Cổng thành mở ra, binh lính Dự Châu túa ra ngoài nhưng không hề giống ong vỡ tổ. Bọn hắn bước đi thành hàng thành lối, là binh lính được huấn luyện, không phải lũ gà mờ.
Thành chủ Dự Châu tin tưởng, với 10.000 quân lính của hắn, chỉ cần hắn nhanh chóng diệt trừ được tướng địch, ắt sẽ giành phần thắng tuyệt đối. Thậm chí xua quân đi chiếm liền 3 thành mà Quân Khăn Vàng vừa chiếm được cách đây không lâu.
Đội quân của Ưng Sát tự xưng là Quân Khăn Vàng, riêng phần mình mở rộng thế lực. Tương lai sẽ sáp nhập với Mùi Sứ Quân.
2 đội quân xếp hàng đối diện nhau, thành chủ là người duy nhất bay trên cao, quần áo thổi phấp phới. Từ trên cao nhìn xuống, hắn cảm thấy bản thân cực kỳ ưu việt. Thành chủ chắp tay sau lưng, nói:
"Quân Khăn Vàng, các ngươi không có cơ hội thắng. Hãy nhìn xem, chỉ có ta ở đây là tiên nhân. Chủ tướng của các ngươi sẽ bị ta giết chết trong vòng 1 nốt nhạc. Kẻ nào đầu hàng được miễn tội chết"
"aaaaaaaaaaaa" Quân sĩ Dự Châu hô vang sau khi chủ tướng bọn hắn kết thúc bài phát biểu. Sĩ khí bên Quân Khăn Vàng cũng giảm đi nhiều.
Để đáp lại bài phát biểu của thành chủ Dự Châu, Ưng Sát không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước lên mấy bước, sau lưng hắn mọc lên 2 hỏa dực, là thần thông của hắn. Hình thái tinh linh của hắn là Phượng Hoàng Lửa. Hỏa dực vừa tăng nhiệt độ cho nguyên khí, vừa tăng tốc độ di chuyển cho hắn.
Bước lên 3 bước, Ưng Sát giơ đao lên. Một hỏa đao hiện trên đầu hắn, theo hành động một đao chém xuống của Ưng Sát, hỏa đao cường mãnh xông phá lao tới thành chủ.
Thành chủ cảm nhận được hỏa đao mạnh hơn trước, nhưng vẫn khinh thường không thôi, nhẹ nhàng chém ra 1 kiếm cản lại. Nào ngờ hỏa đao đâu chỉ mạnh hơn trước vài lần, mà là cả chục lần, phá hủy kiếm khí chém tới thành chủ, khiến hắn phải thêm 1 lần chém kiếm chống đỡ.
Trong khi thành chủ còn đang đơ người ngạc nhiên, một thuộc hạ của Ưng Sát nói lớn:
"Tiên nhân lại không bằng Phàm Nhân. Ngươi nên tự gọi mình là Hạ nhân"
Một tràng cười lớn phía Quân Khăn Vàng vang lên, sĩ khí tăng lên vun vút.
Cảm nhận được các binh lính đang nhìn mình, thành chủ thẹn quá, tức giận mở ra thần thông, chém xuống 1 kiếm. Ưng Sát vẫn tiếp tục sử dụng Khoái Sát Đao. Kết quả cả kiếm khí và đao khí đều nổ tung giữa trời.
"Không thể nào, ngươi chả nhẽ cũng có tu vi Hoàng cấp" Thành chủ Dự Châu như không tin vào mắt mình.
Ưng Sát bay lên cao. Chính xác hơn mà nói, hắn đạp không bay lên. Đại thành Khoái Phong Vân, Ưng Sát có khả năng đạp không mà lên. Lại thêm có hỏa dực giúp hắn, hắn gần như có thể bay lượn trên không. Chỉ khác là tiên nhân có thể đứng yên trên không, còn Ưng Sát phải liên tục di chuyển, đạp không.
"Tấn công" Ưng Sát giơ đao về phía trước, ra lệnh
"Tấn công" Thành chủ giơ kiếm về phía trước, hạ lệnh.
Trên trời, dưới đất đều diễn ra chiến đấu kịch liệt. Quân Khăn Vàng trước đó đã có 3 trận chiến nhưng đây mới là trận chiến khó khăn nhất từ trước đến nay. Quân số đối phương đông hơn, lại được rèn luyện bài bản.
Nhưng so về sức mạnh cá nhân thì mỗi cá nhân trong Quân Khăn Vàng lại mạnh hơn. Bọn hắn rất nhiều người được tuyển chọn ra từ Cửu Hùng Chiến Đài, có thiên phú cao hơn so với binh lính thông thường.
So về kỷ luật, chiến thuật điều quân và sức mạnh tổng thể, Quân Khăn Vàng cũng nhỉnh hơn do được rèn luyện bởi Huyết Vô Thần, với mục tiêu cho các trận đánh lớn. Còn thành chủ Dự Châu lại chỉ muốn bảo vệ thành của mình, không có ý nghĩ mở rộng thế lực, xâm chiếm Giang Đông Quốc.
Thành chủ biết Ưng Sát có tuyệt chiêu kết hợp giữa tốc độ và đao pháp, nên là tấn công liên tục, không cho đối phương có thời gian thực hiện. Tương ứng, thành chủ cũng không có thời gian vận khí đánh ra võ kỹ mạnh nhất của hắn.
Đánh nhau 1 thời gian, quân Dự Châu dần rơi vào hạ phong. Quân Khăn Vàng càng đánh càng hăng. Phía trên cao, 2 chủ tướng bất phân thắng bại.
Bỗng từ phía dưới bắn lên 2 đạo kiếm khí cực mạnh về phía thành chủ nhân lúc hắn vừa đánh ra võ kỹ đối đầu Ưng Sát. Thành chủ không kịp đón đỡ, chỉ có thể dựa vào áo giáp và nguyên khí hộ thân để phòng vệ.
2 luồng kiếm khí đánh cho hắn văng ra xa, rơi xuống đất như chim trời trúng tên. 2 kiếm khí này xuất phát từ 2 người vốn thuộc Khai Thiên Môn, tu vi đã đạt tới Cự Linh cảnh từ lâu. Nhưng nếu chỉ do 2 người bọn hắn tấn công, sức mạnh chắc chắn không đủ hạ Hoàng cấp võ giả. Cả 2 bọn hắn đều đang được 6 người khác cũng thuộc Khai Thiên Môn từ lâu, sử dụng Thất Tinh Bắc Đẩu tăng sức mạnh.
Nhờ thuộc hạ đánh lén thành công, Ưng Sát nhanh chóng giết chết thành chủ, cắt lấy thủ cấp của hắn chiêu hàng binh lính địch. Binh bất yếm trá, chỉ cần giành chiến thắng thì không từ thủ đoạn.
Phía Dự Châu thiệt mạng 5000, còn 5000 quân, sau khi thấy thủ cấp thành chủ liền buông vũ khí đầu hàng. Bên Quân Khăn Vàng cũng không nhẹ nhõm gì, tổn thất 3000 quân, còn 5000 quân.
Binh lính Dự Châu được thực lực không tệ, sau khi tuyển chọn 1 lượt, Ưng Sát để lại Dự Châu 1000 lính hộ thành, còn lại chọn lấy 4000 quân gia nhập Quân Khăn Vàng.
Mỗi khi đánh chiếm 1 thành hắn đều làm vậy, tuyển chọn thêm lính gia nhập vào Quân Khăn Vàng của hắn. Số lượng hiện giờ kém hơn trước 1000, nhưng chất lượng lại tăng lên nhiều, tính ra chiến lực là gấp đôi ban đầu.
Ưng Sát chiếm giữ Dự Châu 1 thời gian để quân lính được nghỉ ngơi, thu thập lương thực, và chờ đợi chỉ thị mới từ Trần Lương.
Ngoài ra, do thành chủ cũ chết đi, thế lực mới tiến vào, Ưng Sát cũng cần thực hiện các hoạt động trấn an dân chúng, tránh cho người dân hoảng loạn rời thành, trị an giảm sút, nội loạn xảy ra.
3 thành trước đó mà Quân Khăn Vàng đánh thắng, vẫn để bọn hắn tự quản lý, chỉ cần nghe lệnh khi có yêu cầu là được.
Còn Dự Châu lớn hơn một chút, Quân Khăn Vàng sẽ cắt cử 1 người tiếp quản. Người này sẽ chiêu mộ, huận luyện thêm binh lính để tự bảo vệ Dự Châu, có thể yêu cầu giúp đỡ khi gặp địch.
Mùi Sứ Quân ban đầu thuận lợi khuếch trương thế lực, xâm chiếm lãnh địa là nhờ có một lượng lớn tiên nhân và những lãnh địa xâm chiếm có thực lực không mạnh.
Nhưng theo lãnh địa mở rộng, các tiên nhân và binh lính phàm nhân phải chia nhỏ ra cai quản các nơi trọng yếu. Lúc này đây, bọn hắn mới lộ ra nhược điểm của mình là quân lực không đủ, số lượng quá ít. Quân bảo vệ còn không đủ, lấy đâu ra người đi xâm chiếm lãnh địa khác.
Cái bọn hắn cần lúc này là đồng minh và tuyển thêm quân.
Muốn có đồng minh, muốn chiêu dụ được các cường giả, Mùi Sứ Quân phải chứng minh được sức mạnh của mình. Nhưng muốn có sức mạnh lại cần thêm quân. Một vòng luẩn quẩn khiến đám người Trần Lương, Như Lão, Huyết Vô Thần suy nghĩ mãi không thôi.
Hiện giờ, không tính các thành nhỏ, bọn hắn đã chiếm được 1 thành tầm trung khác, có diện tích rộng và dân số đông, cũng là một nơi tốt để tuyển quân và chiêu mộ cường giả. Đáng tiếc chỉ có 2 Hoàng cấp võ giả gia nhập, còn lại đều không có hứng thú với 1 đội quân mới nổi như Mùi Sứ Quân.
Thêm nữa, do chỉ là 1 đội quân mới nổi, nhiều thế lực nhỏ coi thường đám tàn binh le lói trong tro tàn. Bọn chúng, hoặc là không chịu đầu hàng khiến quân ta chịu tổn thất xâm chiếm, hoặc là đem quân tới đánh.
Danh tiếng, cái Mùi Sứ Quân cần lúc này chính là danh tiếng. Muốn có danh tiếng, phải đánh thắng 1 thành lớn. Mục tiêu được chọn chính là Kinh Châu
Kinh Châu, cố đô của Giang Đông Quốc. Hiện nay vẫn duy trì được danh tiếng vang xa, là điểm du lịch được yêu thích với nhiều thắng cảnh đẹp.
Kinh Châu đất đai màu mỡ, linh khí sung túc, sinh ra nhiều địa điểm có linh dược, yêu thú đông đúc. Đây cũng là lí do thu hút nhiều người đến thám hiểm, truy tìm bảo vật.
Kinh Châu gần biển, giao thương thuận lợi, có cảng biển lớn. Vì vậy kinh thương nơi đây cũng rất phát triển, tạo ra vô số việc làm và người giàu
Thời điểm dời đô, Kinh Châu vẫn đang rất phát triển cả về kinh tế, văn hóa, chính trị.
Có điều, quốc vương cho rằng thủ đô của một vương quốc không cần phải là nơi có kinh tế phát triển nhất, mà là nơi giúp nâng lên sự phát triển của cả vương quốc. Quốc vương thấy nên dời đô về vị trí trung tâm của vương quốc để thuận tiện di chuyển, thương mại và hỗ trợ với các vùng khác.
Lại thêm, thời điểm đó, đúng lúc Lai Châu, một vùng đất nằm gần trung tâm Giang Đông Quốc, được phát hiện có Long Mạch. Quốc vương cho rằng đây đúng là Thiên Đạo ủng hộ hắn dời đô nên đã nhanh chóng thực hiện.
Hiện Kinh Châu đang nằm dưới sự quản lý của Thân Sứ Quân. Với những lợi ích to lớn mà Kinh Châu mang lại, Thân Sứ Quân tự nhiên là bảo vệ vô cùng chặt chẽ. Chỉ riêng trận pháp hộ thành đã là cấp 8 sơ đẳng, thừa hưởng từ thời còn là cố đô. Bọn hắn chỉ mất chi phí bảo trì hàng năm.
Thời điểm lựa chọn mục tiêu là Kinh Châu, Trần Lương đã đích thân tới đây sống và điều tra trong 3 năm. Đồng thời sai người đi nằm vùng điều tra tại Công Khải Thành, nơi có Vạn Yêu Tiệm từng bắt giữ Ngạo Thiên.
Sau 3 năm điều tra, Trần Lương đã có được một số thông tin sơ bộ.
Trận pháp cấp 8 bao trùm diện tích trăm dặm.
Phủ Thành Chủ, chính là cố cung ngày trước, được bảo vệ bởi rất nhiều loại trận pháp. Có Ẩn Nặc Thuật, có Không gian trận pháp, có Huyễn ảnh trận pháp, có Phòng vệ trận pháp, có Công kích trận pháp, có Cấm bay trận pháp...
Không gian trận pháp lại chia ra nhiều loại. Có Không Gian Truyền Tống Trận để chạy trốn khi cần. Có Không Gian Đông Kết Trận để đảm bảo không có ai na di, truyền tống được vào bên trong hay ra ngoài. Không Gian Đông Kết Trận chỉ được tắt đi khi cần sử dụng đến Không Gian Truyền Tống Trận. Muốn đi vào Phủ Thành Chủ, chỉ có thể đi qua cửa chính hoặc cửa sau. Vì vậy Trần Lương muốn cướp lấy Mắt trận là không thể nào.
Nhân lực trấn giữ ở Kinh Châu, Trần Lương dự đoán tiên nhân tầm 50 người, binh lính tầm 50 vạn.
Muốn chiếm được Kinh Châu, cần vượt qua 4 lớp phòng thủ. Lớp đầu tiên là trận pháp phòng hộ, lớp thứ 2 là đại pháo, lớp thứ 3 là nhân lực, lớp thứ 4 là Phủ Thành Chủ.
Chỉ riêng trận pháp phòng hộ đã là cả 1 vấn đề, nhưng Trần Lương có cách giải quyết. Vấn đề nhân lực địch mạnh hơn, nhiều hơn thì hắn chưa tìm được đối sách nào. Như Lão không có cách, Huyết Vô Thần cũng không.
Trần Lương tiếp tục tìm kiếm đối sách thêm 1 năm. Công phá Kinh Châu cố nhiên khó, cho nên từ trước đến nay Kinh Châu đều do Thân Sứ Quân cai quản, chưa từng đổi chủ.
Trần Lương không tiếp tục ở lại Kinh Châu mà đi thăm dò các địa điểm xung quanh Kinh Châu. Cuối cùng, hắn lựa chọn đến gặp Thành chủ Công Khải Thành.
Trong 4 năm này, Huyết Vô Thần tiếp tục cùng thuộc hạ của Như Lão, cùng đám Trưởng lão khách khanh chiếm đóng nhiều nơi
Cũng trong thời gian này, Vạn Lan Nhu rời khỏi Khai Thiên Môn.