• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156: Lại dạy thêm hai chuyển

Sau khi biết được rõ ý đồ của Dược Vương Điện, Tô Thương bắt đầu âm thầm tính toán.

Nếu đại hội y thuật được tổ chức ở Giang Bắc thì cũng sẽ giảm bớt được nhiều phiền phức.

Đến lúc đó, bản thân mình sẽ lấy thân phận của Tô Huyền Thiên tham gia, sau đó thể hiện chút tài năng ra thì đương nhiên có thể làm trưởng lão rồi.

Còn muốn phát động thách đấu với điện chủ thì phải xem tình huống thế nào đã.

"Sư phụ, ngoài chuyện đại hội y thuật ra, còn một chuyện này tôi cảm thấy cũng cần phải nói cho cậu." Lúc này, Hoa Thời Mạc cung kính nói.

Tô Thương cau mày nói: "Chuyện gì?"

"Chiến thần Thiên Sách dưới trướng Bình Thân Vương đã khởi hành đến Giang Bắc rồi, có lẽ đêm nay sẽ đến nơi."

Hoa Thời Mạc nói tiếp: "Theo tin tức của tôi thì chiến thần Thiên Sách đã nhận được mệnh lệch của Bình Thân Vương đến Giang Bắc để kết giao với cao thủ trẻ tuổi kia."

"Lúc trước tôi còn cảm thấy rất ngạc nhiên, sao Giang Bắc đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ trẻ tuổi như vậy, ha ha, không ngờ người giết chết tám vạn binh lính của địch lại chính là sư phụ."

Hoa Thời Mạc tiếp tục nói: "Nói như vậy thì sư phụ à, chiến thần Thiên Sách cũng vì cậu mà đến đó."

"Bình Thân Vương, chiến thần Thiên Sách?" Tô Thương khẽ cau mày, hiển nhiên anh không biết hai người này là ai.

Nhìn thấy sự nghi ngờ của sư phụ, Hoa Thời Mạc giải thích nói: "Sư phụ, Bình Thân Vương là anh em ruột của đương kim hoàng thượng, tay nắm trọng binh, là đại nguyên soái của nước Hoa.”

"Dưới trướng ông ta có 10 vị chiến tướng, chị gái của ngài,Tô Dực Cân là một trong 10 đại chiến tướng và chiến thần Thiên Sách, Triệu Thiên Sách cũng vậy."

"Hoá ra là người lãnh đạo trực tiếp của chị gái à."

Tô Thương nở một nụ cười rồi lập tức hỏi: "Triệu Thiên Sách này có công lao gì mà có tên tuổi ngang với chị gái ta vậy?"

"Chiến thần Thiên Sách trấn thủ biên giới phía nam, từng có một lần lừa giết 12 vạn quân địch, dọa các nước phía nam biên giới mới nghe tin đã sợ mất mật."

Nhắc đến Triệu Thiên Sách, Hoa Thời Mạc hiếm khi mới bộc lộ sự kính nể mà nói: "Sư phụ, Triệu Thiên Sách là kho báu của quốc gia, là trụ cột của Đại Hoa, uy danh vẫn luôn rất cao."

"Ừm, ta biết rồi." Tô Thương khẽ gật đầu.

"Sư phụ, nếu Triệu Thiên Sách muốn gặp cậu thì cậu có gặp hay không?" Hoa Thời Mạc dò hỏi.

"Không gặp."

Tô Thương khẽ cười nói: "Bình Thân Vương phái anh ta đến tìm tôi không phải là muốn kéo tôi vào dưới trướng à."

"Cả đời tôi mặc sức với vạn dặm sông núi, không muốn có bất kỳ trói buộc nào, sao có thể trở thành thủ hạ của vương hầu được, gặp hay không gặp cũng không có ý nghĩa gì."

"Ông chỉ cần giúp tôi lưu ý đại hội y thuật nhiều hơn là được, có tin tức gì thì nói cho tôi biết, mấy chuyện khác không cần quan tâm quá nhiều." Tô Thương thản nhiên nói.

"Vâng."

Hoa Thời Mạc cung kính đáp ứng, sau đó ông ấy không kiềm được mà hỏi: "Sư phụ, tôi nghe nói là một người, một chó giết được 8 vạn quân địch, nói như vậy thì cậu còn có một con chó cảnh rất mạnh ư?"

"Hử!?"

Tô Thương không trả lời mà nhíu mày nhìn Hoa Thời Mạc, lạnh lùng nói: "Ông quên lời tôi vừa mới nói rồi sao?"

"Tôi đáng chết, là tôi lắm mồm, xin sư phụ trách phạt." Hoa Thời Mạc lập tức thấp thỏm, lo âu nói.

"Trách phạt thì không cần, nhưng lần sau không nên hỏi thì đừng hỏi, có một số chuyện ông ít biết sẽ tốt hơn."

Vẻ mặt Tô Thương lạnh nhạt, sau đó đổi giọng nói: "Thương tổn của ông nội tôi khôi phục thế nào rồi, mấy ngày trước gặp ông ấy, hình như ông ấy vẫn chưa khỏi hẳn."

"Thưa sư phụ, bây giờ ông chủ Tô đã bình phục hoàn toàn rồi."

Hoa Thời Mạc nói: "Cơ thể của ông chủ Tô vốn đã yếu ớt, đồng thời mấy năm qua vẫn luôn bị thương nên tôi phải khống chế lại lượng thuốc."

"Mấy ngày nay, ông chủ Tô hồi phục rất tốt, cơ thể cũng khoẻ mạnh hơn nhiều nên tôi mới gia tăng dược hiệu, hôm qua thì đã khỏi hẳn rồi." Hoa Thời Mạc bổ sung nói.

Ông ấy phân tích rất đúng.

Tô Kiền Khôn có bệnh kín trong cơ thể, đã tồn tại quá lâu rồi nên cần phải từ từ tẩm bổ mới được, không được nóng vội, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao sau khi Tô Thương sống lại không tự mình điều trị cho ông nội.

Bởi vì nếu anh có ra tay thì cũng phải điều trị từ từ, vừa dưỡng, vừa điều trị, đó mới là phương án có lợi nhất cho cơ thể.

"Hoa Thời Mạc, cảm ơn ông đã điều trị cho ông nội của tôi."

Tô Thương nhìn về phía Hoa Thời Mạc, lập tức hỏi: "Ông luyện Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm như thế nào rồi, đã quen với chuyển thứ hai chưa?"

"Sư phụ, khách sáo rồi, đây là việc tôi phải làm." Hoa Thời Mạc cười một tiếng, sau đó thẹn thùng nói: "Cố gắng thì cũng có thể thao tác được chuyển thứ hai rồi nhưng vẫn chưa được thuần thục lắm."

"Cứ từ từ thôi, thiên phú của ông không cao nhưng siêng năng khổ luyện thì vẫn có cơ hội thông thạo."

Tô Thương khẽ cười nói: "Kế tiếp tôi sẽ truyền cho ông thêm hai chuyển nữa, ông hãy nhìn cho kỹ."

Vừa dứt lời, Tô Thương nhìn về phía mô hình cơ thể người bên cạnh, nhanh chóng rút châm bạc ra, vừa đâm vào huyệt vị, vừa giảng giải.

Sau 8 phút.

Tô Thương thu tay lại, ánh mắt dừng lại trên người Hoa Thời Mạc, thản nhiên nói: "Tôi đã đặt châm bạc trên huyệt vị, ông chỉ cần luyện tập theo là được."

"Cám ơn sư phụ!"

Hoa Thời Mạc cực kỳ kích động, ông ấy hưng phấn nói: "Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm quá thần kỳ, nếu tôi có thể nắm giữ được bốn chuyển thì đã có thể đè bẹp được đa phần các thầy thuốc khác rồi, cảm ơn sư phụ đã truyền thụ Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm cho tôi!"

"Ha ha, đúng là ếch ngồi đáy giếng mà, trong mắt tôi, Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm cũng chỉ là một phương pháp châm cứu cấp thấp nhất thôi, vốn không đáng để nhắc tới."

Trong mắt Tô Thương tràn đầy sự khinh miệt, anh nhanh chân đi ra khỏi phòng làm việc.

"Cung tiễn sư phụ!"

Hoa Thời Mạc cúi người chào tạm biệt Tô Thương một cách cung kính, cho đến khi Tô Thương rời đi ông ấy mới dám đứng thẳng lên.

Lúc này.

Hai con mắt đục ngầu của Hoa Thời Mạc nhìn về phía mô hình cơ thể người mà sáng rực lên, ông ấy không kiềm được mà lẩm bẩm: "Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm tuyệt vời quá !"

"Nhưng mà cái này đối với sư phụ mà nói lại là phương pháp châm cứu cấp thấp nhất."

"Rốt cuộc sư phụ có lai lịch gì vậy?"

Tuy trong lòng Hoa Thời Mạc cực kỳ nghi ngờ nhưng ông ấy vẫn thu lại suy nghĩ của mình, sư phụ không cho hỏi nhiều nên ông ấy quyết định từ nay về sau sẽ không nghĩ đến những vấn đề này nữa.

"Ông nội."

Hoa Thanh Đại đi đến, tò mò hỏi: "Nhìn bóng lưng người vừa đi ra, trông rất giống Tô Thương, là anh ta ạ?"

"Ừm, là Tô đại thiếu gia."

Hoa Thời Mạc lấy lại tinh thần, gật đầu nói: "Thanh Đại, sao hôm nay cháu lại đến trường học?"

Từ sau khi biết bộ mặt thật của Nạp Lan Minh Triết, Hoa Thanh Đại đau lòng đến mấy ngày, cô ấy xin phép nghỉ không đến trường nên Hoa Thời Mạc mới hỏi như vậy.

"Ông nội, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, cháu đã lấy lại tinh thần rồi." Hoa Thanh Đại khẽ cười nói.

Sở dĩ, cô ấy khổ sở như vậy cũng không phải là do tình cảm dành cho Nạp Lan Minh Triết quá nhiều, chẳng qua là do cô ấy cảm thấy mình đã bị lừa gạt thôi.

Thật ra.

Hoa Thanh Đại chỉ nghĩ về Nạp Lan Minh Triết một chút mà thôi, cũng đúng là có nảy sinh một tia tình cảm.

Nhưng hạt giống tình yêu này còn chưa kịp mọc rễ, nảy mầm thì đã bị huỷ diệt rồi.

Chàng trai đẹp như hoa, ấm áp và dịu dàng.

Trong lòng Hoa Thanh Đại, hình tượng của Nạp Lan Minh Triết là như vậy đấy.

Nhưng đêm hôm đó cô ấy mới biết cái gì mà dịu dàng, khiêm tốn, cái gì mà nho nhã, lễ độ, tất cả đều là giả hết, Nạp Lan Minh Triết thật sự chính là một kẻ lật lọng, một kẻ hèn hạ không chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích.

Hoa Thanh Đại cảm thấy mình đã bị lừa mà còn là bị lừa một cách triệt để nên cô ấy mới cảm thấy đau khổ như vậy.

Nhưng bây giờ cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi, dù sao thì bản thân cũng không bị tổn thất cái gì, coi như là quen biết một con chó đi.

"Thanh Đại, không gì tốt hơn chuyện cháu có thể nghĩ thông suốt được, sau này có kết giao với bạn trai thì phải cảnh giác cao độ, để ông nội cháu kiểm tra trước cho."

Hoa Thời Mạc nở một nụ cười hiền hậu, ông ấy chợt nhớ đến Tô Thương liền không kiềm được mà hỏi: "Thanh Đại, cháu cảm thấy con người Tô đại thiếu gia như thế nào?"
Chương 157: Khoa trung y hay khoa tài chính

Tô đại thiếu gia...

Nghe được câu hỏi của ông nội, trong nháy mắt Hoa Thanh Đại đã hiểu ý của ông nội là gì, gương mắt trắng nõn bỗng đỏ ửng lên.

"Thanh Đại, cháu đỏ mặt làm gì, chẳng lẽ cháu đã sớm có cảm tình với Tô đại thiếu gia à?" Hoa Thời Mạc cười hỏi.

"Ông nội!"

Hoa Thanh Đại kịp phản ứng lại, đỏ mặt nói: "Ông ghép cặp bậy bạ gì thế, Tô Thương là chồng sắp cưới của Nguyệt, hai người bọn họ mới là một đôi!"

"Chuyện này có làm sao đâu."

Hoa Thời Mạc suy nghĩ rất thoáng, khẽ cười nói: "Thằng nhóc Tô Thương này cực kỳ ưu tú, chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ bên người, cháu có thể ở bên cậu ấy đã là rất tốt rồi."

"Được rồi, ông nội, ông đừng nói lung tung nữa, ông còn nói nữa cháu sẽ nổi giận đấy!"

Hoa Thanh Đại cắn răng nói: "Hơn nữa, Tô Thương không phải chỉ là người giúp cháu thấy rõ bộ mặt thật của Nạp Lan Minh Triết thôi sao, ngoài cái đó ra thì anh ta có gì đặc biệt hơn người khác đâu, cháu mới không thích một đại thiếu gia ăn chơi thường xuyên đến quán bar cấp cao đâu!"

"Thanh Đại, cháu thì biết cái gì, ông không cho phép cháu nói Tô Thương như vậy!"

Hoa Thời Mạc vừa học được hai chuyển của châm cứu nên đương nhiên muốn bảo vệ sư phụ, thế là ông ấy chân thành nói: "Thường xuyên đến quán bar thì sao, người đàn ông như thế đã quen với việc nhìn ngắm hoa cỏ, như vậy thì nghị lực rất cao nha, sau này sẽ có thể chịu đựng được cám dỗ!"

"Hơn nữa đàn ông đi quán bar cũng có thể học được rất nhiều kỹ thuật, đảm bảo cuộc sống sau khi cưới sẽ hạnh phúc mỹ mãn!" Hoa Thời Mạc nghiêm trang nói.

"A..."

Vẻ mặt Hoa Thanh Đại tràn đầy kinh ngạc: "Ông nội, khi nào thì đi quán bar thì là chuyện tốt vậy, còn học tập kỹ thuật nữa chứ, dù gì ông cũng là giáo sư trường đại học danh tiếng, chuyện đó mà cũng có thể dùng hai chữ học tập được ạ?"

"Sao lại không được dùng."

Hoa Thời Mạc cũng nhận ra lời mình nói không ổn cho lắm, nhưng ông ấy vẫn chọn bảo vệ sư phụ, nên chỉ có thể đi đến cùng con đường này: "Cuộc đời chính là một quá trình học tập không ngừng, học tập chuyện mình không am hiểu thì đó chắc chắn là học tập."

"Không am hiểu... Ông nội à, mấy năm này ngày nào Tô Thương cũng đi quán bar, chuyện này anh ta am hiểu rõ hơn ai hết nhưng anh ta vẫn đi, đi hoài đó thôi!" Hoa Thanh Đại cắn răng nói.

"Cái này gọi là học nữa, học mãi."

Hoa Thời Mạc nhìn Hoa Thanh Đại nghiêm túc nói: "Từ chuyện này có thể nhận thấy Tô Thương có nghị lực rất kiên cường, sau này chắc chắn có thể trở thành người đứng trên mọi người."

"Cháu..."

Hoa Thanh Đại cứng họng, nhất thời cô ấy không tìm được ra lý do thích hợp nào để phản bác lại.

Khựng lại vài giây đồng hồ, Hoa Thanh Đại lẩm bẩm nói: "Ông nội, ông nói thật với cháu đi, có phải Tô Thương nắm được nhược điểm của ông trong tay hay không?"

"Không có."

"Thế tại sao ông cứ luôn nói giúp cho anh ta vậy?" Hoa Thanh Đại nghi ngờ nói.

Hoa Thời Mạc cảm thấy hơi ngượng ngùng nói: "Ông nội chỉ nói đúng sự thật mà thôi."

"Nói đúng sự thật? Ha ha, ông nội à, ông nói hay thật đấy."

Hoa Thanh Đại chẳng tin chút nào, bĩu môi nói: Được rồi, không nói chuyện Tô Thương với ông nữa, cháu tìm ông là định từ chức, cháu không muốn làm giáo viên trợ giảng nữa."

"Hả, có chuyện gì vậy?" Hoa Thời Mạc cau mày hỏi.

"Làm giáo viên quá mệt mỏi, cháu mới tốt nghiệp đại học nên không muốn lãng phí thanh xuân, hơn nữa cháu còn tốt nghiệp học viện múa nên làm giáo viên trợ giảng khoa Trung Y không đúng chuyên môn chút nào."

Hoa Thanh Đại nói tiếp: "Đúng lúc Nguyệt muốn mở một lớp đào tạo múa, cháu định qua chỗ cậu ấy, lập nghiệp với cậu ấy, làm rạng rỡ truyền thống múa cổ phong."

"Haiz, hồi trước ông cảm thấy xã hội bên ngoài quá loạn nên mới dùng quan hệ điều cháu qua viện Trung Y."

Hoa Thời Mạc thở dài một cái, rồi nói: "Sau khi xảy ra chuyện Nạp Lan Minh Triết thì ông mới nhận ra ông đã làm sai rồi, ông không nên giữ cháu ở bên người."

"Nếu như cháu sớm được tiếp xúc với xã hội, biết được những cảnh lừa mình dối người, đấm đá lẫn nhau, có lẽ cháu sẽ không bị Nạp Lan Minh Triết lừa gạt."

Hoa Thời Mạc nói tiếp: "Được rồi, Thanh Đại, ông chấp nhận chuyện cháu từ chức."

"Nhưng có một chuyện cháu bắt buộc phải nhớ kỹ cho dù có gặp bất cứ chuyện gì, không giải quyết được đều phải nói với ông trước, có kết giao bạn trai cũng phải để ông nội kiểm tra cho cháu!" Hoa Thời Mạc dặn dò.

Hoa Thanh Đại vừa cười, vừa nói: "Được rồi mà ông nội, gần đây cháu cũng không muốn nói chuyện yêu đương cho lắm."

"Như thế sao được, cháu đã lớn thế này rồi, trắng trẻo, xinh tươi, dáng người cũng đẹp, không nói chuyện yêu đương thì tiếc lắm."

Nói đến đây, Hoa Thời Mạc lại nhắc đến Tô Thương một lần nữa, ông ấy cười nói: "Thật ra Tô Thương thật sự rất khá, cháu có thể suy nghĩ kỹ lại một chút."

Hoa Thanh Đại bĩu môi nói: "Ông nội, có phải cháu không tốt ở đâu, đắc tội với ông rồi không, sao ông cứ muốn cháu làm kẻ thứ ba vậy?"

"Cháu vẫn còn trẻ."

Hoa Thời Mạc vừa cười vừa lắc đầu, cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Hoa Thời Mạc cực kỳ hiểu rõ thực lực và thiên phú của sư phụ Tô Thương, thành tựu tương lai không thể lường trước được.

Người có năng lực chân chính có ai không tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp đâu?

Làm người phụ nữ bên cạnh cường giả như vậy còn thoải mái hơn làm vợ cả người bình thường nhiều.

Hoa Thời Mạc đã lang bạt hơn nửa đời người đương nhiên hiểu rõ đạo lý này nhưng Hoa Thanh Đại lại không hiểu được nên ông ấy cũng không nhắc lại nữa.

...

Giây phút này.

Tô Thương đang đi dạo trong trường học, rất nhanh anh đã đến lớp 8 khoá 21 khoa trung y.

Đã đến trường rồi có làm gì cũng phải qua gặp vợ một lần, huống chi anh còn chưa đến lớp học của vợ bao giờ, không biết trong lớp có con cóc ghẻ nào có mưu đồ bất chính với vợ mình hay không, nếu có phải đe dọa một phen mới được.

Thế là Tô Thương đứng giữa cửa lớp 8, hai con mắt đã nhìn đi nhìn lại mấy lượt nhưng vẫn không thấy Lý Nguyệt đâu.

"Kỳ lạ, sao vợ lại không ở trong phòng học nhỉ?"

Ngờ vực trong lòng, Tô Thương gọi điện thoại cho Lý Nguyệt, khẽ cười nói: "Vợ ơi, đang trong thời gian lên lớp mà em đang làm gì vậy, sao em không ở trong lớp?"

"Em vẫn đang ở trong lớp học mà." Ở đầu dây bên kia, Lý Nguyệt khẽ nói.

"Không thể nào, anh đang đứng ngay trước cửa lớp 8 khoá 21 khoa trung y nhưng anh không thấy em đâu cả." Tô Thương nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ anh đến nhầm lớp rồi hả?"

"Khoa trung y..."

Lý Nguyệt khựng lại một chút, sau đó cắn răng nói: "Đồ ngốc, không phải anh đi nhầm lớp mà anh đi nhầm khoa rồi, em học khoa tài chính!"

"Khoa tài chính?"

"Ừm, lần trước anh hỏi em, không phải em đã nói cho anh biết à."

"A chuyện này... Có thể là anh nghe nhầm rồi." Tô Thương bỗng thấy hơi xấu hổ.

"Nghe nhầm, Tô Thương, không phải lỗ tai của anh có vấn đề gì chứ!" Lý Nguyệt thở phì phò rồi cúp điện thoại.

Khoa tài chính.

Khoa trung y.

Tô Thương nghĩ lại hình như hôm đấy vợ nói là khoa tài chính, đúng là mình nghe nhầm rồi, lúc ấy mình còn lặp đi lặp lại 2 lần, giờ nghĩ lại thì thấy buồn cười thật.

"Mình làm sao vậy, đường đường là tiên đế vậy mà lại bị lãng tai!"

Tô Thương tự cười giễu mình một cái, rồi cất điện thoại đi, rời khỏi khoa trung y.

Mấy phút sau, Tô Thương đi vào lớp 8 khoa tài chính, từ xa đã nhìn thấy Lý Nguyệt rồi.

Lúc này.

Lý Nguyệt đang mặc một chiếc váy cổ trang dài màu đỏ, dáng người cao gầy mảnh khảnh cộng thêm dung nhan nghiêng nước nghiêng thành rất phù hợp với chiếc váy này.

"Ai da, vợ à, không phải em đang học à, sao lại ra đây làm gì?" Tô Thương cười chào hỏi.
Chương 158: Vương đại thiếu gia lòng đầy căm phẫn

Lý Nguyệt trợn mắt nhìn Tô Thương, khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ nói: "Em còn không phải lo lắng cho cái tên đại ngốc nghếch nhà anh tìm không thấy lớp học hay sao?"

"Ha ha, vợ à, lần đó là anh nghe nhầm, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, thực ra tai của anh nghe rất thính đó nha."

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Thậm chí, anh có thể nghe thấy trong lòng của em đang khen anh rất đẹp trai nữa đó."

"Đừng bốc phét nữa được không, Mr. Lãng tai của em" Lý Nguyệt bĩu môi cười nói.

"Khụ khụ."

Tô Thương không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, thế là nói: "Vợ à, anh nhớ lúc đưa em đến trường, em không phải là bộ đồ này mà, em thay đồ từ lúc nào thế."

"Vừa rồi em đang tập múa, đây là bộ đồ múa của em, em nghe điện thoại của anh xong liền đi ra đây, không kịp thay đồ nữa."

"Là thế hả, thế thì vợ ơi, em nhanh vào tập múa tiếp đi, đúng lúc để anh nhìn trộm vợ một chút." Tô Thương cười nói.

"Em nhảy mệt rồi, buổi trưa ăn lẩu, miệng có chút khát, em muốn uống ngụm nước..."

Lý Nguyệt đang nói, đột nhiên thấy Tô Thương lại gần, giống như muốn hôn mình, thế là vội vàng nói: "Ý của em là, em muốn uống nước khoáng, em không uống miệng...ơ ơ ơ..."

Lý Nguyệt vẫn chưa nói xong, liền bị Tô Thương chặn miệng lại, bắt đầu hôn mà không thèm để ý gì đến ai.

Lúc đầu, Lý Nguyệt đánh vào lồng ngực Tô Thương, nhưng từ từ, cơ thể của cô bắt đầu mềm nhũn, giống như con chim non dựa vào cơ thể Tô Thương, bắt đầu phối hợp với nhau.

Mặc dù dáng người Lý Nguyệt đẹp hơn người, cao khoảng một mét bảy, nhưng vì múa cổ điển, nên không đi giày cao gót.

Mà Tô Thương khoảng chừng hơn một mét tám, cúi đầu xuống là có thể dễ dàng hôn lên vợ mình rồi.

Cứ như vậy, hai người đi tới đi lui, kéo dài khoảng bốn, năm phút mới tách nhau ra.

Sau đó.

Tô Thương ôm eo Lý Nguyệt, cười hì hì nói: "Vợ ơi, vợ có còn khát nữa không?"

"Hết khát rồi!"

Lý Nguyệt giận dữ nhìn Tô Thương, mặt đỏ ửng, thẹn quá hóa giận nói: "Tô Thương, anh với con lạc đà Alpaca có phải là có họ hàng gần không, sao toàn là thích phun nước miếng thế hả, lần sau cứ tiếp tục như thế, em sẽ không hôn môi anh nữa đâu!"

Tô Thương nghe xong, dùng giọng điệu tổng đài bá đạo, nghiêm túc nói: "Hửm? Em gái, em không hôn môi anh, thế em muốn hôn môi với ai hả?!"

"Muốn hôn ai thì hôn, dù sao thì không hôn với anh nữa!" Cái đầu nhỏ của Lý Nguyệt hất lên kiêu ngạo nói.

“Ha ha, em gái, em chọc giận anh thành công rồi đó, bây giờ anh sẽ cho e thấy nụ cười đểu giả của anh cùng với vẻ mặt mang sáu phần hờ hững, tám phần lạnh lùng, chín phần khinh bỉ, để rồi sau đó anh sẽ bắt đầu giày vò em!" Tô Thương hung dữ nói.

"Phù!"

Lý Nguyệt đột nhiên cười một tiếng: "Tô Thương, anh thế này trông thật ngốc....!"

Tô Thương không chần chờ, hôn thêm một lần nữa, Lý Nguyệt lập tức không nói nữa.

Mặc kệ là con gái hay là phụ nữ, đối phó với họ, đừng quan tâm quá nhiều, chỉ cần mò mẫm vài cái, hôn nhiều hơn hai cái thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.

Lần này sau khi hôn thật dài, Lý Nguyệt ngoan ngoãn rúc vào ngực của Tô Thương, hành động của hai người trông cực kỳ ngọt lịm.

"Cmn, hoa khôi khoa tài chính Lý Nguyệt!”

"Hoa khôi khoa tài chính gì chứ, cô ấy đến từ câu lạc bộ múa, tôi xem cô ấy múa rồi, nói là hoa khôi cũng không đủ đâu!"

"Vài ngày trước, video Lý Nguyệt múa ở cây cầu lưới đỏ nổi tiếng trên Internet, thành tin hot trên các trang mạng toàn quốc, mấy người có biết không?"

“Tất nhiên là biết rồi, nhưng đáng tiếc, cô ấy là vợ chưa cưới của Tô đại thiếu gia, hôm nay video Tô đại thiếu gia đánh phóng viên cũng hot rồi, công tử bột ăn chơi lêu lổng, quả thực là đồ cặn bã!"

"M* nó, người đàn ông đó là ai, sao lại dám hôn Lý Nguyệt, lại còn là hôn môi nữa chứ!"

"Lý Nguyệt dĩ nhiên là không phản kháng, còn nằm trong lồng ngực anh ta... khoan đã, cmn, người đàn ông này là Tô đại thiếu gia sao!"

"Một bông hoa nhài, cắm vào bãi c*t trâu hả, thật đáng tiếc!"

...

Từ khi Lý Nguyệt xuất hiện, liền thu hút một đám học sinh vây quanh, gây ra không ít ồn ào.

Nhất là khi nhìn thấy Tô Thương và Lý Nguyệt ôm nhau, hiện trường lập tức sôi nổi lên, tất cả đều nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy đáng tiếc thay cho Lý Nguyệt.

"Một bông hoa nhài cắm vào bãi c*t trâu, ha ha, phân tích thật sự chính xác." Lúc này, Lý Nguyệt cười nói.

Tô Thương nghe những lời này, lập tức xắn tay áo lên, thở phì phò muốn đi dạy lại mấy đứa học sinh đã nói ra những lời này.

"Tô Thương, bớt giận, người ta chỉ là nói đùa thôi mà." Lý Nguyệt giữ Tô Thương lại, khuyên nhủ.

"Không được, những lời này sao có thể lấy ra làm trò đùa được chứ!"

Tô Thương nghiêm túc nói: "Em là vợ của anh, anh tuyệt đối không cho phép bọn họ nói em là c*t trâu!"

"Ặc..."

Lý Nguyệt dừng lại, nụ cười trên miệng chợt tắt.

Sao em lại là c*t trâu được chứ?

Mình rõ ràng là bông hoa nhài, không phải sao?

Anh có phải là hiểu lầm gì câu nói này hay không?

"Chạy mau, Tô đại thiếu gia thẹn quá hóa giận rồi"

"Cái tên đại thiếu gia ăn chơi trác táng này đến phóng viên còn dám đánh, nhất định sẽ không xem chúng ta ra gì đâu, đừng nên đắc tội với anh ta."

Đám học sinh ở bên cạnh nhìn Tô Thương tức giận, đột nhiên bị dọa đến giải tán ngay lập tức.

"Hừm, xem như chúng mày chạy nhanh."

Tô Thương nghiến răng nói, tất nhiên cũng chỉ là làm dáng một chút mà thôi, lấy thân phận của anh ấy, anh ấy sẽ không thực sự tức giận với những học sinh này, dù sao thì vị trí cao thấp cũng khác nhau: "Vợ à, em không phải là khát nước chứ, đi, anh đưa em đi mua nước."

"Ừm, có điều em không muốn uống nước nữa, em muốn uống trà sữa." Lý Nguyệt cười nói.

"Được thôi."

Tô Thương cười cười, sau đó liền nắm tay Lý Nguyệt, đi trên con đường nhỏ trong vườn trường.

Bây giờ mới là mùa thu, gió chiều nhè nhẹ không hanh khô, không khí mùa thu thật sảng khoái.

Cùng người mình thích đi bộ trong vườn trường, dưới chân dẫm lên những chiếc lá vàng, âm thanh xào xạc xào xạc truyền đến, còn không phải là cảm giác yêu đương hay sao?

Rất nhanh, Tô Thương và Lý Nguyệt đã đến được quán trà sữa ngoài cổng trường học.

Lúc này, đang là giờ học, vì thế trong quán trà sữa rất ít người.

Sau khi Tô Thương và Lý Nguyệt gọi trà sữa, liền ngồi xuống bên cạnh chờ.

"Tô đại thiếu gia?"

Lúc này, ở cách đó không xa truyền đến tiếng của Vương Phú Quý, trong giọng nói tràn đầy kích động: "Cmn, Tô đại thiếu gia, thật sự là anh sao!"

"Còn có chị dâu, chị dâu Lý Nguyệt, xin chào, cmn, hai người cũng cầm tay nhau luôn rồi hả!"

Tô Thương nghe thấy giọng nói đó, liền cùng Lý Nguyệt đi đến bên cạnh Vương Phú Quý.

Trong lúc đó, Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, nghi ngờ nói: "Vương đại thiếu gia, cậu đây là đang làm cái gì vậy hả?"

"Tôi hả..."

Ánh mắt Vương Phú Quý trốn tránh, cầm điện thoại lên thuận miệng ứng phó nói: "Ha ha, tôi đang cày tiktok."

"Cày tiktok?"

"Đúng vậy, cày tiktok."

Vương Phú Quý mở điện thoại ra, vừa mở video vừa nói: "Tô đại thiếu gia, anh không biết sao, đàn ông bây giờ, quá thảm thương rồi, một chút tôn nghiêm cũng không có."

"Anh nhìn xem trong video này, một đại lão gia to lớn vạm vỡ, bị vợ ông ấy nắm lấy tai rồi đánh, không dám đánh trả lại, chỉ biết kêu chít chít oe oe đau đớn!"

"Anh nhìn tiếp cái video này, càng đáng giận, vợ anh ta bắt anh ta quỳ ở bàn phím, cmn ngu ngốc, thế mà quỳ xuống không dám nói hai lời, động tác cũng lưu loát sinh động, thuần thục khủng khiếp, vừa nhìn là biết thường xuyên quỳ rồi!"

Vương Phú Quý khuôn mặt đầy ghét bỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô đại thiếu gia, anh nói xem giận hay không chứ, những kẻ này thật là nhu nhược, mặt mũi đàn ông chúng ta đều bị họ vứt hết rồi."

“Vương Phú Quý tôi, từ đáy lòng luôn xem thường họ, thương tâm, đàn ông thật đáng thương mà!"

Vương Phú Quý nghiến răng nghiến lợi, càng nói càng kích động, giống như có cảm giác chính mình đang là những người đàn ông trong video đó, còn tỏ vẻ đầy vẻ khinh thường đối với họ.

Nhưng lúc này, Tô Thương nhìn vào Vương Phú Quý đang quỳ dưới đất, động viên nói: "Vương đại thiếu gia, trước tiên cậu đừng tức giận nữa, có chuyện gì thì đứng dậy nói, tôi thấy cậu quỳ trên vỏ sầu riêng thế này, thật là khó chịu mà."
Chương 159: Cuộc sống bi thảm của Vương Phú Quý

Vỏ sầu riêng.

Đúng vậy.

Giờ này phút này, Vương Phú Quý thực sự đang quỳ trên vỏ sầu riêng, quần còn cuốn lại, đầu gối tiếp xúc trực tiếp với vỏ sầu riêng, các vết máu có thể được nhìn thấy rõ ràng trên các bộ phận bên cạnh.

"Phụt."

Lý Nguyệt ngồi bên cạnh thực sự nhịn không nổi nữa rồi, mỉm cười cười nói: "Vương đại thiếu gia, anh muốn cười chết tôi sao, mình còn phải quỳ trên vỏ sầu riêng, mà miệng vẫn còn chửi bậy những người quỳ trên bàn phím hay sao chứ."

Sau khi cười xong, Lý Nguyệt cảm thấy mình có chút không lịch sự, thế là nói: "Nhanh đứng dậy đi, đừng giày vò mình nữa, để lâu sẽ thấy rất khó chịu đó."

"Ô ô ô... Tô đại thiếu gia, chị dâu Lý Nguyệt, tôi cũng muốn đứng dậy lắm, nhưng mà không dám đứng." Vương Phú Quý lập tức rơi đầy nước mắt, khóc sướt mướt nói.

"Đàn ông mà khóc cái gì chứ, nhanh lau khô đi, đừng khiến ông đây mất mặt."

Tô Thương chửi bậy một câu, sau đó tò mò nói: "Cậu đường đường là Vương đại thiếu gia, ai dám bắt nạt cậu, để cậu phải quỳ lên vỏ sầu riêng thế này?"

"Là bạn gái của tôi, Tô đại thiếu gia, tôi đang yêu, hức hức hức." Vương Phú Quý tủi thân nói.

"Yêu đương không phải rất thoải mái sao, là chuyện tốt tốt, khóc cái rắm gì."

"Anh không hiểu được đâu Tô đại thiếu gia."

Ai ngờ, Vương Phú Quý khóc càng thảm hơn, một dòng nước mũi một dòng nước mắt nói: "Yêu đương khổ quá rồi, nếu có thể lựa chọn, dù có cận kề cái chết thì tôi cũng không yêu nữa!"

"Rốt cuộc là chuyện gì, bạn gái cậu là ai?" Tô Thương nghi ngờ nói.

"Tô đại thiếu gia, người đó là Lưu Sở Điềm!"

Vương Phú Quý khuôn mặt đầy tủi thân nói: "Ngày đó anh nhắc về Lưu Sở Điềm với tôi, ai biết được cô ấy tối hôm đó lại đi đến nhà tôi làm khách chứ."

"Lúc nhỏ tôi với Lưu Sở Điềm có mối quan hệ cực kỳ tốt, cũng tính như dạng thanh mai trúc mã đó, chẳng qua tôi và cô ấy hơn mười năm rồi không gặp nhau, ngày đó vừa nhìn qua, thấy cô ấy tướng tá cũng được, nên mới chịu không được mà nói với cô ấy vài câu, cô ấy cực kỳ nhiệt tình với tôi, lúc đối diện với tôi thì mặt cứ đỏ ửng lên, rõ ràng là thích tôi rồi đó."

Vương Phú Quý nói tiếp: "Tô đại thiếu gia, con người tôi thì anh đã biết rồi đó, con gái chủ động tìm đến tận cửa, tôi làm sao có thể bỏ qua được chứ, chúng tôi thường xuyên qua lại với nhau như thế, rồi cô ấy trở thành bạn gái của tôi, chúng tôi phát triển cực kỳ nhanh, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi."

"Nhưng Lưu Sở Điềm quá bảo thủ rồi, khi tôi nhắc đến chuyện đó, cô ấy liền trực tiếp từ chối liền, còn muốn đánh tôi nữa."

"Tôi đường đường là Vương đại thiếu gia, làm sao có thể cam tâm tình nguyện để con gái đánh chứ, lúc đó tôi liền đánh trả lại."

Nói đến đây, Vương Phú Quý nghiến răng nghiến lợi, khóc không ra nước mắt nói: "Nhưng cmn, tôi phát hiện ra tôi căn bản đánh không lại cô ấy, người con gái Lưu Sở Điềm này, lại là người luyện võ, hơn nữa giống như đã đặt chân đến hóa kình rồi hay sao đó, cực kỳ lợi hại luôn."

"Tôi bị đánh rất thảm, hai ngày không xuống nổi giường, đợi sau khi tôi gần như hồi phục rồi, tôi liền đi tìm Lưu Sở Điềm, nói lời chia tay với cô ấy."

Vương Phú Quý tiếp tục nói: "Chạm cũng không cho tôi chạm, còn dã man như thế, loại con gái như thế này căn bản không xứng làm bạn gái của Vương đại thiếu gia tôi."

"Nhưng mà Lưu Sở Điềm không đồng ý, còn nói tôi nắm tay cô ấy, cũng để tôi ôm cô ấy, làm cho tôi phải chịu trách nhiệm với cô ấy."

"Tôi trách cái cọng lông gì mà nhiệm hả, tôi trực tiếp tìm đến cha tôi, để nhà tôi ra mặt, trừng trị Lưu Sở Điềm, dù sao nhà họ Lưu họ cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, không dám chống lại nhà họ Vương chúng tôi."

Vương Phú Quý càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng khổ cực hơn chính là, cha tôi với ông nội tôi, không những không giúp tôi, ngược lại còn nói chuyện với Lưu Sở Điềm, thậm chí còn quay sang đánh tôi một trận, bắt tôi phải đối xử tốt với Lưu Sở Điềm."

"Mẹ với bà nội tôi lại càng khoa trương hơn, hai người họ suốt ngày kéo Lưu Sở Điềm đi dạo, xưng hô với Lưu Sở Điềm thì toàn là trực tiếp gọi con dâu, cháu dâu."

"Người con gái Lưu Sở Điềm này, cũng không phản bác lại, thậm chí còn vui vẻ đón nhận, nhìn có vẻ rất vui vẻ."

"Cô ấy thì vui vẻ rồi, còn tôi thì rất khó chịu."

Nói xong lời cuối cùng, Vương Phú Quý vừa lau nước mắt vừa gào khóc: "Tô đại thiếu gia, trong lòng tôi khổ lắm luôn, anh chính là người anh em tốt nhất của tôi, nhất định phải đứng ra làm chủ cho tôi!"

Tô Thương xem như nghe cũng hiểu rồi.

Chuyện của Lưu Sở Điềm, anh ấy trước đây đã biết rồi, chỉ là không nghĩ rằng Lưu Sở Điềm lại to gan đến thế, lại có thể trực tiếp đi đến nhà Vương Phú Quý.

Xem ra, tình yêu làm cho người ta trở nên mù quáng, Lưu Sở Điềm đã chấp nhận con người Trương Phú Quý này rồi, nên cũng trực tiếp đến thăm nhà luôn.

Mà người nhà họ Vương, biết Lưu Sở Điềm xuất sắc như vậy, tuổi còn trẻ mà đã là người luyện võ hóa kình, tương lai còn phát triển hơn nữa, nhất định là mong muốn đẩy nhanh tiến độ chuyện hôn sự của Vương Phú Quý và cô ấy.

Vì thế, nhà họ Vương Phú Quý từ trên xuống dưới đều đối xử với Lưu Sở Điềm tốt như thế, xem Lưu Sở Điềm như người trong nhà họ rồi.

"Vương đại thiếu gia, chuyện của cậu và Lưu Sở Điềm, tôi không tiện nhúng tay vào, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng tư của hai vợ chồng trẻ nhà cậu."

Lúc đó, Tô Thương cười cười nói: "Vì thế, tôi không thể giúp cậu được."

"Đừng mà, Tô đại thiếu gia, chỉ có anh mới có thể giúp được tôi mà thôi, tôi thật sự không muốn yêu đương với một người con gái dã man như vậy đâu, càng không muốn cưới cô ấy đâu."

Vương Phú Quý dùng ánh mắt cầu xin nhìn qua Tô Thương, thành thật nói: "Tô đại thiếu gia, chỉ cần anh có thể giúp tôi giải quyết được chuyện phiền phức này, sau này mỗi ngày tôi đều giúp anh nằm vùng ở quán bar, chỉ cần có em kỹ thuật viên xinh đẹp nào mới đến, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh, sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cho anh, để anh có thể yên tâm mà hưởng thụ."

"Được lắm Vương Phú Quý, những chuyện này trước đây anh cũng làm không ít đó nhỉ?" Lý Nguyệt bên cạnh nghe vậy, đột nhiên vừa cười vừa nói.

"Hả, chị dâu Lý Nguyệt, chị sẽ không phải thật sự tin tôi đang nói đùa đó chứ?" Vương Phú Quý chịu kông nổi mà hỏi.

"Cậu cảm thấy sao? Tôi lại không phải là kẻ ngốc."

"Thế tại sao chị lại không tức giận?"

"Tức giận có tác dụng gì không?"

Lý Nguyệt vẩy vẩy mấy sợi tóc trên trán, mỉm cười nói: "Tô Thương là người gì chứ, tôi sớm đã biết rồi, không phải chỉ là quán bar cao cấp thôi sao, đi thì đi thôi."

"Không hổ là chị dâu, rộng lượng quá đi." Vương Phú Quý nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên.

"Được rồi."

Tô Thương có chút không được tự nhiên, anh ấy cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, mà nói: "Vương đại thiếu gia, đứng dậy đi, ngồi xuống uống ly trà sữa đã, có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ bàn bạc rồi giải quyết với nhau."

"Yes sir."

Vương Phú Quý đồng ý ngay, hai cánh tay chống xuống đất, chật vật đứng dậy: "Đã quỳ mất mười mấy phút rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi, đau chết tôi rồi, chân cũng tê hết cả đây rồi."

"Ai cho anh đứng dậy!"

Ngay lúc này, Lưu Sở Điềm mặc bộ đồ thể thao màu trắng bước vào, trong tay còn cầm một cái túi ni lông, trong túi ni lông là thuốc giảm đau tiêu sưng.

Sau khi nhìn thấy Vương Phú Quý đứng dậy, sắc mặt Lưu Sở Điềm tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống cho tôi!"

Phịch phịch!

Vương Phú Quý nghe xong, không dám chần chờ một giây, trực tiếp quỳ lên trên vỏ sầu riêng, hai tay nắm hai tai, rõ ràng cực kỳ sợ hãi Lưu Sở Điềm.

"Vương Phú Quý, tôi chưa cho anh đứng lên, anh cứ quỳ đó cho tôi!" Lưu Sở Điềm giơ túi ni lông trong tay lên, ánh mắt tràn đầy quan tâm, nói: "Ở đây có thuốc giảm đau tiêu sưng, sau khi anh chịu phạt xong, em sẽ đích thân bôi thuốc cho anh."

"Lưu Sở Điềm, cô phạt tôi quỳ trên vỏ sầu riêng, còn đặc biệt mua thuốc giảm đâu cho tôi làm gì chứ, cô đừng giả nhân giả nghĩa nữa, tôi không cần!” Vương Phú Quý nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ừm."

Lưu Sở Điềm nhíu mày, hạ giọng nói: "Vương Phú Quý, anh nói gì, nói lại lần nữa cho tôi nghe xem!?"

"Tôi..."

Vương Phú Quý lập tức luống cuống, vội vàng nặn ra một nụ cười gượng ép, đổi lời nói thành: "Điềm Điềm à, anh nói em chuẩn bị thuốc cho anh, quan tâm anh thế, em thật tốt với anh quá đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK