• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146: Trở về Giang Bắc

Trước kia Tô Thương đã từng nhìn thấy Phệ Huyết Châu, đây là thứ không hề tầm thường, nó ẩn chứa sức mạnh của pháp tắc không gian.

Chẳng qua người chế luyện mà không nhìn ra được sức mạnh của nó, phương pháp chế luyện cũng thủ công thấp kém, nên nó chỉ có thể luyện thành một loại nửa ma khí.

Nếu nó được một nhà chế tạo thực sự thì nó có thể chế luyện ra một loại ma khí cấp cao mạnh hơn gấp trăm lần so với hiện tại.

Nhưng mà.

Một nhà tinh luyện tinh thông sẽ không dùng Phệ Huyết Châu để chế luyện ma thuật.

Bởi vì nó chứa sức mạnh không gian, nên nó là sự lựa chọn tốt nhất để tinh chỉnh các vòng lưu trữ.

Mấy ngày nay Tô Thương tái sinh mà không có vòng lưu trữ nên anh ấy luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Ngay lúc này, tình cờ bắt gặp được một thiên thạch ngoài trái đất có chứa sức mạnh không gian, tự nhiên tâm trí không ngừng suy nghĩ.

"Về phương diện tinh luyện vũ khí, tuy rằng mình không phải là cấp cao nhất ở Huyền Thiên Tiên vực, nhưng cũng không phải là thấp kém. Cho dù mình chỉ là người tu luyện cấp năm, nhưng mình cũng có thể chế luyện một chiếc vòng lưu trữ với kỹ thuật cao siêu được."

Tô Thương lộ ra một nụ cười, rồi nói: "Đã vậy, tranh thủ thời gian, trước tiên là chế luyện vòng lưu trữ. Dù sao mình giữ lại Phệ Huyết Châu này cũng không có ích gì."

Đây là sự thật.

Phệ Huyết Châu có khả năng hấp thụ và tích trữ tinh hoa tinh huyết, giúp cho các chiến binh cổ đại trở nên mạnh mẽ hơn một cách nhanh chóng.

Tuy nhiên, kiếp trước Tô Thương biết quá nhiều pháp thuật bí mật, trong đó có đủ loại tà thuật. Vì thế đối với anh ấy mà nói có Phệ Huyết Châu hay không cũng không quan trọng lắm.

Tuy nhiên, Tô Thương cũng không có ý định luyện tà thuật nên cũng sẽ không sử dụng nó.

Bởi vì loại phương pháp này mặc dù có thể đề cao cảnh giới, nhưng lại bất lợi cho việc tu luyện sau này.

Nếu bây giờ Tô Thương dùng phép thuật để hấp thụ tinh huyết khắp nơi, thì không bao lâu nữa anh ấy sẽ có nền tảng vững chắc, thậm chí còn có thể rèn ra được một viên tiên dược bằng vàng.

Mà phong trần của anh ấy, cũng chính là cảnh giới luyện thành tiên dược, không thể đột phá nữa.

Hơn nữa, cảnh giới tạo thành tiên dược không thể kéo dài, nó sẽ bị tấn công bởi những con quỷ bên trong, làm cho người không ra người ma không ra ma.

Tô Thương đương nhiên coi nhẹ chuyện này.

Vì nếu không dùng đến Phệ Huyết Châu thì cũng không thể biến nó thành thứ có thể sử dụng.

Sau khi hạ quyết tâm, Tô Thương nói là làm ngay, ném Phệ Huyết Châu lên không trung, nhanh chóng dùng hai tay bóp chặt thủ pháp, Cửu U Trấn Ngục bí quyết phát huy tác dụng.

Các vòng lưu trữ được chia thành nhiều cấp bậc tùy theo diện tích bên trong không gian và các vật dụng chứa đựng.

Các vòng lưu trữ thông thường có thể được chế luyện từ các vật liệu thông thường, yêu cầu đối với các nhà tinh luyện cũng không cao.

Nhưng có một loại vòng lưu trữ, có thể cất giữ vật sống, bên trong nó có một không gian riêng, thậm chí có thể trồng hoa, trồng cổ, có thể ví như một thế giới nhỏ vậy.

Loại vòng lưu trữ này phải được chế luyện từ những vật liệu sở hữu quy luật không gian.

Vì vậy, những chiếc vòng lưu trữ này rất quý hiếm ngay cả trong Huyền Thiên Tiên vực. Vì chỉ những người quyền lực mới có điều kiện đeo chúng.

Tô Thương lúc trước có một cái vòng lưu trữ vật sống như thế, không gian bên trong như một thị trấn nhỏ, có con người sinh sống, làm nông, muôn loài sinh sôi nảy nở, tràn ngập pháo hoa.

Anh ấy thường xem xét mọi thứ trong vòng lưu trữ, mới đó mà đã mấy chục năm rồi, anh ấy nhận ra một bước đột phá.

Thật không may, chiếc vòng lưu trữ không chịu được sự áo chế của Địa Ngục Cửu U mà bung ra ngoài.

Tiếp theo.

Tô Thương tập trung tinh luyện vòng lưu trữ, linh lực toàn thân dâng trào, ngón tay không ngừng chuyển động.

Khoảng nửa canh giờ sau, Tô Thương dừng lại, một vòng lưu trữ màu đỏ dần dần hình thành lơ lửng trên không trung.

Tô Thương cầm lấy, đeo lên tay rồi cười nói: "Không giang hơn năm trăm mét vuông. Tuy rằng thua xa chiếc vòng lưu trữ lúc trước của tôi. Nhưng trên Trái đất này, có được cái này đã quá tốt rồi, nó có thể giúp ích cho mình được nhiều trong tương lai. Thật là thuận tiện hơn nhiều."

"Lần này trị thương và tu luyện mất hết ba ngày, không biết bà xã đã xảy ra chuyện gì nữa."

Tô Thương nhẹ nhàng xoay chiếc vòng lưu trữ, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.

"Chủ nhân."

Nhìn thấy Tô Thương đẩy cửa ra, Bạch Miêu vui mừng khôn xiết, hưng phấn nói: "Xem ra chủ nhân đã mạnh lên rồi đấy!"

"Chà, chỉ có một số thay đổi nhỏ thôi."

Tô Thương không có phủ nhận, ngược lại còn hỏi: "Bạch Miêu, tao không thấy chị tao trong phòng, chị ấy dậy rồi sao?"

"Vâng, thưa chủ nhân."

Giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên trong đầu Tô Thương, con Bạch Miêu nói tiếp: "Ngày hôm qua, chị Tô Dực Cân đã tỉnh lại, cô ấy bây giờ đã trở nên mạnh mẽ, còn mạnh hơn tôi. Tôi không thể biết được cô ấy đang ở cảnh giới nào nữa."

"So với người mạnh thì ít nhất cũng là cao thủ đỉnh cao tông sư, tài năng, sức mạnh vẫn rất mạnh."

Tô Thương cười nhẹ, sau đó nghi ngờ hỏi: "Vậy chị tôi đang ở đâu, không tới gặp tôi sao?"

"Cô ấy có đến đây, nhưng tôi làm theo dặn dò của chủ nhân là không cho cô ấy vào phòng."

Bạch Miêu nói tiếp: "Sau khi cô ấy rời đi, còn đi đâu thì tôi cũng không biết, Lưu Huy cũng không biết."

"Chủ nhân, mấy ngày hôm nay chủ nhân hôn mê, Lưu Huy lo lắng khôn xiết. Anh ta như kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột vội vàng."

"Điều đó khiến cho tôi nghi ngờ người hôn mê không phải là chủ nhân, mà là vợ của Lưu Huy đó."

Bạch Miêu nghiêm túc nói thêm: "Chủ nhân, cậu không phải là đang có mối quan hệ mờ ám với Lưu Huy đấy chứ?"

"Vớ vẩn, mày nói bậy bạ gì vậy?"

Sắc mặt Tô Thương lập tức tối sầm lại: "Bạch Miêu, tao thấy mày có chút không bình thường rồi đấy. Tao quyết định sẽ nhốt mày lại mấy ngày, đóng chặt cửa mà suy nghĩ lại đi."

Vừa nói xong, Tô Thương phất tay ném con Bạch Miêu vào trong vòng lưu trữ.

"Chủ nhân!"

Ngay sau đó, giọng nói hoảng sợ của con Bạch Miêu vang lên trong tâm trí anh ấy: "Đây là nơi gì vậy, tối quá, thật là kinh khủng."

"Đừng sợ, đây chỉ là một cái không gian của vòng lưu trữ, mày ở trong đó có thể tu luyện đấy."

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào như vậy, Tô Thương dường như mềm lòng, anh ấy an ủi Bạch Miêu, đồng thời truyền thông tin đến tâm trí Bạch Miêu trong vòng lưu trữ.

"Thì ra chiếc vòng lưu trữ thần kì như vậy."

Bạch Miêu chợt nhận ra và không còn sợ hãi nữa, nó giả vờ hoảng sợ nói: "Chủ nhân, tôi hứa sẽ không nói cho ai biết chuyện của cậu và Lưu Huy đâu, đừng giết tôi để diệt khẩu, tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi, thả tôi ra ngoài đi."

"Còn dám nói lung tung nữa sao, đúng là đồ ngốc, khi nào tâm trạng tao tốt tao sẽ thả mày ra ngoài."

Sắc mặt Tô Thương tức giận nói, sau đó không thèm để ý đến con Bạch Miêu nữa, anh ấy đi về phía Lưu Huy.

Tô Thương vừa đi ra liền nhìn thấy Lưu Huy ở bên ngoài, việc Tô Thương dùng thần thông để nói chuyện với con Bạch Miêu vừa nãy Lưu Huy không nghe thấy.

Nhưng Lưu Huy tận mắt chứng kiến con Bạch Miêu biến mất trong không trung lại vô cùng kinh ngạc.

"Tô thiếu gia."

Lưu Huy đầu tiên là chào hỏi, sau đó quay sang thắc mắc: "Tại sao con chó cưng của cậu đột nhiên lại biến mất thế?"

Tô Thương không trả lời câu hỏi này, mà anh ấy hỏi lại: "Lưu Huy, Tô Dực Cân đi đâu rồi?"

Lưu Huy mặc dù khó hiểu nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa, anh ta trả lời: "Báo cáo Tô thiếu gia, sau khi vết thương của Tô tiểu thư hồi phục, vốn định ở đây chờ cậu tỉnh lại, mong muốn tự mình cảm ơn cậu."

"Nhưng sau khi đợi cậu cả một đêm, cô ấy lại nhận được lệnh nhập ngũ nên phải trở về thành phố."

Lưu Huy nói tiếp: "Trước khi đi, Tô chiến thần có bảo tôi nói cho cậu rằng cô ấy sẽ sớm quay về Giang Bắc, để tìm hiểu cậu là ai mà vì sao lại cứu cô ấy."

"À, ra là thế."

Tô Thương gật đầu, nhếch miệng cười.

Nếu chị gái khỏi bệnh rồi thì thật là tốt, có lẽ chị ấy đã láng máng đoán được thân phận của mình, nhưng không dám xác định.

Tô Thương cũng sẽ không cố ý giấu diếm, vì chờ đến lúc chị ấy trở về Giang Bắc rồi nói cũng không muộn.

Bây giờ thực lực của chị ấy cũng đã cải thiện hơn mấy lần rồi, nên chắc sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa, đã đến lúc phải trở về rồi.

Nghĩ đến đây, Tô Thương nói: "Lưu Huy, chúng ta đã đi ra ngoài nhiều ngày như vậy rồi, thôi chúng ta trở về đi."

"Đúng rồi đấy!"

Lưu Huy cung kính trả lời, rồi lái trực thăng đưa Tô Thương xuyên qua các tầng mây, rời khỏi Giang Đông.

Sáng hôm sau, trực thăng đã đến Giang Bắc và hạ cánh từ từ.

"Cuối cùng cũng trở về."
Chương 147: Đạo lý của người cầm quân

Sau khi về tới Giang Bắc, Tô Thường đi cùng với Lưu Huy đến chợ đen Cửu môn trước, để tìm hiểu xem những chuyện xảy ra gần đây.

“Tô thiếu gia, sau khi cậu rời đi thì ông chủ của nhà họ Tô là Tô Kiền khôn cùng với ông chủ của nhà họ Lý là Lý Thuần Phong đã đến đón Tô Thần Binh đang hôn mê đi rồi.”

Một tên bảo vệ khác của chợ đen Cửu Môn gọi là Vương Trại, lúc này đang cung kính nói: “Ba ngày nay Giang Bắc trời êm, biển lặng, không có phát sinh ra chuyện lớn gì, cũng không nghe nói có cao thủ nào đang đến.”

“Ừm.”

Tô Thương gật đầu rồi lại hỏi: “Mấy ngày này ở biên giới phía đông có tin tức gì truyền tới không?”

Bản thân mình đã giết chết tám vạn binh lính nước D, hai tên tông sư võ đạo, còn có một tên quân sư ở cảnh giới bán địa tông, chắc hẳn là nước D đã nổi điên lên rồi quá.

Nhưng mà khác với dự đoán của Tô Thương, Vương Trại lại lắc đầu nói: “Không có, chỉ có tin tức là chiến thần Tô Dực Cân bị vây đánh thôi, chuyện này chắc hẳn là cậu đã biết rồi, còn các tin tức khác đều không có.”

“Hử?”

Tô Thương khẽ nhíu mày, huyện gì thế này, vậy mà không có gây nên xáo động gì sao?

“Tô thiếu gia.”

Trên đường đi Lưu Huy đã biết chuyện Tô Thương đi giải cứu chiến thần Tô Dực Cân, đương nhiên anh ta cũng biết chính Tô Thương và Bạch Miêu, một người một chó đã giết sạch tám vạn người nước D, cho nên lúc này liền mở miệng nói: “Giữa các nước có quy định, các cao thủ tông sư trở lên đều không được tham chiến.”

“Quân sư Trần Thượng Vân của nước D đã vi phạm quy định trước, hơn nữa anh ta ở biên giới nước hoa đã phạm phải tội ác tày trời, cuối cùng bọn họ đuối lý cho nên mới không dám trắng trợn khơi màu chuyện này lên.”

Lưu Huy phân tích tiếp: “Còn về phần nước Hoa chúng ta, đương nhiên cũng sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, dù sao nước D cũng đã tổn thất trầm trọng, cậu quá… độc ác rồi, ra tay liền giết tám vạn người.”

“Ha ha, khó trách.”

Tô Thương khẽ cười nói: “Như thế thì càng tốt, giảm bớt đi được rất nhiều phiền phức.”

“Tô thiếu gia, nước D từ trước đến nay có thù tất báo, mặc dù bọn họ không đem sự tình làm rõ ra, nhưng chắc hẳn sẽ âm thầm phái người đi điều tra ra thân phận của cậu, thậm chí sẽ ra tay giết cậu, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó.” Lưu Huy nhắc nhở nói.

“Ừm, tôi biết rồi.”

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó lại đột nhiên nhớ tới một chuyện bèn dò hỏi: “Lưu Huy, tối hôm đó ở chợ đen Cửu Môn xuất hiện tên bán địa tông đó, anh có thể điều tra giúp tôi đó là ai không?”

Lưu Huy còn chưa kịp mở miệng thì Vương Trại ở kế bên liền nói: “Tô thiếu gia sau khi sự việc xảy ra, tôi đã đi điều tra rồi.”

“Người đó tên là Cát Bình, đến từ tông phái võ thuật, Vô Ảnh Tông của núi Tử Vân, ông ta là trưởng lão của Vô Ảnh Tông.”

“Vô Ảnh Tông?”

Tô Thương khẽ nhíu mày, rồi lại hỏi: “Ông ta đã đạt tới cảnh giới bán địa tông rồi, vậy thì ở Vô Ảnh Tông còn tồn tại các cấp bậc gì nữa, người mạnh hơn so với ông ta còn nhiều không?”

“Không nhiều nhưng cũng không ít.”

Vương Trại tiếp tục trả lời: “Vô Ảnh Tông có chín đại trưởng lão, Cát Bình chỉ là một trong số họ, trong phần đông các trưởng lão thì thực lực của bọn họ xếp hạng cuối cùng, phía trên trưởng lão còn có tông chủ, phó tông chủ, thực lực vô cùng mạnh.”

“Nhưng mà Vô Ảnh Tông cũng chỉ được coi là một tông phái trung đẳng mà thôi, so với lại liên minh Cửu Môn chúng tôi thì còn cách xa.” Nói đến đây Vương Trại có chút tự hào.

Bán địa tông.

Ở Vô Ảnh Tông vậy mà có ít nhất 9 tên, thậm chí tông chủ, phó tông chủ, thực lực còn mạnh hơn nữa.

Hơn nữa, đây chỉ mới là một tông phái nhỏ thôi đó.

Từ đó có thể thấy được, tông phái võ thuật như biển sâu rộng lớn, quyết định ẩn giấu thân phận của mình vô cùng chính xác mà.

Bây giờ mình có thể dễ dàng giết chết bán địa tông, khi gặp phải địa tông chân chính thì cũng có năng lực để mà trốn chạy, nếu như thi chuyển huyết tế thì thậm chí còn có cơ hội đánh chết lại nữa, thôi cũng coi như là có năng lực tự bảo vệ rồi.

“Nhưng mà vẫn nên cẩn thận thì hơn, thế lực võ thuật tồn tại đã nhiều năm như vậy chắc chắn sẽ có mấy lão quái vật đã tu luyện lên mấy trăm năm, mà mình chỉ mới tu luyện được mười mấy ngày mà thôi, cho dù là phương pháp tu chân có mạnh đến đâu thì cũng không có cách gì để mà đối phó được với mấy người đó.”

“Nhưng mà hãy cho mình thời gian, khi nền tảng của mình vững chắc rồi, mình sẽ có thể càn quét thế giới võ thuật này, vậy thì chúng ta cứ hãy kiên trì đi.”

Sau khi hạ quyết tâm xong, Tô Thương nhìn sang Vương Trại, thản nhiên nói: “Tôi có nghe Lưu Huy nhắc đến anh, anh tên là Vương Trại đúng không, cảm ơn anh đã trả lời câu hỏi của tôi.”

“Tôi không thích nợ ân tình của người khác, trước mắt anh đã là hóa kình trung kỳ để tôi giúp anh một cái nhé.”

Vừa dứt lời, Tô Thương khẽ giơ tay lên, lấy ra một sợi linh khí đưa vào cơ thể của Vương Trại.

Khục.

Chỉ qua mấy hơi thở mà thôi, Vương Trại liền có thể đột phá được bình cảnh, vượt qua hóa kình hậu kỳ, trực tiếp đặt trên lên hóa kình đỉnh phong.

“Cái này…”

Cảm nhận được sự biến hóa cảnh giới của bản thân, Vương Đại vui mừng quá đỗi, lập tức quỳ một chân trên đất, hai tay chắp lại, một mực cung kính nói: “Cảm ơn Tô thiếu gia!”

“Đừng khách sáo, sau này khó tránh khỏi còn có chuyện làm phiền đến các anh, mọi người cùng nhau giúp đỡ mà thôi.”

Tô Thương mỉm cười, rồi nói tiếp: “Bây giờ anh và Lưu Huy đều là hóa cần đỉnh phong rồi, lần sau có cơ hội tôi lại giúp các anh một lần nữa, để cho các anh biến thành tông sư võ đạo.”

“Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

Nói xong, Tô Thương liền xoay người rời khỏi chợ đen Cửu Môn.

Dựa vào năng lực của anh bây giờ có thể khiến cho Lưu Huy và vương Trạch nâng cấp thành tông sư, hơn nữa cũng không hề tốn sức tí nào.

Nhưng mà Tô Thương không muốn làm như vậy.

Bởi vì Lưu Huy và Vương Trại dù sao cũng không phải là người của mình, mà là thành viên của chợ đen Cửu Môn, giữa mình và bọn họ chỉ là hợp tác đôi bên đều có lợi mà thôi.

Mấy việc họ đã làm có thể đổi lấy việc thăng cấp 2 cảnh giới, đây cũng là một món quà lớn đối với họ rồi.

Bây giờ, Tô Thương dùng việc thăng cấp cảnh giới để mà sai khiến Lưu Huy và Vương Trại, nếu như Tô Thương lại dặn dò họ làm việc, họ chắc chắn sẽ dốc hết sức mình để mà hoàn thành, thậm chí lại còn tranh giành nhau để mà giúp đỡ Tô Thương.

Đây chính là đạo cầm quân, Tô Thương tu luyện đã 8 vạn năm, đương nhiên biết rõ thủ đoạn này.

“Thủ đoạn này của Tô Thiếu Gia là gì vậy, vậy mà lại có thể giúp người khác đột phá, hơn nữa còn làm rất là nhẹ nhàng, dường như chỉ cần cậu ta phất tay lên là có thể phóng ra một luồng năng lượng, sau đó thì tôi đã có thể thăng cấp lên hai cảnh giới, quá thần kỳ rồi, Lưu Huy, tên nhóc này chơi xấu nha, Tô thiếu gia sớm đã giúp cậu đột phá rồi, vậy mà cậu không thèm kể với tôi.”

“Cũng không thể trách tôi được, tôi cũng không biết là Tô thiếu gia có muốn che giấu năng lực của mình hay không, bây giờ cậu cũng đã đột phá thành hóa kinh đỉnh phong rồi, còn oán trách gì nữa chứ.”

“Nói láo, cậu chính là chỉ muốn độc chiếm ân sủng của Tô thiếu gia mà thôi, tôi đã nhìn thấu cậu rồi, lần sau Tô thiếu gia mà đến chợ đen Cửu môn thì tự mình tôi sẽ tiếp đãi cậu ta, cậu cút ra xa cho tôi đó.”

“Cậu đang nghĩ cái rắm à, Tô thiếu gia đã nói rõ ràng như vậy rồi, chỉ cần có thể giúp cậu ta thì có thể đặt chân đến cảnh giới tông sư, cậu cảm thấy cơ hội này tôi sẽ nhường cho cậu sao?”

Sau khi Tô Thương rời đi, Lưu Huy và Vương Trại cãi nhau không ngừng, càng cãi càng hăng, cả hai đều đang tranh giành tư cách làm việc cho Tô thiếu gia.

Sau khi rời khỏi chợ đen Cửu Môn, Tô Thương liền mở điện thoại ra.

Khi xuất phát đi đến biên giới phía đông, để tránh trường hợp bị dò ra tín hiệu, Lưu Huy đã kêu anh tắt điện thoại đi, cho đến khi về lại thành phố Tô Thương mới nhớ ra chuyện này.

Vừa mở điện thoại ra, Tô Thương liền nhìn thấy rất nhiều cuộc điện thoại bị nhỡ, có của cha mình, có của Vương Phú Quý, cũng có của Lý Nguyệt nữa.

Tô Thương mỉm cười, anh đang chuẩn bị dựa theo trình tự để mà gọi lại thì ngay lúc này, Lý Nguyệt lại gọi điện tới.
Chương 148: Tin hot trên trang mạng toàn quốc

"Tô Thương, mấy ngày nay anh làm gì thế, điện thoại gọi không được, tin nhắn không trả lời, em đến nhà tìm anh cũng không thấy, anh không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

Điện thoại được kết nối, bên trong là giọng nói lo lắng của Lý Nguyệt, không một chút oán trách, tất cả đều là sự quan tâm cho Tô Thương.

Tô Thương nghe xong, trong lòng thấy rất ấm áp, cảm giác được người khác quan tâm, thật sự không tệ.

"Vợ à."

Tô Thương điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhẹ nhàng cười nói: "Anh thực sự đã gặp một số rắc rối, nhưng đều đã giải quyết xong rồi."

"Thế thì tốt, anh bây giờ ở đâu rồi?" Lý Nguyệt khẽ thở dài một hơi, sau đó hỏi.

"Giang Bắc."

"Anh vẫn còn chuyện phải làm hả, nếu không có chuyện gì có thể đến văn phòng Phong Mậu đón em được không, em bị một đám người chặn ở cao ốc dưới lầu." Lý Nguyệt nói.

Cái gì, sao lại có người dám chặn đường vợ của anh chứ, lại còn là một đám người nữa hả!"

Tô Thương nghe xong, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, trong mắt như có một đám mây đen u ám, trầm giọng nói: "Vợ à, anh sẽ qua đó liền, dù những kẻ đó là do ai phái đến, anh cũng sẽ khiến chúng phải trả giá đắt, ít nhất cũng làm chúng gãy ba cái chân luôn."

"Tô Thương..."

Lý Nguyệt cười khổ nói: "Anh đừng có kích động, những người đó đều là phóng viên, bọn họ chỉ là muốn phỏng vấn em, anh đánh họ làm gì chứ."

"Phóng viên?" Tô Thương đột nhiên sững sờ, cau mày nói: "Chuyện gì vậy chứ?"

"Mấy ngày trước không phải là chúng ta đã đăng một đoạn video hay sao, em đã tải nó lên tài khoản công khai của viện đào tạo, kết quả là không biết bị ai đăng lên tiktok, hơn hai triệu lượt thích, rất nhanh sắp đạt đến hàng trăm triệu lượt xem rồi."

"Kết quả là rất nhiều đơn vị truyền thông liền tìm đến viện đào tạo khiêu vũ của em để phỏng vấn em, em rõ ràng là đã nói không tiếp nhận phỏng vấn, nhưng họ cứ không chịu rời đi."

Lý Nguyệt nói tiếp: "Tô Thương, mấy hôm nay em không ra khỏi cao ốc rồi, đều phải gọi đồ ăn bên ngoài, em sắp nôn hết ra đây rồi, anh nhanh tới đón em đi, đưa em đi ăn lẩu với nhé."

"Ha ha, được thôi."

Sau khi Tô Thương nghe hiểu rõ, đột nhiên cười nói: “Vợ à, em nổi tiếng rồi hả, trưa nay chắc chắn phải là em mời cơm anh rồi nha."

"Em không muốn nổi tiếng đâu, phiền đến chết đi được." Lý Nguyệt buồn bực nói: "Anh nhanh tới đây đi, em ở tầng trệt cao ốc đợi anh."

"Ừm."

Tô Thương đồng ý, sau đó cúp điện thoại, tìm một nơi không có người, khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Ngay sau đó.

Tô Thương lái chiếc xe Ferrari màu đỏ đã đậu ở chợ đen Cửu Môn trước đó, nghênh ngang rời đi.

Khoảng sau mười mấy phút, anh ấy đã đi đến cao ốc Phong Mậu.

Đây là một toà cao ốc có hơn ba mươi tầng, thiết kế vượt trội, tường ngoài toàn là kính, tràn đầy cảm giác hiện đại.

Tô Thương dừng xe lại, vừa mới từ trên xe bước xuống, liền nhìn thấy bên ngoài cao ốc bị vây quanh bởi một đám phóng viên.

Những phóng viên này đều được trang bị máy ảnh, nhìn thấy người từ trong cao ốc bước ra, liền đồng loạt nhìn qua, sau khi phát hiện đó không phải là mục tiêu mà mình đang đợi, lại dồn dập thu ánh mắt về.

Bảo vệ cao ốc cũng không biết làm sao, những phóng viên này giống như thuốc cao bôi lên da chó, đứng tại chỗ không chịu đi.

Hơn nữa những phóng viên này không có đi vào trong cao ốc, nên họ cũng không có quyền gì mà đuổi họ đi.

"Xem ra vợ mình thật sự rất hot rồi."

Tô Thương thấy vậy, nhẹ nhàng cười lên, sau đó trực tiếp đi thẳng vào hướng cao ốc, định đi tìm Lý Nguyệt.

"Chào anh, xin anh trình thẻ công tác của cao ốc ra, nếu không thì sẽ không thể vào trong được!" Lúc này, một tên bảo vệ ngăn lại nói.

Tô Thương dùng bước, trên mặt nở nụ cười nói: "Tôi đến đón vợ tôi về nhà, cô ấy ở ngay tại cao ốc này."

"Thật ngại quá thưa anh, nếu đi đón người, thì hãy để người đó ra đây, anh không thể vào trong được."

Bảo vệ nhìn qua đám phóng viên ở cách đó không xa, giải thích nói: "Mấy ngày hôm nay tình hình đặc biệt, luôn có nhiều phóng viên lấy đủ loại lý do để đi vào trong cao ốc, mong anh hãy thông cảm."

Tô Thương đương nhiên hiểu được, đây là công việc của bảo vệ, nhưng anh ấy đường đường là Tô đại thiếu gia công tử bột ăn chơi trác táng mà, phải giữ hình ảnh chút xíu mới được.

Thế là, Tô Thương tức giận nhìn chằm chằm vào bảo vệ, hùng hổi nói:

"Cmn, tụi mày biết tao là ai không mà dám ngăn cản tao hả!"

"Ở Giang Bắc, không có chỗ nào mà Tô đại thiếu gia tao không vào được, nếu không muốn chết thì cút ra cho ông!"

Tô Thương nghiến răng nghiến lợi nói, đồng thời đá tên bảo vệ một cái bay ra ngoài.

"Tô... Tô đại thiếu gia!"

Sau khi biết được thân phận của Tô Thương, một tên bảo vệ bị dọa cho biến sắc, vội vàng thấp thỏm lo âu quỳ xuống đất xin được tha thứ: "Thật xin lỗi, Tô đại thiếu gia, tôi không biết hôm nay lại được vinh dự đón anh ở đây, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng với."

"Thế này còn tạm được."

Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó rộng lượng nói: "Đại thiếu gia là thân phận gì chứ, đương nhiên sẽ không so đo với một con kiến hôi rồi, cút đi, quay về tìm giám đốc của cậu, để anh ta tăng lương gấp đôi cho cậu."

"Tôi vừa đạp cậu một cái, cái này xem như là tiền bồi thường, nếu như giám đốc không đồng ý, cậu nói cho tôi biết, thử xem tôi không thể giết anh ta sao!"

Tô Thương hung thần ác sắt để lại một câu nói, sau đó liền đi vào trong cao ốc, lấy ba chữ công tử bột ra phát huy tác dụng vô cùng tinh tế.

Tên bảo vệ bị đánh nghe đến đây, đột nhiên sững sờ, sau khi kịp phản ứng thì mới mừng rỡ như điên.

"Cung tiễn Tô đại thiếu gia, Tô đại thiếu gia đi thong thả." Bảo vệ kính sợ nhìn theo Tô đại thiếu gia đi mất, khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn nở nụ cười.

Hết cách.

Không thể kìm chế được.

Bị đá một cái, kết quả lại được tăng lương gấp đôi, việc này quá sung sướng rồi, thậm chí anh ta còn muốn Tô đại thiếu gia đá thêm mấy phát nữa.

Có điều.

Sự việc này bị đông đảo đám truyền thông ập tới, rất nhiều nhà truyền thông đã quay video toàn bộ quá trình này.

"Ha ha, không săn được hình ảnh Lý Nguyệt, chủ biên liên tục thúc giục tôi ra video mới, tôi đang lo không biết phải phát cái tin gì đây, tin hot thế này không phải là tự mò đến rồi sao?"

“Tất cả đại thiếu gia nhà hào môn, cao cao tự tại, đối xử với những nhân viên bảo vệ nghiêm túc và có trách nhiệm như con kiến hôi, đây chắc chắn sẽ gây ra một cuộc thảo luận điên cuồng trên internet cho mà xem.”

"Mọi người đều đang cố gắng vì cuộc sống mưu sinh, vốn dĩ đã ghét sẵn mấy người giàu có rồi, nếu video này được đăng lên thì chắc chắn lượt thích và lượt xem sẽ bùng nổ cho mà xem!"

....

Ngay lúc này, các tạp chí lớn có mặt tại hiện trường tạo ra video ngay tại chỗ, để nhanh chóng thu hút hơn, họ đã tạo video ngắn trong vài phút và tải trực tiếp lên nền tảng video ngắn.

Sự việc này giống như là ngọn lửa nhỏ, gần như ngay lập tức, nó đã bùng chát thành một ngọn lửa lớn, nhanh chóng thành tin hot trên các trang mạng toàn quốc.

Hành vi ăn chơi trác táng của Tô đại thiếu gia công tử bột đã trở thành tâm điểm để cư dân mạng chỉ trích, chê bai.

"Cmn, trên thế giới này sao lại có loại người như thế chứ, quá kiêu ngạo rồi, căn bản là không coi người khác ra gì rồi."

"Người ta không phải đã nói rồi sao, bảo vệ chỉ là con kiến hôi mà thôi, chúng ta đều là kiến hôi, còn người ta là tầng lớp thượng đẳng đó."

"Cái tên này không phải là đang chà đạp lên danh dự của bảo vệ hay sao, cút cmn đi, nhất định phải trừng phạt!"

"Hào môn đại thiếu gia hung hăng như thế, nói không chừng sau lưng đã từng giết người rồi đó, ủng hộ cơ quan cấp cao Giang Bắc phái người đi điều tra!"

"Tra? Ha ha, ai dám điều tra Tô đại thiếu gia ta chứ, ông đây đánh chết kẻ đó!"

"Tầng lớp vĩ đại."

...

Nhất thời, Tô Thương cũng hot rồi.

Chủ yếu là các phóng viên hiện trường, các vlogger lớn hoặc các blogger video ngắn với hàng triệu người theo dõi, bọn họ hợp lại với nhau, muốn đẩy một cái tâm điểm thì quá là dễ dàng rồi.

Vẻn vẹn chỉ vài phút mà thôi, ‘Tao là Tô đại thiếu gia’ đã trở thành hot search, hơn nữa thứ hạng liên tục tăng cao.

Đến nỗi mà, câu Tao là Tô đại thiếu gia trở thành một từ hot trên mạng, khi bị ép buộc thì được dùng làm đe dọa và uy hiếp ...
Chương 149: Phóng viên: Cô có cáu kỉnh sau khi ngủ dậy không?

Sở dĩ các video quay tại chỗ đó lại bùng nổ như vậy ngoài việc là do lượng truy cập khổng lồ mà các phương tiện truyền thông này đẩy lên, thì còn có một lý do khác nữa .

Đó là đoạn video đó đã được cắt bớt phần đầu và phần cuối, không được trình bày đầy đủ, trong video clip đó đã cắt bớt đi phần Tô Thương tăng gấp đôi tiền lương của tên bảo vệ kia.

Cuộc thảo phạt ở trên mạng càng ngày càng rầm rộ, "Tao là Tô đại thiếu gia", câu nói này trở thành câu nói viral ở trên mạng xã hội.

Tô Thương không biết rằng những gì anh vừa rồi làm với tên bảo vệ kia đã gây ra một sự náo động trên mạng xã hội.

Anh đã tới tầng trệt của cao ốc Phong Mậu nhưng không thấy Lý Nguyệt đâu, anh gọi điện cho cô, thì vợ anh đang đi vệ sinh, thế là anh phải ngồi đợi ở bên ngoài một lúc.

"Tô Thương."

Lúc này, Lý Nguyệt từ nhà vệ sinh đi ra, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc tràn đầy ưu sầu.

"Vợ à, mấy ngày không gặp mà nhìn em sao tiều tụy quá vậy." Tô Thương quan tâm hỏi han.

"Anh còn hỏi nữa sao."

Lý Nguyệt lườm Tô Thương, rồi nói tiếp: "Mấy ngày liền không gọi được cho anh, cũng không nhìn thấy bác Tô, em nghe ông nội em nói là nhà các anh xảy ra chuyện rồi, cho nên em mới lo lắng nhiều như vậy."

"Vậy sao."

Tô Thương dựa vào Lý Nguyệt rồi cười đùa nói: "Vợ à, em lo lắng cho anh như vậy, chẳng lẽ là yêu anh rồi sao?"

"Em, em...làm gì mà nhanh như vậy chứ!" Lý Nguyệt vén mấy sợi tóc trên trán lên, mặt ửng đỏ nói: "Em chỉ là đứng ở góc độ người bạn quan tâm, lo lắng cho anh mà thôi."

"Thì ra là như vậy." Tô Thương khẽ cười nói: "Vậy cũng tốt, không thích anh cũng tốt."

"Ý gì hả?"

Lý Nguyệt nghe thấy như vậy, khuôn mặt ngọc trở nên khó coi, nghiến răng, nghiến lợi nói: "Tô Thương, anh không muốn em thích anh sao? Em thích anh, đối với anh là một chuyện rất mất mặt sao?"

"Không phải, em hiểu lầm anh rồi, vợ ơi."

Tô Thương nhìn thẳng vào mắt Lý Nguyệt nói: "Là thế này, chúng ta cũng chỉ vừa mới bắt đầu tìm hiểu nhau thôi, anh còn chưa kịp theo đuổi em cho đàng hoàng, mà em đã yêu anh rồi, như vậy thì dễ dàng quá, làm cho anh không có cảm giác thành công gì cả."

"Sau này nếu như anh phát huy tốt, tỏa sáng rực rỡ rồi thì em không phải là sẽ yêu anh chết đi sống lại sao?"

"Cho nên, chúng ta cứ từ từ là được rồi, anh sẽ để cho em cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em từng chút, từng chút một." Tô Thương nghiêm túc nói.

"Xì!"

Lý Nguyệt bĩu môi nói: "Gì mà tỏa sáng rực rỡ, em yêu anh đến chết đi sống lại sao?"

"Tô Thương, anh quá tự cao rồi đấy, nói không chừng sau này em sẽ thích người khác thì sao!"

Lý Nguyệt kiêu ngạo nói: "Dù sao thì một người con gái ưu tú như em thì thiếu gì người theo đuổi, em tùy tiện chọn một người thì cũng đẹp trai hơn anh nhiều."

"Thôi đi, đẹp trai thì có tác dụng gì chứ, cũng không ăn được, có người nào lớn như anh sao?" Tô Thương mặt tràn đầy khinh thường nói.

"Ha ha, cái gì mà gọi là anh lớn chứ, em vốn cũng không xem trọng tuổi tác, lớn hay nhỏ hơn em hai tuổi em đều có thể chấp nhận được, không lớn bằng anh thì sao..."

Lý Nguyệt đang nói thì nhìn thấy nụ cười nham hiểm của Tô Thương, và những người đang đi xung quanh cũng tràn đầy vẻ quái lạ.

Lớn?

Cái gì lớn?

Lý Nguyệt lập tức phản ứng lại, cô cảm thấy xấu hổ cực kì, khuôn mặt ngọc đỏ bừng lên nói: "Tô Thương, anh muốn chết hả, nói bậy gì vậy chứ, lớn cái gì mà lớn, ở đây nhiều người như vậy, thật mất mặt quá đi!"

"Vợ à, trời đất chứng giám, suy nghĩ của em và anh là giống nhau mà, chính là vấn đề tuổi tác lớn nhỏ mà, là do bọn họ nghĩ bậy bạ thôi."

Tô Thương tỏ ra vô tội nói: "Hơn nữa, là do em hét lên đó chứ, anh có liên quan gì đâu."

"Anh...hừ hừ!"

Lý Nguyệt hừ lạnh một tiếng, biết mình không nói thắng được Tô Thương cho nên không thèm nói tiếp vấn đề này nữa, sau đó cô nói: "Tô Thương, đi ăn lẩu đi, em muốn ăn hai phần tôm viên.”

"Vợ à, em đói bụng rồi sao?" Tô Thương cười nói.

"Ừm!"

Lý Nguyệt thật thà gật đầu, hai mắt sáng rực lên, lúc này nhìn cô thật giống một con nhỏ ăn hàng mà.

"Đói rồi, hà tất phải đi ăn lẩu chứ, của anh rất lớn, có thể coi như ăn cơm luôn." Tô Thương cười nham hiểm nói.

"Em đánh chết anh!"

Lý Nguyệt tối sầm mặt lại, tức giận nhìn Tô Thương muốn dạy dỗ anh ấy một trận.

Tô Thương khẽ cười, rồi vội vàng chạy đi, Lý Nguyệt cứ thế đuổi theo sau.

Cứ như vậy, hai người, người chạy người đuổi, rất nhanh đã đến ngay cửa của tòa cao ốc.

"Được rồi, Tô Thương, em không giỡn với anh nữa, anh đi thu hút sự chú ý của mọi người đi, em lẻn chuồn ra sau, chúng ta cứ giữ liên lạc, sau khi thoát thân rồi thì gặp nhau ở điểm hẹn." Lý Nguyệt nói.

"Vợ à, em bị kẹt ở đây bao lâu rồi." Tô Thương cười hỏi.

"Kỳ thực, cũng chưa tới một ngày, em nói là đã bị kẹt đến mấy ngày là muốn anh nhanh chóng tới thôi." Lý Nguyệt thoáng chút ngại ngùng nói.

"Ha ha."

Tô Thương mỉm cười, không ngờ vợ mình còn biết nói dối nữa, tiếp theo đó, anh hiếu kỳ nói: "Vợ à, sao em lại không muốn nhận lời phỏng vấn vậy?"

"Em không quan tâm đến việc trở thành một người nổi tiếng trên mạng, em chỉ muốn luyện tập vũ đạo của mình thật tốt, để nhiều người biết hơn về múa cổ phong mà thôi.” Lý Nguyệt nói một cách nghiêm túc.

"Thì ra là như vậy, vậy thì anh cảm thấy, em càng phải nên nhận lời phỏng vấn của bọn họ."

Tô Thương đưa ra một ý tưởng: "Bây giờ em đang hot như vậy, chắc chắn sẽ nhận được sự quan tâm của nhiều người, đúng lúc có thể dùng danh tiếng này để quảng bá múa cổ phong, từ đó dạy được nhiều người nhảy múa hơn."

"Em cũng nghĩ qua vấn đề này rồi, nhưng mà em thật sự không muốn trở thành người nổi tiếng ở trên mạng, em nhìn thấy mấy người dẫn chương trình kia ngày nào cũng lên sóng, mỗi lần lên sóng cái gì cũng nói, em không muốn người khác soi mói, bàn tán về em."Lý Nguyệt thật thà nói.

"Vợ à, quan điểm này của em được nha, mà ai nói là cứ phải lên sóng truyền hình chứ, em có thể tập hợp tất cả những người này trên tài khoản chính thức của mình, và nếu em vui thì hãy gửi một video, bài viết hoặc một gì đó lên."

Tô Thương mỉm cười nói: "Em không phải là đang muốn quảng bá lớp dạy múa của em sao, nhận lời phỏng vấn xong thì hiệu quả mới tốt lên được."

"Anh nói cũng...nhưng mà... đối mặt với nhiều người xa lạ như vậy, em hơi sợ." Lý Nguyệt nhỏ giọng nói.

Tô Thương an ủi: "Không sao, anh ở phía sau tiếp thêm sức mạnh cho em, em thấy phỏng vấn gần được rồi thì cứ ra hiệu cho anh, anh lập tức dẫn em đi ăn lẩu."

"Nếu như bọn họ không đồng ý cho em đi thì sao?" Lý Nguyệt cười khổ nói.

"Bọn họ dám, anh là Tô đại thiếu gia, một tên phóng viên nhỏ nhoi, anh đấm một cái là xong ấy mà, yên tâm đi." Tô Thương cười nói.

"Ừm."

Sau khi được Tô Thương động viên, Lý Nguyệt lấy hết dũng khí bước đến cánh cửa xoay bằng kính, rất nhanh liền có nhiều phóng viên ở phía trước ùa đến.

"Ra rồi, Lý Nguyệt tiểu thư ra rồi!"

"Đẹp quá đi, giống hệt trong video, không cần filter cũng đẹp nữa, đúng là vẻ đẹp tự nhiên, thuần khiết mà!"

"Các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy rất cổ điển, còn vượt xa tính thẩm mỹ của tôi nữa, tôi là một nữ blogger với 5 triệu người hâm mộ, vậy mà mới nhìn cô ấy thôi thì tôi đã trở thành người hâm mộ của cô ấy trong nháy mắt!"

...

Trong chốc lát, đủ loại các ống kính dài, ngắn, to, nhỏ đều nhắm vào Lý Nguyệt, chụp ảnh và quay video một cách điên cuồng.

"Xin chào mọi người, tôi là Lý Nguyệt, mọi người có vấn đề gì cần hỏi không, bây giờ có thể hỏi rồi." Lý Nguyệt mỉm cười nhưng có thể nhìn thấy được cô đang căng thẳng vô cùng.

Vừa dứt lời, đám phóng viên đứng gần nhất, liền đem máy ghi âm đưa sát lại người Lý Nguyệt, rồi hỏi: "Lý Nguyệt tiểu thư, mọi người đều biết, lên đài một giây, khổ luyện mười năm, cô múa cổ phong đẹp như vậy chắc là đã chăm chỉ, cực khổ tập luyện phải không, người hâm mộ đều rất là ngạc nhiên, cô có thói quen ngủ nướng không, cô có cáu kỉnh mỗi khi thức dậy không?"

"Tôi không có." Lý Nguyệt lắc đầu, thành thật trả lời.

"Xem ra mọi người đều đoán sai rồi, cô chắc là mỗi ngày đều dậy rất sớm, khắc khổ tập luyện vũ đạo, cho nên mới có thể đem đến màn trình diễn tốt nhất cho mọi người." Tên phóng viên cười nói.

"Nhưng mà, tôi không có cáu kỉnh sau khi ngủ dậy vì..."

Ai mà ngờ, Lý Nguyệt lại không hề ngại ngùng, mà nhỏ tiếng nói thêm vào: "Bởi vì tôi ngủ cho đến khi không thấy cáu kỉnh nữa mới dậy..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK