• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121: Bạch Miêu, mày cũng như vậy sao?



"Nạp Lan Tổ chết trong tay của sư phụ, cái này chẳng phải là rõ ràng là thực lực của sư phụ mạnh hơn so với Nạp Lan Tổ hay sao!"

Hoa Thời Mạc không quan tâm Tô Thương vì sao mà giết Nạp Lan Tổ, lúc này ông ấy cực kỳ ngạc nhiên vào thực lực của Tô Thương.

Ngay từ đầu.

Hoa Thời Mạc nghĩ rằng sư phụ chẳng qua là vừa mới đặt chân đến tông sư võ đạo, dù sao thì sư phụ cũng còn đang trẻ.

Nhưng bây giờ ông ấy mới biết, hóa ra thực lực của sư phụ đã có thể chiến thắng loại cao thủ như Nạp Lan Tổ rồi.

"Nhưng cho dù là như thế, sư phụ cũng không làm được điện chủ của Dược Vương Điện đâu."

Hoa Thời Mạc lắc đầu, ngược lại còn tự hào mà nói: "Sư phụ làm trưởng lão, khẳng định nắm chắc mười phần."

"Hơn nữa, sư phụ tuổi trẻ, thời gian để trưởng thành hơn còn rất dài, nói không chừng sau này thật sự có thể trở thành điện chủ, chuyện bái Tô Thương làm sư phụ, là quyết định đúng đắn nhất mà cả đời này tôi từng làm."

Tô Thương rất mạnh, làm đệ tử của cậu ấy, trong lòng Hoa Thời Mạc tất nhiên là rất tự hào, đồng thời hạ quyết tâm, nhất định phải ôm chặt sư phụ - cái cây to lớn này mới được.

...

Sau khi tạm biệt Hoa Thời Mạc, Tô Thương không chần chừ mà trực tiếp lái xe đi tìm Nạp Lan Minh Triết.

Anh ấy có thể nhìn ra, Nạp Lan Minh Triết có thiện cảm với Lý Nguyệt.

Hơn nữa, Nạp Lan Minh Triết chỉ điểm cho Tống Lệ Hoa và người làm da đen giết mình, bởi vậy có thể thấy, người sau lưng âm mưu hại mình, nhất định chính là Nạp Lan Minh Triết.

Bây giờ những người có sức mạnh ở nhà Nạp Lan, cũng bị mình giết gần hết rồi, Tô Thương không có bất kỳ lo lắng gì, đương nhiên sẽ không để Nạp Lan Minh Triết nhìn thấy mặt trời của ngày mai.

Trước kia, khi Nạp Lan Minh Triết đi, Tô Thương để lại một luồng khí tức trên người anh ta, Nạp Lan Minh Triết muốn chạy cũng chạy không thoát.

Tô Thương lái chiếc Ferrari màu đỏ, dựa theo khí tức mà đuổi theo, rất nhanh đã tìm thấy được Nạp Lan Minh Triết.

Giờ này phút này.

Nạp Lan Minh Triết chưa trở về trang viên nhà mình, mà là đang nằm ở biệt viện ngoại ô.

Cách đây không lâu, anh ta sau khi từ Yến Tây Hồ đi ra, liền gọi điện thoại liên hệ với bà nội Tống Lệ Hoa, nhưng mà điện thoại gọi không được.

Sau đó Nạp Lan Minh Triết liền để thuộc hạ của nhà Nạp Lan tìm kiếm khắp nơi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy bà nội và người làm da đen.

Việc này khiến trong lòng Nạp Lan Minh Triết sinh ra một chút dự cảm không lành, chẳng lẽ bà nội và người làm da đen bị thất thủ rồi, đã gặp phải chuyện gì bất trắc rồi sao?

Không phải chứ.

Tô Thương chỉ là một phế vật, nhà họ Tô cũng không ai có thể ngăn cản được bà nội và người làm da đen, nhất định không thể thất thủ được.

Nhưng mà tại sao lại liên lạc không được, nói không chừng lại gặp phải cao thủ nước D rồi sao?

Nạp Lan Minh Triết cảm thấy việc này rất có khả năng xảy ra, ngay lập tức cảm thấy nguy hiểm nhiều hơn.

Vì thế, anh ta không dám về trang viên, chỉ sợ cao thủ nước D tìm đến cửa để ám sát, liền một thân một mình trốn ở biệt viện ngoại ô.

Cái biệt viên này, vị trí cực kỳ vắng vẻ, chỉ là một cái nông gia tiểu viện bình thường.

Ở thành thị phồn hoa đã lâu, thỉnh thoảng đến đây thư giãn một chút cũng là một lựa chọn hay.

Nạp Lan Minh Triết thường xuyên mời vài người bạn, đến biệt viện làm tiệc nướng ngoài trời, nói chuyện trên trời dưới đất.

Nhưng lần này anh ta đến biệt thự lại là để chạy thoát thân.

"Điện thoại của bà nội chắc chỉ là hết pin thôi, với thực lực của bà ấy và người làm da đen, thuộc hạ của nhà Nạp Lan nhất định là tìm không thấy, ừm, nhất định là như thế, bà nội và người làm da đen nhất định là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ nhanh chóng chủ động liên hệ với mình."

Nạp Lan Minh Triết ngồi ở trong sân, tự an ủi mình.

Sát!

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng thắng xe dồn dập, sau đó có hai luồng đèn pha chiếu tới.

Ngay sau đó.

Tô Thương từ trên xe bước xuống, ánh mắt nhìn vào trên người Nạp Lan Minh Triết, nhếch miệng nói: "Nạp Lan Minh Triết, cảnh vật chỗ này được đấy, anh rất biết cách chọn nghĩa địa cho mình đó."

"Tô...Tô Thương!"

Nạp Lan Minh Triết nhìn thấy Tô Thương, khuôn mặt đột nhiên thay đổi nhanh chóng, đột ngột đứng dậy, cảnh giác dò hỏi: "Anh đến đây làm gì?"

"Ha ha."

Tô Thương từng bước từng bước đến gần Nạp Lan Minh Triết, mang theo một nụ cười lạnh lùng nói: "Nạp Lan Minh Triết, anh năm lần bảy lượt âm mưu hãm hại tôi, anh nói xem tôi đến đây làm gì?"

"Anh biết hết rồi sao?" Nạp Lan Minh Triết nghiến răng nói: "Tô Cảnh Hàm nói với anh rồi sao?"

"Vốn dĩ tôi vẫn chưa chắc chắn, tôi chỉ biết kẻ đứng sau lưng là Nạp Lan công tử."

Sắc mạt Tô Thương chìm xuống, nghiêm nghị nói: "Nhưng bây giờ, tôi đã chắc chắn rồi."

Nạp Lan Minh Triết biết rõ, cơ thể mình yếu ớt, dù cho Tô thương là một công tử bột, mình cũng không thể đánh lại.

Vì thế anh ta không chạy, mà bình tĩnh lại, đón nhận ánh mắt của Tô Thương, thừa nhận nói: "Đúng vậy, những năm nay, là tao sai khiến Tô Cảnh Hàm nhắm vào mày, gần đây cũng là tao với anh ta cùng nhau âm mưu giết mày."

"Nhưng cứ xem như mày biết thì có thể làm được gì chứ, bà nội tao là người nhà họ Tống ở thành phố, hơn nữa người nhà bà ấy bây giờ vẫn đang ở Giang Bắc."

Nạp Lan Minh Triết cực kỳ phấn khích, uy hiếp nói: "Nếu mày dám động vào tao, bà nội tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày."

"Đến lúc đó không chỉ có mình mày, mà cả nhà họ Tô chúng mày đều sẽ bị liên lụy, Tô Thương, tao khuyên mày nên biết điều một chút, cút đi!" Nạp Lan Minh Triết lạnh lùng nói.

"Ha ha."

"Còn dùng bà nội mày để dọa tao nữa hả?"

Tô Thương nghe vậy, lập tức cười nói: "Nạp Lan Minh Triết, thật không dám giấu, bà nội mày cùng với lão đi bên cạnh bà ta, đã mãi mãi ở lại nhà tao rồi."

"Ý gì chứ?" Nạp Lan Minh Triết nhíu mày.

"Mày nghe không hiểu hả, bọn họ đều chết hết rồi." Tô Thương nhếch miệng, nói thêm: "Tao giết đó!"

"Cái này không thể nào, Tô Thương, mày chỉ là một công tử bột mà thôi, sao có thể là đối thủ của bà nội tao chứ." Nạp Lan Minh Triết không thể tin được.

"Ha ha, đi xuống dưới hỏi bà nội mày đi."

Tô Thương lười nghe Nạp Lan Minh Triết nói nhảm, bỗng nhiên ra tay bóp lấy cổ của đối phương.

"Tô...Tô Thương, mày không được giết tao, ông nội ruột của tao không phải Nạp Lan Tổ, mà là tông chủ tông phái cổ võ Võ Ảnh Tông."

"Nếu mày giết tao rồi, nhất định sẽ bị Võ Ảnh Tông báo thù, không chết không yên!"

Nạp Lan Minh Triết hoảng sợ, run rẩy cuống họng nói: "Cầu xin anh đừng giết tôi, việc tối hôm nay, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai biết, cũng sẽ không tìm anh tính sổ, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy....ách!"

Răng rắc!

Nạp Lan Minh Triết vẫn chưa nói xong, trên cổ liền phát ra một âm thanh của xương cốt bị Tô Thương dùng tay bẻ gãy.

Sau đó, khóe miệng Nạp Lan Minh Triết chảy máu, cổ nghiêng một bên, liền mất đi tính mạng.

"Nói nhảm nhiều quá."

Ánh mắt Tô Thương lạnh lùng, tiện tay vứt xác Nạp Lan Minh Triết, sau đó lái xe đi, đến hóa phi thủy cũng không thèm dùng.

Nơi này là ngoại ô, không có người, tất nhiên không cần thiết phải dùng đến hóa phi thủy.

Đến lúc này.

Người nhà Nạp Lan bị Tô Thương giết gần như hết rồi, hung thủ sai khiến Tô Cảnh Hàm, cũng đã chết, ân oán với nhà Nạp Lan có thể đã đến giai đoạn kết thúc rồi.

Cao thủ nước D, từ Lăng Hổ hóa kình đỉnh phong, đến Đường Sơn Khẩu hóa kình hậu kỳ, đều lần lượt bị Tô Thương giết, chắc hẳn cũng nên nghỉ ngơi một thời gian rồi.

Coi như nước D biết Đường Sơn Khẩu và những người khác đã chết rồi, cũng không thể nghi ngờ đến Tô Thương, Tô Thương tất nhiên không cần thiết phải quan tâm quá nhiều.

Sau đó, Tô Thương có thể chuyên tâm tu luyện, tranh thủ nhanh chóng nâng cao thực lực, để đối phó với người bí ẩn mạnh mẽ đang âm mưu chống lại nhà họ Tô.

Rất nhanh rất nhanh.

Tô Thương trở lại biệt thự ở Giang Bắc, ngồi khoanh chân bó gối chuẩn bị tu luyện.

Vì đã có chút kinh nghiệm trước đó, nên anh ấy gọi Bạch Miêu tới để Bạch Miêu bảo vệ mình, có người đến thì nhắc nhở một tiếng.

"Yên tâm đi chủ nhân, tôi sẽ bảo vệ anh cẩn thận."

Bạch Miêu đáp lại, trong đầu Tô Thương vang lên giọng nói thanh tao của một cô gái.

"Ừm, bây giờ thực lực của mày, có thể so với tông sư trung kỳ, có mày ở đây, tao yên tâm rồi."

Tô Thương gật đầu cười, ánh mắt nhìn vào khắp cơ thể Bạch Miêu, đột nhiên nhớ ra một vấn đề không đứng đắn lắm, nhưng vẫn chịu không được mà hỏi: "Bạch Miêu, mày là một con Teddy."

"Tao nghe người ta nói loài chó Teddy cực kỳ háo sắc, f*ck bất kể trời đất thiên địa, bất kỳ nơi đâu, mày cũng như vậy sao?"

Chương 122: Nạp Lan Vô Đạo



"Tôi..."

Bị hỏi đột ngột khiến Bạch Miêu thấy xấu hổ, trong giọng nói tràn đầy ngượng ngùng: "Chủ nhân, anh nói đó là giống Teddy đực, người ta là giống cái, không giống nhau."

Nếu không nhìn vào cơ thể của Bạch Miêu, chỉ nghe tiếng nói thôi thì chắc chắn sẽ khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Giọng con gái trong trẻo và xinh đẹp như vậy, thử hỏi có đàn ông nào mà chịu được chứ?

Nhưng vì Tô Thương biết Bạch Miêu chỉ là một con Teddy, cho nên Tô Thương không hề bị kích thích, suy cho cùng, có một số việc, chuyển giới thì còn có thể, nhưng nhất định không được chơi khác loài nha.

"Ừm."

Tô Thương chỉ là thuận miệng hỏi một câu, sau khi nhận được câu trả lời thì không tiếp tục vấn đề này nữa.

Bởi vì giọng nói của Bạch Miêu quá dịu dàng, nói chuyện này với nó thì cứ cảm giác tội lỗi sao đó, thế nên yên lặng mà tu luyện vẫn hơn.

Nhưng mà chính ngay lúc Tô Thương đang định tu luyện, thì wechat đột nhiên có một tin nhắn thoại gửi đến.

Sau khi mở ra, trong phòng liền truyền đến giọng nói của Lý Nguyệt: "Tô Thương, ngày mai em không phải đi học, anh có thể cùng em đi làm không?"

Hả?

Ha ha.

Vợ đã bắt đầu chủ động hẹn mình ra ngoài rồi, xem ra tối nay mình biểu hiện rất tốt nhỉ.

Tô Thương cười cười, sau đó tò mò hỏi: "Vợ à, em không phải đi học sao, sao lại đi làm rồi, là ông nội em không cho em tiền tiêu vặt hay sao?"

"Không có tiền thì cứ tìm anh đây, em là vợ sắp cưới của anh, anh nhất định không thể để em thiếu tiền tiêu được, hay là thế này đi, anh dùng tiền để đi đến mấy quán bar cao cấp nuôi em, chỉ có điều, vợ à, nhu cầu sinh lý của anh, sau này chỉ sợ phải nhờ em giúp anh giải quyết rồi." Tô Thương cười tinh nghịch nói.

"Đi chết đi, anh lại không đứng đắn rồi, em đi làm chỉ là muốn luyện tập bản thân, hơn nữa, đây cũng là mơ ước của em, anh rốt cuộc có đi với em không?"

"Đi, tất nhiên đi cùng em rồi, làm việc gì?"

"Bí mật, ngày mai thì anh sẽ biết thôi, chúc anh ngủ ngon."

"Ừm, à, chúc ngủ ngon."

Trong lòng Tô Thương cực kỳ tò mò, nhưng bây giờ việc tu luyện quan trọng hơn, sau khi cùng Lý Nguyệt chúc ngủ ngon, anh ấy liền bỏ điện thoại xuống.

Ngay sau đó.

Tô Thương ngồi khoanh chân lại, hai mắt khép hờ, bắt đầu chuyển động cửu u trấn ngục quyết, rất nhanh chóng bước vào trạng thái tu luyện.

Còn Bạch Miêu thì cảnh giác chăm chú nhìn xung quanh, để bảo vệ cho Tô Thương.

...

Cùng lúc đó.

Ở Giang Bắc đang cực kỳ hoảng loạn, nguyên nhân là có người phát hiện ra xác của Nạp Lan Minh Triết ở ngoại ô.

Sau đó, xác của Nạp Lan Tổ và Nạp Lan Dịch cũng lần lượt được phát hiện.

Nhà Nạp Lan là một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Bắc, thế mà liên tiếp chết ba người quan trọng nhất, việc này thật sự đã gây chấn động dư luận mà.

"Nhà Nạp Lan lần này đã đắc tội với người nào rồi sao, tại sao đột nhiên chết một lúc cả ba người."

"Nạp Lan Tổ là tông sư võ đạo mà, ai mà có năng lực giết được ông ấy thế?"

"Bây giờ nhà Nạp Lan chỉ còn trên danh nghĩa rồi, e rằng sẽ bị hỗn loạn cho mà coi, nhà họ Đổng cũng là một trong bốn gia tộc lớn, đã bắt đầu thu nhận tài sản của nhà Nạp Lan rồi, thật đáng tiếc cho mấy chục năm cơ nghiệp của nhà Nạp Lan."

Những người quan tâm đến việc này nhưng không hiểu rõ sự tình, vừa thảo thuận vừa tiếc cho nhà Nạp Lan.

Ngoài nhà họ Đổng, còn có những gia tộc khác, cũng đã bắt đầu hành động với nhà Nạp Lan rồi, nhanh chóng thừa nước đục thả câu với của cải của nhà Nạp Lan.

Qua đêm nay, ở Giang Bắc sẽ không còn nhà Nạp Lan nữa!

Nhưng nhà họ Tô, nhà họ Lý, nhà họ Vương, ba gia tộc này vẫn luôn án binh bất động.

Bởi vì bọn họ biết, nhà Nạp Lan vẫn còn một thiếu gia đang sống, đó chính là Nạp Lan Vô Đạo.

Vào nhiều năm về trước, Nạp Lan Vô Đạo đã được tông phái võ thuật tuyển chọn, bây giờ thực lực anh ta thế nào cũng không ai rõ.

Huống hồ ở thành phố cũng có một nhà Nạp Lan nữa, nhà Nạp Lan ở Giang Bắc cũng chỉ tính là một chi nhánh nhỏ mà thôi.

Nếu nhà Nạp Lan ở thành phố biết được tin này, cử người đến, thì những gia tộc đang thừa nước được thả câu nhà Nạp Lan lúc này chắc chắn phải chịu sự trả thù của họ.

Vì thế một số gia tộc không dám ngang nhiên hành động, có người âm thầm quan sát, có người vụng trộm xâm chiếm.

Trong chốc lát, Giang Bắc cuồn cuộn sóng ngầm.

Lúc này.

Núi Tử Vân, Võ Ảnh Tông.

Các tông phái cổ võ hầu hết đều chiếm giữ các ngọn núi nổi tiếng, xem như là nền tảng để thành lập tông phái của mình.

Tông phái nào chiếm giữ được ngọn núi càng nổi tiếng, thì chứng minh thực lực của tông phái đó càng mạnh.

Trong giới luyện võ, tông phái có ảnh hưởng lớn nhất chính là tông phái nằm trên đỉnh núi Thái Sơn.

Là nơi để làm cúng tế trời đất, phúc khí dồi dào, từ đó nhìn xuống có thể thấy được các ngọn núi nổi tiếng trong cả nước, khiến ai cũng đều phải khiếp sợ.

Mà núi Từ Vân ở trong số các ngọn núi nổi tiếng cũng chỉ tính là một ngọn núi nhỏ, không đáng kể.

Nhưng để chiếm được một ngọn núi nổi tiếng lập tông phái như thế, thì có thể thấy được Võ Ảnh Tông không phải là môn phái nhỏ.

Lúc đó.

Một thanh niên lông mày lưỡi mác, đôi mắt sáng như sao, mặc trang phục kiếm hiệp, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn xuống những đám mây.

Người này khoảng chừng hai, ba mươi tuổi, vẻ ngoài có nét giống với Nạp Lan Minh Triết, toàn thân toát lên khí chất u ám, lạnh lùng.

Anh ta chính là đại thiếu gia nhà Nạp Lan, Nạp Lan Vô Đạo.

Nạp Lan Vô Đạo đã biết tin của nhà Nạp Lan, mặc dù anh ta từ nhỏ đã đến núi Tử Vân, nhưng tình cảm với ông nội và hai người em trai của mình, lại là thật.

Bình thường họ đều liên lạc với nhau bằng điện thoại di động, gửi tin nhắn cho nhau, trò chuyện video, dù cho ở cách xa nhau nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình thân máu mủ tình thâm.

Vì thế, sau khi biết được ông nội và em trai đều bị người khác giết hại, Nạp Lan Vô Đạo cực kỳ phẫn nộ.

"Tối nay, mình sẽ trở về Giang Bắc, dù cho người đó là ai thì Nạp Lan Vô Đạo này cũng sẽ giết hết!"

Nạp Lan Vô Đạo nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện ra sát ý nồng nặc, hơi thở dồn dập.

"Vô Đạo."

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đi tới, ông ta khoảng hơn năm mươi tuổi, bình tĩnh nói: "Gần đây con đang ở thời điểm quan trọng để đột phá, đừng để những chuyện thế này làm ảnh hưởng đến cảm xúc, nếu không thì nhất định sẽ hối hận cả đời."

"Sư phụ."

Nạp Lan Vô Đạo tức giận nói: "Ông nội và hai người em trai của con, đều bị người ta giết chết rồi, con hận lắm!"

Người đàn ông mặc áo choàng tên là Cát Bình, trưởng lão của Vô Ảnh Tông, cũng là sư phụ của Nạp Lan Vô Đạo.

"Sư phụ có thể hiểu được, nhưng cuộc thi tông môn sắp diễn ra, trước lúc đó con phải đặt chân được đến cảnh giới của tông sư, nếu không thì sẽ không có cách nào có được thứ hạng tốt."

Cát Bình nhắc nhở: "Vô Đạo, thân phận của con, con tự biết rõ, nếu con không đạt được thành tích gì, thì tông chủ sẽ không thể nhận cháu của mình, ông ấy cũng không có cách nào nhận lại con được ."

"Nhiều năm như vậy, con ở Vô Ảnh Tông đã chịu đựng biết bao nhiêu là khổ sở và khinh thường, cuộc thi tông môn lần này, là cơ hội duy nhất để con trở nên nổi bật, sư phụ kỳ vọng con sẽ khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc, con hãy trân trọng cơ hội lần này." Cát Bình khuyên nhủ.

"Sư phụ, những điều sư phụ nói thì con đều hiểu, nhưng có thù lớn mà không báo, trong lòng con không có cách nào yên ổn được." Nạp Lan Vô Đạo nghiến răng nói.

"Nạp Lan Tổ mặc dù không phải là ông nội ruột của con, nhưng cũng nuôi dưỡng con nhiều năm như thế, Nạp Lan Dịch và Nạp Lan Minh Triết chính là anh em ruột của con, tình cảm của con với họ, sư phụ hoàn toàn có thể hiểu được."

"Nhưng mà Vô Đạo, con có từng nghĩ, Nạp Lan Tổ là tông sư võ đạo, tất nhiên người giết ông ấy cũng đạt cảnh giới như vậy, dù cho con đi Giang Bắc thì có tác dụng gì chứ?"

Cát Bình nói tiếp: "Hãy để cho người làm thầy này thay con một lần, con cứ ở lại núi Tử Vân chăm chỉ tu luyện đi."

"Vậy thì con cảm ơn sư phụ." Nạp Lan Vô Đạo chắp tay cung kính, cực kỳ cảm động.

"Con khách sáo rồi, lần này sư phụ đến Giang Bắc, ngoài việc giúp con báo thù, thì vẫn còn có một chuyện khác phải làm."

Cát Bình nhẹ nhàng cười nói: "Mấy ngày trước, sư phụ đã kết bạn được với một nhân vật lớn ở vùng đất cúng tế đất trời (ý nói ở ngọn núi Thái Sơn), sư phụ đồng ý giúp ông ấy giết chết một người tên là Tô Kiền Khôn, lần này sư phụ đến Giang Bắc, tiện thể làm chuyện này luôn."

"Vô Đạo, con phải nhớ kỹ luyện tập chăm chỉ, tranh thủ nhanh chóng đột phá đến tông sư."

Sau khi để lại một câu, Cát Bình liền tung người nhảy xuống núi Tử Vân, trong chớp mắt đã biến mất không thấy hình bóng nữa...

Chương 123: Gặp gỡ Tiểu Điềm Điềm



Ngày hôm sau.

Vào sáng sớm.

Vừa kết thúc trạng thái tu luyện, Tô Thương liền nhếch miệng cười.

Sau một đêm làm việc cật lực, cuối cùng anh ấy đã chuyển hóa thành công hết những sát khí trong cơ thể, đồng thời đã đặt chân tới luyện khí tầng bốn, nhanh hơn nhiều so với dự kiến của anh ấy.

Không chỉ vậy, Tô Thương còn hấp thu mười viên đá năng lượng nên giúp cho ổn định hoàn toàn cảnh giới luyện khí tầng bốn.

Bây giờ nếu gặp lại tên tông sư hậu kỳ da đen đó, cho dù không phải hiến tế máu thì anh ấy cũng tự tin đánh bại được hắn ta, ngay cả trong tình trạng yếu nhất.

"Ở tầng luyện khí thứ bốn này, linh lực của mình đã tăng hơn gấp đôi so với lúc trước, không chừng còn là tông sư không có đối thủ. Tuy rằng mình chưa nhìn thấy đỉnh cao của tông sư, nhưng có lẽ cũng không phải là đối thủ của mình."

Tô Thương ngưng tụ một quả cầu linh lực trong lòng bàn tay rồi tản nhẹ ra, nói tiếp: "Tuy nhiên, mình không thể lơ là được, chắc còn nhiều cảnh giới cao cảnh giới tông sư nữa."

Huyền Thiên Tiên Đệ, em trai của anh, nếu chưa xác định được thực lực của đối phương thì anh sẽ luôn ẩn giấu đi thực lực của mình, như thế anh sẽ luôn giữ mình trong vòng an toàn.

Tiếp theo, Tô Thương không đứng dậy mà bắt đầu nghĩ đến viên đá năng lượng.

Trong kiếp cuối cùng, anh đã tung hoành tiên vực, khả năng bố trí trận pháp và tinh luyện bùa là vô song.

Về trận pháp, bây giờ Tô Thương không lo lắng đến, nhưng bùa thì có thể tinh luyện một ít để phòng thân.

Tuy rằng đá năng lượng chỉ là hạ phẩm linh thạch, nhưng qua tay anh ấy lại có thể biến thành một tấm bùa hộ mệnh mạnh mẽ.

Nếu là luyện bùa tấn công chỉ cần dùng một viên đá năng lượng thôi thì việc gạt bỏ tông sư sẽ không thành vấn đề.

Nếu là một lá bùa hộ mệnh, thì nó có thể chịu được ngăn chặn sức mạnh của tông sư trung kỳ.

Nói là làm luôn, Tô Thương không hề chần chừ, lập tức đem tám viên đá năng lượng còn lại ra.

Nhưng mà.

Tô Thương cảm thấy một viên đá năng lượng chứa quá ít linh lực nên đã dùng hai viên đá năng lượng để làm lá bùa hộ mệnh.

Thực ra, điều quan trọng không phải là tờ giấy, mà là hoa văn hào quang phức tạp trên nó.

Giấy vàng chỉ là một cái vật dẫn mà thôi.

Tô Thương không có thời gian đi mua thứ này, nên chỉ đơn giản đem hoa văn hào quang quấn vào trong tất.

Đôi tất màu đen, trên nó không có hoa văn gì, cũng nhanh chóng biến mất sau khi hoa văn hào quang bao phủ lên.

Sau đó, Tô Thương đã làm ba chiếc bùa hộ mệnh theo cách tương tự như vậy.

Hai cái trong số đó được làm từ hai viên đá năng lượng, một cái để tấn công, một cái để phòng thủ.

Chiếc tất kia thật lợi hại, Tô Thương trực tiếp dùng bốn viên đá năng lượng để chế tạo ra một lá bùa tấn công siêu mạnh với sức công phá kinh người.

Tô Thương nghĩ rằng nó sẽ mạnh hơn khi anh ấy thi triển hiến tế máu.

Bốn viên đá năng lượng là giới hạn mà Tô Thương có thể kết hợp, nếu không anh ấy sẽ làm một lá bùa với tám viên đá năng lượng đó.

Sau khi làm xong, Tô Thương cất đôi tất đen đi.

Trong số đó, hai chiếc tất có chứa hai viên đá năng lượng, đối với Tô Thương lại không có tác dụng gì lớn. Anh ấy định tặng một chiếc cho Lý Nguyệt, chiếc còn lại đem cho Vương Phú Quý.

Tuy rằng Vương Phú Quý không phải người tốt đẹp gì, nhưng tình bạn của anh ta với Tô đại thiếu gia lại vô cùng đẹp.

"Đã đến lúc đưa vợ đi làm rồi."

Tô Thương cười cười, sau đó đứng dậy lấy điện thoại bấm gọi Lý Nguyệt, nhẹ nhàng nói: "Vợ à, đã đến giờ đi chưa?"

"Bây giờ không được, phải đợi đến tối, Tô Thương, em đang cùng với Thanh Đại chăm sóc sức khỏe, tối em gọi lại cho anh nhé."

Lý Nguyệt nói xong liền cúp điện thoại.

Tô Thương muốn hỏi công việc của cô là gì, nhưng chưa kịp hỏi thì đã tắt máy, trong lòng anh ấy lại càng thêm tò mò.

Nhưng đơn giản, tối sẽ biết thôi.

"Tô đại thiếu gia, người anh em của tôi, cậu ra đây mau."

Tô Thương vừa cất điện thoại, đang chuẩn bị tu luyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Vương Phú Quý từ bên ngoài truyền đến.

Ra cái con khỉ á!

Luôn có người muốn ngăn cản ông đây tu luyện là sao!

Tô Thương đi xuống lầu nhưng vẻ mặt có chút không vui, nhìn thấy Vương Phú Quý ở phòng khách liền hỏi: "Vương đại thiếu gia, sao cậu lại biết tôi ở đây."

"Chú Tô nói cho tôi biết đấy."

Vương Phú Quý cười nói, sau đó kéo Tô Thương rời khỏi phòng khách.

"Gì vậy, cậu bị làm sao vậy, mới sáng sớm có chuyện gì mà gấp gáp vậy?" Tô Thương nghi ngờ hỏi.

"Này, Tô đại thiếu gia, hôm nay Tiểu Điềm Điềm đồng ý gặp mặt. Cậu là người anh em tốt nhất của tôi, tôi muốn dẫn cậu đi chứng kiến thời khắc thiêng liêng này!"

Vương Phú Quý rất hào hứng, qua giọng nói của anh ta có thể thấy được sự vui mừng, mong muốn cuộc gặp gỡ này nhiều lắm.

"Mẹ kiếp, chỉ vì cái thứ vớ vẩn này mà sáng sớm đã tìm đến tôi sao?" Tô Thương tức giận nói.

"Chuyện này làm sao có thể vớ vẩn được, Tô đại thiếu gia, lần này tôi thật sự rất xúc động."

Vương Phú Quý như một chàng trai si tình, cười ngốc nghếch nói: "Cậu không biết đấy thôi, giọng của Tiểu Điềm Điềm dễ nghe mà hay lắm, rất say lòng người. Say sưa đến nỗi, tôi đã thả hàng chục tym trong livestream của cô ấy thì cô ấy mới đồng ý gặp."

Giọng nói dễ nghe sao?

Hay như thế nào?

Giọng nói đấy có hay hơn giọng con chó của tôi không?

Tô Thương khinh thường liếc nhìn Vương Phú Quý rồi nói nhẹ: "Nhìn dáng vẻ không chút tiền đồ của cậu đi, dù sao cậu cũng là một nhân tài xuất chúng, đã đi theo tôi đến quán bar nhiều năm, không phải là chỉ gặp mặt nữ nhân thôi sao, có cần phải kích động đến thế không?"

"Tô đại thiếu gia, mấy em chân dài ở quán bar làm sao có thể so sánh với Tiểu Điềm Điềm được chứ, căn bản là cậu không hiểu được cảm giác yêu đương chút nào."

Vương Phú Quý lôi kéo Tô Thương đi, thúc giục nói: "Đi thôi, Tô đại thiếu gia, đừng đến muộn đấy, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu với Tiểu Điềm Điềm đâu."

Cậu đi một mình không được sao, lôi tôi đi theo làm gì?"

"Tôi. . . Tôi đang lo lắng và cần cậu giúp tôi, cho tôi thêm can đảm." Vương Phú Quý đỏ mặt nói.

"Haha, bộ dạng cậu như vậy, cậu không sợ tôi cướp mất ánh đèn sân khấu của cậu sao?" Tô Thương nói đùa.

"Không sợ, vợ bạn là thứ không được đụng vào, tôi biết cậu không phải là người như vậy đâu." Vương Phú Quý nghiêm túc nói.

"Vợ bạn không thể đụng vào, nhưng đời này tôi thần tượng nhất chính là kẻ cướp đấy."

Tô Thương thuận miệng nói.

Vương Phú Quý biết Tô Thương đang nói giỡn, nên cũng không thèm nói gì nữa mà lôi Tô Thương đi.

Tô Thương có thể nhìn ra được Vương thiếu gia lần này rất nghiêm túc nên cũng cũng không từ chối nữa.

Là anh em tốt của Vương Phú Quý, anh ấy chắc chắn sẽ muốn áp chế tình hình.

Cứ như vậy, Tô Thương và Vương Phú Quý cùng nhau lái xe đến quán cafe Starbucks.

Tô Thương đang định bước vào thì Vương Phú Quý đã giữ Tô Thương lại và nói: "Chờ một chút, Tô đại thiếu gia, Tiểu Điềm Điềm đã đến rồi, cô ấy đang ngồi bên trái gần cửa sổ. Cô ấy nói với tôi hôm nay sẽ mặc một chiếc váy dài màu hồng. Váy dài rất dễ tìm, cậu xem đầu tóc của tôi có xuề xòa không, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, không thể xuề xòa được."

Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, sau đó nói: "Không xuề xòa đâu, rất đẹp trai, mau vào đi, để tôi xem cục cưng tdd trong miệng của cậu như thế nào."

"Haha, giọng nói của tdd hay như vậy, dáng vẻ nhất định cũng không tệ, nhất định sẽ làm cho cô ấy ngạc nhiên."

Vương Phú Quý đắc ý cười cười, sau đó tiến về phía trước bước vào quán cafe.

Tô Thương theo sau.

Sau khi cả hai đã vào quán cafe, Vương Phú Quý nhận ra một giọng nói từ tdd.

"Phú Quý thân yêu, anh đến rồi, làm người ta giống như hòn đá vọng phu, chờ anh nóng hết cả ruột."

Giọng nói thật là dễ nghe.

Vương Phú Quý như bị hộc máu, cả người hưng phấn.

Lập tức, anh ta nhìn về phía bên trái gần cửa sổ, kết quả nụ cười trên mặt đông cứng lại, như bị sét đánh, anh ta đứng sững sờ.

Tô Thương vừa nhìn, bỗng nhiên ngẩn người, trong lòng không khỏi đặt câu hỏi:

Cái quái gì đây?


Chương 124: Thanh mai trúc mã của Vương Phú Quý

Lúc này.

Ở quán cà phê Starbucks.

Cô gái ngồi ở phía bên trái sát cửa sổ, quả nhiên là một cực phẩm nha.

Cô ấy ít nhất nặng 150 ký, tai to mặt lớn, trên mặt còn nổi đầy mụn, dáng dấp một lời khó có thể nói hết.

Như một đống thịt lớn đang ngồi trên chiếc ghế vậy, sau khi Tô Thương nhìn thấy cũng không nhịn được mà lo lắng thay cho cái ghế.

Càng hiếm thấy hơn nữa là cô ấy mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, tóc buông xõa tự nhiên, hình như vì cuộc hẹn này cho nên cô ấy trang điểm rất kỹ càng.

Đôi môi đỏ rực, còn hai má thì ửng hồng như đít khỉ, không thể nhìn ra được phong cách của cô ấy.

Cực phẩm nha.

Hoa nở ngàn vạn đóa, đây chính là đóa hoa cực phẩm nhất trong các loài hoa hiếm thấy mà.

Tô Thương trước giờ cũng không dựa vào vẻ bề ngoài để phán xét một cô gái, anh cảm thấy nhân phẩm còn quan trọng hơn ngoại hình, vĩnh viễn không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Nhưng mà, sau khi nhìn thấy cô gái ở trong quán cà phê thì Tô Thương lặp tức tự mình phủ định hết.

Kỳ thực, vẻ bề ngoài cũng rất quan trọng nha.

Biểu cảm của Vương Phú Quý còn đặc sắc hơn cả Tô Thương nữa, cậu ấy không kiềm được mà nuốt nước miếng cái ực.

"Tô...Tô đại thiếu gia, mắt của tôi nhìn không tốt, anh giúp tôi nhìn xem, cái thứ đang ngồi gần cửa sổ là cái gì vậy?" Vương Phú Quý nhỏ tiếng hỏi, chỉ sợ bị đối phương nghe thấy.

"Ha ha, Vương đại thiếu gia, người đó chắc là tiểu Điềm Điềm của cậu đó, không ngờ gu của cậu cũng hiếm thấy ghê nha."

Tô Thương khẽ cười nói: "Nhanh đến chào hỏi cô ấy đi, tôi đang rất mong chờ về cảnh tượng cặp đôi yêu nhau lao vào với nhau đó ."

"Lao vào cái con khỉ!"

"Móa nó chứ, tôi có xem qua hình của cô ấy, người này so với trong ảnh khác xa nhau quá, quả thực là cách biệt một trời một vực mà."

"Có thể nói như vậy, ông đây bây giờ mà đi báo cảnh sát tố cáo cô ta dám lừa dối tôi, thì đến lúc đó quan tòa cũng sẽ phán cho tôi thắng mà thôi."

Biểu tình của Vương Phú Quý vô cùng phức tạp, nghiến răng, nghiến lợi chửi bậy.

Lúc này.

Cô gái mập kia ở đằng xa liếc nhìn Vương Phú Quý, rồi sau đó cầm lấy điện thoại, dùng hai ngón tay kẹp lấy cuống họng mình lại rồi õng ẹo nói: "Quý Quý, anh đến chưa, anh chàng đẹp trai mắt hí mặc cái áo màu đen tay ngắn ở ngay cửa tiệm cà phê là anh phải không?"

Ding dong.

Vương Phú Quý lập tức nhận được tin nhắn wechat gửi đến, vội vàng nhìn lại áo của mình đang mặc, liền phát hiện mình đúng là đang mặc chiếc áo màu đen tay ngắn, lập tức bị dọa cho tê dại hết cả da đầu.

Tiếp theo đó.

Cậu ấy vội vàng cởi chiếc áo tay ngắn màu đen đang mặc ra, vứt ngay xuống đất rồi ra sức đạp nó mấy cái, sau đó liền gửi tin nhắn thoại đi: "Không phải anh, em nhận nhầm người rồi."

Nói xong, Vương Phú Quý cũng không dám ở lại đó nữa, liền xoay người chạy ra khỏi quán cà phê Starbucks.

"CMN, cậu cởi áo ra làm gì vậy chứ, khùng hả."

Tô Thương tối sầm mặt lại chửi bậy một câu, sau đó cũng chạy theo sau, kết quả là bỗng nhiên anh lại nhìn thấy cô gái mập đang ngồi ở cạnh cửa sổ thoáng nở một nụ cười.

Nụ cười này không bình thường cho lắm nha.

Tô Thương có một cảm giác rất khó tả, liền nhíu mày lại, sau đó lại nhìn cô gái mập kia mấy lần nữa, kết quả lại phát hiện ra một chuyện bất ngờ.

Giả!

Cô gái mập này là hàng giả!

Không đúng!

Chính xác mà nói, cô ấy không hề mập, chỉ là cô ấy dán rất nhiều silicon lên người mà thôi, cho nên mới thấy cồng kềnh như vậy.

Còn nữa.

Cô ấy cũng không hề xấu, mấy lớp trang điểm trên mặt hẳn là do cô ấy cố ý hóa trang như vậy, cô ấy cố ý muốn mình xấu đi.

Tô Thương nhìn chăm chú một lượt, dựa vào nhãn lực của anh thì đương nhiên có thể nhìn ra khuôn mặt thật của cô ấy.

Cô gái này mặc dù cũng không phải là tuyệt sắc giai nhân gì, nhưng tuyệt đối không hề xấu xí, có thể nói là người đẹp tầm trung.

Hơn nữa quan trọng là cô gái đó mới hai mươi tuổi hơn thôi mà đã ở cảnh giới Hóa Kình của người luyện võ rồi, ở trong thành phố, bất kể là thiên phú hay là thực lực thì đều là người đẹp tầm cao thôi.

"Vương Phú Quý nói, tiểu Điềm Điềm là một người dẫn chương trình ưu tú, cao thủ Hóa Kình sẽ đi làm người dẫn chương trình sao?"

"Có điều gì kỳ lạ à!"

Tô Thương khẽ nhếch môi lên nở một nụ cười rồi bước nhanh về phía cô gái đó, anh quyết định sẽ làm rõ chuyện này mới được.

Vương Phú Quý là người anh em tốt của Tô Thương, Tô Thương cũng không muốn người anh em tốt của mình xảy ra chuyện gì được.

Qua mấy hơi thở thì Tô Thương đã đến gần với chỗ cửa sổ, trực tiếp ngồi xuống đối diện với 'cô gái mập' kia.

Anh không nói gì chỉ mang theo nụ cười ngắm nhìn cô gái mập đó.

Cô gái mập rõ ràng là hơi sững người một chút nhưng sau đó khuôn mặt lại tràn đầy mong chờ nhìn Tô Thương, ngọt ngào hỏi: "Anh trai, anh là Quý Quý của tôi sao?"

Tô Thương cũng không trả lời.

"Anh chắc là anh Quý Quý của tôi rồi, wow, anh còn đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa, em thích quá đi, hi hi, anh hài lòng với em chứ?" Cô gái mập vừa nói vừa chớp chớp mắt, cố ý nũng nịu nói.

Tô Thương vẫn như cũ không nói lời nào.

"Anh Quý Quý, cám ơn quà tặng mà anh đã ủng hộ cho em, kì thực lần trước anh tới trường học tìm em, em không phải là không muốn gặp anh, chỉ là em chưa chuẩn bị xong tâm lý mà thôi, lần này em chuẩn bị xong rồi, tối nay chúng ta cùng đi đến khách sạn được không?" Cô gái mập uốn éo, ngượng ngùng nói.

Tô Thương vẫn không nói gì.

"Ừm hừ, anh Quý Quý, có phải anh không thích em không, anh chê em vừa xấu vừa mập phải không?"

Cô gái mập liền đứng dậy, uất ức, nức nở nói: "Hu hu hu, nếu đã như vậy thì em đi đây?"

Lúc này.

Tô Thương vẫn luôn trầm mặc liền mở miệng, thản nhiên nói: "Diễn đủ chưa, nếu đủ rồi thì ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng nào."

"Anh có ý gì chứ?" Cô gái mập nhíu mày nói.

"Ha ha."

Tô Thương cười đùa nói: "Cô đường đường là người luyện võ ở cảnh giới Hóa Kình, trên người thì dán đầy silicon cho mập lên, cố ý trang điểm cho xấu đi, chơi như vậy vui không?"

Biểu tình của cô gái mập kia lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt sáng lên như đuốc nhìn chằm chằm vào Tô Thương, cùng lúc đó cô ấy cũng ngồi xuống, rồi trầm giọng nói: "Anh chỉ là một người bình thường sao có thể nhìn ra được chứ?"

"Cô cảm thấy sao?"

Vừa hỏi ngược lại, ánh mắt Tô Thương vừa run lên, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ, trấn áp cô gái mập kia xuống.

"Tông...tông sư!"

Cô gái mập lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn Tô Thương tràn đầy cung kính, giọng nói run run: "Tôi không biết anh là tông sư, lúc trước đã đắc tội, bây giờ xin anh tha tội cho!"

Tiếp theo, cô gái mập liền muốn đứng dậy hành lễ với Tô Thương nhưng lại bị Tô Thương ngăn lại.

Sau đó, Tô Thương đi thẳng vào vấn đề, lạnh giọng chất vấn: "Đừng nói nhảm nữa, cô rốt cuộc là ai, tiếp cận Vương Phú Quý có mục đích gì?"

"Không dám giấu gì anh, tôi tên là Lưu Sở Điềm, sinh ra trong một dòng họ nhỏ ở Giang Bắc, năm mười tuổi thì dọn lên thành phố, mới về lại Giang Bắc hai ngày thôi."

Cô gái mập Lưu Sở Điềm thành thật nói: "Sở dĩ tôi hóa trang như vậy chỉ là muốn trêu chọc Vương Phú Quý mà thôi."

"Lưu Sở Điềm?"

Tô Thương nghe thấy như vậy thì trong tâm trí hiện lên mấy kí ức trước kia, những kí ức vụn vặt.

Trong ấn tượng của anh, ở Giang Bắc đúng là cô một cô gái tên là Lưu Sở Điềm.

Lúc đó, Tô đại thiếu gia thường cầm đầu một đám con nít chơi đùa với nhau, trong đó có Lưu Sở Điềm.

Nếu như Tô Thương không nhớ lầm thì quan hệ của Lưu Sở Điềm và Vương Phú Quý rất là tốt, suốt ngày dính lấy nhau, thậm chí còn định ước gắn bó với nhau suốt đời nữa kìa.

Đây đều là những chuyện rất lâu trước đây rồi, cho nên cho dù Tô Thương có tinh mắt thì cũng không nhận ra được Lưu Sở Điềm.

"Thì ra là cô à."

Tô Thương mỉm cười sau đó tò mò nói: "Lưu Sở Điềm, quan hệ của cô và Vương Phú Quý tốt như vậy mà, cũng xem như là thanh mai trúc mã rồi, lần này trở về Giang Bắc sao lại còn đi chọc cậu ấy chứ, nhìn xem Vương Phú Quý nhà tôi bị dọa cho tái xanh mặt mũi rồi kìa."

"Đáng đời anh ta."

Lưu Sở Điềm nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói: "Không phải chỉ mới mười năm thôi sao, sau khi tôi về đến Giang Bắc thì cố ý đi ngang qua anh ta, tôi đi tới đi lui ba lần anh ta cũng không nhận ra tôi, rõ ràng là quên tôi mất tiêu rồi, tên đàn ông phụ bạc, lúc đầu khi tôi mới rời khỏi Giang Bắc , anh ta còn hứa hẹn với tôi cả đời này cũng sẽ không quên tôi!"

Ặc.

Nhìn bộ dạng này chắc là con nhỏ này vẫn còn tình cảm với Vương Phú Quý rồi, cho nên khi Vương Phú Quý không nhận ra cô ấy, cô ấy mới nghĩ ra trò này để chọc Vương Phú Quý mà.

Sau khi Tô Thương biết được chân tướng sự việc thì khẽ mỉm cười nói: "Lưu Sở Điềm, cô biết tôi là ai không?"

"Không biết, anh chắc chắn là thiếu niên tài tuấn của tông phái võ thuật nhỉ." Lưu Sở Điềm đối diện với Tô Thương, thái độ vô cùng cung kính.

Tô Thương lắc đầu, sau đó cười nói: "Tôi là Tô Thương, lúc nhỏ chúng ta có gặp nhau rồi."

"Tô...Tô Thương!"

Lưu Sở Điềm sau khi biết được thân phận của Tô Thương, lập tức mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc, sững sờ nói: "Điều này là không thể mà, mặc dù tôi không có ở Giang Bắc nhưng tôi nghe nói Tô đại thiếu gia là một tên công tử bột không hơn không kém, Vương Phú Quý chính là học cái xấu từ chỗ anh ta mà ra, anh thế nào mà có thể là Tô đại thiếu gia chứ!"

Hử?

Đợi đã.

Ý gì đây chứ?

Nói tôi là công tử bột thì còn được, nhưng cái con m* gì vậy chứ, cái gì mà nói Vương Phú Quý học cái xấu từ chỗ tôi chứ?

Khốn nạn!

Cái tên chó m* Vương Phú Quý này, rõ ràng là cậu ấy dạy hư tôi đó biết chưa!

Tô Thương không khỏi oán thầm, nhưng dù sao Vương Phú Quý cũng là anh em, mà cô gái ở trước mặt cũng có cảm tình với Vương Phú Quý, cho nên anh cũng không tiện ở trước mặt đối phương mà trách mắng Vương Phú Quý, thế là anh đành không phản bác lại.

Cuối cùng chỉ có mình mình gánh hết tất cả.

Trong lòng Tô Thương bùi ngùi, sau đó lại nhìn sang Lưu Sở Điềm, khẽ cười nói: "Cô không nghe Vương Phú Quý gọi tôi là Tô đại thiếu gia sao, chuyện này tôi không cần thiết phải lừa cô."

"Tôi chủ yếu muốn nói là, cô cũng giống như tôi mười năm rồi không có gặp mặt, không phải cô cũng không nhận ra tôi sao, cho nên Vương Phú Quý không nhận ra cô cũng bình thường thôi, cô đừng buồn nữa, kì thực trong lòng anh ta vẫn có cô đó." Tô Thương hòa giải nói.

"Cái này không giống nhau, mười năm rồi, tôi chỉ nhìn một cái cũng nhận ra anh ta, anh ta dựa vào cái gì mà không nhận ra tôi chứ."

Lưu Sở Điềm vẫn rất tức giận, nghiến răng nói: "Mười năm này, tôi ở thành phố nỗ lực tu luyện, chính là vì mong chờ đến ngày đột phá đến cảnh giới Hòa Kình, để đến tìm anh ta, nhưng anh ta lại mê mụi ở những quán bar cao cấp, thật đáng ghét mà!"

F*ck.

Không ngờ Lưu Sở Điềm này chính là nữ chính si tình trong mấy tiểu thuyết mà.

Tô Thương dừng lại một chút rồi nói thay cho anh em tốt của mình: "Lưu Sở Điềm, kỳ thực trong lòng Vương Phú Quý luôn có cô, chỉ vì quá nhớ cô nên trong lòng rất buồn, do đó mới đi đến mấy quán bar để giải sầu thôi, cậu ấy muốn mình đừng quá nhớ nhung cô nữa."

"Thật sao?" Lưu Sở Điềm nghe thấy như vậy lập tức lộ ra vẻ vui mừng, kinh ngạc.

"Ừm."

Tô Thương gật gật đầu rồi nghiêm túc nói hươu. nói vượn: "Lúc cậu ấy đi bar trong đầu toàn nghĩ đến cô, dù mấy em nhân viên của quán bar đã thay đổi vô số đợt, nhưng trong lòng cậu ấy, những em nhân viên đi cùng cậu ấy đều có một cái tên, đó chính là cô Lưu Sở Điềm, cậu ấy đã khắc ghi tên cô vào trong sâu thẳm tâm hồn, mãi mãi cậu ấy sẽ không bao giờ quên được ”.

Tô Thương nói tiếp: "Nhưng đáng tiếc thời gian trôi qua quá lâu, cô đã thay đổi rất nhiều, cô càng ngày càng trở nên xinh đẹp cho nên mới khiến cho cậu ấy không nhận ra."

"Cô không nên trách Vương Phú Quý, Lưu Sở Điềm, cô nên trách bản thân cô, ai bảo cô trở nên xinh đẹp như vậy chứ."

Tô Thương nghiêm túc trách mắng Lưu Sở Điềm, trong lòng không khỏi tự tán thưởng bản thân mình.

Vương đại thiếu gia, anh em tốt của tôi, người anh này chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi nhé.

"Thì ra là như vậy, xem ra là tôi đã trách lầm anh ấy rồi."

Sau khi nghe những lời Tô Thương nói, Lưu Sở Điềm liền lộ ra biểu tình xấu hổ, rõ ràng là đã hoàn toàn tin những lời Tô Thương nói rồi.

Sau khi ngừng lại mấy giấy, Lưu Sở Điềm bỗng nhìn Tô Thương nghi ngờ nói: "Đàn anh, anh mới hơn hai mươi tuổi mà đã là tông sư võ đạo rồi sao?"

"Đừng gọi tôi là đàn anh nữa, chúng ta là bạn cũ của nhau, gọi tôi là Tô đại thiếu gia là được rồi."

Tô Thương dặn dò nói: "Còn nữa, hầu như không có ai biết được thực lực của tôi, cô đừng làm lộ ra ngoài nhé, tránh gây phiền phức cho tôi."

"Vâng, Tô đại thiếu gia, tôi hiểu rồi, người có năng lực thật sự thường không huênh hoang, tôi sẽ không nói cho bất kì ai biết đâu." Lưu Sở Điềm nghiêm túc gật đầu nói.

"Ừm."

Tô Thương khẽ gật đầu rồi cười nói: "Được rồi, Lưu Sở Điềm, Vương Phú Quý vẫn còn đang ở bên ngoài, bây giờ cô đi tìm cậu ấy nói chuyện hay sao?"

"Không, lần sau đi, hôm nay tôi...quá xấu rồi."

Lưu Sở Điềm nhỏ giọng cầu xin: "Đúng rồi, Tô đại thiếu gia, anh cũng đừng nói cho Vương Phú Quý biết chuyện tiểu Điềm Điềm là Lưu Sở Điềm nhé, tôi sợ anh ta biết tôi chọc ghẹo thì sẽ nổi giận với tôi."

Vãi.

Sao mà tinh tế quá vậy, sao mà nhỏ bé quá vậy?

Tên chó m* Vương Phú Quý này kiếp trước cứu vớt cả dải ngân hà hay sao mà lại có được một người con gái ưu tú như vậy thích cậu ấy chứ?

"Ừm, tôi sẽ không nói với cậu ấy đâu, có rảnh thì lại gặp nhé."

Tô Thương đứng dậy, sau khi tạm biệt Lưu Sở Điềm thì đi ra khỏi quán cà phê.

Rất nhanh.

Vương Phú Quý đang lo lắng chờ ở bên ngoài, liền chạy lại vội vàng tới hỏi: "Vãi, Tô đại thiếu gia, cậu với cô gái mập đó nói chuyện gì mà cả nửa ngày trời luôn vậy?"

"Ha ha."

Tô Thương cười nói: "Cũng không nói gì khác, chính là nói về ưu điểm của cậu chứ gì nữa, cô ấy nghe thì vui vẻ vô cùng, còn muốn theo đuổi ngược lại cậu nữa."

"F*ck, Tô đại thiếu gia, tôi với anh không thù không oán, sao anh lại muốn hại tôi chứ?" Vương Phú Quý đen sầm mặt lại nói.

"Cậu hiểu cái lỗ đ*t."

Tô Thương liếc Vương Phú Quý một cái rồi dò xét hỏi: "Cậu còn nhớ lúc nhỏ cậu có định ước chung thân với Lưu Sở Điềm không?"

"Lưu Sở Điềm? Là ai? Sao tôi lại không có ấn tượng gì hết vậy?" Vương Phú Quý tràn đầy hoang mang nói.

Nha!

Vừa rồi mình còn khoác lác, nói Vương Phú Quý đã khắc tên của Lưu Sở Điềm vào sâu thẳm linh hồn.

Cậu cmn thì tốt rồi, vậy mà quên sạch hết rồi.

"Haiz, hẹn hò trên mạng đúng là có nhiều rủi ro mà, phải vô cùng cẩn thận, xem như hôm nay tôi đã được trải nghiệm rồi."

"Tô đại thiếu gia, sau này đừng ở trước mặt tôi nhắc đến chữ Điềm này nữa, bây giờ tôi đối với chữ Điềm rất là nhạy cảm, vừa nghe tới là thấy toàn thân đã tê dại rồi.

Vương Phú Quý thở dài một hơi, sau đó hình như lại nhớ ra điều gì, mặt lập tức tràn đầy hưng phấn nói: "Đúng rồi, lần trước anh nói không sợ tra nam nhập nhằng chỉ sợ đàn bà ba mươi tuổi thôi, tôi thấy rất có lý nha."

"Gần đây tôi tìm được một nhóm wechat, bên trong toàn là mấy chị chất lượng cao thôi, sướng chết đi được."

Vương Phú Quý cười đùa nói: "Tô đại thiếu gia, anh có muốn vào nhóm không, tôi thêm anh vào nhé, mấy chị gái kia tuyệt đối sẽ làm anh lóa mắt luôn."

Nhóm các chị gái?

Còn có mấy nhóm này nữa sao?

Tô Thương dừng lại chút rồi nói: "Làm gì có nhiều chị gái tụ tập thành nhóm nhiều vậy chứ, mấy chị gái đó toàn là giả đó, cố ý dùng thân phận này làm mánh lới để nâng giá mình lên thôi, cậu nói xem một đêm bao nhiêu tiền thì biết ngay."

"Cái gì chứ, toàn là mấy chị gái hàng thật giá thật đó, vị trí rõ ràng, không hề dối trên lừa dưới nha." Vương Phú Quý chắc chắn nói.

Tô Thương hiếu kỳ nói: "Thật sao? Nhóm gì vậy?"

"Nhóm phụ huynh của trường mẫu giáo."

Chương 125: Công việc của Lý Nguyệt

Trường mẫu giáo, nhóm phụ huynh?

CMN!

Đùa gì vậy chứ!

Tô Thương đen mặt lại liếc nhìn Vương Phú Quý, anh không thèm nhắc Vương Phú Quý nữa, cứ để Lưu Sở Điềm tra tấn cậu ấy cho bỏ ghét.

Nghĩ tới đây, Tô Thương liền muốn tạm biệt Vương Phú Quý rồi mình trở về nhà tu luyện tiếp, tối nay còn đi làm việc với vợ nữa.

Nhưng mà trước khi rời đi Tô Thương nhìn Vương Phú Quý rồi khẽ cười nói: "Vương đại thiếu gia, tôi có món đồ tốt này muốn tặng cậu."

"Ha ha, Tô đại thiếu gia, anh muốn lấy lòng tôi sao, muốn xin tôi thêm anh vào nhóm phụ huynh của trường mẫu giáo chứ gì?"

Vương Phú Quý vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng ở nhóm chị gái kia, sảng khoái cười nói: "Anh khách sáo quá rồi, anh là anh em tốt của tôi, có đồ tốt thì cùng nhau dùng, cho dù anh không tặng quà cho tôi thì tôi cũng vẫn thêm anh vào nhóm thôi mà."

Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy nhưng hai mắt Vương Phú Quý vẫn sáng lên, mong đợi nói: "Tô đại thiếu gia, anh muốn tặng quà gì cho tôi thế?"

"Một thứ đồ nhỏ để phòng thân."

Tô Thương mỉm cười rồi từ trong lòng bàn tay xòe ra một đôi vớ màu đen.

"Đùa...đùa gì vậy chứ?"

Vương Phú Quý nhìn đôi vớ ở trước mặt, tràn đầy bài xích nói: "F*ck, Tô đại thiếu gia, anh nghèo đến khùng rồi hả, hay là anh một tên ngốc vậy, hay anh nghĩ là tôi ngốc, có ai lại lấy vớ làm quà tặng bao giờ, anh đang sỉ nhục tôi đấy à!"

"Cậu hiểu cái khỉ khô gì chứ."

Tô Thương nghiêm túc giải thích: "Đôi vớ này không đơn giản nha, quan trọng là nó có thể bảo vệ cho cậu một mạng đó, đừng lải nhải nữa, cầm lấy đó, nhớ kỹ phải luôn mang theo bên mình nghe không."

"Được rồi."

Vương Phú Quý rất tin tưởng Tô Thương, nghe Tô Thương nói như vậy liền lấy đôi vớ cất vào người mình.

Mặc dù cậu ấy không hiểu rõ tại sao Tô đại thiếu gia lại tặng vớ cho mình nhưng cậu ấy biết là Tô đại thiếu gia tuyệt đối sẽ không hại mình.

Có lẽ.

Đôi vớ này là do Tô đại thiếu gia cầu xin được từ một cao tăng nào đó, giống như mấy thứ đồ cầu bình an, phúc khí vậy đó.

Chỉ là cao tăng gì mà hiếm thấy vậy, vậy mà lại lấy vớ làm bùa bình an chứ?

Chẳng lẽ tiếp xúc với mùi chân của cao tăng đó thì bùa bình an càng có hiệu quả hơn sao?

Thôi bỏ đi, mặc kệ vậy, nếu Tô đại thiếu gia đã nói rồi thì cứ cầm lấy trước vậy.

"Tô đại thiếu gia, sắp đến trưa rồi chúng ta còn chưa ăn cơm, đi, tôi mời anh..."

Vương Phú Quý suy nghĩ một hồi về đôi vớ, sau đó ngẩng đầu lên thì phát hiện ra Tô Thương đã biến đi từ lúc nào rồi.

Tiếp theo đó, cậu ấy liền nhìn thấy tiểu Điềm Điềm ở trong quán cà phê đang nhìn mình mỉm cười.

"Móa!"

Dọa cho Vương Phú Quý sợ một phép, lập tức biến sắc rồi co cẳng lên mà chạy.

...

Không lâu sao.

Tô Thương đã trở về biệt thự ven sông, vừa về đến thì nhận được tin nhắn của Hoa Thời Mạc.

Thì ra.

Hai ngày nay Tô Thần Binh và Tô Kiền Khôn đã chạy tới chợ đen Cửu Môn để chờ Tô Huyền Thiên, dường như lại muốn uống rượu cùng với Tô Huyền Thiên để gia tăng tình cảm.

Hoa Thời Mạc đã biết Tô Thương chính là Tô Huyền Thiên cho nên mới gửi tin nhắn nhắc anh.

Tô Thương mỉm cười nhưng anh không có ý định đến chợ đen Cửu Môn để gặp cha và ông nội.

Nếu như không phải là bất đắc dĩ thì anh cũng không muốn dựa vào thân phận của Tô Huyền Thiên để qua lại với bọn họ, dù sao thì cũng cách biệt vai vế mà.

Sau khi đọc xong tin nhắn của Hoa Thời Mạc thì Tô Thương nhìn thấy mình còn một tin nhắn nữa vẫn chưa đọc, thì ra là của chị gái gửi đến.

Nội dung: Lúc nãy chị đang bận, em trai, ở Giang Bắc có người ức hiếp em sao, Tô Thần Binh có đánh em không? Nếu như có, em cứ nói với chị, đợi chị trở về Giang Bắc sẽ khiến cho ông ấy phải trả giá!

Sau khi đọc xong tin nhắn, trong lòng anh cảm thấy vô cùng ấm áp, có bà chị như vậy thật là tốt mà.

Sau đó Tô Thương nhấn số gọi điện cho Tô Dực Cân, muốn nghe giọng nói của chị, muốn hàn huyên với chị.

Nhưng lần này điện thoại cũng không kết nối được.

"Kỳ lạ, bà chị mình đã cài đặt mình là số điện thoại đặc biệt, lúc trước mình tùy lúc đều có thể gọi được, sao bây giờ cả hai lần đều không gọi được nhỉ?"

Tô Thương nhíu mày, nhưng cũng không để trong lòng có lẽ mấy ngày nay chị gái bận thật, qua hai ngày nữa gọi lại vậy.

Sau khi cất điện thoại đi, Tô Thương tiến vào trạng thái tu luyện.

Thấm thoát màn đêm đã buông xuống.

Lý Nguyệt gọi điện tới kêu anh đến đón cô.

"Vợ à, rốt cuộc em đi làm việc gì vậy, sao lại là ca đêm chứ?"

Tô Thương mang theo nỗi hiếu kỳ lái xe đến trang viên nhà họ Lý.

Giống như tối qua, Lý Nguyệt đã đứng ở bãi xe chờ sẵn.

Hôm nay Lý Nguyệt mặc một bộ áo quần kiểu cổ trang màu trắng và một chiếc áo choàng dài xinh đẹp, cả trang điểm lẫn khí chất đều lộ ra phong vị cổ điển, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, quả thực rất đẹp.

"Vợ à, em mặc thế này đi làm sao?" Tô Thương hiếu kỳ hỏi.

"Ừm."

Lý Nguyệt ngồi vào xe rồi thúc giục nói: "Nhanh đi đi, không đến trễ bây giờ."

"Được rồi."

Tô Thương lại càng thêm tò mò, anh muốn đi xem công việc của vợ mình là gì, thế là lái xe nhanh vun vút rời khỏi trang viên nhà họ Lý.

Lúc này.

Ở trong góc tối.

Lý Thuần Phong sớm đã phát hiện Lý Nguyệt đi đến nơi này.

Lúc đầu ông ta vô cùng tò mò sao cháu gái mình lại mặc áo quần cổ trang chứ, còn trang điểm xinh đẹp như vậy nữa.

Bây giờ nhìn thấy Tô Thương đến đón Lý Nguyệt đi thì khuôn mặt già của Lý Thuần Phong đen sạm lại.

"Đáng ghét mà!"

"Tối qua đến đón, tối nay lại đến, ngày nào cũng đến đón, quả nhiên là tuổi trẻ mà, tụi bay không thể nghỉ một hôm được sao, chuyện đó làm nhiều quá cũng tổn hại cơ thể mà!"

"Còn nữa, đi thuê phòng còn mặc trang phục cổ trang là muốn chơi cosplay sao, Lý Nguyệt à Lý Nguyệt, cháu cũng không biết dè dặt gì mà!"

"Quá đáng hơn nữa còn nói là đi nhanh đi kẻo trễ nữa chứ?"

"Xem chuyện đó là gì chứ? Là đi làm sao, còn sợ trễ nữa? Trễ chút thì sao nào? Có vậy mà cũng không chờ được nữa rồi sao?"

"Con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm mà, thôi bỏ đi, để tụi nó giày vò nhau đi, nếu như có thể sớm sinh chắt cho mình thì cũng là chuyện tốt thôi."

Lý Thuần Phong sắp tức điên rồi, sắc mặt vô cùng khó coi, lại thở dài một hơi: "Haiz, xem ra chuyện giúp Tô Thương luyện võ phải mau lên lịch trình thôi, ngày mai mình đem theo thông thần đan đi kiếm Tô Thương."

Sau một thời gian bị quấy rầy, dụ dỗ thì Tô Kiền Khôn cũng đã chấp nhận thỏa hiệp, nhận lời Lý Thuần Phong, nếu như có thể khiến Tô Thương trở thành tông sư võ đạo thì đứa con đầu tiên của Lý Nguyệt và Tô Thương sẽ lấy họ Lý.

Tông sư võ đạo nha.

Ở trong thành phố chính là cao thủ siêu cấp đó.

Lý Thuần Phong vốn dĩ không muốn đồng ý nhưng thái độ của Tô Kiền Khôn rất là kiên quyết cho nên không còn cách nào khác, Lý Thuần Phong chỉ đành nhận lời thôi.

"Hy vọng thiên phú của Tô Thương đừng quá kém."

Lý Thuần Phong tự lẩm bẩm rồi đi về lại trang viên nhà họ Lý.

...

Nửa tiếng sau.

Tô Thương và Lý Nguyệt đã đến cây cầu lưới đỏ nổi tiếng ở Giang Bắc.

Cầu dài một ki lô mét, ban đêm rực rỡ ánh đèn, có đài phun nước nhân tạo, cảnh đẹp thu hút nhiều người nổi tiếng trên mạng đến check in nên nổi tiếng khắp mạng.

Lúc này.

Lý Nguyệt và Tô Thương đang đứng ở trên cầu, xung quanh không có nhiều người.

"Vợ à, bây giờ có thể nói rồi chứ, công việc của em là gì vậy, tại sao tối như vậy rồi còn đến đây?" Tô Thương cuối cùng không nhịn được liền mở miệng hỏi.

"Đương nhiên là có thể rồi, vốn dĩ em cũng không muốn giấu anh."

Lý Nguyệt giơ cánh tay ngọc ngà của mình lên vuốt mấy sợi tóc ở trên trán, sau đó thuận tay vén ra sau lỗ tai, rồi cười cười nói: "Kì thực, em là một..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK