Còn với Mạc sư huynh, hắn mất 3 ngày để tính lại, xong mất thêm 12 ngày phục dụng đan dược mới có thể hồi phục được 8, 9 phần. Chuyến đi này của hắn đã không được gì, lại mất lượng lớn Tinh thạch. Bộ mặt hắn nhìn Trần Lương trở nên khó coi cực điểm.
Sau nửa năm làm quen với cận chiến và Vô Lượng Sơn Động, Trần Lương quyết định đi xa hơn, với mong muốn tìm được phẩm cấp cao Vô Lượng Thạch và Vô Lượng Thạch Thú.
Với thời gian 15 ngày cho phép trong Vô Lượng Sơn Động, những người đến đây thường không dám đi quá xa, sợ không kịp trở về.
Lí do Vô Lượng Tộc giới hạn 15 ngày để tránh người tham gia càn quét quá nhiều Vô Lượng Thạch và Vô Lượng Thạch Thú, gây ra cạn kiệt tài nguyên. Vì vậy cần có điều kiện để Vô Lượng Sơn Động phục hồi.
Nếu có người vi phạm thời hạn 15 ngày, sẽ tùy vào đối tượng mà xử phạt. Với ngoại tộc, hình phạt là trừ 1 năm thời gian sinh sống tại Vô Lượng Sơn. Với Vô Lượng Tộc nhân, hình phạt là trừ 1000 điểm cống hiến.
Vô Lượng Tộc nhân không phải tự nhiên được vào Vô Lượng Sơn Động mà phải đổi bằng điểm cống hiến. Họ cũng có lệnh bài thể hiện thời gian được vào Vô Lượng Sơn Động, nhưng không được phép bán cho người khác.
Dù nội hay ngoại tộc thì đều không được phép mang Vô Lượng Thạch ra khỏi Vô Lượng Sơn Động. Ngay ngoài cửa có gắn 1 thiết bị có thể nhận ra Vô Lượng Thạch ngay cả khi ngươi cất đồ trong Không Vật.
Thực ra, dù không có máy này cũng sẽ không có người nguyện ý mang Vô Lượng Thạch ra ngoài, vì đập vỡ nó đã mất công, muốn lấy nó ra cất đi còn tốn công gấp 10.
Trần Lương nhờ có tinh thần lực vượt trội, có thể tìm ra được những lối đi tiến sâu hơn trong Vô Lượng Sơn Động. Rất nhiều người cũng có nhu cầu tìm phẩm cấp cao hơn Vô Lượng Thạch như hắn, nhưng thử nhiều lần đều gặp ngõ cụt, tốn thời gian dẫn đến thoái chí.
Trọng lực gấp trăm lần, đồng thời tốn thời gian khai thác Vô Lượng Thạch, Trần Lương mất tới 10 ngày mới đi được 50 dặm. Trước mặt hắn đã là ngõ cụt không thể đi tiếp. Hắn vốn sớm biết chỗ này là điểm kết thúc, nhưng vẫn muốn đi xem nơi đây có gì. Kết quả là không thu hoạch được gì.
Không còn thời gian, hắn đành quay trở lại lối vào, vừa kịp lúc. Lần này hắn không đánh giết được con Vô Lượng Thạch Thú nào. Điều này không vấn đề gì, vì mục tiêu của hắn là khám phá Vô Lượng Sơn Động, chứ không còn là khai thác Vô Lượng Thạch bạch phẩm hay đánh giết Vô Lượng Thạch Thú bạch phẩm.
Để tiết kiệm thời gian, những con đường có chiều dài dưới 20 dặm đều bị hắn bỏ qua. Vì chắc chắn những người khác đều từng đi hết rồi. Hắn tìm đến những con đường chưa có người đi hết thì mới tìm được đồ vật chưa có người biết đến.
Những lần đi tới Vô Lượng Sơn Động tiếp theo, Trần Lương đều đi tới những lối đi rất xa, thậm chí có lần hắn suýt về muộn do cố đấm ăn xôi đi hết con đường dài 70 dặm. Tại đây, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vô Lượng Thạch Thanh Phẩm, đối mặt với Vô Lượng Thạch Thú Thanh Phẩm.
Cơ thể của Vô Lượng Thạch Thú Thanh phẩm khác với loại Bạch phẩm ở chỗ bên ngoài thân thể có vô số gai nhọn. Loại Bạch phẩm nhìn thấy Thanh phẩm là phải ngay lập tức bỏ chạy kẻo bị đập tan xác. Thanh phẩm coi Bạch phẩm là con mồi béo bở, vì nội đan của đối phương là một món bổ dưỡng cho nó.
Vô Lượng Thạch Thú Thanh Phẩm vừa nhìn thấy kẻ lạ mặt liền tấn công. Nơi đây là địa bàn của nó, chưa từng phải sợ ai.
Trần Lương lấy ra Khai Phong Phủ, một nhát toàn lực đập tan Vô Lượng Thạch Thú Thanh phẩm. Cơ thể nó vỡ ra làm trăm mảnh lớn nhỏ, chỉ riêng các gai nhọn là bảo tồn hoàn hảo, hoặc nhận vài vết nứt.
Tính ra, cơ thể loại Thanh phẩm chỉ cứng hơn Bạch phẩm một chút. Lí do là vì nó chuyển hết độ cứng rắn ra các gai nhọn dùng để tấn công địch thủ và phá vỡ chướng ngại vật.
Trong Vô Lượng Sơn Động không chỉ có Vô Lượng Thạch, Vô Lượng Thạch Thú, đất cứng, mà còn rất nhiều các loại vật chất khác cùng một số yêu thú. Nếu Vô Lượng Thạch bị bao bọc bởi một lớp kim loại cứng, vậy Vô Lượng Thạch Thú phải phá hủy nó mới ăn được Vô Lượng Thạch.
“May mắn có 1 kiện Bán Thần Khí như này” Trần Lương vuốt vè Khai Phong Phủ.
Hắn còn mấy kiện Bán Thần Khí khác, nhưng thích hợp sử dụng nhất vào lúc này chỉ có Khai Phong Phủ.
Bên cạnh xác chết của Vô Lượng Thạch Thú là tảng Vô Lượng Thạch Thanh phẩm mà Vô Lượng Thạch Thú chưa kịp ăn.
Thu lấy 2 chiến lợi phẩm, Trần Lương tiếp tục đi thăm dò nhưng được 14 dặm liền hết đường, mà thời gian cũng không còn nhiều, hắn vội vàng trở ra ngoài cửa động.
Luyện hóa nội đan của Vô Lượng Thạch Thú Thanh phẩm, Trần Lương cảm thấy nhục thân tăng trưởng rõ rệt, gấp cả chục lần so với Bạch phẩm.
Đem ra so sánh, một lần thu hoạch của hắn bằng nam tử da ngăm cày cuốc vất vả cả chục năm trời. Kẻ kia mà biết được chỉ sợ thổ huyết tức chết.
Thu hoạch được Vô Lượng Thạch Thú Thanh phẩm khiến Trần Lương càng hăm hở khai phá, tìm hiểu các lối đi trong Vô Lượng Sơn Động. Nhưng không phải lúc nào cũng tốt như vậy. Không chỉ một lần, hắn đi rất xa, cuối cùng thu hoạch lại chẳng được bao nhiêu, hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Có những con đường rất xa, hắn đi được một nửa nhưng hết thời gian nên phải chạy về.
Quãng đường thì xa, mà thời gian lại ngắn, xong phải chạy đi chạy lại, nên mỗi lần vào Vô Lượng Sơn Động, Trần Lương chỉ có thể khám phá 1, 2 con đường. Hiệu suất không thể nói là cao.
Thấm thoát đã 2 năm trôi qua, Trần Lương không còn là kẻ chỉ biết huơ tay múa chân, không còn chỉ biết dựa vào nhục thân cứng rắn mà đánh lại đối thủ. Hắn tập luyện Triệt Quyền Vô Gian Đạo đã lô hỏa thuần thanh, đánh ngang tay với nữ tử mặc đồ đen.
Trong mắt Trần Lương, đây không phải là kết quả để cho hắn hài lòng. Có điều hắn không biết rằng, trong mắt những người khác, đây đã là phi thường khó có.
Phải biết, từ khi nữ tử áo đen đến đây, cho dù là lần đầu tiên chiến đấu với người khác, hay trong suốt quãng thời gian ở đây, nàng chưa từng hòa hay thua một ai.
Bọn hắn mà biết được Trần Lương mới chỉ là Huyền cấp sơ giai, còn nữ tử áo đen là Huyền cấp thất huyệt, chỉ sợ sẽ đập đầu vào gối mà chết.
Giống như bao lần khác, hơn hai chục người tiến vào Vô Lượng Sơn Động tìm kiếm Vô Lượng Thạch Thú và Vô Lượng Thạch. Có điều, lần này đã có sự khác biệt khi kết thúc 15 ngày hoạt động, số lượng người tập trung ở ngoài thiếu đi 1.
“Ưng Sát đâu? Hết thời gian rồi” Tỷ tỷ ngực bự ngóng nhìn vào sâu trong Vô Lượng Sơn Động tìm kiếm 1 nhân ảnh
“Hay hắn gặp tai nạn, hay bị Vô Lượng Thạch Thú tấn công”
“Ta từng bị trễ một lần do mải tìm kiếm Vô Lượng Thạch ở xa, quên mất đường về”
“Trong lịch sử, từng có người bị Vô Lượng Thạch Thú giết chết. Thi thể trở thành thức ăn cho Vô Lượng Sơn Động” Một người gác cổng nói
“Không phải chứ, với năng lực của hắn, cho dù đánh không lại Vô Lượng Thạch Thú cũng có thể toàn thân bỏ chạy”
“Đấy là loại Bạch phẩm, nếu là Thanh phẩm đâu? Thanh phẩm gai nhọn có lực sát thương cực mạnh”
“Hắn không xui xẻo vậy chứ. Ta ở đây mấy chục năm cũng chưa từng gặp 1 con Thanh phẩm nào”
“Đấy là do ngươi đi không đủ xa. Ta nghe nói đi càng xa, Vô Lượng Thạch và Vô Lượng Thạch Thú phẩm cấp càng cao. Tất nhiên đi kèm sẽ có nhiều rủi ro chết người. Và giá phải trả là không rời khỏi Vô Lượng Sơn Động trong thời hạn 15 ngày thì mới đi được xa.
Mà khoan, tên kia có năng lực đánh bại Mạc sư huynh, vậy khả năng hắn chọn phương án này cũng không phải không thể”
Mỗi người đoán một ý, đến khi quá giờ vẫn không thấy Trần Lương có mặt, 2 vị hộ vệ phải đóng lại cửa vào Vô Lượng Sơn Động, rồi mời mọi người rời đi.
Quá trình tập luyện Triệt Quyền Vô Gian Đạo tạm coi như kết thúc, Trần Lương quyết định chơi lớn, sống trường kỳ trong Vô Lượng Sơn Động, không ra ngoài khi đã hết hạn 15 ngày.
Hiện giờ trong lệnh bài của hắn còn tới 45 năm, nhiều nhất trong đám người ngoại tộc, tha hồ dùng.
Tiền nhiều để làm gì? Để đạt được mục tiêu hành động với lợi ích cao nhất.
Trần Lương không muốn lãng phí thêm thời gian ở ngoài Vô Lượng Sơn, mà tập trung khai phá Vô Lượng Sơn Động, đi những con đường chưa có ai đặt chân, để tìm kiếm đồ vật không ai có.