Mục lục
Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3 ngày sau, Ưng Sát ra ngoài.

Tiến tới ngăn hắn là một vị trưởng lão với khuôn mặt không mấy thân thiện. Hắn cùng mấy người khác có nhiệm vụ hỏi thăm và kiểm tra tất cả người ra vào Tam Thập Tam Môn.

“Ngươi báo danh tính”

“Vãn bối Ưng Sát, đệ tử Thiên Khung Phái”

“Ngươi có biết gì về vụ cướp 5 dược viên không?”

“Vãn bối có nghe phong phanh tin tức, nhưng không quan tâm lắm, chỉ tập trung tìm kiếm linh dược”

“Ngươi lấy tất cả Không Vật, Không Thú của ngươi ra lão phu kiểm tra”

“Mời tiền bối”

Ưng Sát lấy ra Không Vật của hắn, không chứa bất kỳ linh dược nào bọn hắn lấy từ 5 dược viên. Sau khi kiểm tra Không Vật, lão giả sử dụng tinh thần lực quét toàn bộ cơ thể Ưng Sát.

Quét qua Tiểu Cửu Giới, lão giả chỉ thấy đó là 1 viên ngọc bình thường, không thấy trên người Ưng Sát có điều gì bất thường.

Trần Lương là chủ nhân Tiểu Cửu Giới, có quyền phong cấm nội bất xuất, ngoại bất nhập lên toàn bộ Tiểu Cửu Giới, vì vậy tinh thần lực của lão giả không thể truy nhập bên trong.

Kiểm tra xong, lão giả gọi

“Mời trưởng đoàn Thiên Khung Phái đến nhận đệ tử”

Trưởng đoàn Thiên Khung Phái lần này là một vị nữ nhân trung tuổi, mang theo khí độ nghiêm nghị tiến tới nhìn Ưng Sát, nói

“Ngươi không có thương thế, sao chưa hết thời gian đã ra ngoài?”

“Vãn bối thu thập đã đủ nhiều, cảm thấy bên trong quá hỗn loạn vì vụ cướp nên muốn rời đi sớm”

“Hắn quả thật thu thập không tồi” Lão giả phụ trách kiểm tra đứng bên cạnh gật đầu nói. Lúc đầu lão còn đôi chút giật mình khi nhìn vào lượng lớn linh dược trong Nhẫn không gian của Ưng Sát. Thông thường chỉ có con cháu các đại thế gia mới có trữ lượng nhiều như vậy.

Là một trong những nhân vật trọng tâm của Khai Thiên Môn, môn chủ lại không thừa điều kiện, nên Ưng Sát được cung cấp cho đại lượng tài nguyên tu luyện.

“Rất tốt, ngươi trở về nghỉ ngơi. 7 ngày nữa sẽ rời đi”

7 ngày ngồi tại doanh trại của Thiên Khung Phái, Ưng Sát không có chờ đợi vô ích, hắn liên tục ngồi tu luyện hấp thu linh dược. Cái hắn thiếu không phải là tài nguyên tu luyện mà là thời gian tu luyện, tu vi bản thân còn quá nhỏ.

Đáng tiếc là tu vi của hắn đã vượt qua Vạn Nhiên, nếu không sẽ được Trần Lương truyền thụ cho công pháp cao hơn.

“Vãn bối cần ra ngoài một lát, mong trưởng lão cho phép”

Vị trưởng lão nữ nhân trung tuổi nhìn Ưng Sát một lúc rồi gật đầu đồng ý

“Được”

“Đa tạ trưởng lão”

Ưng Sát rời đi. Trưởng lão Thiên Khung Phái quay qua hỏi người kiểm tra

“Hắn ta thu thập nhiều linh dược lắm sao?”

“So với lứa tuổi dưới 33 thì gọi là nhiều”

Ưng Sát mất tích mấy năm. Đến khi chuẩn bị mở ra Tam Thập Tam Môn liền trở về tham dự khiến trưởng lão có đôi chút nghi vấn. Nhưng những đệ tử trông coi dược viên bị cướp đều đã chết, không ai từng gặp các tên cướp nên không thể dùng đến phương pháp kiểm tra khí tức.

Rời xa Tam Thập Tam Môn, Ưng Sát kiếm một nơi kín đáo, thả toàn bộ tinh thần lực cấp 3 của hắn kiếm tra xem có bất cứ ai xung quanh.

Một lát sau Ưng Sát quay trở lại điểm tập kết của Thiên Khung Phái. Hắn còn cần thực hiện một nhiệm vụ khác được Trần Lương giao phó.

Nửa ngày sau, Trần Lương ra ngoài, sử dụng Ẩn Nặc Thuật rời đi. Hắn chưa trở về Khai Thiên Môn. Hắn muốn về thăm nhà

Hắn rời đi cũng đã hơn 10 năm, không biết phụ mẫu hiện giờ ra sao.

Hắn trở lại Tiều Thôn.

Cảnh vật trong thôn đã không còn như trước. Những ngôi nhà tranh đã được thay thế bằng những những ngôi nhà đất.

Vườn rau cạnh nhà của lão Hạc được thay bằng một ngôi nhà khác

Tiếng cười nói của mấy đứa trẻ vẫn còn, nhưng không còn là những âm thanh mà hắn quen thuộc, không còn là những con người hắn vẫn chạy nhảy cùng

Quán nước của Mị tỷ tỷ đã không còn bóng dáng, chỉ có cây to vẫn sừng sừng ở đó qua bao năm.

“Chào chàng trai trẻ, cậu muốn vào thôn sao?” Âm thanh sau lưng Trần Lương vang đến

Trần Lương quay lại, người vừa nói là một trung niên thân hình mảnh khảnh đang xách trên vai một con nai nhỏ.

Nhìn một lúc, Trần Lương nhận ra người quen, mỉm cười nói: “Tiểu Phúc huynh, không nhận ra ta sao?”

“Ngươi là?” Tiểu Phúc ngơ ngác hỏi

“Ta là Trần Lương, hồi nhỏ vẫn cậy khỏe bắt nạt ngươi đó”

“A, ngươi là Trần Lương, ngươi thay đổi nhiều quá, trông còn già dặn hơn cả ta, lại còn cao hơn cả ta nữa”

“Huynh cũng thay đổi nhiều, từ một Tiểu Phúc suốt ngày rong chơi khắp xóm, giờ đã thành một nam tử mạnh mẽ rồi nha”

“Ha ha, ta còn lấy vợ sinh con rồi đấy”

“Không biết cô nương nhà nào lại có diễm phúc này?”

“Đoán xem”

“Đừng nói là Nhi tỷ tỷ nha” Nhi tỷ tỷ là người trong mộng mà Tiểu Phúc theo đuổi suốt nhiều năm liền khi đó

“Đúng rồi đấy. Ngươi thấy sư huynh giỏi không” Khuôn mặt Tiểu Phúc tràn ngập tự hào

“Chúc mừng huynh. Mấy ngày nữa ta sẽ qua uống rượu chúc mừng. Phụ mẫu ta mấy năm qua thế nào?”

“Phụ mẫu ngươi sống rất tốt. Những năm này a di và thúc thúc sống mạnh khỏe, lại làm nhiều việc tốt. Ngươi đi đến giữa thôn, thấy ngôi nhà to nhất, có đông người ra vào chính là nhà của phụ mẫu ngươi. Cha ngươi đổi sang nghề bốc thuốc chữa bệnh, thường xuyên giúp người không lấy tiền, được cả thôn yêu quý nể trọng.”

Nghe thấy thế Trần Lương cũng yên lòng, từ biệt Tiểu Phúc nhanh chóng trở về nhà.

Quả như Tiểu Phúc nói, một ngôi nhà to ở giữa thôn liên tiếp có người ra vào. Trần Lương bước qua cửa, quả nhiên đang có 10 người ngồi xếp hàng chờ đến lượt. Có người ôm tay như gãy xương, có người máu chảy đầm đìa nơi bụng dưới, có người lại liên tục ho khan.

Trần Lương không vội vào trong, cũng chọn cho mình một cái ghế ngoài cùng chờ đợi. Nhìn qua rèm về phía cuối nhà, có thể thấy được một thầy lang đang bắt mạch chẩn bệnh, gần đó là một phụ nữ trung niên đang nhìn tờ giấy bốc thuốc.

“Mời đại ca dùng nước”

Trần Lương ngước nhìn, người vừa nói là một tiểu cô nương rất trẻ, chỉ tầm 16, 17 tuổi, hẳn là được nhà thuốc thuê để chăm sóc, hỗ trợ những người đến khám.

“Đa tạ”

“Đại ca trông có vẻ khỏe mạnh, không biết bị bệnh gì?” Cô gái tò mò hỏi

“Ta không bị bệnh, ta đến thăm 2 người trong kia”

“Hôm nay đông bệnh nhân, chắc phải khám đến tối mới xong, đại ca đi đâu đó rồi tối mời quay lại”

“Không sao, ta chờ được”

Cô gái không tiếp chuyện Trần Lương nữa, rời đi thăm hỏi những người khác.

Trần Lương ngồi bình thản chờ đợi. Hắn không vội. Nhìn thấy phụ mẫu khỏe mạnh, lại làm việc hạnh phúc là hắn vui rồi.

Trần Lương tỏa ra tinh thần lực kiểm tra ngôi nhà. Số lượng căn phòng đã thêm ra mấy căn, trong đó có một căn là nhà kho chứa các dược liệu, một căn khác là phòng cho bệnh nhân bị nặng hoặc đi xa nằm lại.

“Cuối cùng cũng xong, thật mệt quá” Tiếng mẫu thân Trần Lương vang lên sau khi bốc thuốc xong cho người bệnh cuối cùng. Lúc này cũng đã chập choạng tối.

“Sư nương, ngoài sân còn một vị công tử đang đi dạo chờ gặp người và sư phụ”

“Vẫn còn sao, không vội chắc bệnh nhẹ, con ra gọi cậu ta vào khám”

Không đợi tiểu cô nương gọi, Trần Lương đã sải bước chân vào.

Hắn lại gần, mỉm cười vui vẻ nhìn mẫu thân vẫn khỏe mạnh.

Mẫu thân hắn cũng đơ người một lúc, trân trân nhìn vào thiếu niên cao hơn mình 2 cái đầu

“Ngươi, ngươi…”

“Trần nhi đã trở về”

“Mình ơi, con nó trở về rồi này”

Mẫu thân Trần Lương vừa nói, vừa khóc, vừa chạy đến ôm con trai.

Từ khi rời khỏi Thiên Khung Phái, Trần Lương quyết định cắt đứt liên lạc với phụ mẫu, để tránh thời điểm không thể liên lạc được, hay xấu nhất là hắn tử vong, thì ở nhà không bị lo lắng, đau buồn.

Mười năm không liên lạc, bà không biết con trai cuộc sống thế nào, có khỏe mạnh không, có phải chịu khổ không, có được ăn ngon không.

Cha Trần Lương cũng chạy ra, rơm rớm nước mắt nói:

“Tên bất hiếu này, đi biền biệt cả 10 năm không báo về nhà một tiếng” Lão tiến đến đặt tên lên vai nhi tử “Về nhà là tốt rồi, về là tốt”

Trần Lương vỗ về mẫu thân nói “Mẹ, mấy ngày tới Trần nhi đều ở nhà, người tha hồ ôm”

“Ngươi lại đi tiếp!?” Mẫu thân Trần Lương ngạc nhiên hỏi

“Nhi tử sẽ ở lại 10 ngày, sau đó cần phải rời đi tiếp. Lần này về ta có quà tặng 2 người”

“Ta cần quà là con dâu” Mẫu thân chợt nhận ra thiếu người, hỏi “Tuyết Hoa đâu, sao ngươi về một mình. Chả lẽ nó…”

“Tuyết Hoa không sao, 1, 2 ngày nữa sẽ trở về. Nàng đang có chút việc bận, không thể rời tay”

Tuyết Hoa thực là đang dang dở luyện chế một lò đan dược cấp 4 cao cấp từ mấy ngày nay nên chưa thể rời khỏi Tiểu Cửu Giới.

“Lần này ngươi về, không cho ta một đứa cháu để bồng bế thì đừng hòng rời đi. Ngươi còn nhớ Tiểu Phúc, tên bạn hay chơi với ngươi hồi nhỏ, suốt ngày lêu lổng mà giờ cũng đã có vợ, có con 5 tuổi. Còn ngươi, đến một người nâng khăn sửa túi cho cũng không có. Sao lại kém thế hả con. Mặt mũi có đến nỗi nào, chân tay khỏe mạnh. Để mai ta dẫn ngươi đi tìm bà Hồng, nổi tiếng mai mối mát tay. Cha ngươi từng chữa bệnh cho bả không lấy tiền nên thể nào cũng được mối ngon.”

Nói liền một hồi không nghỉ, Trần Lương cũng chỉ có thể lắc đầu cười trừ. Phụ thân hắn tiến tới ngăn:

“Thôi bà, con nó vừa về, bà để cho nó nghỉ ngơi chứ. Để ta giới thiệu Tiểu Thúy, đã không còn phụ mẫu, ta nhận về làm đệ tử truyền nghề thuốc, sống cùng bọn ta luôn.

Tiểu Thúy, đây là Trần Lương, con trai ta”

“Tiểu Thúy ra mắt công tử” Tiểu Thúy cúi chào nói.

Trần Lương mỉm cười gật đầu chào.

“Ta đói rồi, rất nhớ món ăn của mẫu thân người nha” Trần Lương quay qua nhìn mẫu thân

“Ta còn tưởng nghịch tử ngươi ăn bên ngoài đồ ngon quên đi tài nghệ của ta rồi. Tiểu Thúy theo a di xuống bếp”

Trần Lương cùng phụ thân đi dạo trong nhà.

“Phụ thân sao chuyển sang nghề khám bệnh?”

“Ngươi ra đi, bỏ lại số tiền quá lớn. Ta trước giờ vào rừng săn bắn để kiếm sống. Sau mấy tháng, ta cảm thấy không còn động lực đi săn nữa, nên quyết định đi học nghề bốc thuốc chữa bệnh, là mong ước của ta từ thuở nhỏ.

Ta rủ mẹ ngươi học cùng. Mẹ ngươi cũng muốn giúp đỡ ta, cứu chữa mọi người nên bọn ta kéo nhau đến Ly Thành ở phía nam để tham gia Hoa Đà Học Viện.

Nghề thợ săn hay gặp chấn thương, lại thêm có niềm yêu thích nên ta có sẵn một lượng kiến thức chữa bệnh nhất định. Đi học một năm thì bắt đầu vừa học vừa thực hành. Sau 3 năm ở nhà mở phòng bệnh.

Tiền bạc không thiếu, nên ta cũng hay chữa miễn phí cho người nghèo”

Ban đầu chỉ là chữa mấy bệnh cơ bản cho người trong thôn, sau tiếng lành đồn xa nên các thôn lân cận dần dần có người tìm đến. Những người nghèo trong thành cũng hay tìm đến nhờ ta chữa bệnh”

“Hiện giờ trong nhà còn nhiều tiền không phụ thân?”

“À, cũng không còn nhiều do thỉnh thoảng lại có việc cần đến tinh thạch. Có một đợt có bọn sơn tặc đến cướp. Bọn hắn nghe nói ta hay chữa bệnh không lấy tiền nên nghĩ rằng trong nhà có nhiều của ăn của để. Trong thành còn có quan quân bảo vệ, nơi tiểu trấn nghèo nàn này đều là mọi người tự bảo vệ nhau.

Bọn ta có thể chống lại nhóm nhỏ vài tên cướp hay dã thú. Còn bọn cướp nhà ta thì đến mấy chục tên mặt mũi bặm trợn, không ai ngăn cản được bọn nó.

Còn may trong nhà có trận pháp do người để lại, ta dùng nó giết chết toàn bộ lũ cướp.

Lúc khác lại có đợt lũ, ngập đến đầu. Ta dùng trận pháp của ngươi ngăn lũ cả tháng. Lúc đó cả làng cùng trốn vào nhà mình tránh lũ” Phụ thân hắn cười hềnh hệch tự hào lắm.

“Người làm nghề chữa bệnh này thấy thế nào?”

“Ta và mẫu thân ngươi đều rất vui. Thỉnh thoảng có lúc mệt vì bận rộn nhưng nhận lại được rất nhiều khuôn mặt rạng rỡ, nhận được những lời cảm ơn khiến bọn ta có chung một mong muốn làm nghề này đến cuối đời”

“Sao phụ thân lại thu nhận Tiểu Thúy?”

“3 năm trước, ta cùng mẫu thân ngươi có đến cứu trợ một ngôi làng bị nước lũ cuốn qua khiến dịch bệnh và chết đói lan tràn. Lúc đó Tiểu Thúy mới 12 tuổi, phụ mẫu đều mất trong cơn lũ. Trong quá trình cứu trợ, cô bé nhanh nhẹn phụ giúp 2 chúng ta nên mẫu thân ngươi cảm mến mà nhận nuôi.

Mấy năm vừa rồi con bé ngoan lắm, phụ giúp ta chăm sóc bệnh nhân, phụ giúp mẫu thân ngươi việc nhà, cơm nước.”

Trần Lương gật gù. Hắn luôn phải ở ngoài theo đuổi mục tiêu to lớn của hắn, ở nhà có người trông nom giúp đỡ phụ mẫu cũng khiến hắn an tâm hơn.

“Lần này nhi tử trở về có 2 việc. Một là thăm nhà. Hai là có thứ này cho phụ thân cùng mẫu thân phục dụng” Trần Lương lấy ra Đào Tiên Quả hình dạng thai nhi.

“Ngươi, đây là thứ gì” Nhìn thấy đồ vật có hình dạng như thai nhi, phụ thân hắn không khỏi giật mình.

“Phụ thân người yên tâm, đây là Đào Tiên Quả, một loại tiên dược giúp tăng lên 1000 năm tuổi thọ. Ta ở đây có 2 quả cho người và mẫu thân”

“Ngươi lại có thứ đồ trân quý bậc này. Đồ vật không phải của mình không nên lấy kẻo mang họa vào thân” Cha hắn lo lắng nhắc nhở.

“Phụ thân không cần lo, hiện không có ai biết ta sở hữu Đào Tiên Quả. Huống hồ ta chỉ có 3 quả, ta đã ăn rồi, người cùng mẫu thân ăn vào là ma không biết, quỷ không hay”

“Thôi được, ngay tối nay ta và mẫu thân ngươi sẽ ăn ngay”

“Vậy tăng lên 1000 năm tuổi thọ, 2 người dự định sẽ thế nào?”

“Đột ngột quá, ta chưa có kế hoạch cho việc này”

“Nhi tử gợi ý phụ thân cùng mẫu thân nên đi chu du khắp nơi, học hỏi và khám phá thêm về y thuật chữa bệnh cứu người. Ngoài Đào Tiên Quả, ta có một số đồ vật khác tặng người, đề phòng các biến cố trong mấy trăm năm tới”

Trần Lương lấy ra 2 Không Vật, hình dạng Nhẫn không gian và Vòng ngọc không gian. Trong cả 2 Không Vật đều có 1 vạn tinh thạch cấp 1, linh dược và đan dược hỗ trợ nâng cao tu vi cùng chữa thương. Ngoài ra, trong Nhẫn không gian do phụ thân hắn nắm giữ sẽ có thêm Ngân Thiết Nhân và 100 Thiết Cầu Năng.

2 người bọn hắn chỉ là thường nhân, không tham gia tranh đấu, lại là đi chữa bệnh cứu người, hẳn là không gặp quá nhiều biến cố.

Đã có thêm ngàn năm tuổi thọ, 2 người bọn hắn cứ từ từ hấp thu linh dược là tu vi có thể từ từ tăng tiến, vừa là nâng cao sức khỏe, vừa là để bảo vệ bản thân. Trần Lương để lại 2 công pháp Phàm cấp cho mẫu thân và Linh cấp cho phụ thân.

Công pháp cấp thấp càng dễ tu luyện. Mẫu thân hắn trước giờ chưa từng tu luyện một bộ công pháp nào, hoàn toàn không biết gì về tu luyện, nên chỉ có thể tu công pháp Phàm cấp.

Cha hắn đang tu luyện một bộ Phàm cấp công pháp, để lên Vạn Nhiên có thể tu một bộ Linh cấp công pháp.

Bữa tối diễn ra trong không khí ấm cúng và hạnh phúc. Trần Lương kể lại một số việc vui hắn trải qua hoặc một số việc vui hắn bịa ra, hoàn toàn là không có gì nguy hiểm trong 10 năm này.

Hôm sau Tuyết Hoa mới ra khỏi Tiểu Cửu Giới, vui mừng ôm lấy mẫu thân Trần Lương, liên tục hỏi thăm, kể chuyện. Đúng là nữ nhân với nhau nhiều tình cảm, có thêm Tuyết Hoa, trong nhà rôm rả hơn hẳn.

Mẫu thân Trần Lương cũng ngại có Tuyết Hoa nên tha cho Trần Lương không bắt hắn đi mai mối.

Ở nhà được 8 ngày, một thân ảnh cao gầy tiến tới cửa nhà Trần Lương. Hắn bí mật cùng Trần Lương ra khỏi thôn trao đổi công chuyện.

Thân ảnh đó chính là Ưng Sát. Hắn lấy từ trong Nhẫn không gian ra một thủ cấp còn khá tươi mới.

Trần Lương nhìn thủ cấp rồi gật đầu

“Cầm Mao Thử a Cầm Mao Thử, thù hận của chúng ta kết thúc tại đây”

Thủ cấp kia chính là của Cầm Mao Thử. Nhiệm vụ bí mật mà Trần Lương giao cho Ưng Sát trở về Thiên Khung Phái, chính là bí mật ám sát Cầm Mao Thử Ở nhà thêm 2 ngày, Trần Lương cùng Tuyết Hoa từ biệt phụ mẫu lên đường. Lần này ra đi, không biết ngày nào gặp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK