tuyết nhi đủ kinh nghiệm sẽ đưa lên làm Quốc vương" Quốc vương vừa nói, vừa dò xét tâm ý Trần Lương. Nếu Trần Lương nguyên để lại Tuyết Hoa thì không gì tốt bằng.
"Theo quốc vương ngài thấy muốn có nhiều Cự Linh cảnh võ giả thì cần những yếu tố gì?"
"Theo ta thì 3 yếu tố chủ đạo là con người, công pháp, tài nguyên"
"Đúng vậy. Con người do ngài chọn. Ta sẽ tặng ngài 2 thứ là công pháp và tài nguyên, coi như quà mừng năm mới cho phụ thân của Tuyết Hoa.
Sáng mai ta sẽ đưa ngài 1 bộ công pháp có tốc độ tu luyện cao gấp đôi so với các loại công pháp phổ thông. Nhưng nhược điểm của nó là đòi hỏi tài nguyên liên tục. Nếu thiếu tài nguyên cung cấp cho người tu luyện sẽ khiến tu vi thụt lùi"
"Công pháp này có khó lắm không, tiên nhân? Ta sợ công pháp cao cấp quá vương quốc ta không có người học được"
"Quốc vương yên tâm, công pháp này dễ học. Nó còn được gọi dưới cái tên công pháp dành cho các quý tử nhà giàu.
Còn về tài nguyên, ta sẽ đưa ngài 5 phần tài nguyên, đủ cho 5 người từ Vạn Nhiên đạt tới Cự Linh cảnh"
"Ngài nói thật!?" Quốc vương Vân Di Quốc hét lên khiến toàn bộ yến tiệc im lặng.
"Yên tâm, sáng mai ta sẽ đưa ngài phần quà này" Trần Lương mỉm cười nói "Còn bây giờ ngài nên rửa tay đi"
Quốc vương nhìn xuống bàn tay phải mới nhận ra lúc nãy hắn vừa cầm quả cam trên tay, vừa nói chuyện với Trần Lương. Vừa nghe xong tiên nhân sẽ tặng hắn 5 phần tài nguyên, quốc vương đã không tự chủ được bóp nát quả cam mà không hay biết.
Quốc vương hoàn toàn choáng ngợp trước sự hào phóng của Trần Lương.
Phải biết rằng để 1 Vạn Nhiên tu luyện lên Cự Linh cảnh, tính nhẹ nhàng cũng cần tới 5, 7000 Tinh thạch. 5 suất, vậy ít nhất cũng là 3, 4 vạn, bằng 10 năm lợi tức thu về quốc khố. Hỏi sao quốc vương không choáng.
“Ha ha không sao, không sao. Tuyết Hoa, mau ra rót rượu cho thiếu gia của ngươi”
“Quốc vương khách khí. Sợ mai không kịp. Ta đưa tạm chút tinh thạch, quốc vương đi mua tài nguyên giúp ta” Vừa nói xong, Trần Lương đặt xuống trước mặt quốc vương 5 củ
Quốc vương hít vào một hơi lạnh. Đối phương nói 1 lời là nhẹ nhàng bỏ ra 5 vạn tinh thạch. Đó là cỡ nào sảng khoái, cỡ nào rộng lượng. Tiên nhân không chỉ rộng lượng, mà phải rất giàu mới thoải mái được như này.
Tuyết Hoa đứng rót rượu cho Trần Lương, mỉm cười nói:
“Phụ hoàng, người không cần ngạc nhiên. Thiếu gia rất tốt với Tuyết nhi. Chỉ tính riêng lượng tinh thạch Tuyết nhi đốt của thiếu gia chắc cũng đến mấy chục vạn. Chỉ mấy củ này với thiếu gia không đáng là bao”
“Mấy chục vạn? Không thể nào!” Không chỉ quốc vương, bên dưới quần thần, vương thân quốc thích cũng đều không giữ được bình tĩnh hô lên
“Ngươi làm gì tiêu hết mấy chục vạn tinh thạch?” Quốc vương hỏi
“Tuyết nhi không phải là võ giả. Tuyết nhi là luyện đan sư. Tinh thạch tiêu chủ yếu để mua nguyên liệu luyện đan cho Tuyết nhi thực hành”
“Ngươi cũng luyện ra nhiều đan dược tốt cho bổn môn mà, có sao đâu” Trần Lương nói tỉnh bơ
“Dù là luyện đan cũng không đến nỗi mấy chục vạn tinh thạch chứ?” Quốc vương nói. Bên dưới đám người cũng không mấy tin tưởng lời nói của Tuyết Hoa, cho rằng nàng là đang thổi phồng lên cho thiếu gia. Có điều không ai dám lên tiếng xen vào giữa quốc vương và tiên nhân.
“Phụ hoàng. Học tập và thực hành để tới được luyện đan sư cấp 5 tốn kém lắm. Cả Vân Di Quốc nào có được nổi 1 luyện đan sư cấp 5” Tuyết Hoa bĩu môi nói
“Ngươi, ngươi vừa nói là luyện đan sư cấp 5?” Quốc vương vừa thở vừa nói. Hắn sắp ngất đến nơi rồi
“Dạ vâng. Phụ hoàng thấy Tuyết nhi giỏi không?” Tuyết Hoa cười nói
“Quốc vương” Trần Lương nghiêm túc nói “Như ngài thấy, Tuyết Hoa chỉ có ở trong tay ta mới có thể phát triển được đến mức này. Về sau nàng sẽ càng là phượng hoàng bay lượn cửu thiên. Nếu ta để nàng ở lại Vân Di Quốc, điều đó có lẽ bảo vệ được cho nơi đây mấy trăm năm. Nhưng để nàng đi với ta, tương lai Vân Di Quốc sẽ trường tồn hàng ngàn, hàng vạn năm. Cương thổ sẽ mở rộng ra gấp trăm, gấp ngàn lần. Và thứ lỗi cho ta nói thẳng, Tuyết Hoa ở lại Vân Di Quốc thì tương lai chỉ có dậm chân tại chỗ. Tuyết Hoa theo ta sẽ tốt cho cả ta, cả nàng, cả Vân Di Quốc”
“Phải phải, tiên nhân nói rất phải. Là ta suy nghĩ thiển cận. Ta xin kính tiên nhân một ly. Đa tạ ngài đã dìu dắt Tuyết Hoa, bảo vệ Vân Di Quốc” Quốc vương nâng ly uống 1 ngụm
Trần Lương cũng uống cạn đáp lại.
Cha mẹ Tuyết Hoa ngồi cạnh nhìn nhau cười
“Chuyện kia chắc sẽ dễ dàng rồi”
Bữa tiệc diễn ra đến nửa đêm mới tan. Hoàng cung chào đón ngày 30 tết bằng một giấc ngủ ngon lành.
Một tiếng uỳnh uỳnh vang lên, câu đầu tiên Trần Lương nghe được khiến hắn không khỏi choáng váng:
“Con trai, dậy đi hỏi vợ nào” Tiếng mẹ Trần Lương rõ to
“Thôi được, sớm muộn gì cũng làm. Làm sớm cũng tốt” Trần Lương đập mặt cho tỉnh người rồi ra gặp cha mẹ, đưa cho 2 người lễ vật hắn chuẩn bị từ trước.
Trần Lương rất ngại việc này nên hắn không muốn ra mặt, để cho 2 ông bà lo liệu từ đầu tới cuối.
Tất nhiên là mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp. Phụ thân Tuyết Hoa nhìn thấy 3 mâm lễ vật thì chỉ hận nhà không có thêm mấy công chúa được gả hết cho Trần Lương. Có đống lễ vật này mà lão không làm cho Vân Di Quốc đi lên thì đúng là không dám gặp liệt tổ liệt tông dưới suối vàng.
Về phần Tuyết Hoa, không cần hỏi cũng biết nàng sung sướng thế nào, đồng ý ngay lập tức.
Lễ thành thân sẽ được tổ chức ngày mồng 2 tết. Do thời gian gấp gáp nên sẽ không tổ chức lớn, không thông báo cho dân chúng mà chỉ làm mấy mâm cỗ cho những người trong gia đình.
Trần Lương không muốn tổ chức lớn vào lúc này, một phần không có thời gian, một phần hắn muốn dành cho Tuyết Hoa một đám cưới thật lớn, không phải chỉ ở riêng một tiểu quốc.
Với Tuyết Hoa thì thế nào cũng được. Cái nàng cần nhất là một danh phận, chính thức trở thành nương tử của Trần Lương, hết thảy những thứ khác đều không quan trọng.
Đêm 30, chỉ còn 2 ngày nữa là đậu phòng hoa trúc với thiếu gia, Tuyết Hoa suy nghĩ mãi không biết tối đấy sẽ như thế nào. Nàng không biết liệu thiếu gia ở ngoài đã từng làm việc đó với ai chưa. Nàng lo lắng liệu bản thân không có kinh nghiệm có khiến thiếu gia thất vọng. Nàng sợ nhỡ có gì đó trục trặc xảy ra… Vô vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu nàng.
Dòng suy nghĩ bị đứt quãng khi có tiếng gõ cửa phía ngoài.
Tuyết Hoa ra mở cửa, nàng mở to mắt ngạc nhiên, sau đó là e thẹn, theo thói quen khom người chào:
“Thiếu gia có việc cần Tuyết Hoa?”
“Giờ nàng là nương tử của ta, đừng gọi thiếu gia nữa” Trần Lương cười nói
“Ta vẫn chưa quen” Tuyết Hoa đỏ mặt nói, không dám ngẩng đầu nhìn người đối diện
“Nàng không ra ngoài xem pháo hoa chào năm mới cùng mọi người sao?”
“Ta, ta không thích ồn ào”
“Vậy nàng có muốn chào năm mới với ta ở một chỗ yên tĩnh?”
“Vâng thưa… phu quân. Chúng ta đi đâu?” Tuyết Hoa ngẩng đầu hỏi
“Trong phòng nàng” Nói rồi Trần Lương bước vào phòng, kéo tay Tuyết Hoa về phía giường ngủ.
“Phu quân, chàng muốn làm gì?”
“Ta muốn chúng ta làm phát chào năm mới”
“Làm gì cơ?”
“Đậu phòng hoa trúc”
“Không phải 2 ngày nữa mới đậu phòng hoa trúc sao?” Tuy ánh nến le lói thiếu sáng nhưng vẫn nhìn rõ được mặt Tuyết Hoa lúc này đang đỏ như gấc
“Đúng rồi, đăng nào 2 ngày nữa cũng làm, ta muốn làm sớm lên 1 chút, lấy may đầu năm”
“Có phong tục lấy may đầu năm như này sao?”
Không để Tuyết Hoa nói tiếp, tên sắc lang đã đè ngửa nàng xuống, thì thầm “Đừng nói nữa”.
Đêm đó, tên sắc lang khiến Tuyết Hoa vật vã cả đêm. Nàng chỉ còn biết rên trong đau đớn