Thởi điểm đã đến, trên sàn đấu trung tâm đứng đấy 7 người vượt qua vòng 2, chỉ thiếu có trung tâm của sự chú ý lần này, Trần Lương.
“Trong vòng 10 hơi thở, Trần Lương không có mặt sẽ bị tước quyền thi đấu” Vị quan phán xử lên tiếng.
“Còn chờ gì nữa, chắc chắn là bị mang đi rồi”
“Đáng tiếc, ta đến đây chỉ muốn xem tiểu tử kia liệu có thể dùng bảo vật áp chế được Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh hay không”
“Còn ta đến đây để xem hắn còn sống hay không. Nghe nói hàng đêm đều có cường giả ghé qua chỗ hắn ở”
“Ta vừa qua đó ngày hôm qua, hiện căn nhà chỉ còn lại đống đổ nát. Chết là cái chắc rồi”
Mọi người đều xôn xao bàn tán. Ngay cả Tuyết Phi, Bá Lăng, Hạ Tử Yên cũng đều thấp thỏm không yên. Duy chỉ có Trương Phá Vân là vẫn điềm nhiên như không.
Lão tin là Trần Lương không dễ chết và đã có cách thoát khốn nên mới bảo lão và mọi người tránh xa căn nhà. Huống hồ, trong số tất cả những người tại đại hội này, lão là sống lâu hơn cả, còn chuyện gì chưa trải qua đâu, tâm cảnh vững như bàn thạch.
“3” vị quản sự đếm không ngừng nghỉ
“2” Đã có nhiều âm thanh thất vọng vang lên
“1”
“Ta có mặt” – Trần Lương hét lớn, chạy như bay tới võ đài.
Lí do hắn không thể có mặt từ sớm, là bởi từ nửa đêm tới sáng đều có người liên tục ghé quá, căn nhà đổ nát của hắn luôn có người ở đấy khiến hắn không thể ra khỏi Tiểu Cửu Giới. Đột ngột hiện ra sẽ gây nên rất nhiều nghi ngờ.
Hắn phải chờ mãi cho đến khi mọi người dần rời đi đến tham dự đại hội mới có được lúc vắng người mà đi ra, vội vàng chạy như bay đến đại hội. May mà kịp.
Nhìn thấy Trần Lương, rất nhiều người sửng sốt, đặc biệt là kẻ lạ mặt đột nhập vào nơi ở của Trần Lương đầu tiên. Hắn sống đến 3000 tuổi, thám hiểm qua vô số kho tàng, phát hiện ra rất nhiều cơ quan. Vậy mà Trần Lương lại có thể qua mắt hắn, thật sự là khó hiểu.
“Được rồi, đã đến đông đủ, tiến hành bốc thăm đấu loại trực tiếp”
Kết thúc bốc thăm, Trần Lương gặp ngay đối thủ đầu tiên chính là kẻ xếp hạng 2 ở vòng trước, Nhĩ Khang.
Cả 4 trận đấu sẽ diễn ra cùng lúc trên 4 sàn đấu.
“Điều lệ thi đấu như sau” Viên quản sự công bố luật thi “Tiếng trống vang lên là lúc bắt đầu trận đấu. Có thể sử dụng mọi cách thức để chiến đấu, nhưng không được sử dụng sủng thú. Người chiến thắng là khi đối thủ bị đánh ra khỏi khu vực sàn thi đấu, ngất xỉu hoặc nhận thua. Không được cố ý giết người, nếu không sẽ bị xử thua”
Nghe điều luật mà khiến Trần Lương ngán ngẩm lắc đầu. Nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán. Người Càn Khôn muốn chọn làm rể là Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh nên tất nhiên không thể để Trần Lương được chiến đấu cùng Ngạo Thiên, khi mà Càn Khôn biết rõ hắn với Ngạo Thiên từng hợp kích giết chết 1 Hoàng cấp võ giả.
8 người nhanh chóng di chuyển về khu vực sàn đấu của mình. Riêng Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh phiêu nhiên bay lên cao, chậm rãi thả người tiến lên.
“Ta nhận thua” Trận đấu còn chưa bắt đầu, đối thủ của Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh đã giơ tay rút khỏi vòng đấu. Hắn mới chỉ là Giáp Linh cảnh, tuổi gì đấu với Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh.
“Nhạt nhẽo” Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh lại phiêu nhiên bay ra khỏi võ đài.
“Tranh vị trí thứ 2, thu lấy Thượng Phương Bảo Kiếm chỉ có 2 ta mà thôi. Đây là lần đầu tiên ta gặp một người đồng trang lứa mà có thể hơn ta về bảo vật, khiến ta không thể không bội phục vận khí trùng thiên của ngươi” Nhĩ Khang mở lời
“Không có nỗ lực cùng quyết tâm, sao thu được vận khí” Trần Lương phản bác. Hắn không biết người khác như nào, nhưng với hắn từ trước tới giờ, mỗi một lần thu hoạch cơ duyên đều là nhảy vào nguy hiểm mà có, những người khác rơi vào trường hợp của hắn, chưa hẳn sẽ thu được bảo vật, thậm chí là bỏ mạng.
Để có được Thái Du Trường Hà, nếu không phải hắn tu luyện Phá Thể Kỹ, đau đớn đến chết đi sống lại, đứng trên bờ vực tử vong để lột xác hóa bướm, có được nhân sinh thứ 2 đồng thời nhục thể thêm một bước tiến hóa thì cho dù có phối hợp cùng Ngạo Thiên, có bảo giáp Bách Thánh Khí, có chiến thương Thiên Thánh Khí thì một kẻ vừa bước vào Giáp Linh cảnh như hắn sao có thể chiến thắng được Hoàng cấp võ giả. Thậm chí là hắn đã phải liều chết để thắng. Nếu không có được danh hiệu Trọng Tu Giả, thì dù có chìa khóa cũng không điều khiển được Luyện Khí Phường, không lấy được 3 kiện Bán Thần Khí.
“Tùng tùng tùng” Tiếng trống vang lên thông báo đấu võ chính thức bắt đầu.
Nhĩ Khang hiển hóa ra thủy tinh linh, dáng dấp, đường cong, đúng là hoàn hảo trong suy nghĩ của hắn.
“Chờ đã” Trần Lương ra hiệu tạm dừng
“Có chuyện gì”
“Ta muốn cá cược với ngươi. Ta có một kiện áo giáp Bách Thánh Khí đang mặc trên người, cùng cây chiến thương này là một kiện Thiên Thánh Khí. Ta muốn dùng 2 đồ vật này cược lấy Phượng Hoàng Bảo Giáp của ngươi. Ai đánh thắng, đồ vật thuộc về người đó”
“Ngươi có vẻ rất chắc chắn về chiến thắng của mình” Nhĩ Khang hỏi dò
“Không có gì chắc chắn, nhưng tính ta ưa thích đánh cược và mạo hiểm. Quyền lựa chọn là ở ngươi”
Nếu đối phương chủ động đưa ra đề nghị, đương nhiên có át chủ bài nắm giữ phần thắng. Nhĩ Khang nghĩ nghĩ một hồi nói
“Ta từ chối. Chưa nói đến năng lực của ngươi là 1 ẩn số, ngươi bảo vật quá nhiều, ta không dám đánh liều một kiện Thiên Thánh Khí”
“Thôi vậy” Trần Lương nhún vai, đúng là không dễ hố người mà.
Không tiếp tục dông dài, Trần Lương chém xuống một thức Thương Phá Sơn, nhanh như chớp hướng tới Nhĩ Khang. Với lực lượng hiện tại của hắn, mỗi một chiêu thức dù là cấp thấp cũng đủ khai sơn phá thạch.
“Khí thế ác liệt nha” Nhĩ Khang nhẹ nhàng vung kiếm lên, đồng thời nước trong cơ thể Thủy tinh linh cũng vận động nhanh hơn, một bóng nước lớn tới 5 trượng hiện ra trước mặt Nhĩ Khang.
Thương khí màu tử kim chém vào cầu nước, đi được hai phần ba quãng đường liền tiêu tán không còn.
“Có thể xâm nhập hơn nửa, đã là rất không tồi. Tiếp 1 chiêu của ta”
Từ trên người của Thủy tinh linh bắn ra 1 đầu kình ngư khí thế mạnh mẽ lao về phía trước. Trần Lương liên tục chém ra Thương Phá Sơn ngăn cản nhưng chỉ có thể làm suy yếu kình ngư mà không thể phá hủy nó.
Sau 3 thức Thương Phá Sơn, kình ngư đã tiến sát người Trần Lương, hắn chỉ còn cách đâm ra một thức Thương Vô Thủy cứng rắn ngạnh đỡ khiến cả người bị đẩy lùi ra sau 3 bước, nhưng không có nhận bất cứ tổn thương nào.
Vừa ổn định thân hình, Trần Lương đã nhìn thấy cửu băng tiễn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo bay vút về phía hắn. Hắn vung thương, cửu hắc long hiện ra gào rú xông phá cửu tiễn tương ứng.
Không quá khó khăn, cửu hắc long cắn nát băng tiễn, tiếp tục tấn công Nhĩ Khang.
“Mạnh vậy!!!” Nhĩ Khang biến sắc. Cửu băng tiễn này đã là võ kỹ hàng đầu của hắn.
Thoáng chốc ngạc nhiên, cửu hắc long đã tiến tới ngay trước mặt Nhĩ Khang, cùng 1 lúc đâm ầm ầm vào mục tiêu.
“Kết thúc rồi sao?”
“Võ kỹ vừa rồi của tên Trần Lương mạnh quá. Tên này không những bảo vật ngập người mà võ kỹ cũng là nhất đẳng. Không biết là con cháu đại thế gia nào”
“Nhĩ Khang chàng ơi” Rất nhiều nữ nhân ôm ngực lo lắng
Tuyết Phi từ xa mỉm cười. Nàng rất tin tưởng chiến lực Trần Lương sẽ áp đảo mọi đối thủ ở đây, ngoại trừ Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh.
Trần Lương chống thương đứng nghiêm, không có nửa điểm lơ là. Tuy võ kỹ của hắn rất mạnh, không có mấy người dưới Hoàng cấp có thể chống đỡ được, nhưng cảm ứng tinh thần lực cảm thấy không ổn cho lắm, dường như đối thủ được cái gì đó bảo vệ.
Khói bụi tan ra, Nhĩ Khang vẫn nhẹ nhàng đứng đó, không một chút hao tổn. Bao ngoài hắn là một luồng ngân quang hình chung đang xoay tròn bảo vệ hắn trước cả chín hắc long.
“Muốn tổn thương tới bổn thiếu gia, ngươi còn chưa đủ tư cách” Nhĩ Khang cười nói “Đã võ kỹ thua kém, vậy so bảo vật đi”.
Nhĩ Khang vung tay, một tòa thiết sơn từ trong tay hắn bay ra, lớn dần 3 trượng, 5 trượng, 15 trượng chiều rộng treo trên cao.
“Chịu thua đi, tòa thiết sơn này với ta nhẹ tựa lông hồng nhưng với ngoại nhân, nó nặng trăm vạn cân. Ngươi không thể đỡ được” Nhĩ Khang di chuyển tòa thiết sơn dần tiến về phía đỉnh đầu Trần Lương.
Nếu đây không phải thi đấu võ đài, Trần Lương muốn chạy thì tòa thiết sơn này không thể đuổi kịp. Nhưng lúc này chỉ có thể cứng rắn ngạnh đỡ.
“Tên Nhĩ Khang này thật lắm bảo vật, lại rất đa dạng chức năng”
“Chỉ cần có được bảo vật như của hắn, ta cũng có thể đánh bại Cự Linh võ giả” Một thanh niên mới bước vào Tam tinh cảnh giới tự tin nói
“Ngươi sai. Tốc độ của võ giả tăng dần theo tu vi. Ngươi nếu cách biệt quá xa tu vi đối thủ thì chưa kịp đánh ra bảo vật đã bị đối phương đập chết”
Võ kỹ cao cấp của Trần Lương hay những bảo vật thú vị của Nhĩ Khang đều mang lại cho khán giả rất nhiều hứng thú bàn luận.
Tòa thiết sơn di chuyển cũng không chậm, chỉ 1 hơi thở nữa là Trần Lương sẽ bị đứng chính giữa, vô phương bỏ chạy.
Trần Lương cũng không có ý định di chuyển. Hắn lần lượt cắm 6 cây thương cấp bậc Bách Thánh Khí xung quanh người, tạo thành một vòng tròn nhỏ. Riêng Địa Long Thương được hắn cắm sát người.
“Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Dăm ba cây thương gánh sao được lực lượng tòa thiết sơn này” Nhĩ Khang thấy đối phương không có ý định đầu hàng, liền thả rơi tòa thiết sơn. Tốc độ di chuyển ngang của nó không nhanh, cũng không chậm, nhưng tốc độ rơi thì lại gấp nhiều lần di chuyển, khiến lực lượng của nó không chỉ dừng lại ở trăm vạn cân.
Lực lượng mấy trăm vạn cân đập mạnh vào 7 cây chiến thương vang lên một tiếng chói tai kim loại va chạm, Trần Lương phải lấy nguyên khí bảo vệ lấy 2 tai của mình.
Tòa thiết sơn bị xung lực đẩy bay lên cao gây lên một trận ngạc nhiên cho Nhĩ Khang.
“6 cây thương kia của ngươi đều là thánh khi không tồi phẩm cấp. Quả thực là đại phú gia. Nếu vậy, ta đành phải tung hết tận khả năng. Nếu có chết, chớ trách ta độc ác”
Tòa thiết sơn tiếp tục bành trướng độ lớn, tiệm cận 20 trượng chiều rộng. Đặc điểm của nó là càng lớn, càng nặng. 20 trượng rộng khiến cân nặng của nó tăng gấp đôi lên 200 vạn cân.
Nhĩ Khang dành toàn bộ sức lực đập xuống. Trần Lương truyền nguyên khí của hắn vào cả 7 cây chiến thương, tăng cường lực lượng cho chúng.
Thiết sơn đập vào chiến thương, một tiếng nổ vang lên khiến khán giả nhiều người phải bịt tai há miệng để cân bằng áp lực. Có người không kịp phản ứng liền bị ù tai, chấn thương màng nhĩ.
Ngồi tại trung tâm tiếng nổ, Trần Lương chịu đựng áp lực cực lớn. Hắn phải sử dụng nguyên khí cùng tinh thần lực bao bọc cơ thể và hai tai mới ngăn được áp lực cùng cường độ âm thanh.
7 cây chiến thương có hơi cong xuống, nhưng vẫn là chống đỡ đầy đủ tòa thiết sơn
“Không thể nào, chưa từng có người chịu đựng qua chiêu này”
Nhĩ Khang tức giận tiếp tục đập xuống tòa thiết sơn.
Một lần
Hai lần
Năm lần
Mười lần
7 cây thương vẫn sừng sững đứng đó, nhưng tòa thiết sơn đã bị thủng lỗ chỗ. Mỗi một lần va đập xuống là trên thiết sơn có thêm 7 vết lõm sâu.
Đến lần thứ 12, Nhĩ Khang đành thu lại tòa thiết sơn. Mỗi một vết lõm trên tòa thiết sơn đều như một mũi dao đâm vào tim hắn, cực kỳ đau lòng. Tòa thiết sơn này là bảo vật hộ mệnh của hắn, đã cứu hắn rất nhiều trong những lần bị kẻ khác đánh cướp.
“Còn bảo vật gì khác lôi hết ra xem, kẻo để ta tấn công thì ngươi không còn cơ hội đâu” Trần Lương mỉm cười nói. Những bảo vật của Nhĩ Khang khiến Trần Lương cũng cảm thấy thú vị.
“Cười người chớ vội cười lâu. Ngươi còn chưa đủ khả năng phá được phòng thủ của ngân chung này đâu”
“Được, vậy để ta thử thương của ta cứng hay chung của ngươi rắn” Trần Lương thu lại 6 thanh Thiên Thánh Khí chiến thương, cầm trong tay Địa Long Thương cước bộ hướng tới Nhĩ Khang.
Không có vội đánh ra Cửu Long Thăng Thiên, Trần Lương vòng quanh chung chém vào tất cả vị trí trên chung hòng tìm ra điểm yếu.
“Vô ích, chung này không có điểm yếu. Ngươi nhanh đánh ra tuyệt kỹ mạnh nhất của mình, tránh nhàm chán mất thời gian”
Mặc kệ lời Nhĩ Khang, Trần Lương tiếp tục sử dụng bộ võ kỹ Thạch Phá Thương, liên tục đâm, chém, quét ngang vào ngân chung. Tiếng kim loại vang lên không ngớt giống như một Luyện khí sư đang rèn bảo khí.
Không tìm ra được nơi yếu hại, Trần Lương không di chuyển nữa, đứng yên 1 chỗ tập trung đâm vào 1 điểm duy nhất.
Từ khi trận đấu bắt đầu đã được nửa canh giờ, 4 trận đấu võ đã kết thúc 3 trận, chỉ còn lại sàn đấu của Trần Lương cùng Nhĩ Khang. Cũng chỉ có âm thanh của kim loại va đập leng keng vang vọng toàn bộ đấu trường.
“2 tên này định đấu võ đến bao giờ đây” Khán giả đã bắt đầu có người sốt ruột. Một màn Trần Lương liên tục đâm vào ngân chung đã kéo dài từ lâu mà chưa thấy có hồi kết.
“Có Ngân chung này, Nhĩ Khang đã đứng vào thế bất bại rồi, nên cho kết quả hòa đi thôi”
“Chỉ sợ Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh cũng chưa chắc phá được ngân chung này của hắn”
Nhĩ Khang nhìn Trần Lương nói: “Ngươi đánh chán chưa? Ngươi chịu thua đi, đừng để bổn thiếu gia phải tung ra bảo vật áp đáy hòn, ngươi sẽ chết trước khi kịp nhận ra điều gì”
Trần Lương đáp trả “Muốn đánh ra bảo vật, ngươi phải hạ ngân chung xuống. Ngay lúc đó sẽ là giờ tử của ngươi”
Nhĩ Khang im lặng, đúng là bởi vì thế nên hắn không thể phản đòn, không thể làm gì khác ngoài việc sốt ruột để Trần Lương đâm chém vào ngân chung của hắn.