• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Áo là mặc cho người ngoài nhìn

Ánh trăng.

Đèn đường.

Gió thổi nhè nhẹ.

Cảnh đẹp thơ mộng.

Lý Nguyệt nhất thời ngây người lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tô Thương, trong lòng cô như thể đang có một con nai chạy loạn xạ, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ lên.

Những năm này, mọi người đều biết cô là vợ sắp cưới của Tô Thương, chỉ có những người con trai cực kì cá biệt mới dám lại gần cô.

Nhưng những người này Lý Nguyệt đều không thích, cô cảm thấy bọn họ quá giả tạo.

Ngay từ đầu.

Lý Nguyệt đã có cảm tình với Tô Thương, lúc đó Tô đại thiếu gia vẫn là một anh chàng thiếu gia văn nhã, dịu dàng như ngọc.

Nhưng mà năm năm trước, sau khi mẹ anh qua đời, Tô đại thiếu gia lại gặp một số chuyện, sau đó liền biến thành tên thiếu gia ăn chơi lêu lỏng, vô công rồi nghề ở trong miệng mọi người.

Lý Nguyệt vì thế mà vô cùng tức giận, mỗi lần nghe thấy mấy chuyện bừa bãi,vô lý mà Tô đại thiếu gia làm thì đều tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Bởi vậy có thể thấy được, trong lòng cô vẫn còn quan tâm đến anh, nếu không thì sẽ không vì Tô đại thiếu gia mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Mặc dù cô từng thích Tô đại thiếu gia nhưng mà Tô đại thiếu gia đã làm sai rất nhiều việc, dần dần Lý Nguyệt cũng bắt đầu chán ghét Tô đại thiếu gia.

Nhưng mà hai ngày trước, cô đã biết được sự thật rồi, hóa ra rất nhiều việc mà Tô đại thiếu gia đã làm đều là bị người ta tính kế hãm hại.

Nhưng quan trọng hơn là, Tô đại thiếu gia không phải là đồ bỏ đi, những năm gần đây anh luôn nhẫn nhịn, ẩn mình mà thôi.

Cho nên, cảm tình của Lý Nguyệt đối với Tô Thương được khôi phục lại rồi, thậm chí còn yêu thích Tô Thương hơn trước nữa.

Lúc này.

Nhìn thấy khuôn mặt đang ở trước mặt mình, tim của Lý Nguyệt đập lên rộn ràng, hóc-môn tình yêu cấp tốc tiết ra.

Sau khi dừng lại một chút cô liền vùng vẫy, nhỏ giọng nói: "Để em suy nghĩ đã, anh mau buông tay ra đi, tuột áo của em rồi này."

Tô Thương bây giờ mới phát hiện ra, hành động lúc nãy của mình mạnh quá, làm cho áo của Lý Nguyệt bị tuột qua một bên, bây giờ có thể nhìn thấy được một bên vai trắng nõn như tuyết của cô đang lộ ra.

"Sợ gì chứ."

Tô Thương ngắm nhìn Lý Nguyệt, nghiêm túc nói: "Áo cũng chỉ mặc cho người ngoài xem mà thôi, em là vợ của anh, ở trước mặt anh, không mặc áo cũng được."

"Anh nói bậy gì vậy, ai muốn ở trước mặt anh mà không mặc áo chứ!"

Lý Nguyệt giãy giụa thoát ra khỏi Tô Thương, khuôn mặt như ngọc ửng đỏ, cô đứng ở một bên, ngượng ngùng nói: "Anh mà còn như vậy thì em không thèm để ý đến anh nữa đâu."

"Ha ha, được rồi, không đùa với em nữa." Tô Thương cười nói.

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ, thẹn thùng của Lý Nguyệt, anh đều cảm thấy vô cùng thú vị.

Tiếp đó, hai người cùng nhau đi dạo rất lâu, đến khi Lý Nguyệt cảm thấy mệt rồi thì mới dừng lại.

Sau đó, Tô Thương và Lý Nguyệt cùng nhau ngồi ở băng ghế dài trong công viên, cùng nhau ngồi ngắm cảnh sắc ban đêm.

"Tô Thương, không còn sớm nữa, em phải về nhà rồi." Lúc này, Lý Nguyệt nói.

"Ừm."

Tô Thương gật đầu, anh đang chuẩn bị đưa Lý Nguyệt trở về.

Thì ngay lúc này, anh phát hiện ra một ánh mắt lạnh lẽo đang âm thầm dõi theo mình và Lý Nguyệt.

Hử?

Là ai?

Tô Thương nhíu mày, lập tức lấy lại tinh thần, cảnh giác đề phòng xung quanh.

Người trong bóng tối thực lực khó lường, khí tức lại càng đáng sợ hơn, tuyệt đối vượt qua Hóa Kình rồi.

Hơn nữa, khí tức của người này có chút quen thuộc, mình chắc chắn có quen biết người này.

Trầm tư một lúc thì Tô Thương lập tức phản ứng lại.

Nạp Lan Tổ!

Người nấp trong bóng tối đó là cao thủ tông sư, Nạp Lan Tổ!

"Tô Thương, sao vậy?" Lý Nguyệt nhìn thấy biểu tình ngưng trọng của Tô Thương bèn hỏi.

"Không sao, vợ à, em nghỉ một lúc đi."

Tô Thương nở một nụ cười rồi đưa một sợi linh khí vào cơ thể của Lý Nguyệt.

"Em…"

Lý Nguyệt đang muốn nói gì đó nhưng chưa kịp nói xong thì cảm thấy đầu óc đột nhiên choáng váng, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Sợi linh khí này sẽ không gây ra bất kỳ thương tổn gì cho cô, ngoại trừ làm cho cô ngủ một giấc ra, còn có thể tẩm bổ cơ thể, còn tốt hơn cả thuốc bổ nữa.

Tô Thương đỡ Lý Nguyệt rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống băng ghế dài, sau đó trầm giọng nói: "Ông chủ Nạp Lan, đừng trốn nữa, ra đi!"

Sau một lúc.

Tại đó bỗng xuất hiện một bóng người, lưng cong cong, mặt đầy nếp nhăn, chính là Nạp Lan Tổ.

Lúc này, Nạp Lan Tổ chăm chú nhìn Tô Thương, vô cùng kinh ngạc: "Sao cậu lại phát hiện ra tôi được?"

"He he."

Tô Thương không trả lời chỉ thản nhiên nói: "Ông chủ Nạp Lan, tối như vậy rồi còn đi theo chúng tôi, ông muốn làm gì hả?"

"Tô đại thiếu gia, tôi tìm cậu muốn hỏi rõ một chuyện."

Nạp Lan Tổ không nói nhảm, mặt trầm như nước, đi thẳng vào chủ đề nói: "Tối qua Nạp Lan Dịch bị người ta vu oan giá họa, có liên quan gì đến nhà họ Tô của cậu không?"

Nhanh như vậy đã phát hiện ra rồi sao?

Tô Thương mỉm cười nhưng lại không thèm để ý bởi vì sớm muộn gì Nạp Lan Tổ cũng sẽ biết được sự thật.

Chỉ là Nạp Lan Dịch đã chính miệng thừa nhận, nước D và Quốc Nhận sẽ không tin lời giải thích của nhà Nạp Lan nữa, cho nên Nạp Lan Tổ biết Nạp Lan Dịch bị người ta vu oan rồi thì cũng không sao, ông ta cũng sẽ không hóa giải được mâu thuẫn với hai thế lực này được đâu.

"Vu oan giá họa gì chứ, tôi nghe không hiểu gì cả?" Tô Thương giả bộ không biết sự việc.

"Ha ha, Tô đại thiếu gia, tôi khuyên cậu biết gì thì mau nói ra, đừng ép tôi phải ra tay."

Nạp Lan Tổ lạnh giọng uy hiếp nói: "Nếu không, cậu không gánh nổi hậu quả đâu."

"Ông chủ Nạp Lan, ông có ý gì vậy, ông dám ra tay với tôi sao?"

Tô Thương không kiêu ngạo không tự ti nói : "Lẽ nào ông không sợ ông nội tôi biết chuyện này sao?"

"Nếu như tôi đã tới đây thì chắc chắn đã có kế hoạch rồi, Tô đại thiếu gia, ở đây không có ai, cho dù là tôi giết cậu rồi thì e rằng cũng không ai biết cả."

Nạp Lan Tổ thản nhiên cười nói: "Dựa vào thủ đoạn của tôi thì cũng sẽ không để lại bất kì chứng cứ nào, ông nội cậu chắc chắn sẽ không nghi ngờ tôi."

"Bây giờ, cậu kể hết rõ ràng chuyện tối qua cho tôi, có lẽ tôi có thể suy xét cho cậu một con đường sống."

"Tối qua đã xảy ra chuyện gì, tôi thật sự không biết." Tô Thương 'uất ức' nói.

"Hừ, còn ngoan cố sao, Hồng Liên đao rõ ràng là do cậu cố ý để dưới chân của Nạp Lan Dịch, cậu nhất định biết rõ mọi chuyện!"

Nạp Lan Tổ trầm giọng nói: "Tô đại thiếu gia, nếu như cậu không nói, thì đừng trách tôi ra tay độc ác!"

"Cô gái ở bên cạnh cậu là Lý Nguyệt của nhà họ Lý đúng không, tôi giết cậu trước rồi lại giết cô ta, không ai biết chuyện này là do tôi làm cả!"

Tô Thương nghe hiểu rồi, lão già này đã bắt đầu nghi ngờ mình rồi, thế là ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.

Việc đã đến nước này, anh cũng không cần phải giả bộ nữa, giọng điệu hờ hững nói: "Nạp Lan Tổ, muốn giết tôi thì phải xem ông có cái bản lĩnh đó hay không đã!"

Vù!

Vừa nói dứt lời xong, xung quanh Tô Thương tỏa ra uy thế vô cùng khủng khiếp, trong nháy mắt bao phủ hết toàn bộ nơi đó.

"Cậu...cậu là người luyện võ!"

Nạp Lan Tổ kinh hãi, nhìn Tô Thương không chớp mắt, sợ hãi nói: "Khí tức này, ít nhất cũng sắp là tông sư rồi, Tô đại thiếu gia, không ngờ được cậu lại ẩn mình sâu như vậy, ngay cả tôi cũng bị lừa rồi!"

"Đừng nói nhảm nữa, ra tay đi!"

Tô Thương không có chần chừ, anh cũng muốn thử xem thực lực của mình có thể đối chọi lại được với tông sư hay không.

Bởi vậy, Tô Thương ngưng tụ thủy cầu tấn công trước.

"Là chân khí hóa ngũ hành, thành thục như vậy, cậu chính là cao thủ tông sư!"

Nạp Lan Tổ kinh hãi không thôi, vội vàng ra tay chống đỡ lại, trực tiếp đánh vỡ quả cầu nước, rồi lại lẩm bẩm nói: "Không đúng, chân khí của cậu không trầm mạnh như tông sư, rõ ràng không phải là tông sư chân chính, nhưng cậu lại có thể điều khiển chân khí một cách tự nhiên như vậy...Tô Thương, rốt cuộc cậu là cảnh giới gì?”

Linh khí, còn mạnh hơn gấp mấy lần chân khí.

Chỉ là hiện này Tô Thương vừa mới bắt đầu tu tiên, và mới chỉ là luyện khí tầng hai mà thôi.

Còn Nạp Lan Tổ thì đã tu luyện hơn mười mấy năm, trong giới võ thuật cũng có tiếng tăm, ông ta là một tông sư võ đạo.

Mặc dù bây giờ Tô Thương dùng linh khí không có cách gì đối chọi lại với Nạp Lan Tổ, nhưng cũng không thể nói là linh khí yếu.

Một người vừa mới nhập môn và một người đã tu luyện mười mấy năm, hoàn toàn không thể so sánh được.

Giờ phút này.

Nghe thấy Nạp Lan Tổ hỏi như vậy Tô Thương cũng không hề giải thích, mà lao người thẳng tới.

Nạp Lan Tổ thấy như vậy, cũng không cam lòng yếu thế, chủ động nghênh chiến.

Cứ như vậy, hai người đánh nhau hơn năm sáu phút thì cuối cùng Tô Thương bị đánh bại, bị Nạp Lan Tổ đánh cho một chưởng phải lui ra sau.

"Quả nhiên, bây giờ mình vẫn chưa đối chọi lại được với tông sư võ đạo."

Tô Thương đứng chững lại, lau vết máu ở khóe miệng rồi ôm lấy Lý Nguyệt nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.

Bây giờ, anh muốn tìm một nơi nhanh chóng luyện hóa xong sát khí, đến lúc đó anh tự tin nhất định có thể giết chết Nạp Lan Tổ.

"Tên này tuyệt đối không được để sống, nếu không sẽ là tai họa về sau!"

Nạp Lan Tổ nhìn theo bóng dáng của Tô Thương, sắc mặt âm trầm đáng sợ, nhanh chóng đuổi theo...

Chương 82: Lý Thuần Phong

Tối nay, Nạp Lan Tổ vô cùng kinh ngạc.

Ông ta thật không ngờ tới, Tô đại thiếu gia ăn chơi lêu lỏng vậy mà lại ẩn giấu thực lực, hơn nữa còn mạnh như vậy.

Nhà họ Tô đã có Tô Cân Dực rồi, nếu như Tô đại thiếu gia càng lớn mạnh thì một trăm năm sau này cả Giang Bắc đều thuộc về nhà họ Tô rồi, nhà Nạp Lan chắc chắn sẽ bị đè cho không ngóc đầu lên được.

Đng nhiên, quan trọng nhất là, Nạp Lan Tổ đã lộ sát ý với Tô Thương rồi, nếu như không giết chết Tô Thương thì không cần đợi đến sau này , chỉ sợ đêm nay thôi Tô Kiền Khôn cũng sẽ chém giết tới tận nhà Nạp Lan.

Nhớ tới Tô Kiền Khôn đầu đinh tóc bạc đó, Nạp Lan Tổ liền không kiềm chế được mà run hết cả người.

Mặc dù đều là tông sư võ đạo nhưng đối với Tô Kiền Khôn ông ta vẫn có chút e ngại, nếu không sao lại mặc cho nhà họ Tô tự xưng là gia tộc đệ nhất ở Giang Bắc.

Tóm lại, đêm nay bất luận thế nào Nạp Lan Tổ cũng phải giết chết Tô Thương, chấm đứt tai họa về sau.

Trong đêm tối, Tô Thương đang ôm lấy Lý Nguyệt, liên tục di chuyển, tốc độ không hề chậm.

Nạp Lan Tổ vẫn đuổi theo phía sau, nhìn tình hình thì có thể thấy không lâu nữa thì có thể đuổi kịp Tô Thương rồi.

Lúc đầu.

Nạp Lan Tổ còn có chút hoang mang, chỉ sợ Tô Thương chạy về trang viên nhà họ Tô, đến lúc đó thì ông ta không thể đuổi theo được nữa rồi.

Nhưng Tô Thương lại không hề chạy về hướng trang viên nhà họ Tô, mà lại chạy về phía Đông Sơn, điều này khiến Nạp Lan Tổ không ngừng cười lạnh.

"Ha ha, Tô Thương, hoảng hốt chạy bừa rồi phải không?"

Khóe miệng Nạp Lan Tổ nhếch lên, trong mắt tràn đầy sát ý, không ngừng đuổi theo Tô Thương.

Khoảng mười mấy phút sau, Tô Thương chạy một mạch vào khu rừng ở Đông Sơn, biến mất ngay trước mắt Nạp Lan Tổ.

Nạp Lan Tổ nhìn thấy như vậy, liền nhíu mày quan sát kỹ xung quanh, nhưng lại không hề tìm thấy được khí tức của Tô Thương.

"Tô Thương, đừng tưởng lấy khu rừng làm lá chắn thì tôi tìm không ra cậu!"

Nạp Lan Tổ cười nhạo rồi tung người nhảy lên mấy cái, thì đã đến được sườn núi Đông Sơn.

Ở chỗ này, ông ta ở trên cao nhìn xuống thì có thể nhìn thấy toàn bộ khu rừng.

Đương nhiên, bởi vì khu rừng quá rậm rạp, Nạp Lan Tổ không thể thấy được cảnh bên trong khu rừng, nhưng một khi rời khỏi sự che chắn của khu rừng thì ông ta sẽ phát hiện ra ngay.

"Tô Thương, không phải cậu biết nhẫn nhịn sao, tôi ngược lại muốn xem xem, cậu có thể nhịn được bao lâu!"

Nghĩ tới đây, Nạp Lan Tổ liền ngồi khoanh chân lại ở giữa sườn núi, hai tay vòng lại tiến vào trạng thái tu luyện.

Nhưng ông ta không hề buông lơi cảnh giác, một khi Tô Thương rời khỏi khu rừng thì ông ta chắc chắn sẽ nhận ra.

Cùng lúc đó.

Tô Thương đang ôm lấy Lý Nguyệt ẩn nấp trong hang động sâu bên trong khu rừng.

Sơn động này yên tĩnh, tối tăm, tối qua Hồng Liên đao chính là được đào lên từ chỗ này.

"Nạp Lan Tổ, ông không đi thì tốt, cho tôi một ngày, đến lúc đó ông muốn đi cũng đi không được!"

Tô Thương đương nhiên có thể cảm nhận được sự tồn tại của Nạp Lan Tổ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạo.

Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng đặt Lý Nguyệt xuống, đồng thời phát ra một luồng linh khí tạo thành một cái lồng trong suốt ấm áp bao phủ lấy Lý Nguyệt, như vậy thì Lý Nguyệt có thể yên tâm ngủ ngon, không sợ bị cảm lạnh.

Thu xếp xong cho Lý Nguyệt, Tô Thương liền ngồi khoanh chân lại, đi vào trạng thái tu luyện.

Vù.

Cửu U Trấn Ngục Quyết bắt đầu chuyền động trong cơ thể của Tô Thương, một vòng rồi lại một vòng, cứ vòng qua vòng lại, sát khí trong cơ thể của anh từng chút từng chút một dần chuyển hóa thành linh khí.

Giờ này phút này.

Nhà họ Lý ở Giang Bắc đang loạn cả lên.

Lão gia nhà họ Lý là Lý Thuần Phong, tuy đã già nhưng vẫn còn rất khỏe, ông ta mặc bộ trường bào, giống như mấy đạo sĩ tu tiên trong mấy phim truyền hình vậy.

Lý Thuần Phong người luôn thờ ơ lãnh đạm với mọi chuyện thì bây giờ lại vô cùng lo lắng.

"Sao Lý Nguyệt đang yên đang lành lại mất tích, gọi điện cũng không được, không bình thường chút nào!"

Lý Thuần Phong nghiến răng nói: "Lần cuối nó xuất hiện là ở đâu, cùng với ai?"

Một người đàn ông trung niên mặt đầy râu đứng bên cạnh nói: "Cha, con đi hỏi rồi, Kỳ Kì nói là Lý Nguyệt đi mua sắm với Tô Thương rồi."

"Đi mua sắm?" Lý Thuần Phong nhíu mày nói: "Là ý gì?"

"Là đi dạo."

Người đàn ông râu ria tua tủa lại nói tiếp: "Vốn dĩ Kỳ Kỳ đi ăn cơm chung với tụi nó, nhưng sau khi ăn cơm xong thì Tô đại thiếu gia nói muốn đi dạo với Lý Nguyệt, mà camera khu vực đó cũng hư mất rồi, cho nên không tìm ra được tụi nó đang ở đâu nữa."

Camera là do Nạp Lan Tổ làm hư, ông ta lo lắng hành vi của mình sẽ bị bại lộ, vì vậy mà các camera ở trên đường đều bị ông ta dùng chân khí phá tan tành.

"Tô đại thiếu gia!"

Lý Thuần Phong nghe thấy như vậy liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái đồ chó xấu xa đó, sao Lý Nguyệt có thể cùng đi dạo với nó chứ!"

"Khuê Võ, điều tra ngay cho cha, rồi lập tức kêu đám cao thủ của nhà họ Lý tản ra đi tìm, nhất định phải tìm ra chỗ của hai người tụi nó!"

"Lý Nguyệt là đứa cháu gái mà ông đây yêu quý nhất, cái hôn ước chó má đó ông đây sớm đã muốn hủy rồi."

"Tô đại thiếu gia cái đồ rác rưởi này, lần trước đấu chó thua luôn cả Lý Nguyệt, nếu không phải là vì giao tình với Tô Kiền Khôn thì ông đây hôm đó đã phế bỏ nó rồi."

Lý Thuần Phong không kiềm được tức giận nói: "Hiện tại thì tốt rồi, cái đồ bỏ này vậy mà dám đem Lý Nguyệt đi, còn cố ý phá hỏng camera, rõ ràng là có ý đồ xấu mà."

"Nếu như Lý Nguyệt xảy ra chuyện gì, thì ông đây cho dù là đoạn tuyệt với nhà họ Tô thì cũng phải giết chết nó."

"Vâng!"

Lý Khuê Võ nghiến răng nghiến lợi nghe lời, rồi lập tức đi sắp xếp.

Ông ta không có con trai, chỉ có hai đứa con gái, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Bây giờ lại nghe nói tên xấu xa Tô đại thiếu gia đem con gái mình đi, đương nhiên tức không nhịn nổi được rồi, thề trong lòng, đợi sau khi tìm được Tô đại thiếu gia thì nhất định phải tra tấn một trận.

"Hừ, nhà họ Tô nuôi dưỡng một tên cặn bã, chuyện này Tô Kiền Khôn không thoát khỏi liên quan, ông đây đi tìm lão già đó nói chuyện!"

Sau khi Lý Khuê Võ rời đi, Lý Thuần Phong vẫn chưa hết tức giận, trực tiếp đi đến trang viên nhà họ Tô, kéo cao giọng hò hét:

"Tô Kiền Khôn, trả cháu gái lại cho tôi!"

Cái cuống họng này kinh động hết tất cả mọi người trong trang viên.

"Ông chủ lý, ông đến rồi sao, mời vào trong." Tô Thần Binh đưa người ra cổng đón tiếp.

Ở mặt nổi của Giang Bắc có hai đại cao thủ, một là Tô Kiền Khôn đầu đinh tóc bạc, hai là Nạp Lan Tổ lưng còng.

Nhưng trong bí mật thì cao thủ của Giang Bắc không chỉ có hai người đó.

Nhà họ Lý cũng là một trong bốn gia tộc lớn, đương nhiên cũng có gốc gác, mà Lý Thuần Phong là hậu đài mạnh nhất của nhà họ Lý.

Lý Thuần Phong am hiểu về dùng kiếm, nhng không ai biết ông ta dùng kiếm gì.

Trong giới cao thủ Giang Bắc có lưu truyền câu nói: Người nhìn thấy Lý Thuần Phong dùng kiếm trừ trường hợp là người cực kỳ cá biệt, còn lại thì chết hết rồi!

Đơn giản mà nói, thực lực của Lý Thuần Phong, hoàn toàn không yếu hơn Tô Kiền Khôn và Nạp Lan Tổ, chỉ là ông ta thích hạ mình, cho nên rất nhiều người không hiểu được truyền thuyết của ông ta, dần dà, ba chữ Lý Thuần Phong liền bị mọi người quên lãng.

Nhưng Tô Thần Binh biết sức mạnh của Lý Thuần Phong, cho nên mới không dám sơ suất với ông ta.

"Cút đi!"

Lý Thuần Phong liếc nhìn Tô Thần Binh rồi nói: "Kêu Tô Kiền Khôn ra đây gặp tôi!"

Tô Thần Binh cười ngượng ngùng hai tiếng không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Chính ngay lúc này, Tô Kiền Khôn đầu đinh tóc bạc lại xuất hiện, khó chịu nói: "Lý Thuần Phong, ông trúng gió hả?"

"Hừ!"

Lý Thuần Phong nhìn sang Tô Kiền Khôn, lạnh giọng nói: "Tô Kiền Khôn, cháu gái của tôi không thấy nữa, trả cháu gái cho tôi!"

Chương 83: Luyện khí tầng thứ ba

“Anh già rồi nên lú lẫn hả ? Cháu gái mất tích tì đi mà tìm, liên quan gì đến nhà họ Tô chúng tôi!" Tô Kiền Khôn cau mày nói.

"Sao mà không liên quan được, cháu gái lớn của tôi bị tên cháu trai ngoan của anh bắt cóc rồi, hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, thì anh không xong với tôi đâu!” Lý Thuần Phong không kìm được giận nói.

"Cháu của tôi? Anh nói là Tô Thương đưa Lý Nguyệt đi sao?”

"Không sai!"

"Vậy thì lo lắng làm cái gì chứ, hai người chúng nó có hôn ước với nhau, cùng nhau qua đêm không về nhà, không phải là chuyện bình thường à." Tô Kiền Khôn thản nhiên nói.

"Anh im mồm đi, Tô Kiền Khôn, cháu trai anh là loại người gì, mấy năm nay làm xằng làm bậy, xa hoa đồi trụy, nó cũng đòi xứng với Lý Nguyệt nhà tôi sao?”

Nhắc đến Tô Thương, mặt Lý Thuần Phong đầy khinh thường, lạnh lùng nói: "Tôi đây từ lâu đã muốn hủy bỏ hôn ước rồi, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp mà thôi!"

"Khốn kiếp, Lý Thuần Phong, cái đồ chó mà nhà anh, mà dám khinh bỉ cháu tôi à!"

Tô Kiền Khôn nổi nóng rồi.

Tuy ông ấy biết Tô Thương có phẩm chất gì, cũng thường xuyên khinh bỉ Tô Thương, nhưng Tô Thương là cháu trai ông ấy, ông ấy có thể xem thường anh, nhưng người khác thì không được!

Cho nên, Tô Kiền Khôn không nói nhiều lời, trực tiếp xông đến muốn đánh Lý Thuần Phong.

“Hừ, được lắm, để ông đây xem xem những năm gần đây anh đã có những tiến bộ gì, còn xứng với danh hiệu cao thủ đứng đầu Giang Bắc nữa không!”

Lý Thuần Phong cũng không yếu thế chút nào, chân khí xung quanh người tỏa ra, nhận chiêu của Tô Kiền Khôn.

Sau đó, hai người động tay động chân, chân khí xung quanh cuồng nộ tràn ra, tình cảnh vô cùng hùng hồn.

"Cha, ông chủ Lý, hai người cứ từ từ mà đánh, con đi chuẩn bị bữa ăn khuya, hai người đánh nhau mệt rồi nhớ đến đó ăn chút gì nhé.”

Lúc này Tô Thần Binh, khẽ cười một tiếng, sau đó liền dẫn người trở về trang viên.

Ông ấy cũng đã quen rồi, có thể thấy Tô Kiền Khôn và Lý Thuần Phong thường xuyên như thế.

Hai người đã đánh hơn trăm hiệp, cho đến khi hai bên đều kiệt sức thì mới dừng lại.

Mối quan hệ của Tô Kiền Khôn và Lý Thuần Phong rất tốt, cũng không phải một sớm một chiều mà có được, hai người bọn họ lúc còn trẻ là đồng đội với nhau, đi ra từ núi xác và biển máu, không quá khi nói bọn họ đã vào sinh ra tử cùng nhau.

Lại thêm tính cách của hai người đều vô cùng bá đạo, một câu không hợp ý liền đánh nhau, cho nên mấy năm trước họ thường xuyên đánh nhau.

Nhưng, mấy năm gần đây tình trạng vết thương của Tô Kiền Khôn hơi chuyển biến xấu chút, nên ông ấy đã bế quan tu luyện, bớt cọ sát với Lý Thuần Phong.

Dưới tình huống thông thường, hai người bọn họ đánh nhau một trận, mới có thể ngồi xuống nói chuyện ôn hòa bình tĩnh được, tối nay cũng không phải ngoại lệ.

Lúc này, Lý Thuần Phong đang ăn bữa ăn khuya, lại nhắc lại chuyện này một lần nữa.

"Chuyện này có chút kì lạ nha, tên Tô Thương vô dụng kia, nếu không có suy nghĩ gì, thì sẽ không phá hỏng camera đâu."

Tô Kiền Khôn nghiêm túc suy nghĩ một lúc thì, trong lòng dần dần có một suy đoán không tốt, cau mày nói: "Gần đây có người muốn giết Tô Thương, ba lần bốn lượt bày mưu, có phải cái người kia lại ra tay nữa không?”

Tô Thần Binh đứng bên cạnh vội nói: "Con cử Quách Ý âm thầm bảo vệ Tô Thương, nhưng buổi sáng hôm nay Tô Thương cùng với Quốc Nhận đến nhà họ Nạp Lan, Quách Ý thấy có sĩ quan huấn luyện Quốc Nhận ở đó, nên không đi theo bảo vệ, cho nên cụ thể Tô Thương đã đi đến đâu, con cũng không tra được."

"Kêu vệ sĩ tản ra các nơi tìm đi, cho dù đào ba thước đất ở Giang Bắc lên, cũng phải tìm được Tô Thương và cháu dâu của tôi!” Tô Kiền Khôn dặn nó.

"Vâng!"

Tô Thần Binh nhận lệnh, lập tức rời khỏi phòng ăn.

"Tô Kiền Khôn, anh nói chuyện chú ý một chút, cháu dâu của anh gì cơ, vừa nãy tôi không đùa giỡn với anh đâu đấy, nhà họ Lý chúng tôi muốn hủy hôn!" Lý Thuần Phong nghiến răng nói.

"Anh Lý, hủy hôn gì chứ, thực ra cháu của tôi khá ưu tú đấy, nó có rất nhiều ưu điểm, ví dụ..."

Tô Kiền Khôn đang nói thì ngừng lại, bởi vì ông ấy nghĩ nửa ngày, cũng không biết Tô Thương có ưu điểm gì, bèn nói: "Ví dụ, cháu tôi nó có mũi có mắt, có tay có chân, không phải tàn phế."

"Cái này cũng được coi như ưu điểm sao?"

Lý Thuần Phong mặt xám lại, thái độ kiên quyết nói: "Tô Kiền Khôn, hôm nay dù anh có nói cho động trời thì cái này hôn ước, bắt buộc phải hủy đi, chắc chắn không có lần hai!"

"Anh Lý, ăn khuya mà không có rượu thì sao mà được, trong nhà tôi có vài hũ rượu Quốc Diều trăm năm hay là uống vài chén được không?" Tô Kiền Khôn nói lạc chủ đ đi.

"Quốc Diều! Vẫn là rượu Quốc Diều sao!"

Lý Thuần Phong nhất thời nuốt hai miếng nước bọt, trong nháy mắt con sâu rượu này đã bị dụ: "Cái tên này, rượu Quốc Diều không phải là được anh coi là bảo bối à, sao hôm nay lại được lấy ra vậy?"

"Đây còn không phải là anh Lý đến chơi sao, chúng ta là thông gia, đồ tốt đương nhiên phải chia sẻ với thông gia chứ."

Tô Kiền Khôn cười hỏi: "Có đúng không nào, thông gia?"

"Đúng đúng đúng, Lý Nguyệt nhà tôi phải gả cho Tô Thương, chúng ta đương nhiên là thông gia, anh Tô, mau lấy rượu Quốc Diều ra đi." Lý Thuần Phong thúc giục nói, mà quên mất thái độ vừa rồi của mình.

"Được, chờ đó, tối nay tôi với anh không say không về, về phần Lý Nguyệt, không cần lo lắng, có Tô Thương bảo vệ, không xảy ra được chuyện ngoài ý muốn đâu."

Tô Kiền Khôn cười nói, ông ta biết Lý Thuần Phong thích nhất là uống rượu, mới nói có mấy câu đã bắt chẹt được Lý Thuần Phong rồi.

"Ừm, đứa trẻ Tô Thương này, từ nhỏ đã thông minh, có nó ở đó là yên tâm rồi, cho nên, anh Tô, rượu đâu?" Lý Thuần Phong không chờ đợi kịp liền nói ra.

Tô Kiền Khôn cười cười, cũng không để Lý Thuần Phong chờ đợi, liền cho người đem tới một hũ rượu Quốc Diều được cất giấu rất kĩ, khoảng chừng năm lít.

Ngay sau đó, Tô Kiền Khôn sắp xếp mấy người, uống rượu cùng Lý Thuần Phong.

Chính bản thân ông ta cũng không uống nhiều, giữa chừng liền ra khỏi bàn rượu.

"Cha."

Tô Thần Binh chờ ở bên ngoài, sau khi thấy Tô Kiền Khôn, không nhịn được hỏi: "Tô Thương đã mất tích rồi, rất có thể đã gặp chuyện ngoài ý muốn, cha làm sao có lòng dạ uống rượu được chứ."

"Mất tích cái mẹ gì chứ, tên ranh kia chắc là ham muốn nhan sắc của Lý Nguyệt, dẫn Lý Nguyệt đi nhà nghỉ chứ sao."

Tô Kiền Khôn không lo lắng chút nào, nói tiếp: "Ở Giang Bắc, dám ra tay với Tô Thương hầu như không có ai, người bày kế giết Tô Thương, cũng chỉ có mỗi tên bỉ ổi Tô Cảnh Hàm mà thôi."

"Bây giờ Tô Cảnh Hàm cút khỏi Giang Bắc rồi, không biết tung tích ra sao, cả cái Giang Bắc này, ai sẽ ra tay với Tô Thương đây?"

Tô Kiền Khôn tiếp tục nói: "Vừa rồi sở dĩ cha nói như vậy, chỉ là vì muốn vỗ về Lý Thuần Phong, thứ tên đó không mong muốn nhất là nhìn thấy đồ do chính mình chăm sóc nuôi dưỡng lại bị kẻ khác cướp mất."

“Nhưng ông ấy chắn hẳn đã đoán ra được, chỉ là không nhịn nổi cơn tức, cho nên mới đến Tô gia gây chuyện."

Tô Kiền Khôn cười nói: "Nhưng ông ta chịu ở lại uống rượu, chắc hẳn là cũng chấp nhận chuyện này rồi."

"Thần Binh, con ra uống cùng ông ta, vài chén đi, uống cho ông ta ngã gục xuống đất luôn, lão già này lại dám đến nhà họ Tô làm loạn, nhất định phải để ông ta đi vào thì là đi thẳng, đi ra thì phải bò ngang."

Cuối cùng, Tô Kiền Khôn không quên nhắc: "Đúng rồi, nhân lúc khi ông ta uống nhiều, đem rượu Quốc Diều đổi thành rượu thường đi, đừng lãng phí rượu của ông đây, rượu này cha còn muốn giữ lại cho người anh em tốt Tô Huyền Thiên uống đấy."

"Vâng."

Tô Thần Binh trả lời, lại hỏi: "Cha, đổi thành rượu gì cho phù hợp ạ?"

" Đổi thành mấy loại rượu không có nhãn hiệu là được rồi,trong nhà có rượu cồn, tùy tiện pha chế rượu một chút cũng được, tóm lại để ông ta hôm sau tỉnh lại càng khó chịu càng tốt, để xem ông ta lần sau còn dám đến nhà họ Tô ra oai nữa hay không?” Tô Kiền Khôn nghiêm nghị nói.

"Cái này... được nha."

Tô Thần Binh dở khóc dở cười, nhưng vẫn là làm theo sự sắp xếp của Tô Kiền Khôn.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã tới buổi tối ngày hôm sau rồi.

Cũng đúng lúc này, cuối cùng Tô Thương có thể luyện hóa toàn bộ sát khí trong người, cảnh giới cũng cao lên một cấp

"Cuối cùng đạt đến luyện khí tầng thứ ba rồi, bây giờ mình đã có đủ tự tin, Nạp Lan Tổ chắc chắn không phải là đối thủ của tôi!"

Chương 84: Giết Nạp Lan Dịch

Luyện khí tầng thứ ba.

Đã đến cảnh giới này rồi, linh khí trong người Tô Thương đã tăng vọt lên rất nhiều, thủy cầu thuật, cũng có thể biến thành thủy nhận, sức mạnh không hề giống với trước kia.

Lúc trước Tô Thương từng đánh nhau với Nạp Lan Tổ, nên biết thực lực của đối phương, mạnh hơn bản thân đến hai ba phần.

Nhưng mà bây giờ, sức chiến đấu của Tô Thương không ngừng tăng lên gấp đôi, đương nhiên có thể đánh Nạp Lan Tổ một cách rất dễ dàng.

"Lão già tạp nham Nạp Lan Tổ cái này, còn không chịu đi sao, xem ra rất muốn giết mình đây mà."

"Nhưng mà rất đáng tiếc, bây giờ mình đã có thực lực để giết ông ta rồi."

Cảm thấy Nạp Lan Tổ vẫn ở đấy, khóe miệng Tô Thương khẽ nhếch lên cười, quay lại nhìn Lý Nguyệt bên cạnh, khẽ cười nói: "Thời gian tu luyện trôi qua thật nhanh, chớp mắt 24 tiếng rồi, may mà mình đã truyền linh khí cho vợ trước rồi, nếu không chỉ sợ cơ thể cô ấy không chịu đựng nổi."

"Tính thời gian, thì vợ cũng sắp tỉnh rồi, Nạp Lan Tổ vẫn còn ở bên ngoài, mình phải mau đánh nhanh thắng nhanh thôi."

Nghĩ đến tận đây, Tô Thương đứng phắt lên, nụ cười trên mặt khép lại, thay vào đó là một sắc mặt u ám.

Sau đó.

Anh nhanh chân đi ra khỏi hang động, đường hoàng xuất hiện ờ rừng cây, đồng thời lớn tiếng hô to: "Nạp Lan Tổ, ra đây chịu chết đi!"

Soạt soạt!

Ngay sau đó, âm thanh tiếng chân giẫm lên cây từ xung quanh truyền đến, một lát sau Nạp Lan Tổ xuất hiện ở trước mặt Tô Thương.

"Ha ha, Tô Thương, cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà xuất hiện rồi." Nạp Lan Tổ khẽ cười nói, ác ý trong mắt lạnh thấu xương.

"Nạp Lan Tổ, không thể không nói, khứu giác của ông rất nhạy cảm đó, vậy mà đã đoán được chuyện đêm đó có liên quan tới tôi."

“Tô Thương nhìn về phía Nạp Lan Tổ, cười cợt nói: Chẳng qua biết càng nhiều, thì càng nguy hiểm, đêm nay bất kể như thế nào thì ông cũng không ra khỏi cánh rừng này được đâu.”

"Ha ha, đúng là một đứa hậu bối ngông cuồng!"

Nạp Lan Tổ nghe vậy, liên tục cười lạnh: "Tô Thương, tôi thừa nhận thực lực cậu không yếu, nhưng để mà so sánh với tôi thì vẫn có khoảng cách đấy, sao cậu dám nói ra mấy lời ngông cuồng như thế ở trước mặt tôi được chứ?”

"Tối qua cũng không phải chúng ta chưa từng đánh với nhau, cậu cảm thấy cậu xứng là đối thủ của tôi sao?”

Nạp Lan Tổ nói tiếp: "Có thể không ngoa khi nói, trong tay cậu, tôi chỉ cần đánh không quá 30 hiệp, nhưng tôi rất tò mò, thực lực của cậu rốt cuộc là học của ai, buổi tối ngày hôm trước, làm sao lại có thể vu oan cho Nạp Lan Dịch được vậy?"

Nghe thấy câu này, Tô Thương khẽ cười nói: "Ha ha, Nạp Lan Tổ, nhìn thấy ông sắp biến thành người chết rồi, thì tôi có thể trả lời câu hỏi thứ hai của ông."

Vừa nói, Tô Thương tiến hành thuật dịch dung, đưa tay đến giữa mặt liền biến thành Nạp Lan Dịch.

"Nạp Lan Tổ, bây giờ ông đã biết chuyện gì xảy ra rồi đấy?" Tô Thương dùng giọng của Nạp Lan Dịch nói.

“Cậu biết thuật dịch dung!"

Nạp Lan Tổ sau khi nhất thời ngạc nhiên, thì đã bình tĩnh trở lại, nói như đã hiểu ra mọi chuyện: "Sự việc lần này đã rõ ràng rồi, chắc chắn là cậu đã dịch dung thành Nạp Lan Dịch, giết cao thủ nước D, còn nói ra những câu yêu nước đó, sau đó lại cướp đi Hồng Liên đao trong tay Giang Thành Dương, cố ý gây ra mâu thuẫn giữa hai bên thế lực với nhà họ Nạp Lan?”

"Tô Thương, những việc này, tôi đều đã từng suy đoán, nhưng tôi tưởng rằng là cao thủ nhà họ Tô các người gây ra, không ngờ rằng người làm những chuyện này, lại là bản thân cậu, khiến ta quá là bất ngờ đấy.”

Nạp Lan Tổ nhìn Tô Thương chăm chằm, trầm giọng nói: "Cậu không chỉ có thực lực cao cường, mà còn đa mưu túc trí, biết nhẫn nhịn che giấu, thật sự quá là ưu tú, tôi không thể để cậu sống được nữa rồi!"

"Bây giờ, cậu có thể chết được rồi!"

Vừa ngắt lời, Nạp Lan Tổ không hề chần chờ chút nào, lập tức lao đến giết Tô Thương.

"Người đáng chết, là ông đó!"

Tô Thương nhếch miệng, lập tức vận chuyển linh khí tiếp lấy chiêu của ông ta.

Tuy Tô Thương vừa đặt chân đến luyện khí tầng thứ ba, nhưng trên con đường tu tiên cũng mới chỉ là khởi đầu thôi.

Nhưng bởi vì cách thức tu luyện của người luyện võ và tu tiên khác nhau, nên linh khí hoàn toàn trấn áp được chân khí.

Cho nên, cho dù là tông sư luyện võ, cũng không có cách nào so với Tô Thương được.

Mấy hiệp đấu ngắn ngủi trôi qua, Nạp Lan Tổ đã ở thế yếu, trong lòng khiếp sợ không gì sánh được.

"Điều này là không thể nào!"

"Tối hôm qua nó còn không phải là đối thủ của tôi, liên tục bị mình đánh bại, mới qua một ngày một đêm, thực lực của nó sao mà tiến bộ nhanh như vậy!"

Nạp Lan Tổ càng đánh càng ngạc nhiên, thậm chí dần dần đã nảy sinh ra ý định rút lui, định nhún người trốn vào rừng cây.

"Bây giờ muốn đi, thì quá muộn rồi, ở lại đây cho tôi!"

Mặt Tô Thương trầm như nước, mười đầu ngón tay co lại, linh khí nhanh chóng ngưng tụ ở các đầu ngón tay anh ấy.

Trong phút chốc, một luồng linh khí thủy nhận được tạo ra nhấp nhô trên đầu ngón tay Tô Thương, ngay lập tức thủy nhận được phóng về phía Nạp Lan Tổ.

Thủy nhận xẹt qua không trung, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn được, dường như trong nháy mắt, đã cắt đứt cổ Nạp Lan Tổ.

Khụ!

Nạp Lan Tổ ngã ngửa trên mặt đất, máu me từ động mạch chủ phun ra ngoài, nhuộm đỏ cả màn đêm đen như mực.

"Cậu... thủ đoạn của cậu thật là kinh khủng, ạch!"

Nạp Lan thử lấy tay che lên cổ, đáng tiếc cổ họng của ông ta đã cứa đứt rồi, hoàn toàn không có tác dụng gì, còn chưa nói hết câu, thì sinh mệnh cũng kết thúc luôn rồi, chỉ còn mỗi trái tim còn đang đập thịch thịch.

"Cao thủ tông sư chẳng qua cũng chỉ như này thôi."

Biểu cảm của Tô Thương rất thờ ơ, liếc nhìn thi thể của Nạp Lan Tổ, lập tức đi tới lục soát người ông ta.

Đây là thói quen của anh ấy khi ở Tiên Vực, sau khi giết chết đối thủ, theo bản năng anh liền tới kiểm tra trên người của đối thủ xem có đồ mình có thể dùng được hay không.

Nhưng.

Nạp Lan Tổ lại khiến anh ấy thất vọng rồi, trên người ông ta không có thứ gì đáng tiền cả, chỉ có một chiếc điện thoại di động, chính là chiếc điện thoại cục gạch.

"Thời đại nào rồi, mà còn dùng loại điện thoại rách nát này, đúng là thứ rác rưởi.”

Điện thoại này không cài mật khẩu, có thể dễ dàng mở ra, Tô Thương cầm lên nghịch một chút.

Rất nhanh, Tô Thương phát hiện Nạp Lan Tổ thích gửi nhắn tin, có rất nhiều chuyện ông ta đều dùng tin nhắn để báo tin Nạp Lan Minh Triết và Nạp Lan Dịch, thậm chí liên lạc với nước D, cũng là dùng tin nhắn.

"Thì ra nhà họ Nạp Lan có hợp tác với nước D, lão già tóc rối này, thế mà lại đầu hàng địch để phản quốc, chết không có gì đáng tiếc đâu nhé!"

Sau khi Tô Thương nhìn thấy tin nhắn, nhấc chân đá một phát vào thi thể Nạp Lan Tổ, khóe miệng liền nở một nụ cười giễu cợt, trong đầu nảy ra một ý nghĩ, mình có thể dùng di động để trêu đùa chút.

Sau đó.

Tô Thương dùng điện thoại di động của Nạp Lan Tổ, soạn một tin nhắn, gửi cho Lưu Phàm Khôn của nước D.

Nội dung là: Lưu Phàm Khôn, từ nay về sau dòng họ Nạp Lan chúng tôi, cắt đứt liên hệ với cậu, cậu muốn giết tôi thì tới đi, bất cứ lúc nào tôi cũng đợi cậu, tiện đay thông báo với cậu một tiếng, sau này nhà họ Nạp Lan gia, thề độc sẽ hết sức trung thành với nước Hoa, nếu cậu muốn xâm phạm đến lãnh thổ của nước Hoa, dòng họ Nạp Lan tôi sẽ hỏi tội cậu, buộc phải đấu với các cậu đến hơi thở cuối cùng thì thôi, cho dù còn một giọt máu cuối cùng, cũng phải giữ vững lãnh thổ của nước Hoa!

Sau khi gửi tin nhắn đi, Tô Thương nhanh chóng xóa bỏ luôn, bên trong điện thoại này sẽ không có ghi chép nào hết, mà Lưu Phàm Khôn vẫn có thể nhận được tin nhắn.

Ngay sau đó, Tô Thương lại tìm được số điện thoại di động của Nạp Lan Dịch, soạn một tin nhắn gửi đi.

Nội dung: Ông bị cao thủ nước D để ý đến rồi, bây giờ đang chạy trốn, nếu như ông chết rồi, chắc chắn là Lưu Phàm Khôn của nước D gây ra, cháu là cháu trai ngoan nhất của ông, nhất định phải báo thù cho ông nhé!

Sau khi tin nhắn này gửi đi, Tô Thương lại không có xóa bỏ, mà lại lau vân tay, đặt ở ngực Nạp Lan Tổ ...

Chương 85: Năm tháng tĩnh lặng, thời gian như ngừng trôi

"Được rồi, lần này lại có kịch hay để xem rồi."

Làm xong tất cả, Tô Thương khẽ cười, anh vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình làm ra.

"Nạp Lan Dịch, sao cậu lại tới đây, là cậu trói tôi tới đây sao, cậu muốn làm gì tôi!?'

Lúc này, Lý Nguyệt đã tỉnh dậy, cô đi khỏi sơn động thì nhìn thấy Tô Thương đã thay đổi dung mạo thành Nạp Lan Dịch, khuôn mặt đẹp như ngọc lập tức biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói.

Cùng là hậu bối của các gia tộc ỏ Giang Bắc, cho nên Lý Nguyệt đương nhiên biết Nạp Lan Dịch, giờ phút này trong lòng cô tức giận cũng có, hoảng loạn cũng có.

Tô Thương nhìn thấy như vậy thì không khỏi cảm thấy buồn cười, liền muốn trêu ghẹo Lý Nguyệt một chút, thế là anh chậm rãi bước lại gần, đồng thời cười đùa nói: "Ha ha, Lý Nguyệt, trong nơi rừng rú hoang dã này, trai đơn gái chiếc, cô nói xem tôi muốn làm cái gì, đương nhiên là làm những gì có thể làm được rồi, nào nào nào, chúng ta tiếp tục nào, tôi còn chưa đã nghiền đây."

"Đồ vô liêm sỉ nhà anh!"

Lý Nguyệt bị dọa cho sợ khóc luôn rồi, cô hoàn toàn sụp đổ, liền ngồi sụp xuống bật khóc nức nở.

Tô Thương ý thức được mình đã đùa giỡn quá trớn rồi, bèn vội vàng khôi phục lại hình dạng, sau đó an ủi nói: "Vợ ơi, đừng khóc, là anh đây."

"Tô...Tô Thương!"

Lý Nguyệt ngẩng đầu lên, trước mắt làm gì có Nạp Lan Dịch, người đang đứng trước mặt mình chính là Tô Thương mà.

Trong chốc lát, Lý Nguyệt đứng bật dậy bổ nhào vào lòng Tô Thương, ôm chặt lấy Tô Thương, giống như đang bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng vậy.

"Được rồi, vợ à, đừng sợ, thật ra là anh mang em tới, Nạp Lan Dịch là do anh hóa trang đó, là anh không nên chọc em, để em hoảng sợ rồi." Tô Thương nhẹ nhàng xoa đầu Lý Nguyệt đồng thời an ủi nói.

Qua một lúc sau, Lý Nguyệt mới thôi khóc, đôi mắt đẹp nhìn Tô Thương, nghiến răng nói: "Tô Thương, anh thật đáng ghét, làm gì mà đùa giỡn kiểu này chứ!"

Tô Thương thật sự làm sai rồi, bèn cười nói: "Đều trách anh không tốt, đừng tức giận nữa."

Lý Nguyệt giận dữ trừng mắt nhìn Tô Thương, sau đó hỏi: "Lúc nãy làm sao anh biến thành Nạp Lan Dịch được vậy?"

"Chỉ là một thủ đoạn thay đổi hình dáng mà thôi." Tô Thương cười nói.

"Thay đổi hình dáng...Em cũng thường gặp Nạp Lan Dịch, mà cũng không nhận ra luôn, còn tưởng là anh ta thật, quá kì diệu rồi."

Lý Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, rồi lại hiếu kỳ hỏi: "Đúng rồi, Tô Thương, không phải chúng ta đang đi dạo trong công viên sao, sao lại tới đây rồi?"

"Chuyện này nói ra hơi phức tạp."

Tô Thương giải thích: "Như thế này, lúc đó anh phát hiện ra có người đang theo dõi chúng ta, cho nên anh mới dùng một thủ đoạn nhỏ làm cho em ngủ thiếp đi, sau đó anh đánh nhau với người đó, liền phát hiện ra mình đánh không lại, thế là anh liền mang em chạy trốn đến chỗ này."

"Thì ra là như vậy."

Sau khi Lý Nguyệt nghe xong, lại trừng mắt nhìn Tô Thương, nói tiếp: "Có phải anh ngốc rồi không? Chỗ này cách chỗ chúng ta đi dạo mấy chục cây số lận, anh có thể chạy xa như vậy sao lại không chạy về nhà họ Tô nhờ ông nội giúp chứ, cho dù là đi đến nhà họ Lý cũng được mà, ông nội em cũng rất mạnh, ngớ ngẩn chạy đến nơi hoang vu này không phải là tạo cơ hội cho người đó giết anh sao?"

Vấn đề này, Tô Thương đã từng nghĩ qua.

Nếu như anh đi về trang viên nhà họ Tô thì Nạp Lan Tổ e sợ ông nội Tô Kiền Khôn chắc chắn sẽ không đuổi theo nữa, như vậy cũng đánh mất cơ hội để giết chết Nạp Lan Tổ rồi.

Mà Nạp Lan Tổ đã biết được thực lực của mình, đương nhiên không thể để ông ta sống tiếp.

Cho nên, Tô Thương mới cố ý chạy đến khu rừng Đông Sơn, đoán chắc Nạp Lan Tổ sẽ đuổi theo tới đây, đồng thời anh cũng có thể trốn ở đây mà luyện hóa sát khí, nâng cao thực lực, đến lúc đó có thể nhẹ nhàng giết chết Nạp Lan Tổ rồi.

Sự tình diễn ra đúng như anh dự tính, bản thân đã đạt tới luyện khí tầng ba thành công, cũng đã giết chết Nạp Lan Tổ.

"Ông ta chính là người theo dõi chúng ta mà anh nói sao?"

Lúc này, Lý Nguyệt chửi Tô Thương xong thì nhìn sang thi thể Nạp Lan Tổ, lập tức hết sức kinh sợ: "Nạp...Nạp Lan Tổ!"

"Em biết ông ta sao?" Tô Thương cười hỏi.

"Ừm, Nạp Lan Tổ lưng còng, ông ta là một tông sư võ đạo!" Lý Nguyệt nói: "Ở Giang Bắc, tên tuổi ông ta sánh ngang với ông nội Tô!"

"Giết..giết rồi, anh giết Nạp Lan Tổ rồi!"

Lý Nguyệt kinh ngạc vô cùng, sau khi chắc chắn là Nạp Lan Tổ đã chết, trên mặt cô tràn đầy ngạc nhiên nhìn Tô Thương, trong ánh mắt có khiếp sợ, nhưng hiếu kỳ và tán thưởng thì nhiều hơn.

Người đàn ông này, quá thần bí rồi!

Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, không lên tiếng thì thôi, một khi đã gáy thì ai nấy đều kinh ngạc, thực lực mạnh mẽ đáng sợ, khiến cho người ta nhìn không thấu mà.

"Anh và nhà Nạp Lan có chút ân oán, anh có thể giải quyết được, còn cụ thể thế nào thì không thể nói nhiều cho em biết được."

Lúc này, Tô Thương mỉm cười, dịu dàng nói: "Vợ à, chúng ta đã ở đây một ngày một đêm rồi, nên về nhà thôi."

"Ừm, được!"

Lý Nguyệt khẽ gật đầu, mặc dù trong lòng cô đầy mối nghi ngờ nhưng cũng không truy hỏi.

Vẫn là câu nói đó, cô là một người phụ nữ thông minh, có chừng mực, Tô Thương không chủ động nói, truy hỏi hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Bây giờ, cảm tình của Lý Nguyệt đối với Tô Thương đã đạt đến tám mươi phần trăm trở lên rồi, có lẽ sau này gả cho Tô Thương cũng là một lựa chọn không tồi.

Thực lực người đàn ông này cao siêu như vậy nhưng lại không khoa trương, làm việc thì thận trọng, mặc dù thỉnh thoảng có chút ngứa miệng, nhưng cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi, quan trọng là anh ấy đối với mình rất tốt.

"Vợ à, đường ban đêm không dễ đi, anh cõng em nhé." Lúc này, Tô Thương cười nói.

"Không, không cần, nam nữ thụ thụ bất thân, em tự có thể..."

Vừa nói, Lý Nguyệt đã ửng đỏ mặt vừa đi được hai bước thì dẫm phải hòn đá quẹo cả chân, xém chút là té, cũng may được Tô Thương đỡ kịp.

"Nhìn đi, anh đã nói là không dễ đi mà, vẫn nên để anh cõng em nhé."

Sau đó, Tô Thương mặc kệ Lý Nguyệt có đồng ý hay không, trực tiếp cõng cô lên lưng rồi đi.

"Tô Thương, em còn chưa đồng ý gả cho anh, anh thả em xuống đi, như vậy bị người ta nhìn thấy thì không tốt đâu!"

Lý Nguyệt thử giãy giụa mấy cái nhưng đáng tiếc cũng không ăn thua gì, sau đó cô đành bỏ cuộc, ngoan ngoãn để Tô Thương cõng.

Tối hôm nay, ánh trăng trong và sáng như nước.

Rừng cây Đông Sơn yên tĩnh lạ thường, gió đêm pha chút mát lạnh thổi lá cây xào xạc.

Năm tháng tĩnh lặng, thời gian như ngừng trôi.

Cảnh tượng này, Lý Nguyệt đã từng nằm mơ vô số lần rồi, nhưng cô không ngờ tới người cõng mình sẽ là Tô đại thiếu gia ăn chơi nhất của Giang Bắc.

Nhưng nếu như đổi lại là người khác thì cô cũng không có cách nào tiếp nhận được.

Gương mặt tuyệt đẹp như ngọc của Lý Nguyệt đỏ bừng, gò má áp chặt vào lưng của Tô Thương, ngửi thấy mùi trên cơ thể của anh ấy, con nai nhỏ ở trong lòng xao động rồi.

Tất cả những thứ này giống như sự sắp đặt của ông trời vậy, quá đẹp đẽ, chỉ là...

"Tô Thương, tay của anh đừng sờ mó lung tung được không?"

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK