Mục lục
Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lương không đón đỡ, chỉ tránh đi đường quyền. Nhưng đối phương không dừng lại, tiếp tục tấn công. Trần Lương cau mày, lấy Địa Long Thương ra chém 1 đường khiến nam tử da ngăm phải nhảy lùi lại.

“Tại Vô Lượng Sơn thi đấu cấm dùng vũ khí” Nam tử da ngăm nói.

“Ta đâu có muốn thi đấu với ngươi” Trần Lương nói.

“Nếu ngươi không đấu, vào trong Vô Lượng Sơn Động ta sẽ quấy nhiễu ngươi”

“Vậy ngươi cũng đâu thu hoạch được gì?” Trần Lương hỏi

“Dù không thu hoạch được gì, ta cũng không cho tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi được thoải mái” Nam tử da ngăm thách thức, tỏ ra khinh thường kẻ mới đến.

Không chỉ có hắn, cả 8 người khác cũng tỏ thái độ coi thường kẻ không nhận lời thách đấu của người khác.

Đến Vô Lượng Sơn, ít nhiều đều có năng lực nhất định, đều là những kẻ không tầm thường. Bọn hắn đều coi trọng cường giả, thực lực vi tôn. Nhìn kẻ mới đến lấy vũ khí ra để từ chối chiến đấu, cả 9 người đều không khỏi bất bình.

Có kẻ lắc đầu khinh thường, có kẻ nhếch mép khinh thường. Tỷ tỷ ngực bự nói giọng khó chịu:

“Tiểu tử, ngươi chiến đấu mà thua, bọn ta còn có thể nhìn. Ngược lại hèn nhát, không chiến, vậy liền cút khỏi Vô Lượng Sơn”

Trần Lương thu lại Địa Long Thương, nói:

“Ta vốn không ngại chiến. Chỉ không muốn làm việc vô ích. Chiến thắng hắn ta được cái gì?”

“Ta thách đấu ngươi, kẻ thắng sẽ phải giao toàn bộ số năm ở Vô Lượng Sơn cho người kia”

“Ồ, có giao dịch này sao?” Trần Lương nhìn mấy người khác như muốn hỏi xác nhận.

Mấy người kia gật đầu với hắn. Tỷ tỷ ngực bự nói:

“Ngươi mới đến, để ta giải thích một chút quy tắc phổ biến. Tại Vô Lượng Tộc, đặc biệt là Vô Lượng Sơn, bất cứ ai từ chối lời khiêu chiến thách đầu đều bị coi là hèn nhát, đáng khinh. Vì vậy nếu có kẻ thách đấu ngươi, tốt nhất là nhận lời. Dù thua cũng không nhục bằng lùi chiến.

Khiêu chiến phổ biến giữa những ngoại tộc như chúng ta là thách đấu số năm tu luyện ở Vô Lượng Sơn. Ngươi có thể không chấp nhận điều kiện, đổi sang thứ khác, nhưng không thể lùi chiến”

“Hiểu rồi. Vậy thì chiến thôi” Trần Lương nhìn nam tử da ngăm, nói “Ngươi bảo kẻ thắng sẽ phải giao toàn bộ số năm ở Vô Lượng Sơn cho người kia phải không?”

“Đúng vậy. Kẻ nuốt lời sẽ bị đuổi khỏi Vô Lượng Sơn” Nam tử da ngăm thấy đối phương đồng ý thì mừng lắm.

“Ta có trong tay 50 năm. Ngươi còn bao nhiêu năm ở tại Vô Lượng Sơn?” Trần Lương lại hỏi.

“1 năm” nam tử trả lời.

Sau câu trả lời của hắn là 1 khoảng lặng dài. Mọi người đều nhìn hắn, tỏ rõ sự mỉa mai. Tỷ tỷ ngực bự cười phá lên:

“Ha ha ha, tiểu tử, ngươi khôn vậy bao giờ chết. Người ta 50 năm, ngươi 1 năm lại muốn thách đấu toàn bộ số năm tu luyện”

Tiểu tử da ngăm lúng túng, nhất thời không biết đối đáp ra sao. Chính vì còn có 1 năm nên hắn mới khao khát thách đấu với kẻ mới đến.

“Vậy lấy 1 năm làm tiền cược đi” Trần Lương nói “Nếu thắng thì số năm trên lệnh bài sẽ tự thay đổi sao?”

“2 người muốn trao đổi số năm trên lệnh bài, chỉ việc đặt 2 lệnh bài chạm vào nhau, nói ra số năm trao đổi là được” Tỷ tỷ ngực bự giải thích.

“Quy tắc chiến đấu là gì?” Trần Lương tiếp tục hỏi.

“Quy tắc là không được dùng vũ khí, áo giáp, không được dùng võ kỹ. Chỉ được bọc nguyên khí quanh bản thân để chiến đấu. Cuộc chiến kết thúc khi có 1 bên xin thua hoặc ngất đi” tỷ tỷ ngực bự trả lời.

“Ngươi hỏi xong chưa, chiến đi” Nam tử da ngăm sốt ruột nói.

Trần Lương không nói một lời, giơ 1 tay vẫy vẫy mời đối thủ tấn công.

Nam tử da ngăm ra tay trước, chạy nhanh về phía trước tung quyền đấm đối thủ. Hắn ra tay nhanh và nhuần nhuyễn, chỉ sau 5 đấm đã trúng ngực đối thủ, đẩy lùi Trần Lương ra sau.

Trần Lương có vẻ luống cuống, chỉ tránh né chứ không thể phản đòn. Đây là lần đầu tiên hắn đánh cận chiến với cao thủ mà không dùng vũ khí. Nhất thời chỉ có thể sử dụng thân pháp tránh né. Vừa mới đấm trả 1 đòn, liền bị đối phương lợi dụng sơ hở đánh 1 quyền vào ngực.

Nam tử da ngăm có thể đến Vô Lượng Sơn tu luyện, chắc chắn không phải dạng tầm thường, nhìn qua hắn dáng vẻ, cũng chắc chắn không phải dạng con ông cháu cha, dùng tiền của gia tộc để mua thời gian sống tại Vô Lượng Sơn. Hắn lại có thời gian dài sống tại đây, luyện tập đánh quyền cận chiến nhiều lần, tự nhiên là áp đảo kẻ mới đến.

Vừa đánh đối phương 1 quyền, nam tử da ngăm hào hứng truy kích. Hắn đổi bảo vật chỉ được 10 năm sống tại Vô Lượng Sơn, hiện giờ đã gần hết, rất cần 1 con heo béo giúp hắn có thêm thời gian ở lại.

“Kẻ mới đến nhìn qua đã biết là dạng con ông cháu cha ăn hại, không thịt con heo sữa này thì thật có lỗi với bản thân” Nam tử da ngăm thầm nghĩ.

Nam tử da ngăm tấn công liên tục. Còn may, Trần Lương tuy thiếu khuyết kinh nghiệm cận chiến kiểu này, nhưng hắn bù lại bằng cước pháp nhanh nhẹn. Hai tay từng tu luyện quyền pháp võ kỹ nên cũng linh hoạt ứng chiến.

Tấn công liên tục không trúng, nam tử tức giận nói:

“Giỏi thì đừng có chạy”

“Ta đâu có chạy. Không thấy ta vẫn đang mặt đối mặt với ngươi sao” Trần Lương vừa tránh vừa nói.

“Giỏi thì đừng có tránh né, trực tiếp đọ quyền với ta”

“Tránh né cũng là một loại chiến thuật. Ngươi ma cũ bắt nạt ma mới thì có gì hay”

Nửa canh giờ trôi qua, mỗi khi Trần Lương tổ chức phản công là một lần ăn đòn, nhưng bù lại cũng đấm được 5 phát vào nam tử da ngăm.

Càng chiến đấu, Trần Lương càng quen thuộc hơn, chiến đấu càng nhuần nhuyễn hơn. Không những thế, hắn nhận ra đối phương yếu hơn cả về lực lượng tấn công và sức phòng hộ nhục thân. Một quyền của hắn thường khiến đối phương đau đớn khôn nguôi, mà nam tử da ngăm đánh hắn thì hắn có thể ngay lập tức quay lại chiến đấu.

Có được cả sức mạnh và tốc độ vượt trội, Trần Lương dần chiếm thượng phong, đánh cho thanh niên da ngăm tơi bời hoa lá.

“Bùm”

1 trọng quyền xuất vào người nam tử da ngăm khiến hắn bay ra sau, nằm lăn trên sân, miệng thổ huyết.

Trần Lương không truy kích, đứng khoanh tay nói:

“Thế nào, tưởng ta dễ bắt nạt sao? Nhìn lại quang cảnh Vô Lượng Sơn lần cuối đi, ngươi sắp phải chào tạm biệt nó rồi”

Nam tử da ngăm ôm ngực, lồm cồm bò dậy, nói:

“Không thể nào. Cơ thể ta đã có 10 năm hấp thu Địa Linh Tiên. Sao lại yếu hơn ngươi quá nhiều như này”

Trần Lương đứng chờ đối thủ đứng thẳng lên, nói:

“Chỉ trách ngươi học nghệ không tinh lại tưởng mình là tinh tú vũ trụ. Cho ngươi 3 hơi thở nghỉ ngơi, xong liền để ta kết thúc trận thách đấu này”

Tâm trạng nam tử da ngăm chìm xuống đáy cốc. Hắn không nghĩ lợn béo lại thành lợn rừng đâm lòi ruột hắn.

Đúng 3 hơi thở thời gian sau, Trần Lương bật người về phía trước, tấn công đối thủ. Rất nhanh chóng, nam tử da ngăm lại bị đấm ngã ra sau, vô lực phản kháng. Trọng quyền của kẻ mới đến quá mạnh, hắn mặc dù lấy 2 tay che chắn, nhưng sức lực đã cạn, bị đấm văng ra sau.

Lần này Trần Lương không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, xông lên tấn công, muốn kết thúc trận chiến.

Chỉ còn cách nam tử da ngăm một trượng, Trần Lương đột nhiên khựng lại như trúng tà thuật. Hắn bỏ dở công kích đổi thủ, nhắm mắt, đứng yên một chỗ.

Nam tử da ngăm không hiểu chuyện gì xảy ra, đang chuẩn bị sẵn tâm lý ăn đòn thì lại thấy đối phương như trúng kịch độc, bất động tại chỗ.

Sau giây lát đó, Trần Lương tiếp tục chuyển động, nhưng vẫn không phải là đánh nam tử da ngăm, mà chuyển sang nhắm mắt đả tọa, hoàn toàn bỏ qua trận chiến.

Không chỉ nam tử da ngăm, mà cả 8 người quan chiến cũng ngạc nhiên không thôi. Bọn hắn không hiểu nam tử da ngăm sử dụng tà thuật gì lại khiến địch thủ rơi vào tình trạng như vậy.

Chờ mãi không thấy đối phương phản ứng, nam tử da ngăm tiến tới sút vào người Trần Lương. Địch thủ dường như chỉ chuyên chú đả tọa, mặc dù bị sút vào người vẫn không có nửa điểm thay đổi.

Được nước lấn tới, nam tử da ngăm tiếp tục tấn công.

Mới đá được 3 phát, Trần Lương tỉnh lại. Nam tử da ngăm sợ quá vội nhảy lùi về sau, thủ thế.

Trái với suy nghĩ của hắn, Trần Lương lấy ra lệnh bài lưu trữ số năm sống tại Vô Lượng Sơn, nói:

“Ta chịu thua, ngươi mau lấy 1 năm tiền thách đấu”

Nam tử da ngăm nhất thời không có tiến lên, sợ có gian trá. Một lúc sau, hắn mới cầm theo lệnh bài của mình, chầm chậm tiến về phía trước, đặt vào lệnh bài của đối phương.

Cả 2 sử dụng tinh thần lực chuyển 1 năm như đã nói từ lúc đầu.

Xong xuôi, Trần Lương ngồi xuống nhắm mắt đả tọa.

Tỷ tỷ ngực bự không giẩu nổi sự tò mò, hỏi Trần Lương:

“Tiểu bạch kiểm, ngươi làm sao vậy?”

Đáp lại câu hỏi của tỷ tỷ ngực bự là một sự im lặng từ phía Trần Lương.

- ---

Mời cả nhà giải thích vì sao Trần Lương thua.

Ai nói được đáp án thì đích thị là fan cứng nhất của bộ truyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK