Trường Giang Quốc vốn đã có một thời gian mấy ngàn năm hưng thịnh dưới triều đại của người sáng lập. Nhưng con cái vô năng lên cai trị đã khiến dân chúng lầm than, cách mạng nổi lên khắp nơi.
Cuối cùng, chiến thần Lã Bố càn quét tất cả, một lần nữa gây dựng lại Trường Giang Quốc phồn thịnh, yên ổn. Lã Bố chú trọng dạy bảo con cái, ai nấy đều năng lực xuất chúng.
Nhưng mọi thứ đều có 2 mặt. Năng lực xuất chúng thì tầm nhìn, khát vọng lại càng lớn. Khi Lã Bố còn sống, huynh đệ ruột thịt ngấm ngầm đấu đá nhau, cuối cùng chỉ còn lại 3 người.
Khi Lã Bố mất đi, đã viết thánh chỉ truyền ngôi cho người con thứ, có cái tâm lo cho dân chúng. Những tưởng có thánh chỉ, mọi việc sẽ dễ dàng. Nhưng người con cả không cam lòng, dấy quân cướp ngôi, bảo người con thứ giả truyền thánh chỉ.
Người con thứ 3 cũng không chịu yếu thế. Hắn cũng là người thông minh, năng lực xuất chúng, được nhiều quan viên ủng hộ.
3 người con cầm quân chiến tranh một thời gian, cuối cùng hình thành thế chân vạc. 3 thế lực tự lập thành 3 nước Ngô, Khoai, Sắn.
1000 năm trước, Lý Thế Đế cầm quân chiến thắng tất cả, quy giang sơn về một mối, thành lập lên Giang Đông Quốc.
Lý Thế Đế là bậc kỳ tài trong thiên hạ, bản thân thời trẻ cũng chu du khắp Cửu Giới. Rút kinh nghiệm các đời tiên hiền, lại thêm kiến thức xã hội, quốc gia sâu rộng, Lý Thế Đế quyết định thay đổi truyền ngôi.
Ngôi báu chí tôn sẽ không được truyền cho con cái của vua, mà sẽ do tất cả quan viên bỏ phiếu bầu chọn. Người nào có nhiều phiếu bầu nhất sẽ được đăng lâm cửu ngũ chí tôn. Mỗi 100 năm sẽ bầu lại một lần. Quân đội sẽ không do vua quản lý mà chia cho nhiều Đại tướng quân.6
Có điều thể chế chưa rõ ràng, Lý Thế Đế đã tử thương, bỏ mạng khi tuổi đời còn chưa tới 5000. Cái chết trẻ của Lý Thế Đế khiến cho Giang Đông Quốc rơi vào tranh giành quyền lực, dẫn tới chiến tranh Loạn 12 Sứ Quân.
Ngự Tiền Đại Thần là Đại tướng quân thứ 13, nắm giữ Ngự Tiền Thị Vệ vốn là một thế lực trung lập, không nghiêng về Sứ Quân nào. Các Sứ Quân luôn muốn lôi kéo Ngự Tiền Đại Thần về phía mình do lão nắm giữ rất nhiều lợi thế vượt trội, cả về quân lực, danh vọng, vị trí nắm giữ.
Ngự Tiền Đại Thần Hoàng Trung, chỉ muốn bảo hộ hoàng thân quốc thích chu toàn, không muốn lên nắm quyền.
Các Sứ Quân không ai muốn là đối địch với Hoàng Trung, vì vậy cho dù chiến hỏa khắp nơi, các Sứ Quân đánh nhau chiếm đất, nhưng Chi Chủ vẫn luôn an toàn. Có lẽ hắn chờ đợi 1 Sứ Quân chiếm hết các Sứ Quân còn lại rồi mới theo. Một phương án rất an toàn
Thực ra, 12 Đại tướng quân đều có phần bất mãn với cách làm của Hoàng Trung. Bởi cho dù 1 Sứ Quân nào đó chiến thắng, thống nhất Giang Đông Quốc, thì quyền lực vẫn bị chia nửa cho Hoàng Trung.
Hắn nhiều năm bảo vệ hoàng thân quốc thích, bảo vệ các quan đại thần trong triều, lại nắm giữ lực lượng Ngự Tiền Thị Vệ thiện chiến, đông đảo, vì vậy sức ảnh hưởng sẽ là vô cùng lớn, mặc cho bất kỳ Đại tướng quân nào khác lên ngôi vương.
12 Đại tướng quân đều biết vậy, nhưng cũng không có cách nào khác. Nếu đối địch với Hoàng Trung, khiến lão đem quân Ngự Tiền Thị Vệ tấn công. Hoàng Trung sẽ chỉ tiêu diệt quân đội mà không chiếm đất, vì vậy 2 Sứ Quân 2 bên chắc chắn sẽ tận dụng cơ hội xâm chiếm.
Sứ Quân nào mà phải cùng lúc đối địch với 3 thế lực lớn khác thì chỉ có chết. Vì vậy không Sứ Quân nào dám chống đối Hoàng Trung, để mặc cho Chi Chủ an toàn, phát triển.
Trần Lương không hề chắc chắn Bất Diệt Kim Quy sẽ giúp mình tiêu diệt Hoàng Trung và Ngự Tiền Thị Vệ. Đây chỉ là một lời nhờ vả, vì vậy rất có thể Bất Diệt Kim Quy sẽ từ chối.
Ngự Tiền Thị Vệ bị tiêu diệt, tất cả Sứ Quân đều sẽ có lợi. Người chiến thắng cuối cùng sẽ nắm thực quyền mà không cần phải e ngại, nhìn lên ngó xuống mỗi khi ra mệnh lệnh. Đặc biệt là Mùi Sứ Quân, giả dụ Như Lão lên ngôi báu, do tu vi kém hẳn Hoàng Trung, chắc chắn quyền lực sẽ bị hạn chế rất nhiều.
Trong mấy chục năm chiến tranh, thỉnh thoảng khó khăn quá, Trần Lương lại nghĩ hay là dùng đến Bất Diệt Kim Quy tiêu diệt hết các Sứ Quân khác, nhưng rồi lại thôi. Bởi muốn ngồi được lên vị trí cửu ngũ chí tôn, việc cần làm không phải là tiêu diệt hết đối thủ, đấy chỉ là phương thức. Còn bản chất, là phải chứng minh được cho dân chúng thấy được thực lực của mình.
Bất Diệt Kim Quy có thể dọa sợ các thế lực một thời gian. Nhưng sau đó, khi Bất Diệt Kim Quy không còn xuất hiện một thời gian, các thế lực tại Giang Đông Quốc sẽ sớm nhận ra sự yếu kém của quốc vương và dần dần có các thế lực nổi dậy giành chính quyền.
Vì vậy, muốn ngồi vững trên ngôi báu, Mùi Sứ Quân rất cần chứng minh thực lực của mình bằng cách tự mình tiêu diệt các Sứ Quân khác.
Thời điểm Trần Lương bị trận pháp đánh bị thương nặng ở Hải Hãn Thành, hắn đã được đưa vào mật thất chữa thương trong Phủ Thành Chủ, nơi vốn chỉ dành cho Đại tướng quân sử dụng.
Kinh Châu, cố đô của Giang Đông Quốc hiển nhiên cũng có 1 gian mật thất chữa thương như thế, thậm chí còn tốt hơn nhiều.
Bốn phía tường đều được xây nên từ một loại đá gọi là Sinh Xuân Thạch, một loại đá chỉ có thể tìm thấy tại nơi có long mạch. Sinh Xuân Thạch tỏa ra một loại khí có khả năng chữa lành các vết thương, bao gồm cả vết thương vật lý hay tổn thương tinh thần lực hoặc linh hồn.
Trần Lương đã đưa cha mẹ Tuyết Phi vào đó nằm chữa trị. Hắn chỉ có thể nghĩ ra được cách này là tốt nhất, còn hiệu quả như nào, đành dựa vào số trời.
Giải quyết xong chuyện cha mẹ của Tuyết Phi, Trần Lương gặp phải 1 vấn đề đau đầu mà hắn thà gặp cường địch còn hơn phải đối mặt với chuyện này, Tuyết Phi va Tuyết Hoa. Thật tình cờ 2 người đều có chữ Tuyết trong tên.
Nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình. Có mấy cường giả chỉ có 1 vợ đâu. Có người hậu cung lên tới ngàn người, con cái tới mấy ngàn cũng không phải hiếm. Sinh sôi hậu đại thậm chí còn là chức trách của cường giả, để thế hệ sau càng cường đại.
Những năm này, tuy chiến tranh liên miên, nhưng Tuyết Hoa được hạnh phúc ở bên phu quân của mình. Trước đó, nàng không mấy khi được ở cạnh Trần Lương. Lần xa cách lâu nhất là khi hắn phải trốn vào Ác Nhân Cốc hơn 30 năm.
Tuyết Hoa thâm tâm là xác định Trần Lương không thuộc về riêng nàng. Đã có không ít gia tộc cho người đến mai mối với Trần Lương, sẽ là trợ lực rất lớn cho hắn, nhưng đều bị hắn từ chối. Mấy lần Tuyết Hoa còn đề nghị Trần Lương đồng ý lấy thê thiếp, gia tăng quân lực khi mà nhiều khi nàng thấy hắn thao thức suy nghĩ về cuộc chiến.
Và giờ đây, nàng thấy chàng dẫn về 1 cô gái và bảo là vợ 2, trong khi một tuần trước còn bảo là bằng hữu. Tình trạng quan hệ thay đổi đến chóng cả mặt. Nhân tình thế thái thật là thú vị.
"Tuyết Hoa, mong nàng chiếu cố tốt cho Tuyết Phi" Trần Lương nói
"Ngoài chàng ra, không còn ai được nhìn mặt nàng ấy sao?" Tuyết Hoa hỏi bình thường nhưng dường như giống câu hỏi tu từ hơn.
"Thực ra thì..." Trần Lương chưa biết nói như nào, Tuyết Phi đã gỡ mạng che mặt xuống.
Tuyết Hoa cứ ngỡ đối phương phải là mỹ nhân tuyệt sắc mới khiến phu quân của mình phải lòng, không ngờ khuôn mặt người kia lại đáng sợ như vậy. Tuyết Hoa ngạc nhiên nhìn Trần Lương cần lời giải thích.
"Tuyết Phi bị Địa Xa Ngô tấn công. Chất độc đã gây ra như vậy" Trần Lương nói
Lúc đầu nhìn ngực và đường cong của đối phương, Tuyết Hoa còn thấy hơi ghen tị và có phần ghen ghét. Nhưng giờ nhìn khuôn mặt đầy sẹo kia, Tuyết Hoa lại động lòng thương cảm. Nàng có thể nhìn ra được, khuôn mặt vốn dĩ là mỹ nhân kia, giờ lại bị hủy hoại như vậy, là cỡ nào đau đớn, cỡ nào cay đắng.
Từ mỹ nhân vạn người mê, nay trở thành người phải che giấu khuôn mặt cả ngày, có thể thấy được Tuyết Phi đã phải nghị lực cỡ nào để tiếp tục sống và vươn mình.
"Ta xin lỗi, để ta sắp xếp một căn phòng kín đáo, có vườn rộng cho nàng" Tuyết Hoa quay qua Trần Lương nói tiếp "Chàng đi làm việc đi, ta sẽ chăm sóc nàng chu đáo"
Biết tin Tuyết Phi đến, Bá Lăng cùng Hạ Tử Yên đều đến thăm nàng. Bọn hắn càng mừng hơn khi thấy cha mẹ nàng đã được giải thoát và đang được chữa trị.
"Thực sự là một kỳ tích mà chỉ có môn chủ mới tạo ra được" Bá Lăng nói
"Tuyết Phi có thể theo người này là may mắn của nó" Hạ Tử Yên gật đầu.
1 tuần đầu, mấy người Tuyết Phi đến kiểm tra tình hình cha mẹ nàng, cảm thấy tình trạng ổn định, không có chuyển biến xấu, nàng cũng an tâm hơn.
"Nơi này được xây dựng từ Sinh Xuân Thạch tỏa ra một loại khí có khả năng chữa lành các vết thương. Vì vậy mật thất hạn chế mở ra nhiều, gây thất thoát dược khí. Mọi người nếu muốn thì tập trung 1 tháng vào 1 lần" Trần Lương nói
Một tháng sau, Tuyết Phi vào lần thứ 2 đã cảm thấy cơ thể cha mẹ nàng chuyển biến tốt lên rõ rệt, càng cảm thấy yên tâm hơn.
Trước mắt, Tuyết Phi sẽ chỉ sống tại Kinh Châu. Một mặt là để làm quen với Khai Thiên Môn, một mặt là để tránh bị sát thủ ở ngoài ám sát. Ngay trong Phủ Thành Chủ cũng sẽ có sát thủ của Trọng Đạt, nhưng dù sao vẫn an toàn hơn bên ngoài. Huống hồ sát thủ vào được tận đây thì sẽ muốn ám sát nhân vật quan trọng, không muốn vì Tuyết Phi mà làm hỏng đại sự.
Tuyết Phi dự tính sau 3 năm sẽ tiếp tục ra ngoài hành tẩu trên Giang Đông Quốc, công việc vẫn sẽ là chơi đàn kiếm Tinh thạch. Võ kỹ của nàng là huyền cầm, vì vậy chơi đàn chính là một phương thức luyện võ, không thể bỏ. Ngoài ra với thân phận kỹ nghệ, nàng sẽ thu thập được nhiều thông tin tình báo cho Trần Lương.
Thêm nữa, nàng muốn tu đạo lên Huyền cấp, ra ngoài là bắt buộc phải làm.