“Ngươi nên tập trung tu luyện. Chỉ có mạnh hơn mới không để cha mẹ tiếp tục rơi vào tình cảnh này.
Khi nào cha mẹ tỉnh lại, ta sẽ rời đi, vì vậy mấy ngày này ngươi hãy tập trung học tập. Bây giờ ngươi luyện hóa Hóa Nguyên Thảo và triển khai công pháp tu luyện ta xem”
“Vâng thưa thiếu gia”
Tránh làm phiền cha mẹ nghỉ ngơi, Trần Lương cùng Tô Vân ra sau núi học tập, tu luyện. Ngạo Thiên thì nằm thảnh thơi dưới tán cây to trước nhà của Lão Hạc.
1 ngày lại 1 ngày trôi qua, ngày càng nhiều người dân làng Vũ Đại hiếu kỳ chạy tới xem đám tiểu hầu đập đá, phá đất. Bọn hắn từ già tới trẻ, đều đã nghe được tin tức có tiên nhân tới giúp làng xây 1 hồ nước lớn.
Dân làng vui lắm, lòng khấp khởi chờ mong một tương lai tươi sáng, không còn đói nghèo đeo bám. 720 tiểu hầu ngày đêm làm việc, hăng say, kỷ luật càng khiến dân làng say mê nhìn ngắm. Có người đã mang cả chăn chiếu ra dựng lều để xem cái hố rộng hơn, sâu hơn từng giây từng phút.
Mỗi khi Trần Lương đi dạo trong làng ngắm nhìn cảnh vật, hay ra chỗ đám tiểu hầu xây hồ, dân làng gặp hắn đều cúi chào rất sâu, thậm chí có người cúi lạy, cảm tạ tiên nhân ra tay cứu khổ cứu nạn.
Mặc dù nói là tiên nhân đền đáp ơn cứu giúp cha mẹ hắn cho Lão Hạc, nhưng Lão Hạc đã nói rõ với dân làng là lão không hề làm gì ngoài 1 cuộc gọi. Hành động xây hồ hoàn toàn là lòng tốt của tiên nhân.
Ngoài ra, với 1000 Tinh thạch tiên nhân cho, Lão Hạc một nửa mua đồ ăn, dụng cụ lao động, hạt giống, vật nuôi cho dân làng khiến cả làng ai cũng phấn khởi, sinh cơ bừng bừng.
Mỗi ngày, Trần Lương dành 1 canh giờ giảng dạy cho Tô Vân, còn lại thời gian hắn đi xem xét cảnh quan, địa thế Làng Vũ Đại và khu vực xung quanh.
Làng Vũ Đại được bao quanh bởi 3 dãy nũi ở phía tây và phía bắc. 3 dãy núi này rất ít cây cối, vì vậy mỗi khi mưa lớn sẽ có 1 đợt lũ quét ập đến làng. Ngoài ra thỉnh thoảng còn có sạt lở núi, rất nguy hiểm.
Lão Hạc lựa chọn địa điểm xây hồ bên dưới dãy núi phía bắc là để hạn chế bớt 1 phần lũ quét, nhưng còn 2 dãy núi phía tây vẫn rất nguy hiểm.
Sau 3 ngày, đám tiểu hầu đã đào được 1 hồ nước lớn, có bán kính lên tới trăm trượng.
“Hầu gia, mấy sợi lông của ngươi làm việc hiệu suất rất cao đấy”
“Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới” Lục Nhĩ Hầu khiêm tốn phẩy tay nói, nhưng khoé miệng đã kéo tới tận mang tai.
“Nhưng ta cảm thấy vẫn chưa đủ” Trần Lương đăm chiêu suy nghĩ.
Lão Hạc đi tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Theo sau lão là rất đông dân làng mang trên mình khuôn mặt tươi cười và ánh mắt kính phục nhìn về tiên nhân.
“Tiên nhân, dân làng Vũ Đại rất cảm tạ ngài đã xây hồ nước cho chúng ta. Từ nay, chúng ta sẽ có hồ chứa nước đồng thời hạn chế được lũ quét ập đến. Đại ân đại đức này dân làng Vũ Đại sẽ đời đời nhớ ơn tiên nhân”
Lão Hạc nói xong, liền chắp tay cúi người cảm tạ Trần Lương. Theo sau hắn là đông đảo dân làng cùng cúi người cảm tạ.
Nhìn dân làng thực lòng cảm tạ mình, Trần Lương cảm thấy có gì đó vui vui khó nói thành lời. Hắn nói:
“Không cần cảm tạ. Các ngươi chỉ cần chịu khó làm ăn, đừng để lãng phí hồ nước này là được”
“Dân làng xin khắc ghi lời dạy của tiên nhân. Bây giờ chỉ cần chờ trời cho mưa nữa là xong” Lão Hạc ngẩng đầu nhìn trời nắng chang chang, không thấy mây đâu. Hiện giờ đang là mùa khô, chờ mưa quả thực rất khó. Lòng Lão Hạc không khỏi lo lắng.
“Lấp đầy hồ nước không cần mưa” Trần Lương tiến tới cạnh hồ, lấy nước ngọt từ trong Tiểu Cửu Giới đổ vào hồ nước.
Tiểu Cửu Giới còn rất sơ khai, không có nhiều bảo vật được như Cửu Giới. Nhưng nói về nước thì nó lại rất nhiều. Nước biển mặn, nước ngọt có ở khắp nơi. Nước biển chiếm tới 7 phần diện tích của Tiểu Cửu Giới. Nước ngọt chiếm tới 1 phần, lấy ra lượng nước đổ đầy hồ, quả thực là 9 trâu mất 1 sợi lông.
Lão Hạc vui mừng khôn xiết. Chỉ cần có nước, dân làng sẽ có thể chăn nuôi, trồng trọt ngay lập tức. Lão bật khóc, vái tạ:
“Tiên nhân đã lo nghĩ đầy đủ cho làng Vũ Đại. Tấm lòng tiên nhân trời cao biển rộng!”
Nhìn thấy trưởng làng quỳ xuống, dân làng phía sau cũng lục tục rủ nhau cùng quỳ. Trần Lương vội nói:
“Được rồi, được rồi, tất cả đứng lên đi. Những chuyện này chỉ là ta tiện tay làm, các ngươi không cần phải như vậy”
Trần Lương quay sang nói với Lục Nhĩ Hầu:
“Hầu gia, ngươi cho đám tiểu hầu đào thêm 1 hồ nhỏ phía đằng kia. Có 2 hồ sẽ an toàn hơn. Khi không dùng đến thì sẽ làm nơi vui chơi cho người dân. Hồ này đào trong 1 ngày thôi, đừng đào sâu”
“Hiểu rồi” Lục Nhĩ Hầu phất tay, đám tiểu hầu liền đứng dậy làm theo lệnh.
Trần Lương thấy dân làng vẫn đang đứng trân trân nhìn mình, liền nói:
“Các ngươi trở về bàn tính kế hoạch chăn nuôi trồng trọt đi, đừng đứng đây làm phiền ta”
“Rõ thưa tiên nhân. Tiên nhân, tối nay dân làng mở tiệc ăn mừng, mong tiên nhân tham dự” Lão Hạc nói.
“Được, ta sẽ đến”
Mọi người lục tục kéo nhau rời đi. Có người trở về làng chuẩn bị mổ trâu, mổ bò. Có người lại không thể rời mắt xem mực nước trong hồ đang nâng cao dần dần, nên lùi ra xa quan sát.
Hồ nước rất nhanh đầy tràn. Trần Lương xong việc liền rời đi. Một người tiến tới hồ nước, vớt lên uống 1 ngụm, hét toán lên
“Ối giời ơi”
“Sao, sao thế. Nước có độc à” mấy người nhao nhao hỏi
“Không, không phải” người kia nghẹn ngào “nước ngon quá. Cả đời ta chưa từng được uống ngụm nước nào ngon như này. Nước của tiên nhân cho chắc chắn là tiên thuỷ rồi”
Nói xong, hắn liền hớp lấy hớp để nước trong hồ. Những người khác thấy vậy cũng tranh nhau tiến tới uống “tiên thuỷ”
Địa điểm dừng chân của Trần Lương là 2 dãy núi phía tây. Nước từ trên núi phía bắc đã có 2 hồ nước ngăn chặn, vì vậy hắn ở đây để giải quyết triệt để vấn đề nước lũ chảy từ trên núi xuống cho làng Vũ Đại.
Lấy ra 1 thanh Thiên Thánh Khí chiến thương, Trần Lương đánh ra 1 chiêu Hải Hoàng Thương, để cho ngàn vạn mũi thương nổ nát cả 1 dãy núi. Chỉ 3 lần tấn công, cả dãy núi dài mấy dặm liền triệt để bị san bằng.
Chưa dừng ở đó, Trần Lương tiếp tục phá nốt dãy núi phía tây còn lại bằng 5 lần Hải Hoàng Thương.
Mỗi một lần xuất động tấn công, ngàn vạn mũi thương che kín bầu trời, phá huỷ núi non gây ra động tĩnh lớn, chấn động toàn bộ dân làng Vũ Đại và 2 làng xung quanh. Có điều không ai nhìn thấy được cảnh tượng hoành tráng này, ngoại trừ 1 người, A Chí.
Dân làng Vũ Đại vừa rồi đều kéo ra hồ nước để nhìn thấy kỳ tích bọn hắn chờ mong. Duy chỉ có 1 người không quan tâm hồ nước, A Chí. Điều hắn quan tâm duy nhất là thứ nước hắn gọi là rượu ở trong chai đầy hay vơi.
A Chí xiêu vẹo bước đi gần dãy núi phía tây đã chứng kiến toàn bộ quá trình 2 dãy nũi biến mất. Đối với hắn, đây chính là tận thế. Bầu trời bị che kín bởi 1 thứ gì đó khổng lồ. Ngay sau đó là sự sụp đổ của cả 1 dãy núi lớn. Nơi hắn đứng, mặt đất rung bần bật khiến hắn ngã sấp mặt xuống đất, bể tan tành chai rượu.
Gặp phải cảnh tượng kinh thiên động địa, nhưng vỡ mất chai rượu mới là điều A Chí quan tâm, khiến hắn chửi um lên. Hắn chửi cha chửi mẹ, chửi trời, chửi đời. Hắn chửi tất cả những người mà hắn biết, rồi hắn lại chửi ngọn núi vừa sụp. Cuối cùng hắn chửi cái thằng bỏ mẹ nào bay trên trời mà không chịu xuống khiến hắn ngước nhìn mỏi cả cổ.
Phá hủy xong 2 dãy núi, Trần Lương gọi cho Chu Minh, bảo tìm cho hắn 1000 cây non của loại cây trồng lâu năm, cây lấy gỗ hay bất cứ loại cây nào phù hợp để phủ xanh đất trống, đồi trọc.
Mọi sự chuẩn bị đều đã xong, việc còn lại chỉ là chờ đợi. Chờ đợi cây non về và chờ đợi cha mẹ hắn tỉnh lại. Sắc mặt 2 người đã hồng hào trở lại, các vết thương cũng bắt đầu liền da. Chỉ là cha mẹ hắn bị thương quá nặng nên cần tĩnh dưỡng thêm, ổn định thêm mới tỉnh lại được.
Tối hôm đó, cả dân làng Vũ Đại cùng nhau đốt lửa, cùng nhau vui chơi nhảy mua, ăn uống no say. Đã rất nhiều năm bọn hắn không có được ngày này. Một phần vì thiếu ăn, một phần vì lo lắng cho tương lai u ám.
Trần Lương nhìn lũ trẻ gầy gò, đang cầm bát đĩa ăn lấy ăn để mà có phần xót xa. Bọn hắn len lén nhìn tiên nhân, thấy tiên nhân nhìn mình, liền vội quay đi. Cha mẹ bọn hắn đã dặn kỹ có bữa ăn này là nhờ tiên nhân, không được làm gì để tiên nhân phật lòng.
“Thức ăn có hợp khẩu vị của ngài không?” Lão Hạc hỏi
“Món ăn cũng ổn, nhưng rượu của ngươi đặc biệt ngon. Ta chưa từng uống loại này bao giờ” Trần Lương ngửi ngửi, lại hớp thêm 1 ngụm rượu.
“Rượu này của ta được ngâm từ đời ông cố để lại. Ông cố bắt gặp được 1 con yêu thú loại rắn vừa mới chết do bị thương nên mang về ngâm rượu. Mấy năm sau mở ra định uống thì ngửi mùi đã say đến ngất đi, vì vậy không dám uống mà đem chôn cất đi. Cứ như vậy dòng họ của ta và cả làng không ai dám uống. Ta nghĩ tiên nhân có thể chịu được nên mới mang ra mời, không dám nói trước sợ tiên nhân chê cười”
Trần Lương gật gù, quả thực với tu vi của hắn còn thấy nặng thì với phàm nhân chỉ có Nhất Tinh, Nhị Tinh như ở đây uống vào chỉ sợ lục phủ ngũ tạng sẽ bị phá huỷ mà chết.
“Thưa Tiên nhân” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Người vừa lên tiếng là 1 phụ nữ còn rất trẻ, trên tay bế 1 đứa bé mới sinh. Bên cạnh nàng là một chàng trai trẻ, dường như 2 người là phu thê.
“Có chuyện gì?” Trần Lương hỏi
“Tiểu nữ có 1 chuyện muốn nhờ tiên nhân, nếu không được mong tiên nhân đừng trách” Người phụ nữ giọng hơi lo lắng.
“Đừng sợ, ta sẽ không làm gì các ngươi. Con ngươi là trai hay gái?” Trần Lương mỉm cười bắt chuyện.
“Con tiểu nữ là con gái. Tiểu nữ và phu quân mới sinh cháu được 3 ngày. Tiên nhân có tấm lòng bồ tát, cứu khổ cứu nạn, là ân nhân của cả làng Vũ Đại. Ta và phu quân mạn phép xin tiên nhân ban phước lành cho con gái của chúng ta”
Đôi vợ chồng nói xong như nín thở chờ đợi câu trả lời. Trần Lương nghe được yêu cầu cũng có chút bất ngờ. Kiếp trước gia tộc hắn rất đông vui, nhiều cháu chắt, nhưng vì thường xuyên ra ngoài tìm kiếm bảo vật nên ít khi được thấy các cháu lớn lên. Còn may hắn được nhìn thấy con trai mình từ lúc sinh ra, nuôi dưỡng nó lớn lên. Đáng tiếc, số phận oan nghiệt đã cướp đi sinh mạng đứa bé vô tội và tất cả người thân trong gia tộc của hắn.
Ý nghĩ trả thù Quỷ Địa Phái của Trần Lương chưa bao giờ tắt. Nhưng lúc trước, hắn còn bé, lại có 1 mình, sự chú ý cho những lần gây chiến của Quỷ Địa Phái dành còn không cao. Bây giờ hắn mà làm chuyện nông nổi, có khi cả Khai Thiên Môn sẽ bị liên lụy nên đành phải thu liễm, tránh đụng vào Quỷ Địa Phái.
“Được, tất nhiên là được. Đây chính là vinh hạnh của ta” Trần Lương đứng lên nhìn đứa bé “Tên cháu là gì?”
Hai phu thê trẻ nhìn nhau, người chồng nói: “Chúng ta hi vọng sẽ được tiên nhân ban tên cho cháu”
Trần Lương nhẹ nhàng bế đứa bé, nói
“Con gái được sinh ra khi hồ nước mới được xây xong. Cả làng đều đang vui mừng trong ngày con được sinh ra. Vậy đặt tên con là Cát Thủy đi”
“Đa tạ tiên nhân” 2 vợ chồng trẻ cúi gập người.
Trần Lương trả lại con cho 2 vợ chồng, nói tiếp:
“Ta có món quà nhỏ tặng cho con gái, gọi là lấy may”
Trần Lương đặt lên đứa bé 3 chiếc lá Liễu Sinh Chi. Phải biết, chỉ 5 lá đã có thể chữa khỏi hoàn toàn cho mẹ Trần Lương bị trọng thương. Vậy có thể thấy được tác dụng tuyệt vời của nó dành cho các vết thương của phàm nhân.
2 vợ chồng trẻ vội cảm ơn tiên nhân ban phước. Bọn hắn chỉ nghĩ lá của tiên nhân chắc tốt hơn lá thường một chút, lại không biết rằng nếu quy đổi giá trị 3 lá Liễu Sinh Chi ra Tinh thạch, 2 vợ chồng kia có làm cả đời cũng không đủ tiền mua.