“Đây là...”
Tô Thương sờ lên mũi, khẽ cười nói: “Thực ra, thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.”
"Đồ hai mặt!" Lý Nguyệt trợn mắt liếc Tô Thương một cái, nói: “Anh nói kẹo không tốt cho răng của trẻ, trẻ con không thể ăn kẹo, lẽ nào anh quên rồi sao?”
“Anh nói là, buổi sáng không thể ăn kẹo, bây giờ đã là buổi trưa rồi mà.” Tô Dương giải thích.
“Thôi, đừng giải thích nữa, chẳng phải là bản thân anh muốn nuông chiều Du Du sao, em nói với Tô Dương anh nhé, như thế thì không được đâu.”
Lý Nguyệt thành thật nói: “Em cũng muốn chiều Du Du, con bé gọi anh là cha, vậy thì cũng phải gọi em là mẹ!”
“Nhưng, Du Du đã có mẹ rồi mà.” Lúc này, Tô Thương, nói chen vào.
“Du Du.”
Lý Nguyệt ngồi xổm xuống, vuốt tóc cho Tô Du Du, sau đó nhẹ nhàng cười nói với cô bé: “Mẹ ruột là mẹ ruột, cô Lý có thể làm mẹ nuôi cháu không, như vậy về sau chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi, cô với cha Tô Thương của cháu, cũng có thể thường xuyên đưa cháu đi chơi.”
“Thật sao?” Tô Du Du vui vẻ nói.
“Ừm.”
Lý Nguyệt mỉm cười nói: “Khi chờ mẹ cháu đến đón con về nhà, cô sẽ nói với cô ấy chuyện này, tuy cô không quen mẹ cháu, nhưng với phẩm chất của cô Lý, chắc chắn là đáng tin, mẹ cháu sẽ không từ chối được đâu.”
“Nếu như mẹ cháu đồng ý để cô làm mẹ nuôi của cháu, sau này nếu cô ấy bận công việc, thì cô có thể chăm sóc cháu một cách danh chính ngôn thuận rồi.”
Lý Nguyệt nghiêm túc nói, dường như cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều, xem ra cô ấy rất thích Tô Du Du.
“A a a, cô Lý, cô tốt thật đó.”
Tô Du Du lấy que kẹo từ trong miệng ra, hôn lên môi Lý Nguyệt một cách ngọt ngào.
Khoảng mười phút trôi qua, đồ ăn đã gọi từ trước đã lên đầy đủ rồi.
Tô Thương với Lý Nguyệt, thay phiên nhau đút cho Tô Du Du ăn, cực giống một gia đình có ba thành viên, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Nhưng ngay lúc này, Đổng Tử Khôn và một cô gái Tây mắt xanh tóc vàng đi vào nhà hàng, hơn nữa còn đi thẳng đến phía bàn ăn ngay bên cạnh Tô Thương.
“Tiểu thư Mona, nhà hàng Joseph là nhà hàng Tây tốt nhất ở Giang Bắc, tôi vô cùng thích ăn món gan ngỗng ở chỗ này, hương vị rất ngon, cô nhất định phải thử đấy.” Đổng Tử Khôn cười nói.
“Được thôi.”
Cô gái Tây tóc vàng mắt xanh, thuận tiện ngồi luôn xuống ghế, phát âm tiếng nước Hoa còn chuẩn hơn Đổng Tử Khôn.
“Tiểu thư Mona, hãy tin tôi, đồ ngon ở đây nhất định sẽ không làm cô thất vọng đâu, tôi...”
Đổng Tử Khôn đang nói, lúc này đột nhiên nhìn thấy Lý Nguyệt ngồi ở bàn bên cạnh, hai mắt anh ta sáng lên, vô cùng mừng rỡ nói: “Lý Nguyệt, sao cô lại ở đây, chúng ta đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, tâm linh tương thông đó.”
“Anh Đổng, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối mặt bất tương phùng, không phải là tâm linh tương thông.” Cô gái Tây Mona sửa lại.
“Tiểu thư Mona nói đúng đó.”
Đổng Tử Khôn thuận miệng đáp lại một câu, sau đó liền không để ý đến Mona nữa, mà đi tới trước mặt Lý Nguyệt, nói một cách nịnh nọt: “Lý Nguyệt, chúng ta có thể cùng ăn bữa trưa với nhau không?”
Lý Nguyệt ngồi xích ra một chút, không hề để ý tới lời của Đổng Tử Khôn.
“Lý Nguyệt, chúng ta từng du học ở nước ngoài nhiều năm, rất có kinh nghiệm ăn đồ Tây, tôi cũng hài lòng về nhà hàng Joseph này nữa.”
Đổng Tử Khôn không bằng lòng, nói tiếp: “Mong cô nhận lấy lời mời của tôi.”
Lúc này Tô Thương ngồi trước mặt, bỗng không vui nữa, giọng lạnh lùng nói: “Đổng Tử Khôn, anh mù à, không thấy Lý Nguyệt đang dùng bữa với tôi sao?”
“Tô... Tô đại thiếu gia!”
Ánh mắt Đổng Tử Khôn nhìn Lý Nguyệt bỗng dịch chuyển, lúc này mới phát hiện Tô Thương ở bên cạnh, sắc mặt liền thay đổi rất nhanh.
Nhưng anh ta nghĩ lại, trong nhà mình có tông phái võ thuật làm chỗ dựa, sau đó anh ta bình tĩnh lại.
Sau khi bình tĩnh lại cảm xúc , Đổng Tử Khôn lấy hết dũng khí, đón nhận ánh mắt của Tô Thương, nghiêm nghị nói: “Tô đại thiếu gia, dùng bữa cùng với ai, là sự tự do của Lý Nguyệt, không phải phụ thuộc vào Tô đại thiếu gia anh, thì có thể ép buộc cô ấy.”
Sau đó Đổng Tử Khôn nhìn về phía Lý Nguyệt, vỗ ngực nói: “Lý Nguyệt, tôi biết chắc chắn là Tô đại thiếu gia đang ép buộc cô, đừng sợ, hôm nay tôi sẽ bảo vệ cô, Tô đại thiếu gia không dám uy hiếp cô đâu.”
“Ai nói là tôi bị uy hiếp vậy?”
Lý Nguyệt không hề có chút cảm xúc nào, lạnh nhạt nói: “Anh mù à, không nhìn ra cả nhà ba người chúng tôi đang ăn với nhau, rất vui vẻ sao?”
“Cả nhà ba người...”
Trong nháy mắt biểu cảm của Đổng Tử Khôn liền cứng đơ lại, nhìn Tô Du Du ngồi bên cạnh, sau đó không thể tin được liền nói: “Nguyệt, Nguyệt, em có con với Tô Thương rồi sao?”
“Ừ.” Lý Nguyệt không hề phủ nhận, nói với giọng điệu hờ hững: “Cho nên, Đổng thiếu gia, anh chấm dứt hy vọng gì với tôi đi, sau này đừng quấy rầy tôi nữa, dù sao tôi đã là mẹ của bé bốn tuổi rồi.”
“Á.”
Đổng Tử Khôn không có cách nào chấp nhận được, anh ta vừa mới trở về Giang Bắc, đã nhìn trúng Lý Nguyệt, đã xuất hiện rất nhiều những ước mơ viển vông tuyệt đẹp với Lý Nguyệt.
Nhưng bây giờ, anh ta đột nhiên biết được, nữ thần trong lòng mình đã sinh con cho Tô đại thiếu gia, điều này còn khó chịu hơn là bị cắm sừng đó.
“Lý Nguyệt, đây không phải là thật, cô nói với tôi, đây không phải là sự thật đi.”
Đổng Tử Khôn thất vọng vô cùng, muốn đi tới nắm lấy cổ tay trắng nõn của Lý Nguyệt.
Lúc này.
Tô Thương đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay của Đổng Tử Khôn, khuôn mặt sầm lại nói: “Đồ chó má, dám chạm vào vợ tôi, anh muốn chết phải không?”
Vừa nói xong, Tô Thương không hề hạ thủ lưu tình, trực tiếp bẻ gãy luôn cánh tay phải của Đổng Tử Khôn.
“Á.”
Đổng Tử Khôn hét lên một tiếng kêu thảm thiết, cơ thể thì loạng choạng nghiêng ngả, rất nhanh đã ngã xuống dưới đất, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.
“Im mồm, đừng làm phiền chúng tôi dùng bữa!” Tô Thương lạnh lùng uy hiếp: “Nếu không tôi sẽ khiến anh mãi mãi không nói được nữa.”
Đổng Tử Khôn liền không kêu nữa, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Thương một cách vô cùng oán hận, nghiến răng nói: “Tô đại thiếu gia, sẽ không cho rằng tôi thật sự sợ anh chứ!”
“Nhà họ Tô các anh là cái thá gì, sao có thể so được với nhà họ Đổng chúng tôi chứ.”
Đổng Tử Khôn đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi cười nhạt: “Sau lưng nhà họ Đổng chúng tôi có chỗ dựa, là tông phái võ thuật đấy, mấy hôm trước tùy tiện đưa đến một cao thủ, suýt nữa thì đánh chết cha anh, Tô đại thiếu gia, anh hung hăng càn quấy gì vậy?”
Liên quan đến chuyện của Cát Bình, Đổng Văn Thắng đã dặn đi dặn lại, bảo Đổng Tử Khôn phải giữ kín bí mật, không được nói với bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ, Đổng Tử Khôn bị Tô Thương đánh gãy tay, đau không chịu được, thực sự không nhịn nổi, liền muốn dùng Vô Ảnh Tông để uy hiếp Tô Thương.
Hử?
Tô Thương nghe thấy lời của Đổng Tử Khôn, lập tức nhướn mày lại, sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Xem ra, đêm đó nhà họ Đổng ít nhiều gì cũng có liên hệ với địa tông.
Ban đầu Tô Thương định tha cho Đổng Tử Khôn ngay lúc đó, nhưng khi biết được chuyện kia, liền đứng dậy, đi đến trước mặt Đổng Tử Khôn.
Bụp.
Ngay lập tức, anh ấy đưa tay ra đánh một chưởng, đánh Đổng Tử Khôn ngã nhào xuống đất.
Ngay sau đó.
Tô Thương tiến lên, nhấc chân dẫm lên phế bỏ cánh tay của Đổng Tử Khôn, cười cợt nói: “Đổng thiếu gia, anh đang bốc phét à, nếu nhà họ Đổng các anh lợi hại như thế, vậy bây giờ anh liên lạc với cha anh, bảo ông ấy đưa người đến đây cứu anh đi.”
“Á.”
“Được, Tô Thương, tôi sẽ tìm cha tôi, anh chờ đó cho tôi!”
Đổng Tử Khôn đau đến nỗi mặt mày cau có hết lên, vội vàng dùng cánh tay còn lại lấy điện thoại ra, gọi điện cho nhà họ Đổng...
Chương 172: Đổng Tử Khôn là một chàng trai tốt, từ trước đến giờ chưa từng gây chuyện
Giờ phút này.
Trang viên nhà họ Đổng.
Một chiếc xe Range Rover màu đen, đậu ở bên ngoài trang viên, sau đó, Đổng Văn Thắng bước xuống từ trên xe.
Hai ngày nay, ông ta đi tới Vô ảnh Tông, làm việc suốt mười mấy tiếng, cuối cùng cũng về đến Giang Bắc rồi.
“Ông chủ, tình hình như thế nào rồi, bên Vô Ảnh Tông có giận cá chém thớt với nhà họ Đổng chúng ta không?” Một tên thuộc hạ đi lên phía trước đón tiếp, hơn nữa còn hỏi nhỏ.
“Ừ.”
Đổng Văn Thắng gật đầu, sắc mặt có chút khó coi nói: “Đại trưởng lão Vô Ảnh Tông, trách móc thông tin của nhà họ Đổng chúng ta không đầy đủ, không báo cáo trước được thực lực của Tô Huyền Thiên, do đó đã hại chết cửu trưởng lão Cát Bình.”
“Quá đáng quá rồi đấy, cửu trưởng lão Cát Bình đến Giang Bắc, mục đích là phải giết chết Tô Thần Binh, Tô Huyền Thiên chỉ là xuất hiện trùng hợp ở chợ đen Cửu Môn thôi.” Tên thuộc hạ này nghiến răng nói: “Ông chủ, Vô Ảnh Tông không biết trái phải quá đấy, rõ ràng là đang đùn đẩy trách nhiệm mà.”
“Được rồi, tôi lấy một nửa tài sản của nhà họ Đổng, để trấn an đại trưởng lão Vô Ảnh Tông rồi.”
Đổng Văn Thắng bình thản nói: “Chuyện này, sau này đừng nhắc đến nữa, dù sao nhà họ Đổng chúng ta, chỉ là một thế lực phụ thuộc vào Vô Ảnh Tông thôi, rời khỏi Vô Ảnh Tông, nhà họ Đổng chúng ta ở Giang Bắc, sẽ rất khó khăn đấy.”
“Vâng.” Tên thuộc hạ này trả lời một cách rất kính trọng.
“Ôi, của cải khổ sở tích góp nhiều năm, vì một chuyện cỏn con, mà bị chôn vùi đi mất hơn một nửa, đây đúng là sự đau xót của một dòng họ phải phụ thuộc vào tông phái mà.”
Đổng Tử Khôn thở dài một hơi, có thể nhìn ra, trong lòng ông ta vô cùng bất đắc dĩ, không hề còn có cách làm nào khác cả.
Đối với nhà họ Đổng mà nói, Vô Ảnh Tông là một con quái vật khổng lồ, đừng nói đến cấp bậc của các trưởng lão, cho dù tùy tiện chọn một đệ tử, cũng có thể hủy diệt được cả nhà họ Đổng.
Cho nên, ở trước mặt Vô Ảnh Tông, Đổng Văn Thắng vô cùng bất lực, chỉ có thể tốn sức nói những lời hay tiếng tốt nịnh nọt ông ta, đến một tí không vừa lòng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Đơn giản là Vô Ảnh Tông chưa hề làm những chuyện giết gà lấy trứng, còn để lại cho nhà họ Đổng giữ một nửa tài sản, nếu không thì nhà họ Đổng sớm đã không tồn tại được nữa rồi.
“Gần vua như gần cọp, vận mệnh của nhà họ Đổng, từng giây từng phút đều bị thế lực vô độ này nắm giữ trong lòng bàn tay, cái mùi vị này đúng là không dễ chịu gì mà.”
Đổng Văn Thắng lại thở dài một lần nữa, sau đó liền không nghĩ tới chuyện này nữa, ánh mắt ông ta dừng lại trên người tên thuộc hạ bên cạnh, bèn hỏi dò: “Tử Khôn có ở nhà không?”
“Không ạ.”
Tên thuộc hạ này thành thật trả lời: “Gần đây thiếu gia Tử Khôn rất cố gắng luyện nói, vừa nãy còn ở nhà, nhưng bây giờ cậu ấy ra ngoài đi ăn với giáo viên luyện nói rồi.”
“Tử Khôn đúng là một đứa trẻ ngoan, từ trước tới giờ cũng chưa từng gây rắc rối gì, không để tôi phải lo lắng gì cả.”
Nhắc đến con trai Đổng Tử Khôn, Đổng Văn Thắng để lộ ra một nụ cười vui vẻ yên tâm.
Chính ngay lúc này, quản gia của trang viên lấy điện thoại chạy ra ngoài, sau khi thấy Đổng Văn Thắng, liền sốt ruột nói: “Ông chủ, điện thoại của thiếu gia Tử Khôn, hình như cậu ấy bị đánh rồi.”
“Cái gì, ai lại dám đánh con trai của tôi!”
Đổng Văn Thắng nghe thấy vậy, bỗng tức quá hóa giận, liền nhận cuộc điện thoại đó, lo lắng hỏi: “Tử Khôn, có chuyện gì vậy, ai đánh con?”
“Cha, đừng hỏi nhiều như thế nữa, con ở nhà hàng Joseph, cha mau đưa người đến nhanh chút đi!” Giọng nói Đổng Tử Khôn tràn đầy sự đau đớn.
“Được, được, được, Tử Khôn, con đợi cha nhé!”
Đổng Văn Thắng nghe thấy giọng nói của con trai, trong nháy mắt trong lòng đau mãi không thôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc kệ là ai, tôi muốn tên đó phải trả giá lại gấp trăm lần.”
Vừa cúp điện thoại, Đổng Văn Thắng cũng không thèm vào nhà nữa, mà đem theo vài tên cao thủ nhà họ Đổng, chạy thẳng đến nhà hàng Joseph.
Trang viên nhà họ Đổng, cách nhà hàng Joseph không xa.
Chiếc xe Range Rover đen vượt một trạm đèn đỏ, cũng khoảng năm sáu phút là đã đến nhà hàng Joseph.
Đổng Văn Thắng không do dự gì hết, dẫn đầu mấy tên cao thủ nhà họ Đổng, trực tiếp xông vào nhà hàng.
“Ai đã đánh con trai tôi, cút ra đây chịu sự trừng phạt mau!” Bước vào nhà hàng, Đổng Văn Thắng tức giận hét lớn lên.
“Là tôi.”
Lúc này, chân của Tô Thương chưa hề bỏ ra khỏi tay của Đổng Tử Khôn, nói một cách lạnh lùng: “Ông chủ Đổng, ông thật là phách lối quá đó nha.”
“Tô đại thiếu gia?”
Ánh mắt của Đổng Văn Thắng, dừng lại trên người Tô Thương, sắc mặt bỗng nhiên rất khó coi.
Ở Giang Bắc, nhà họ Đổng không dám gây họa cho với nhiều người, vừa hay Tô đại thiếu gia là một trong số đó.
Bất kể là Tô Thần Binh, hay là Tô Dực Cân, đều là những nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng.
Đặc biệt là Tô Dực Cân, vô cùng cưng chiều Tô đại thiếu gia, đến mức cả cái Giang Bắc này, hầu như không có ai dám động đến Tô đại thiếu gia, tất nhiên Đổng Văn Thẳng cũng không phải là ngoại lệ.
“Cha, cứu con!” Lúc này, Đổng Tử Khôn nằm dưới đất đang khóc lóc cầu cứu.
“Tử Khôn!”
Nhìn thấy con trai thê thảm đến mức như vậy, Đổng Văn Thắng liền đón lấy ánh mắt của Tô Thương, nghiến răng nói: “Tô đại thiếu gia, Tử Khôn không thù không oán gì với cậu, tại sao cậu lại đánh nó?”
“Không thù không oán sao?”
Tô Thương lạnh lùng cười: “Ha ha, cứ coi như là không thù không oán đi, nhưng tôi lại muốn hành hạ anh ta đấy, có vấn đề gì không?”
“Cậu!”
Vẻ mặt của Đổng Văn Thắng liền xám lại, trong ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ, nhưng sau đó bèn nói: “Tô đại thiếu gia, cho dù Tử Khôn đã làm sai cái gì, tôi thay nó nhận lỗi với cậu, chuyện hôm nay thì bỏ qua nhé, cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho nó một lần đi.”
Tô Thương chăm chú nhìn Đổng Văn Thắng, cười đểu: “Đây là thái độ nhận lỗi của ông sao? Ông đã từng thấy có người nào đứng để nhận lỗi chưa?”
“Tô Thương, cậu đừng có mà quá đáng như vậy, nói như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng bằng vai với chú bác của cậu, cho dù là cha cậu, cũng phải nể mặt tôi vài phần đấy?” Đổng Văn Thắng trầm giọng nói: “Một vừa hai phải thôi!”
“Ha ha!”
Tô Thương cười nhạt hai tiếng, căn bản anh ấy không coi trọng Đổng Văn Thắng, thậm chí ở ngay trước mặt Đổng Văn Thắng, còn giẫm nát cổ tay của Đổng Tử Khôn, hơn nữa chân kia còn đá văng Đổng Tử Khôn ra ngoài.
“Á.”
Đổng Tử Khôn hét lên một hồi, cơ thể trượt dài trên mặt đất, áo ở sau lưng thì bị mài rách hết, đau đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
“Tử Khôn.”
Đổng Văn Thắng vội đi đến phía trước, đỡ lấy Đổng Tử Khôn, sau đó dặn dò thuộc hạ: “Người đau, mau, đưa Tử Khôn đến bệnh viện tốt nhất ở Giang Bắc!”
“Vâng.”
Một tên cao thủ nhà họ Đổng, nhanh chóng cõng Đổng Tử Khôn.
“Tô đại thiếu gia, mối thù hận ngày hôm nay coi như đã kết thúc rồi, chúng ta đi!”
Đổng Văn Thắng để lại một câu nói, rồi đưa người rời khỏi nhà hàng Joseph.
“Đứng lại!” lúc đó Tô Thương, nói với giọng lạnh lùng: “Tôi đã bảo ông đi chưa vậy?”
“Tô Thương, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Sắc mặt Đổng Văn Thắng không thể khó coi hơn được nữa: “Đừng có ức hiếp người quá đáng nữa, nhà họ Đổng chúng tôi có thể đứng vững ở Giang Bắc, tuyệt đối không phải là thứ yếu đuối nhu nhược.”
“Nếu cậu ép chúng tôi đến bước đường cùng, không giữ thể diện cho nhà họ Đổng, vậy thì tôi cũng không ngại đoạn tuyệt với nhà họ Tô các cậu đâu.”
Tô Thương nghe thấy vậy, cười một cách giễu cợt: “Ha ha, sau lưng có tông phái võ thuật chống lưng, đúng là có khí phách thật nha.”
“Hử?”
Đổng Văn Thắng nghe thấy lời này, sắc mặt bỗng thay đổi rất nhanh, giả vờ như không biết rõ tình hình: “Hả, tôi nghe không hiểu cậu nói cái gì!”
“Đừng giả vờ nữa.”
Tô Thương nhìn chằm chằm vào Đổng Văn Thắng, khuôn mặt trầm lại cười nhạt nói: “Mấy ngày trước ở chợ đen Cửu Môn, người ra tay với cha tôi, đến từ Vô Ảnh Tông đứng sau ông phải chứ?”
“Cậu, sao cậu biết vậy?” Nghe được lời kể lại tỉ mỉ của Tô Thương, Đổng Văn Thắng bỗng bị lộ ra chân tướng.
“Con trai Đổng Tử Khôn của ông, chính miệng anh ta đã nói với tôi.” Tô Thương cười nói.
“Cái gì?”
Vẻ mặt của Đổng Văn Thắng như ngừng lại, sau đó vô cùng tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn sang Đổng Tử Khôn đang hôn mê.
Lúc trước ông ấy còn vì đứa con trai của mình không bao giờ gây họa mà dương dương tự đắc với mọi người, bây giờ lại khiến người khác ngạc nhiên.
M* ki*p, nếu không chọc đến thì thôi, một khi chọc đến thì làm cho người khác phải kinh sợ nha!
Chương 173: Biến thành hình dạng của Tô Thương
"Tô đại thiếu gia."
Sau khi suy nghĩ một lúc, Đổng Văn Thắng nhìn về phía Tô Thương, giải thích: "Tử Khôn bị người ta đánh đến sốt ruột rồi, vì thế mới có thể nói như thế, muốn dọa cậu một chút thôi, cũng để tìm lại một chút thể diện đó."
"Thực ra, lai lịch nhà họ Đổng chúng tôi căn bản không có thế lực võ thuật, Tử Khôn chỉ là nhân cơ hội mà thôi."
Đổng Văn Thắng nói tiếp: "Nó vừa nói như thế, cậu cứ nghe vậy thôi chứ đừng cho là thật."
"Ha ha, ông chủ Đổng, ông nghĩ tôi sẽ tin ông sao?"
Tô Thương nhẹ nhàng cười một cái, sau đó dùng ánh mắt sắc bén lộ ra, thản nhiên nói: "Tầng cao nhất của nhà hàng này có một phòng riêng, chuyện này, chúng ta vẫn nên nói rõ ràng thì hơn!"
"Được, Tô đại thiếu gia, hôm nay Đổng Văn Thắng tôi sẽ cùng cậu đi đến cùng chuyện này!" Đổng Văn Thắng trầm giọng nói.
Ông ta thân là ông chủ nhà họ Đổng, đã đặt chân đến hóa kình trung kỳ rồi, thực lực này ở Giang Bắc, cũng không tính là yếu
Huống hồ gì, trong mắt Đổng Văn Thắng, Tô Thương chỉ là một công tử bột siêu cấp, ông ta tất nhiên sẽ không để ý, sảng khoái đồng ý chuyện cùng Tô Thương đi đến phòng riêng trên tầng cao nhất.
"Lý Nguyệt, Du Du, hai người ở đây ăn cơm nhé, chờ một chút anh sẽ quay lại ngay." Lúc này, Tô Thương cười nói.
"Ừm."
Lý Nguyệt biết thực lực thật sự của Tô Thương, vì thế nên cũng không có chút lo lắng gì, cô vén mấy sợi tóc trên trán sau đó mỉm cười nói: "Tô Thương, anh có cần em để lại chút đồ ăn không?"
"Không cần đâu, anh ăn cũng khá nhiều rồi." Tô Thương nhẹ nhàng cười nói.
"Ông người xấu kia, đừng có mà bắt nạt cha tôi, nếu không thì Du Du sẽ đánh một chưởng cho ông vỡ đầu đó."
Tô Du Du ở bên cạnh, trước tiên là dữ dằn uy hiếp Đổng Văn Thắng, sau đó ôm lấy Tô Thương, ngoan ngoãn nói: "Cha Tô, cha phải nhanh trở lại nhé."
"Ừm."
Tô Thương gật đầu, sau khi vuốt lên tóc Du Du, liền đi thẳng vào thang máy với Đổng Văn Thắng.
Rất nhanh chóng.
Tầng cao nhất, phòng riêng.
Xung quanh ở đây đều là kính cường lực, ở trên cao nhìn xuống có thể nhìn bao quát hết toàn bộ phong cảnh khu vực xung quanh.
Trong phòng riêng, chỉ có Tô Thương và Đổng Văn Thắng.
"Ông chủ Đổng, lúc nãy ông giải thích như thế, giờ ông đừng ngụy biện lại nữa."
Tô Thương nhìn chằm chằm Đổng Văn Thắng, đi thẳng vào vấn đề chính, chất vấn: "Nói cho tôi biết, tại sao Cát Bình lại muốn giết cha tôi?"
"Ha ha, Tô đại thiếu gia, xem ra cậu cũng biết một chút nội tình rồi."
Bốn bề vắng lặng, Đổng Văn Thắng cũng không che giấu nữa, lạnh lùng cười nói: "Đúng vậy, cao thủ bán địa tông Cát Bình của ngày đó, thực sự là đến từ Vô Ảnh Tông, nhà họ Đổng chúng tôi, cũng chính là phụ thuộc vào thế lực của Vô Ảnh Tông."
"Nhưng mà, Tô đại thiếu gia, cậu biết những chuyện này thì sao chứ, dù là cậu đem chuyện này nói cho Tô Thần Binh cũng không có tác dụng gì, cậu cho rằng ông nội cậu sẽ dám trêu chọc vào nhà họ Đổng hay sao? Dám trêu chọc vào Vô Ảnh Tông?"
"Ông nội tôi thì không dám."
Tô Thương đón nhận ánh mắt Đổng Văn Thắng, cười đùa nói: "Nhưng...Tôi dám!"
Vừa dứt lời, Tô Thương lập tức ra tay, trực tiếp bóp lấy cổ Đổng Văn Thắng.
Vì tốc độ quá nhanh, Đổng Văn Thắng căn bản không hề có phản ứng lại, đột nhiên bị dọa đến sắc mặt biến đổi lớn.
Ngoài vẻ sợ hãi bên ngoài, trong lòng Đổng Văn Thắng càng thấy ngạc nhiên hơn, nhịn không được mà nói: "Cậu, cậu, cậu là cao thủ luyện võ?"
"Đúng thế!"
Tô Thương thản nhiên nói: "Bây giờ, ông có thể trả lời câu hỏi của tôi rồi chứ?"
"Cậu... cậu ở cảnh giới nào rồi?" Đổng Văn Thắng đầu óc trống rỗng, ru rẩy cuống họng hỏi lại.
"Ha ha, nhìn thấy một thân phận khác của tôi, ông sẽ hiểu ngay."
Vừa nói, Tô Thương tiện tay ném Đổng Văn Thắng ngã xuống đất, sau đó thi triển thuật dịch dung, biến thành dung mạo của Tô Huyền Thiên.
Cùng lúc đó, Tô Thương nhanh chóng phóng ra một sự uy hiếp mạnh khủng khiếp, bao phủ toàn căn phòng.
"Tô, Tô Huyền Thiên!"
Đổng Văn Thắng đã nhìn thấy video giết người của Tô Huyền Thiên, lúc này, sau khi nhìn thấy Tô Thương biến thành Tô Huyền Thiên, khiếp sợ đến tột đỉnh, mặt mũi tràn đầy sợ hãi nói: "Tô đại thiếu gia, lại chính là Tô Huyền Thiên sao!"
Tô Huyền Thiên!
Khi bắt đầu tiên xuất hiện ở chợ đen Cửu Môn, giết chết Tiếu Diện Phật, mọi người đều nói anh ấy là tông sư trẻ tuổi, danh tiếng vang xa.
Gần đây, Tô Huyền Thiên ở chợ đen Cửu Môn, chém giết Cát Bình đang ở cảnh giới bán địa tông, thế là từ tông sư trẻ tuổi, chuyển thành địa tông trẻ tuổi.
Thiên phú của Tô Huyền Thiên, thiên hạ có một không hai, lai lịch của anh ấy, càng thần bí hơn, chuyện này đã thu hút rất nhiều phỏng đoán của thế lực luyện võ.
Người thanh niên tài năng thiên phú tuyệt đỉnh đó, thế mà lại là tên công tử bột xấu xa siêu cấp, Tô Thương?
Sự trái ngược mạnh mẽ như thế, khiến cho Đổng Văn Thắng nhất thời không thể tin được.
Nhưng trên người Tô Thương phát ra uy lực, lại như một toàn núi lớn, ép ông ta thở không nổi, đến mức Đổng Văn Thắng không thể không tin.
"Tô thiếu gia!"
Sau khi Đổng Văn Thắng bị Tô Thương ném xuống đất, liền không đứng lên, ngay lúc này vội vàng quỳ hai đầu gối xuống đất, thấp thỏm lo âu cầu xin tha thứ: "Tôi không biết thân phận thật của anh, tôi đã đắc tội nhiều với anh, hi vọng anh có thể thứ lỗi cho tôi."
Với nhà họ Tô, thì Đổng Văn Thắng không hề sợ hãi.
Nếu như trở mặt, ông ta có thể xin Vô Ảnh Tông ra tay, dù cho nhà họ Tô là gia tộc lớn nhất Giang Bắc, cũng phải cúi đầu trước nhà họ Đổng.
Nhưng với Tô Huyền Thiên, Đổng Văn Thắng lại cực kỳ kiêng nể, tuyệt đối không dám chọc vào.
Bởi vì Tô Huyền Thiên trẻ tuổi như thế, mà có được thực lực giết chết bán địa tông, sau lưng chắc chắn sẽ có một thế lực mạnh mẽ khủng khiếp trong giới luyện võ.
Đổng Văn Thắng là người có hiểu biết, đệ tử mạnh nhất Vô Ảnh Tông cũng chẳng qua là cảnh giới tông sư mà thôi.
Nếu mà so sánh kỹ, Tô Huyền Thiên quá mạnh rồi, thế lực sau lưng anh ấy, nhất định là có thể nghiền nát Vô Ảnh Tông.
Trước đây cũng có người suy đoán, Tô Huyền Thiên có thể đến từ phong thiên chi địa (nơi tế trời), hoặc là đến từ Sơn Hải Chi Gian, hoặc là Vân Vu thâm sâu... Tóm lại, chắc chắn là xếp hạng phía trên tông phái trong giới luyện võ.
Vì thế, sau khi biết Tô Thương chính là Tô Huyền Thiên, Đổng Văn Thắng trực tiếp quỳ xuống luôn, không có có chút chần chừ gì, vô cùng cung kính Tô Thương.
"Đổng Văn Thắng."
Tô Thương khôi phục hình dáng, sau đó nhìn thẳng lên người Đổng Văn Thắng, nghiêm túc nói: "Nói cho tôi biết, tại sao trưởng lão ở Vô Ảnh Tông lại ra tay với cha tôi?"
"Bẩm báo Tô thiếu gia, cụ thể thế nào thì tôi không biết, nhưng chuyện này không liên quan đến nhà họ Đổng chúng tôi."
Đổng Văn Thắng vội vàng giải thích nói: "Nhà họ Đổng chúng tôi và nhà họ Tô, không thù không oán, tôi nhất định sẽ không để Vô Ảnh Tông giết ông chủ nhà họ Tô đâu."
"Nhà họ Đổng trong mắt Vô Ảnh Tông, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, trừ khi thực sự cần thiết, không thì tôi sẽ không liên lạc với Vô Ảnh Tông."
Đổng Văn Thắng chuyển hướng, thật sự nói: "Có điều, tôi cũng biết có một người nhất định sẽ hiểu."
"Ai?" Tô Thương nhíu mày.
"Đại trưởng lão Vô Ảnh Tông."
Đổng Văn Thắng nói tiếp: "Đại trưởng lão quản lý tất cả mọi việc của Vô Ảnh Tông, quyền lực rất lớn, Cát Bình chẳng qua chỉ là trưởng lão thứ chín, khi ra ngoài làm việc nhất định cần thông qua sự đồng ý của đại trưởng lão, Tô thiếu gia, anh muốn biết nguyên nhân, có thể đi hỏi ông ấy."
"Có cơ hội tôi sẽ đi hỏi."
Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn qua Đổng Văn Thắng, nhếch miệng cười: "Đổng Văn Thắng, tin tức tôi là Tô Huyền Thiên, ở Giang Bắc gần như không ai biết, bây giờ ông đã biết rồi, ông nghĩ tôi sẽ xử lýông thế nào?"
Nghe đến đây, Đổng Văn Thắng đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong đầu chịu không nổi mà hiện ra bốn chữ: Giết người diệt khẩu.
Nghĩ đến đây, Đổng Văn Thắng vội vàng thành kính cúi lạy sát đất, khuôn mặt sợ hãi nói: "Tô thiếu gia, cầu xin anh đừng giết tôi, từ nay về sau, tôi có thể làm việc cho anh, nhà họ Đổng tùy ý anh sai khiến."
"Được!"
"Đây là ông tự nói đó nhé!"
Tô Thương nghe vậy, ngay lập tức liền giơ hai tay bóp chặt lại, ngưng kết ra thành một hình vẽ phức tạp, trực tiếp đẩy vào trong người Đổng Văn Thắng.
Khế ước chủ tớ.
Thứ mà Tô Thương vừa mới ngưng kết, chính là khế ước chủ tớ.
Chủ tớ khế ước chia thành hai loại.
Một loại là khế ước chủ tớ của Bạch Miêu, giữa chủ tớ có sự hòa hợp, hỗ trợ lẫn nhau.
Còn loại khác chính là khế ước sử dụng trên người Đổng Văn Thắng, cưỡng chế đối phương, khiến đối phương trở thành nô lệ của mình.
Sau khi bị trói chặt bởi khế ước, Tô Thương có thể tùy ý biết suy nghĩ trong đầu Đổng Văn Thắng, thậm chí chỉ một ý nghĩ trong đầu thôi, cũng có thể khiến Đổng Văn Thắng vạn kiếp không thể sống lại được.
"Tô... Tô thiếu gia, vừa rồi anh đưa vào cơ thể tôi là thứ gì vậy?"
Lúc này, Đổng Văn Thắng nơm nớp lo sợ hỏi, vì ông ta cảm nhận được, tính mạng của mình như đang bị Tô Thương nắm trong lòng bàn tay.
"Cái này ông không cần hỏi nhiều, ông chỉ cần biết, từ nay về sau, tôi có thể tùy ý lấy đi tính mạng của ông là được rồi." Tô Thương thản nhiên nói.
Đây là thủ đoạn gì vậy?
Đáng sợ quá đi mất!
Đổng Văn Thắng biết được Tô Thương có sức mạnh cường đại như quỷ dị, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, biểu lộ lòng trung thành: "Tô thiếu gia, Đổng Văn Thắng tôi đảm bảo, từ nay về sau, anh nói gì nghe đó, tuyệt đối không thất lễ."
"Ừm."
Tô Thương thản nhiên nói: "Sau khi trở lại, giả vờ như không có chuyện gì xẩy ra, đừng làm bại lộ thân phận của tôi."
"Ngoài ra, nếu Vô Ảnh Tông lại phái cao thủ đến Giang Bắc, phải báo cho tôi đầu tiên."
Tô Thương sở dĩ không giết Đổng Văn Thắng, là vì muốn lợi dụng Đổng Văn Thắng để nắm rõ động thái của Vô Ảnh Tông.
Tất nhiên Vô Ảnh Tông phái người giết Tô Thần Binh một lần, chắc chắc sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Để bất cứ lúc nào cũng có thể biết được kế hoạch của Vô Ảnh Tông, Tô Thương giữ lại Đổng Văn Thắng, lấy khế ước chủ tớ để khống chế đối phương, phòng ngừa rắc rối về sau có thể xuất hiện.
Chương 174: Nghiện véo mặt của đứa trẻ
Sau đó.
Tô Thương và Đổng Tử Khôn cùng nhau trao đổi phương thức liên lạc, rồi cùng nhau đi xuống khỏi phòng riêng trên tầng, đi xuống tầng một của nhà hàng.
"Ông chủ Đổng, chuyện hôm nay, coi như bỏ đi, lần sau không được như vậy nữa." Tô Thương trước mặt mọi người, thản nhiên nói.
"Cảm ơn Tô thiếu gia khoan dung độ lượng."
Đổng Văn Thắng trước tiên là cảm kích, sau đó liền đem theo cao thủ nhà họ Đổng và Đổng Tử Khôn rời khỏi chỗ đó."
"Ha ha, nhà họ Đổng bị mất mặt rồi, vừa nãy còn hung hăng như thế, không ngờ bây giờ lại sợ rồi."
"Bình thường mà, nhà họ Tô ở Giang Bắc là một cơ sở vũng chắc, Tô Kiền Khôn chủ nhà họ Tô và chiến thần Tô Dực Cân, đều là nhân vật lớn, nhà họ Đổng sao dám chọc tới chứ."
"Tô đại thiếu gia vẫn là trùm sò đó, ông chủ nhà họ Đổng vừa rồi ở nhà ăn đang chống chọi gay gắt, là không muốn mất mặt nhà họ Đổng, Tô đại thiếu gia biết điều này, nên một mình gọi ông ta đến phòng khách, có lẽ ông chủ nhà họ Đổng vừa đến phòng riêng, liền trực tiếp quỳ xuống luôn rồi."
...
Nhà hàng Joseph đẳng cấp cao ở Giang Bắc, có thể đến đây ăn cơm, phần lớn đều là nhà hào môn, giàu sang quyền thế, cho nên bọn họ đối với chuyện của các đại gia tộc ở Giang Bắc, có chút hiểu biết.
Ông chủ ở đây, cũng là một người có danh tiếng, sức ảnh hưởng khá lớn, nhưng so với nhà họ Tô và nhà họ Đổng mà nói thì còn kém xa, đương nhiên không dám hỏi đến chuyện của Tô Thương và Đổng Văn Thắng.
Giải quyết xong nhà họ Đổng, Tô Thương liền đi đến trước bàn ăn, cười hỏi: "Vợ, Du Du, hai người ăn no chưa?"
"Ừm, ừm."
Tô Du Du gật gật cái đầu nhỏ, sau đó trừng mắt lên nói: "Cha Tô, người xấu đó có bắt nạt cha không, nếu ông ta bắt nạt cha, cha cứ nói cho Du Du, Du Du rất giỏi đó, một chưởng có thể đánh vỡ đầu ông ta."
Vừa nói, Tô Du Du quơ quơ quả đấm nhỏ, nhìn có vẻ rất hung dữ.
"Ha ha, không hổ danh là người tình nhỏ của cha." Tô Thương trong lòng tan chảy, xoa nhẹ lên đầu Tô Du Du, sau đó cười nói: "Có điều, không ai dám bắt nạt cha đâu, huống hồ gì con là con gái, vẫn nên để cha bảo vệ con thì hơn."
"Con không cho cha Tô bảo vệ đâu, mẹ nói rồi, cha là công tử bột siêu cấp, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ là một người bình thường mà thôi."
Tô Du Du kiêu ngạo nói: "Nhưng Tô Du Du không như thế, Du Du là siêu cao thủ, chỉ cần đưa tay ra, là long trời lở đất, siêu lợi hại luôn."
Một cô bé mặt ngọc hồng hào, lại tự hào nói ra được những lời này, cảm giác cực kỳ thích thú.
"Được được được, Du Du là siêu cao thủ."
Tô Thương chịu không nổi mà cười lên một tiếng, véo hai má phúng phính của con gái một cách cưng chiều.
"Ai ya, cha Tô, cha làm gì thế, véo má là không tôn trọng cao thủ siêu cấp đó, cha còn véo nữa là con giận thật luôn đó." Tô Du Du thở phì phò nói.
Tô Thương lại véo thêm lần nữa, trêu ghẹo nói: "Ha ha, Du Du, cha muốn xem bộ dạng lúc giận của con là thế nào đó."
"Cha Tô... Thôi bỏ đi, ai bảo cha là cha của con chứ, Tô Tô không thèm tính toán với cha nữa."
Khuôn mặt Tô Du Du tỏ vẻ bất đắc dĩ, buông buông tay nói: "Nhưng mà, cha, cha thật là ấu trĩ, véo lên má con mà cũng nghiện thật sao."
"Đúng thế, Tô Thương, anh ấu trĩ không đó hả!"
Lý Nguyệt bên cạnh trợn mắt nhìn Tô Thương, đồng thời cũng đẩy tay của Tô Thương ra, sau khi đưa Tô Du Du ra sau lưng để bảo vệ cố bé, liền nói: "Không cho anh véo nữa, Du Du xinh đẹp như vậy, anh véo làm mặt cô bé biến dạng thì làm sao được chứ."
"Sao có thể biến dạng được chứ, em tưởng là nhào bột hay sao hả." Tô Thương sờ sờ lên mũi, cười khổ nói.
"Thế cũng không cho véo!"
Lý Nguyệt giống như diều hâu đang bảo vệ con chim nhỏ của mình, đưa Tô Du Du ra phí sau lưng, nghiêm túc nói: "Du Du, yên tâm đi, có mẹ Lý ở đây, anh ấy không dám véo con nữa đâu."
"Dạ dạ, cảm ơn mẹ Lý, mẹ thật tốt với con." Tô Du Du cười hì hì rồi ôm chặt lấy Lý Nguyệt.
"Ai ya, vốn dĩ muốn véo thêm vài cái nữa, cái cảm giác mềm mềm núc ních này, như đầy collagen trên mặt, thật đáng tiếc quá đi."
"Tô Thương, véo mặt của Du Du thật sự dễ chịu đến thế sao?" Lý Nguyệt nghe vậy, đột nhiên thấy có hứng thú.
"Ừm, thật đó, không tin thì em cứ thử mà xem."
"Cái này..."
Nghe đến đây, Lý Nguyệt lộ ra một ý nghĩ, sau đó ngồi xổm xuống nhìn về phía khuôn mặt nhỏ non nớt của Du Du, hai mắt như phát sáng, ngượng ngùng nói: "Du Du, mẹ Lý có một chút yêu cầu hơi quá đáng xíu..."
"A, chú cảnh sát, nhanh cứu cháu với." Tô Du Du lập tức phản ứng lại, sau đó co cẳng chạy.
"Du Du, cho mẹ véo một chút thôi, mẹ Lý hứa là sẽ véo nhẹ nhàng mà."
"Mẹ chỉ véo một chút, cảm giác được một chút dễ chịu như cha nói là được mà."
Lý Nguyệt mỉm cười, sau đó đuổi theo phía sau.
"Ha ha."
Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, khóe miệng Tô Thương nhẹ nhàng cười lên.
Cứ như vậy, ba người đi ra khỏi nhà hàng Joseph, ngay sau đó liền lái xe về biệt thự ven sông.
Lý Nguyệt đã trốn học rồi, hơn nữa cô ấy muốn chơi cùng với Tô Du Du, nên buổi chiều cũng không đến trường, mà cùng với cha con Tô Thương đi đến phòng khách của biệt thự.
Ba người vừa mới bước vào, lại có thêm một bà dì khoảng hơn sáu mươi tuổi ở phía trước chào hỏi: "Tô đại thiếu gia."
"Ừm."
Tô Thương nhìn vào bà dì đó, chịu không được mà hỏi: "Dì Phù, sao dì lại tới đây?"
Bà dì đó gọi là dì Phù, là người làm ở nhà họ Tô, ở trang viên nhà họ Tô làm lụng vất vả cả đời, trung thành tuyệt đối.
Vì thế dù cho Tô Thương có trở thành công tử bột, nhưng đối với dì Phù thì rất lịch sự.
"Thưa đại thiếu gia, tối qua cậu gọi điện thoại về, nói ông chủ sắp xếp cho cậu một bảo mẫu, nên ông chủ để tôi tới đây." Dì Phù cười trả lời, khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn.
"Dì Phù, dì tuổi cao thế rồi, nên ở trang viên dưỡng già là được, dì quay về đi, đổi một người bảo mẫu trẻ khác qua đây." Tô Thương nói.
"Tô đại thiếu gia, mấy năm nay làm gì có bảo mẫu trẻ nào dám đến gần cậu chứ, cậu còn nhớ lần trước không, trang viên vừa mới nhận một bảo mẫu mười chín tuổi, dáng người nóng bỏng còn rất xinh đẹp, kết quả đến đêm cậu làm cho người ta..."
Dì Phù nhìn Tô Thương, oai phong lẫm liệt nói: "Tô đại thiếu gia, cậu đừng có đòi hỏi bảo mẫu trẻ ở trong nhà nữa, họ đều vẫn còn trẻ, sau này còn phải bàn chuyện cưới gả, cậu có gì nóng trong người thì có thể tìm đến tôi, tôi già thế này rồi, không quan tâm những lời bàn tán kia đâu."
"Tôi..."
Tô Thương nhìn dì Phù đang tỏ vẻ rộng rãi vì chính nghĩa, khuôn mặt nhăn nheo, sắc mặt vàng như nến, đột nhiên không phản bác lại được.
"Phụt."
Lý Nguyệt ở bên cạnh lập tức cười phun ra, trêu đùa nói: "Tô Thương, không ngờ khẩu vị của anh lại đặc biệt như thế luôn hả, hai người ở bên nhau đi mà, em đồng ý nhường vị trí hoàng hậu đó."
"Vợ, đừng nói lung tung."
Tô Thương sờ lên mũi, nhìn vào dì Phù khuyên nhủ: "Dì Phù, dì vẫn nên trở về thì hơn, tôi tìm bảo mẫu là muốn chăm sóc cô bé."
Đang nói, Tô Thương chỉ tay vào Tô Du Du, rồi nói tiếp: "Cô bé này là Tô Du Du, là con gái của bạn tôi, tôi tạm thời phải để ở đây mấy ngày."
"Du Du chỉ mới bốn tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, tôi muốn tìm một người bảo mẫu trẻ tuổi chăm sóc cô bé."
"Tô đại thiếu gia, cậu đừng xem thường người khác."
Dì Phù lại nói tiếp: "Tôi giỏi nhất là chăm sóc trẻ con, cậu và đại tiểu thư đều là một tay tôi nuôi nấng đó."
"Cậu lúc nhỏ khá bướng bỉnh, đi vệ sinh nhất định phải cởi hết quần áo, không cởi thì không chịu đi, mỗi lần đều là tôi cởi quần áo cho cậu, kéo xong lại mặc vào, mãi đến năm tuổi cậu mới bỏ được cái thói quen xấu này đó."
Dì Phù chững chạc đàng hoàng nói tiếp: "Còn nữa, đại thiếu gia, cậu khi còn bé bao quy đầu quá dài, mười hai tuổi đã phải làm phẫu thuật cắt bao quy đầu, khi đó điều kiện chữa bệnh không phát triển như bây giờ, hậu phẫu thì cậu phải nằm trên giường một tuần liền, còn không phải tôi bên cạnh chăm sóc cậu hay sao."
"Còn nữa, cậu..."
Dì Phù còn muốn đưa thêm ví dụ nữa, nhưng Tô Thương lại chịu không nổi, sắc mặt tối sầm lại, trực tiếp ngắt lời: "Dì Phù, dì đừng nói nữa, dì muốn ở thì cứ ở lại đi."
Đúng là hết cách mà.
Dì Phù bên cạnh mình hơn hai mươi năm rồi, quả thực là biết rất nhiều tai nạn xấu hổ của mình mà, mình còn không đồng ý thì chính mình sẽ bị bóc phốt sạch sẽ cho mà xem...
Chương 175: Nhất ngôn cửu đỉnh của Tô Thương
Không thể không nói.
Dì Phù có rất nhiều kinh nghiệm để chăm sóc người khác, dù sao thì cũng đã làm cả đời ở nhà họ Tô rồi, cho nên Tô Thương cũng không có từ chối mà giữ dì Phù lại.
Tô Du Du chơi đùa cả một buổi sáng, cho nên đã hơi mệt, Tô Thương liền dỗ cô bé đi ngủ trưa.
Sau khi cho con gái ngủ rồi, Tô Thương và Lý Nguyệt ngồi trên sofa cùng nhau xem tivi.
Trong thời gian này, hai người gặp mặt nhau rất là nhiều, nhưng mà đây là lần đầu tiên cả hai ngồi yên lặng bên nhau và tận hưởng khoảng không gian này.
“Tô Thương, Du Du đã 4 tuổi rồi, theo lý mà nói thì cũng phải đi học rồi, tối qua em đã gửi tin nhắn cho mẹ nó, hỏi Du Du học ở trường mẫu giáo nào, nhưng mà mẹ cô bé nói là trường của Du Du không ở Giang Bắc.”
Lúc này, Lý Nguyệt bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề, thế là đề nghị nói: “Trẻ con không đi học thì cũng không được, em đang nghĩ chi bằng đăng ký cho Du Du đi học mẫu giáo, có thể đi học được mấy ngày thì hay mấy ngày, dù sao thì anh cũng không thể mỗi ngày, mỗi lúc đều có thể ở cùng nó được, em cũng phải đi học rồi còn bận rộn lớp dạy múa nữa.”
“Được.”
Tô Thương khẽ cười nói: “Vợ à, chuyện này đều giao hết cho em sắp xếp.”
“Ừm.” Lý Nguyệt mỉm cười nói: “Đúng lúc em biết một trường mẫu giáo này rất tốt, buổi chiều mình đi đăng ký thì ngày mai là có thể đi học được rồi.”
“Thời gian một tuần nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cứ để cho Du Du đi học trường mẫu giáo chơi mấy ngày đi.” Lý Nguyệt cười nói.
“Vợ à, em thật là chu đáo.”
Tô Thương dựa sát vào Lý Nguyệt, tay của anh bất giác để lên đùi của Lý Nguyệt sau đó thì bắt đầu không ngoan ngoãn.
“Tô Thương, anh làm gì vậy, đang giữa ban ngày ban mặt, đừng có đụng vào em.” Khuôn mặt đẹp như ngọc của Lý Nguyệt ửng đỏ lên.
Tô Thương cũng không thèm để ý, trực tiếp ôm Lý Nguyệt lên người mình, cười nham hiểm nói: “Hi hi, vợ à, lúc trước không phải em đã đồng ý với anh rồi sao, sau khi hết kỳ nguyệt san thì sẽ cùng anh… hi hi.”
“Em…em đồng ý với anh lúc nào chứ!”
“Hôm qua, anh nhớ rõ ràng mà.”
“Anh, anh ăn không nói có mà.”
“Ai dô, vợ à, không hổ là nữ sinh viên nha, lại còn dùng thành ngữ nữa kìa, xem ra anh cũng phải nói một câu thành ngữ mới được, nếu không thì làm sao thể hiện được anh cũng là một người văn hóa.”
Tô Thương vòng tay qua cái eo thon của Lý Nguyệt, rồi nghiêm túc nói: “Làm người quan trọng nhất là phải trung thực, giữ lời, đã hứa với người khác chuyện gì thì nhất định phải làm được, không được nuốt lời, vợ à, em phải giống như anh, phải là một người nhất ngôn của đỉnh, nói lời giữ lấy lời.”
“Phì!”
Lý Nguyệt nghe thấy như vậy, lập tức bật cười thành tiếng rồi bĩu môi nói: “Tô Thương, anh đang đùa với em sao, còn nói gì mà trung thực giữ lời hứa, anh nhất ngôn cửu đỉnh lúc nào hả, anh là ngoài loại người đó sao?”
“Em không tin sao?” Tô Thương nhíu mày nói.
Lý Nguyệt trừng mắt nhìn Tô Thương, rồi lắc đầu nói: “Không tin.”
“Ừ hử, vợ à, anh nổi giận rồi đó, bây giờ anh sẽ cho em thấy anh có phải là người nhất ngôn cửu đỉnh hay không.”
“Đến đi, đến đi, cho em thấy nào.” Lý Nguyệt không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Được, anh sẽ thỏa mãn em!”
Tô Thương gật đầu, rồi quay sang làm việc bằng cả hai tay, anh bắt đầu vén áo của Lý Nguyệt lên.
“Tô Thương, anh… anh cởi áo em ra làm gì?” Lý Nguyệt xấu hổ đỏ cả mặt, cô bắt đầu cảm thấy bối rối.
Tô Thương hỏi ngược lại, sau đó nghiêm túc nói: “Vợ à, em cứ chờ xem, chỉ trong vòng một câu nói thôi đừng nói là 9 lần, ít nhất anh có thể làm đến 19 lần, bảo đảm sẽ không khiến cho em thất vọng.”
Vừa nói Tô Thương vừa tiếp tục vén áo của Lý Nguyệt lên.
Nhất ngôn cửu đỉnh?
Nhất ngôn cửu… đỉnh?
Quá uá thô tục rồi!
Lý Nguyệt khuôn mặt sững sờ, sau khi phản ứng lại thì đỏ bừng cả mang tai.
“Tô Thương, anh không biết xấu hổ, nhất ngôn cửu đỉnh, anh đã nói thành câu thành ngữ bậy bạ gì rồi.” Lý Nguyệt nghiến răng, nghiến lợi nói, đồng thời dùng tay giữ chặt áo của mình lại.
“Nhất ngôn cửu đỉnh làm sao mà là bậy bạ được.”
Tô Thương nghiêm chỉnh nói: “Vợ à , để anh phổ cập cho em nguồn gốc về câu thành ngữ nhất ngôn cửu đỉnh nhé, trong thời trong thời Xuân Thu chiến quốc, nhà chính trị gia nổi tiếng Mao Tùy…”
“Dừng lại!”
Lý Nguyệt tối sầm mặt lại nói: “Thành ngữ nhất ngôn cửu đỉnh này giống như ý nghĩa mà anh đang nói sao?”
“Dù sao cũng không sai khác gì mấy.” Tô Thương cười hi hi nói: “Đến đi, vợ à, anh biểu diễn cho em xem một xíu, để em cảm nhận được văn hóa sâu sắc của câu thành ngữ này.”
“Em, em không cần.” Lý Nguyệt vội vàng đứng dậy, muốn trốn chạy ra khỏi Tô Thương.
Nhưng mà.
Tô Thương lại nắm chặt lấy cánh tay ngọc ngà của Lý Nguyệt, rồi trực tiếp lôi cô ngã vào lòng mình, anh dường như biến thành một tên tổng tài độc đoán ngay trong vài giây, nghiêm nghị nói: “Em gái à, em không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu, chiều theo anh đi.”
Nói xong, Tô Thương hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nguyệt.
Lý Nguyệt giãy giụa vài cái, nhưng rất nhanh thì cũng buông xuôi theo, bắt đầu phối hợp với Tô Thương.
Nhưng ngay khi Tô Thương đang muốn làm đến bước cuối cùng thì Lý Nguyệt lại nói: “Không được, Tô Thương, kì nguyệt san của em vừa mới hết, nên không thể được, rất dễ mang thai đó.”
“Hi hi, vợ à anh lại phổ cập cho em một kiến thức nhỏ nhé, sau khi kỳ nguyệt san thì mấy ngày tiếp đó là khó mang thai nhất.”
Tô Thương ghé sát vào tai của Lý Nguyệt khẽ cười nói: “Bởi vì thời gian này không phải là thời kỳ rụng trứng, cho nên vô cùng an toàn, xác suất mang thai rất, rất là nhỏ.”
“Lại nói, nếu như mang thai rồi thì sao chứ, em là vợ chưa cưới của anh, cả đời này ngoại trừ em thì anh sẽ không lấy ai cả, bây giờ cũng có rất là nhiều người có con rồi mới kết hôn đó thôi hi hi.”
Sau đó, Tô Thương lại chuẩn bị đi đến bước cuối cùng.
Lý Nguyệt nhìn Tô Thương kiên trì như vậy, thì trong lòng cô cũng có chút dao động, thế là dần khép mắt lại, ngầm cho phép Tô Thương hành động.
Điều này khiến cho Tô Thương vô cùng hưng phấn, không khỏi nuốt xuống hai ngụm nước bọt, rồi lập tức đè Lý Nguyệt xuống.
Nhưng mà chính ngay lúc này, dì Phù không biết từ đâu lại xuất hiện, trên tay cầm cây lau nhà.
“Đại thiếu gia, nhấc cái chân qua một bên, cản trở tôi lau nhà rồi.”
???
Lau nhà lau nhà?
Tô Thương đen cả đầu lại, lập tức dừng hành động lại.
“A.”
Lúc này Lý Nguyệt mới ý thức được là đang có người thứ ba ở đây, cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng ngồi dậy, hốt hoảng vuốt lại mái tóc đang rối bù của mình, cô ước gì có thể tìm được một cái lỗ nào đó để chui xuống ngay lập tức.
“Vợ à, chúng ta đổi chỗ khác, rồi tiếp tục nhé.” Tô Thương cười nói.
“Tô Thương, không, không được, em phải đi tìm nhà trẻ cho Du Du, rồi lát nữa còn phải đi đến lớp dạy múa nữa.” Lý Nguyệt đỏ cả mặt nói.
“Anh lái xe đưa em đi nhé.”
“Đúng vậy, thiếu phu nhân, để đại thiếu gia đưa cô đi đi, có mấy chuyện ở trên xe cũng có thể làm được.” Lúc này, dì Phù nghiêm túc nói: “Nhưng mà, hai người phải cẩn thận đó phải đậu xe ở nơi không có người, hôm nay tôi lướt Tik Tok thì nhìn thấy có một đôi nam nữ ở trong xe…. sau đó bị người ta quay lại phát lên mạng, xấu hổ chết đi được.”
“Không cần đâu Tô Thương, em gọi xe là được rồi.”
Vốn dĩ Lý Nguyệt cũng muốn đồng ý rồi nhưng mà sau khi nghe thấy nghe dì Phù nói thì lập tức đổi chủ ý, khuôn mặt ngọc ửng đỏ chạy ra khỏi biệt thự ven sông.
“Vợ à, anh không có ý đó, anh…”
Tô Thương đang nói thì Lý Nguyệt chạy xa rồi, sau đó anh nhìn sang dì Phù đang lau nhà, nghiến răng, nghiến lợi nói: “Dì Phù, dì làm cái gì vậy!”
“Đại thiếu gia, cậu đang nói gì vậy, tai của tôi bị lãng nghe không rõ lắm?” Dì Phù hồn nhiên nói.
“Tôi!”
Tô Thương tức chết đi mà, xém chút là thành công rồi, kết quả là xôi bỏng hỏng không.
Nhưng mà, dù sao dì Phù cũng không phải là người làm bình thường, dì ấy đã chăm sóc Tô Thương hơn 20 năm rồi, bây giờ tuổi tác đã lớn, mắt mờ tai lãng, Tô Thương cũng không thể trách đối phương được.
“Thôi bỏ đi, đi đến chợ đen Cửu Môn một chuyến vậy, để Lưu Huy điều tra xem mẹ của Du Du là ai, sau đó lại hỏi Lưu Huy xem Minh chủ của anh ta thì khi nào tới Giang Bắc, bây giờ mình đang cần gấp đá năng lượng.”
Suy nghĩ đến đây, Tô Thường nhìn sang dì Phù dặn dò nói: “Dì Phù, Du Du đang ngủ, dì chú ý một xíu nhé, tôi có chuyện phải đi ra ngoài.”
“Được rồi, đại thiếu gia.” Dì Phù cung kính đáp lại.
CMN.
Lúc nãy không phải là tay lãng hay sao, sao bây giờ lại nghe rõ ràng rồi.
Tô Thương đen cả đầu lại nhưng cũng không trách phạt dì Phù mà. bước nhanh ra khỏi biệt thự ven sông.