Khai Thiên Môn đã bị bỏ hoang 7 tháng, theo dự kiến của Trần Lương là phải 5 tháng nữa mới trở về. Hắn cũng đã ước hẹn với các đệ tử khác là sau 1 năm quay trở lại.
Trần Lương còn đang suy tính nên làm gì, thì một đệ tử tiến lên nói:
“Bẩm môn chủ, đệ tử là Phan Lang. Nhờ ơn môn chủ, đệ tử đã tăng lên tu vi từ Vạn Nhiên tới cấp độ 3 của Tiên Linh cảnh. 4 năm trước, khi đệ tử rời khỏi gia tộc đi tu luyện, gia tộc ta đang bị gia tộc kẻ thù chèn ép. Nay bản thân đã có thực lực, kính xin gia chủ cho phép ta trở về giúp đỡ gia tộc đánh lại kẻ thù”
“Ngươi chỉ là Tiên Linh cảnh, có thể giúp được gì?” Trần Lương hỏi. Trong mắt hắn, Tiên Linh cảnh quá yếu kém
“Bẩm môn chủ, gia tộc của ta và của kẻ thù, đều chỉ có cường giả cao nhất là Giáp Linh cảnh sơ kỳ. Đệ tử không chỉ là cấp độ 3 Tiên Linh cảnh gần đột phá Giáp Linh, mà còn có được võ kỹ Linh cấp Trung đẳng, vượt qua tất cả võ kỹ trong trấn. Kính xin môn chủ cho đệ tử 3 tháng thời gian, nhất định đệ tử có thể đưa gia tộc lên đứng đầu tiểu trấn, quy phục dưới trướng Khai Thiên Môn”
Nghĩ một hồi, Trần Lương gật đầu đồng ý.
“Được, ta cho ngươi và toàn thể mọi người 4 tháng thời gian đi giải quyết việc riêng. Sau 4 tháng, tập trung trước cửa Khai Thiên Môn, nhớ là không được vào trong, gặp ta ở bên ngoài cửa Khai Thiên Môn. Tất cả rõ chưa!”
“Đã rõ” tiếng hô đồng thanh vang lên.
Trần Lương nhìn theo hướng Phan Lang rời đi, đồng hành cùng hắn còn có 6 người khác, hẳn là trong tổ đội 7 người hợp thành trận pháp Thất Tinh Bắc Đẩu. Như thế cho dù đối phương có là Giáp Linh hậu kỳ cũng có sức đánh một trận.
Trần Lương xem lại cơ thể. Hắn vừa đột phá Giáp Linh đại viên mãn, nên 2 trái tim của 2 Nhân Sinh đều đang trống rỗng. Nếu không phải tu luyện cả 2 nhân sinh, khiến tốc độ tiến cấp chậm đi một nửa, thì Trần Lương đã bước vào Cự Linh cảnh từ lâu rồi.
Chỉ cần tu luyện hình thành đủ trái tim cho Nhân Sinh là tấn cấp lên Cự Linh cảnh. Nhân Sinh khi đã liền thành một thể (chỉ thiếu mắt) sẽ giúp cho nhân loại điều khiển nguyên khí mạnh mẽ hơn rất nhiều lần, vì vậy 5 Giáp Linh đại viên mãn cũng không phải đối thủ của 1 Cự Linh cảnh.
Tinh thần lực cũng là vừa vặn bước sang cấp 9, cũng là một sự thoát biến hoàn toàn về chất. Màu sắc và bề ngoài nhìn vào không có gì thay đổi, nhưng hiệu dụng thì vô cùng.
Tinh thần lực cấp 9 mang tới cho nhân loại khả năng kỳ diệu thông qua các loại bí thuật tinh thần lực.
Bí thuật tinh thần lực là những hoạt động sử dụng tinh thần lực để làm ra các loại hiệu quả mà nguyên khí không làm được. Điển hình như việc Hồn sư của Thiên Khung Phái rút ra một phần vạn hồn phách của đệ tử đưa vào một loại nến đặc biệt để biết hắn sống chết như nào. Đây chính là Hồn sư sử dụng bí thuật tinh thần lực để thực hiện.
Ưng Sát cùng Chu Minh đã bước vào Giáp Linh sơ kỳ. Bọn hắn đều đã hoàn thành Tiên Linh cảnh cấp độ 5, đã có cơ sở đạp chân lên con đường cường giả đỉnh cao của Cửu Giới.
2 bọn hắn chia ra 2 hướng, mong muốn trong 4 tháng này rèn luyện thực chiến, tôi luyện bản thân, củng cố tu vi.
Ưng Sát đi tới một tòa đại thành tên là Vu Vu La ở phía nam Hoàng Đình Trấn, nhân khẩu hàng trăm vạn. Tòa đại thành này có phủ thành chủ được lập nên từ 2 thế lực, là Thiết Luật gia tộc và Chí Hoàng gia tộc.
Tại đây có một võ trường được gọi là Đấu Trường Đẫm Máu do Thiên Thị Các thành lập được cả trăm năm nay, cũng chính là mục tiêu của hắn lúc này.
Đấu Trường Đẫm Máu mỗi tháng chỉ mở 1 lần trong 3 ngày, là nơi tôi luyện đẫm máu và chứng minh năng lực rất có uy tín trên Cửu Giới. Còn những ngày khác, nơi này cũng mở cửa, nhưng là mở cửa thu phí dành cho những người muốn thách đấu nhau, thậm chí là sinh tử chiến.
Võ đài của Đấu Trường Đẫm Máu được bày bố trận pháp, sẽ không làm ảnh hưởng đến khán giả quan chiến. Còn nếu chiến đấu trên phố sẽ phá hủy nhà cửa, gây thương tích tới người khác, điều này không được Phủ Thành Chủ cho phép.
Những võ giả có thể đạt được danh hiệu Võ Sĩ Trường đều là cường giả vạn người có một và được các thế lực mời gọi gia nhập.
Mỗi Võ Sĩ Trường đều được chứng nhận bởi một huy hiệu làm từ Huyết Tinh. Tên võ sĩ được khắc bằng Kim Cương Bụi, một loại đá tỏa ra ánh sáng lấp lánh khi có ánh sáng chiếu vào.
Ý đồ của Thiên Thị Các rất rõ ràng, chính là để sở hữu được danh hiệu Võ Sĩ Trường, võ giả đã phải đánh đổi bằng máu của chính mà. Và đạt được danh hiệu này chính là vinh quang của bất kỳ võ giả nào.
Ưng Sát dừng lại trước cổng thành, nhìn bức tường thành cao ngất mà khát vọng sau này có thể sở hữu được một tòa thành như này.
Phí vào thành là 1 tinh thạch cấp 1 cho mỗi người.
Hắn tính toán mỗi ngày đều có mấy trăm người vào ra, vậy là cả tháng cũng được cả vạn tinh thạch cấp 1 rồi. Đấy là còn chưa kể các loại thuế dành cho những người kinh doanh trong thành, tổng lại sẽ là một con số khổng lồ đến khó mà tưởng tượng.
Ưng Sát kiếm một phòng trọ gần Đấu Trường Đẫm Máu, phải đợi 5 ngày nữa mới tới thời gian mở cửa của Đấu Trường Đẫm Máu.
Những người có được danh hiệu Đấu Sĩ Trường đều là Cự Linh cảnh hoặc Giáp Linh đại viên mãn, ít hơn thì có Giáp Linh hậu kỳ, mà hiếm lắm mới có Giáp Linh Trung kỳ.
Ưng Sát tự thấy lần này rất khó để có được danh hiệu Đấu Sĩ Trường nhưng mục tiêu chủ yếu của hắn là rèn luyện, là chiến đấu thực sự, thậm chí là sinh tử chiến.
Như Trần Lương đã từng nhận xét hắn khi còn ở khu mỏ khai thác khoáng thạch, là Ưng Sát còn non trong kinh nghiệm chiến đấu, nên những phản xạ và ứng phó của hắn không đủ nhanh để đối đầu với những cao thủ dày dạn kinh nghiệm như Trần Lương.
Đấu Trường Đẫm Máu mở ra, Ưng Sát là người đầu tiên tiến vào, nhưng hắn không vội lên võ đài. Lần đầu tiến vào, hắn muốn quan sát các võ giả khác, quan sát cách chiến đấu trong đây, hiểu rõ hơn các đối thủ của mình.
Trong Đấu Trường Đẫm Máu có nhiều võ đài, nhưng đấu tuyển chọn Võ Sĩ Trường thì chỉ có 2, để tập trung tất cả những người mạnh chiến với nhau.
Sau nhiều lượt lên xuống, hiện giờ trên võ đài là 2 võ giả xuất chúng.
Người thứ nhất diện mạo vẫn còn trẻ, tóc bổ ngôi giữa, tên là Đan Trương, đã chiến tháng 4 trận liện tiếp
Người thứ hai là một nam tử hán, mặt vuông chữ điền, thân hình lực lưỡng, tên là Khánh Kiệt, đã chiến thắng 5 trận liên tiếp.
Trong Đấu Trường Đẫm Máu, không có khai báo tu vi, chỉ có nhìn vào mạnh yếu. Cũng không ai khinh thị đối thủ, dù là gặp thỏ cũng dùng đến sức sư tử để đánh.
“Không còn kẻ nào dám tiến lên sao” Nam tử hán cất tiếng vang vọng khắp Đấu Trường Đẫm Máu.
Theo quy tắc, nếu trong 3 ngày không có người nào lên chiến thì cuối ngày thứ 3, võ giả thách đấu sẽ coi như vượt qua 9 người, tiến đánh Võ Sĩ Trường khác.
“Có ta”
Ưng Sát tiến lên, đặt 50 tinh thạch cấp 1 vào bàn quản sự.
“Ưng Sát, thách đấu 50 tinh thạch cấp 1”
Võ đài rất rộng, lớn nhỏ chừng trăm trượng vuông, đủ rộng cho các võ giả thoải mái thi triển thân pháp, chiến thuật.
“Keng” Quản sự phía dưới gõ chuông bắt đầu trận đấu
Ưng Sát ngay lập tức thi triển thần thông là một đôi hỏa dực rồi chém xuống hỏa đao khí về phía trước.
Đối thủ của hắn cũng hiển hóa ra thần thông là một đôi cự tí, đập xuống một chưởng, phá giải hoàn toàn hỏa đao.
Ưng Sát thi triển thân pháp cực tốc tiến về phía đối thủ, ý đồ đánh giáp lá cà.
Vị nam tử hán đập 2 tay vào nhau, đánh ra một quyền ngăn cản Ưng Sát.
Ưng Sát dễ dàng tránh được, sau đó vung đao chém xuống. Hắn với nam tử hán đã không còn khoảng cách.
“Tốc độ nhanh lắm, nhưng quyền của ta không chậm”
Nam tử hán có vũ khí chính là 2 tay của mình. Hai tay của hắn được hộ oản kéo dài bảo vệ cả bàn tay, đối đầu trực tiếp với đại đao của Ưng Sát.
Chém, đâm, quét, Ưng Sát càng đánh tốc độ sử đao càng nhanh.
Nam tử hán càng chứng tỏ là một tay sành sỏi khi mà kết hợp nhuần nhuyễn quyền, chưởng và các bước di chuyển khiến Ưng Sát chưa chạm được vào một sợi lông của hắn.
Nửa canh giờ cận chiến, Ưng Sát không những không làm bị thương được đối thủ, ngược lại còn ăn 2 quyền vào ngực, thụ thương nhảy ra xa.
“Tưởng ngươi có át chủ bài nào khi cận chiến, hóa ra chỉ biết đâm chém cơ bản” Nam tử hán cười khinh bỉ.
Tuy bề ngoài là vậy, nhưng trong tâm nam tử hán không có nửa điểm khinh thị Ưng Sát, đây là một trong những đối thủ có thể cận chiến nửa canh giờ mới hắn mà không bại.
“Giờ mới là át chủ bài của ta”
Khoái Sát Đao đánh ra, một luồng hỏa nhiệt đến dát mặt ập vào Khánh Kiệt. Hắn cũng không vừa, vung ra một quyền, chính là một thân ảnh cự phủ mạnh mẽ phá hủy hỏa đao, nhưng cự phủ cũng tan biến không còn.
Không có để Ưng Sát tiếp tục chủ động ra chiêu trước, Khánh Kiệt sau khi đánh ra cự phủ 4 tay liền vẽ ra một vòng tròn lưỡng nghi lao nhanh về phía đối thủ.
Sau lưng Ưng Sát lúc này hỏa dực đang vỗ mạnh liên hồi, thậm chí đã nhấc thân hình hắn rời khỏi mặt đất. Kết hợp Khoái Sát Đao cùng Khoái Phong Vân, Ưng Sát từ trên cao chém xuống 3 hỏa đao khí.
Mỗi hỏa đao khí này không giống với Khoái Sát Đao lúc đầu thi triển. Mỗi một đao khí tỏa ra nhiệt lượng đến vặn vẹo không gian xung quanh, mạnh hơn nhiều lần so với đơn độc thi triển Khoái Sát Đao.
2 đòn tấn công đụng độ nhau, giống như một mãnh thú ăn phải lửa nóng. Hỏa đao bị lưỡng nghi hút vào trong, cấp tốc thu nhỏ. Lưỡng nghi lại như bị hỏa đao thiêu đốt, từng lỗ cháy dần dần lan ra với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Mấy hơi thở sau, cả 2 lực lượng tan biến vào hư không.
2 đối thủ không có tiếp tục ra đòn. Bọn hắn nhìn nhau, dành cho nhau một sự tôn trọng cường giả xen lẫn cảnh giác địch thủ.
Không hẹn mà thành, 2 đối thủ cùng lúc lại đánh ra tuyệt kỹ của mình. Một vòng lưỡng nghi hiện ra, nhưng kích thước to hơn trước. Tam hỏa đao cháy mạnh hơn trước, thậm chí có một tia liên kết giữa tam đao.
Lại một lần chiến hòa xảy ra.
Khán giả bên dưới được một phen mãn nhãn
“Tên người mới này lại có thể đánh ngang với Khánh Kiệt, là cao thủ”
“Ưng Sát, các ngươi ghi nhớ tên này mà tránh gây sự với hắn”
…
Khánh Kiệt thở ra một hơi thầm nói:
“2 trận liên tiếp phải dùng đến chiêu cuối, trận sau không còn sức mà đánh rồi”
Hắn hít mạnh vào một hơi, hai tay đập ngực tinh huyết phun khỏi miệng, hình thành nên một huyết quyền cực kỳ đáng sợ.
“Ngươi nếu chết bởi chiêu này cũng chớ trách ta độc ác” Khánh Kiệt nói
Ưng Sát không có trả lời, dồn toàn bộ sức lực chuẩn bị cho lần đánh cuối cùng. Đã bước lên võ đài của Đấu Trường Đẫm Máu đều phải có giác ngộ chấn thương, tàn phế, tử vong.
Huyết quyền của đối phương chắc chắn mạnh hơn Lưỡng nghi thái cực rất nhiều, Ưng Sát cũng đành hi sinh hỏa dực sau lưng, sát nhập hỏa dực vào tam hỏa đao chém về phía huyết quyền đang lao tới.
Muốn hồi phục lại hỏa dực cũng cần cả tháng. Sau trận này dù chiến thắng cũng không thể tiếp tục thi đấu. Nhưng thà vậy còn hơn ngay trận đầu đã chịu thua, hoặc tồi tệ là bỏ mạng.
Có hỏa dực gia nhập, tam đao được chắp thêm cánh, tốc độ cùng nhiệt lượng gia tăng hơn trước khiến cho sát lực cũng tăng lên mấy phần.
Lưỡng nghi va chạm cùng tam đao là lẫn nhau ăn mòn, lẫn nhau phá hoại từ từ.
Còn huyết quyền cùng tam đao hỏa dực là như 2 khỏa tinh thần lao vào nhau, nổ ầm 1 tiếng, xung kích chấn động toàn bộ võ đài.
2 đối thủ nhận chấn động bị đánh bật ra sau, té ngửa thụ thương
Trận pháp phòng hộ võ đài cũng kịch liệt rung động, có nguy cơ bị hủy hoại.
Khói bụi tan ra, khán giả nhìn thấy Khánh Kiệt là người trước tiên đứng dậy, Ưng Sát vẫn còn nằm trên sàn đấu.
“Hắn chết rồi sao” một loạt tiếng xì xào bàn tán vang lên.
“10, 9” Quản sự bắt đầu đếm ngược.
“2, 1”
Đếm đến 1, Ưng Sát vừa vặn đứng dậy, miệng thổ huyết.
“Ta chịu thua” Ưng Sát nói. Hắn không muốn gục ngã để người khác lôi ra sân, nên gắng gượng đứng dậy nhận thua. Hắn đã không còn có thể tiếp tục chiến đấu
Khánh Kiệt giơ ngón tay cái lên nói “Giỏi lắm, trận này coi như hòa, ta cũng không thể tiếp tục chiến đấu”
Cả 2 bước xuống sàn đấu
Tiếng vỗ tay lần lượt vang lên. Sau đó là một tràng pháo tay, tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô rền vang cả Đấu Trường Đẫm Máu.
Nghị lực chiến đấu của cả 2 đều đáng khâm phục.
Danh hiệu Võ Sĩ Trường rất khó đạt được, lí do là một khi đã lên sàn là phải chiến đấu liên tiếp nếu có người thách đấu. Vì vậy cho dù ngươi có mạnh hơn tất cả mọi người nhưng không vượt trội thì cũng sẽ bị tiêu hao mà thất bại.
Chỉ có đến trận thứ 10 thì võ giả mới được là người thách đấu Võ Sĩ Trường khác, lúc đó mới có thời gian nghỉ ngơi hồi phục.
Ưng Sát trở về phòng trọ nghỉ ngơi 2 tháng rồi tiếp tục lên võ đài tái chiến. Lần này hắn xung phong lên đầu tiên, thắng được 3 trận rồi thua, cũng coi như là lấy lại được tinh thần, không bị quá kém.
Có thể thắng được 3 trận trên Đấu Trường Đẫm Máu đã là rất không tồi, vì những kẻ bước vào đây thách đấu đều không phải kẻ yếu, đều có chiến lực mạnh hơn so với võ giả phổ thông.
Đến tháng thứ 4, tham gia Đấu Trường Đẫm Máu lần thứ 3 xong Ưng Sát mới trở về hội họp cùng Trần Lương.
Sau khi thông báo cho mọi người nghỉ ngơi 4 tháng, Tuyết Hoa cùng Trần Lương đi ngựa trở về trụ sở Khai Thiên Môn. Nàng đã tập trung luyện đan 18 năm rồi, cũng cần nghỉ ngơi, thư giãn.
Trần Lương rảo bước quanh trụ sở Khai Thiên Môn một vòng, cảm nhận trận pháp bên trong. Vào trong là tất nhiên không thể, vì trụ sở đã bị môn phái khác chiếm đóng từ mấy tháng trước.
Hỏi han một hồi, hắn đã xác định được thế lực chiếm đóng là Chu Chỉ Tông, một thế lực có thông gia với Vạn Tượng Môn.
Vạn Tượng Môn có trụ sở cách Khai Thiên Môn hơn 1 dặm về phía trung tâm.
Sau khi dọn sạch Khai Thiên Môn, không còn bóng người, nơi đây liền có môn phái tiến tới thăm dò. Sau 2 tháng, lục tục có người mạnh dạn chuyển đến ở, trong vòng 1 tháng, nơi đây đã đông đúc, nhộn nhịp với mấy trăm nhân khẩu.
Bọn hắn tìm không thấy trận pháp cũ, nên đã bắt đầu xây dựng trận pháp mới, đến giờ vẫn chưa xong.
Mảng kinh doanh của Chu Chỉ Tông là các loại vũ khí, áo giáp và các loại vật phẩm cho nữ nhân.
Trần Lương và Tuyết Hoa vào cửa hàng xem, sản phẩm chủ yếu có phẩm cấp Thập Thánh Khí.
Trần Lương chọn lấy một đôi bông tai có tác dụng tịnh khí an thần dành tặng Tuyết Hoa. Nó sẽ rất hữu ích cho nàng trong quá trình luyện đan, đặc biệt là những khâu trọng yếu, cần tập trung cao độ, suy nghĩ bình tĩnh.
Trần Lương thuê một căn trọ ở gần đó, hàng ngày cùng Tuyết Hoa đi ăn, đi dạo, đi mua sắm. Đồ mua sắm không phải chiến binh, bảo giáp gì, mà là trang phục, trang sức do Tuyết Hoa lựa từng cái một.
Nữ nhân, đặc biệt là mỹ nhân, luôn có một niềm đam mê mãnh liệt với mua sắm, làm đẹp.
Trần Lương là người đơn giản, chỉ cần vài bộ quần áo đơn sơ liền đủ. Nhưng Tuyết Hoa không cho nhàn rỗi, bắt hắn đi cùng nàng tới hàng tá cửa hàng quần áo cao cấp, lựa cho hắn những bộ đồ đẹp nhất, chất liệu tốt nhất.
Trần Lương đang thử một bộ đồ làm từ chất liệu tơ tầm trăm năm, đao thương chém không đứt. Tất nhiên đao thương ở đây là nói về phàm khí, không sử dụng đến nguyên khí, võ kỹ.
“Bộ này rất hợp với công tử, lấy bộ này đi”
“Ngươi đã mua cho ta 20 bộ rồi đó, không phải quá thừa sao?”
“Quần áo không bao giờ là thừa cả, công tử cần phải dự trữ khi không có ta bên cạnh”
Trả tiền xong, Trần Lương thu bộ trang phục vào Nhẫn không gian. Hắn đã dành 3 ngày thời gian suy nghĩ xem nên để lại Tiểu Cửu Giới những gì, để chuẩn bị cho phong ấn Tiểu Cửu Giới.
Kim Thiết Nhân hiện do Tuyết Hoa nắm giữ. Nàng hiện giờ không khác gì là người quản lý đứng đầu của Khai Thiên Môn, cần nhiều tầng bảo vệ phòng khi bất trắc.
Bình Nguyễn làm hộ vệ cho nàng, vừa là bảo vệ về võ lực, vừa là quản gia tư vấn cho nàng mọi vấn đề. Lão không chỉ có kinh nghiệm sống hơn nàng cả chục lần, lại từng quản lý gia tộc, sẽ là phụ tá đắc lực giúp nàng quản lý Khai Thiên Môn.
Chuỗi ngày 4 tháng này thực sự là quãng thời gian thoải mái, vui vẻ với Tuyết Hoa. Ban ngày đi dạo từng ngõ ngách của Hoàng Đình Trấn, nếm thử tất cả mọi loại thức ăn không cần biết nó đói, đến tối tìm một nhà trọ bất kỳ nghỉ ngơi, luyện tập tinh thần lực.
Trong lúc Tuyết Hoa luyện tập tinh thần lực, Trần Lương cũng bắt đầu học cách thi triển ra một số loại bí thuật tinh thần lực thuộc về ký ức của cả Hải Thượng Trung và Cung Thừa Hy.